Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 90:
“Tần Tư Uyên, lại đây nhìn cái này!”
Tháng sáu hương thơm nồng đậm, mặt nước trong vắt.
Chim chóc mải miết vỗ cánh trên những ngọn cây.
Ánh dương chói chang trên đỉnh đầu, núi cao vạn trượng, rừng sâu đại ngàn.
Ở khoảng trời ấy lúc bấy giờ, nghe rõ mồn một tiếng gọi lanh lảnh của thiếu niên.
“Tần, Tư, Uyên.”
“Tần Tư Uyên!”
Thiếu niên mặc một thân quần áo trắng đen đồng phục của Mai Phong Tần gia.
Trên đầu lúc lắc một cái đuôi tóc hoạt bát.
Dáng người dong dỏng thon dài, mi mày rạng rỡ.
Lúc cười lên bên má nở rộ một lúm đồng tiền, trông vừa lanh lợi vừa khả ái.
Hắn đứng giữa một dòng suối nhỏ, hai chân ngập trong nước mát.
Quần xắn đến tận đầu gối, hai tà áo buộc xoắn ở thắt lưng.
Trong tay thiếu niên cầm một cái xiên, tay kia hướng về phía bên bờ ra sức vẫy gọi.
“Tần Tư Uyên!”
Liên tiếp gọi mấy câu, hai mắt thiếu niên vẫn dán chặt vào con cá đen thui dưới mặt nước.
Hắn liếm liếm khóe môi, mày kiếm bừng khí khái, dáng vẻ mười phần tập trung.
Thiếu niên này, chắc cũng không khó để nhận ra, hắn là Quân Thành Thu.
Người ở bên bờ đồng dạng một thân đồng phục trắng đen.
Bất quá Quân Thành Thu ăn mặc bậy bạ bao nhiêu thì y chỉnh tề bấy nhiêu.
Vạt áo thẳng thớm không nếp nhăn, trong tay thường trực chiết phiến phe phẩy qua lại.
Nếu chỉ nhìn qua dáng vẻ ôn văn nho nhã này của Tần Tư Uyên năm đó, ai cũng không thể ngờ được y là hổ tử của Tần Tư Bác — dòng dõi chiến thần thiện chiến nhất Tiên giới này.
Quân Thành Thu gọi mãi không thấy Tần Tư Uyên ư hử gì mà cá trước mắt thì đã giật mình chạy mất.
Hắn dẩu môi liếc sang, thấy Tần Tư Uyên đang nằm thẳng cẳng dưới gốc cây, hai tay quy củ đặt trên bụng.
Cái quạt lông đuôi chim hương xám đậy trên mặt y, chốc chốc lại đánh ngáp một cái.
Suối này nước trong, trong đến nỗi nhìn thấy sỏi ở dưới đáy.
Quân Thành Thu không còn có hi vọng gì với ý định xiên cá nướng của mình nữa.
Hắn phóng xiên liên bờ, bì bõm lội lại chỗ Tần Tư Uyên.
Ngày hè nắng chói chang, mặt nước lấp lánh.
Thiếu niên mang khuôn mặt non trẻ bừng bừng dương quang còn rạng rỡ hơn cả mặt trời.
Ánh dương chiếu lên làn da trắng nõn của hắn càng làm cho vẻ rạng ngời bừng sáng.
Tần Tư Uyên nhấc cái quạt trên mặt xuống, hai mắt vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ mập mờ nhìn lên.
Y giật mình.
Tần Tư Uyên nhớ rõ, ngày hôm đó trong giấc ngủ trưa ngắn ngủi bên bờ suối, y mơ một giấc mơ lạ lùng.
Trong mơ, y và tiểu tử Quân Thành Thu đáng ghét kia đã trưởng thành.
Hắn mặc một kiện bạch y phiêu diêu, cùng y cưỡi một đám mây du ngoạn khắp tứ hải bát hoang, không màng thế sự.
Quân Thành Thu trong giấc mộng đó vẫn là dáng vẻ này, dương quang suất khí, khoác vai y nói cười sang sảng.
Hắn đối với y, càn rỡ mà thâm tình.
Vừa hay lúc mộng tàn y mở mắt, thấy được ở trước mắt, là người trong mộng.
Người trong mộng của y, hắn đứng trong nắng, toàn thân như được bọc trong hào quang chói lọi.
Người trong mộng và người trước mắt lồng bóng lên nhau.
Thái dương Tần Tư Uyên lạnh toát, lòng bàn tay cũng trộm đổ mồ hôi.
Đột nhiên, y không phân biệt nổi đây là thực hay mơ nữa.
Tần Tư Uyên không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại mơ được giấc mơ vớ vẩn đến thế.
Rõ ràng Quân Thành Thu này chướng mắt đến vậy, đáng ghét đến vậy.
Ngẫm lại, từ ngày hắn đến Mai Phong sơn này chưa ngày nào y được yên ổn.
Mỗi ngày thức giấc nếu không là nghe Tần Tư Bác khen Quân Thành Thu thì chính là chính mình nghe mắng.
Có đôi khi Tần Tư Bác cũng tỏ ra rất ác liệt.
Bất quá chỉ là ngoài mặt hay răn đe mà thôi, trong lòng rất vừa mắt hắn.
Thân là con đẻ, Tần Tư Uyên có một loại trực giác rất mạnh.
Y chưa bao giờ thấy loại ánh mắt đó của Tần Tư Bác dành cho mình.
Tâm đắc, kiêu ngạo, vui mừng.
Tần Tư Uyên chưa bao giờ thấy.
Không những vậy, Tần hổ phụ còn luôn mong y có thể chơi chung với Quân Thành Thu nhiều một chút, hi vọng có thể gần đèn sẽ rạng.
Tần Tư Uyên căm ghét đến cực điểm.
Y không nghĩ ra Quân Thành Thu này rốt cuộc có gì tốt, lại có thể làm được việc y vẫn luôn không làm được:
Khiến phụ thân hài lòng.
Bất quá, dù có ghen tị đỏ mắt Tần Tư Uyên vẫn không ngăn nổi mình thích chơi cùng một chỗ với Quân Thành Thu.
Bởi vì…
Giọng cười hắn lanh lảnh trong vắt.
Đôi mắt hắn đen đến vậy, lấp lánh đến vậy.
Rõ ràng là một thân y phục giống mình nhưng không hiểu sao Tần Tư Uyên lại cảm thấy, hắn đẹp hơn tất cả những mỹ nhân y từng gặp qua.
Quân Thành Thu, Quân Thành Thu…!
Năm đó Tần Tư Uyên vài nghìn tuổi, Quân Thành Thu cũng chưa quá đôi vạn.
So với nhân sinh ngắn ngủi nơi trần thế thì y đã sớm là tổ tiên mấy đời rồi.
Nhưng so với tuổi thọ sánh ngang trời đất của các vị thần quan, y và Quân Thành Thu năm đó, miễn cưỡng mới tính là đã thành niên.
Vậy mà năm đó, Tần Tư Uyên đã biết yêu.
Y trúng của ái tình một liều độc dược.
Vùng vẫy cả đời cũng không thể thoát ra.
Thấy y thất thần, Quân Thành Thu vỗ vai Tần Tư Uyên mấy cái, gọi: “Sư đệ, sư đệ?”
Tần Tư Uyên từ trong mê man tỉnh lại, nhận thức được thực tại.
Y bĩu môi, làm vẻ cáu bẳn: “Gọi gì chứ, phiền chết đi được.” Dù nói vậy nhưng vẫn vén áo đứng lên, ngó qua giỏ cá của hắn.
Mắt thấy bên trong trống không, Tần Tư Uyên liếc một cái cũng biết kết quả hôm nay thế nào.
Y cười khẩy: “Sư huynh chọc nửa buổi rồi, cá đâu?”
Vốn muốn xem dáng vẻ tức giận của Quân Thành Thu, chẳng ngờ hắn lại khoác vai y, cười hì hì nói: “Đó, không bắt được bên mới gọi ngươi.
Sư đệ thi triển chút nanh vuốt của hổ tộc, hiến dâng cho đời những đóa hoa thơm ngát đi nào.”
Phe phẩy quạt trong tay, Tần Tư Uyên hết trợn mắt nhìn cánh tay đang khoác trên vai mình lại trợn mắt nhìn Quân Thành Thu: “Nói hươu nói vượn! Móng vuốt tộc ta không phải đồ chơi!”
Đoán ngay được phản ứng của y, Quân Thành Thu làm bộ làm tịch nhún vai, “Ngươi nhàm chán quá.
Ta đi tìm Đông Đản.” Nói xong xách giày định gọi kiếm bay đi.
Vẫn không ngoài dự đoán Tần Tư Uyên phản ứng còn nhanh hơn hắn.
Quân Thành Thu quay đầu nhìn ống tay áo của mình đang bị Tần Tư Uyên giữ lại, cười cười hỏi: “Thế nào, đi không?”
Tần Tư Uyên quắc mắt, quạt che nửa mặt tức giận nói: “Phụ thân đã cấm xuống núi, ngươi muốn chết à?”
Quân Thành Thu ha ha cười hai tiếng, đáp nhẹ tênh: “Vậy nên mới rủ ngươi trốn đi đó.
Có gan chơi có gan chịu.
Hơn nữa ngươi là thân sinh hổ tử của Tần sư thúc, hắn chắc cũng không vì chuyện cỏn con này mà phạt ngươi chứ?”
Năm ấy khi Tần Tư Uyên nghe được câu này chỉ biết trầm mặc.
Kì thực không phải y không biết đáp thế nào, chỉ là y nghĩ không lẽ lại nói: Cho dù là đích tôn trưởng nam, Tần Tư Bác vẫn có thể phạt y một đêm tự sinh tự diệt trong địa võng.
Đáy lòng chua xót một trận, Tần Tư Uyên ghen tị Quân Thành Thu vẫn luôn vô tư phóng khoáng, chẳng sợ làm mất lòng phụ thân như thế.
Y ghen tị Tần Tư Bác đối với Quân Thành Thu bao dung hơn hẳn.
Y ghen tị Quân Thành Thu dù có làm gì vẫn vừa mắt cha hơn y.
Y ghen tị, y ghen tức.
Cánh tay áo dài rộng nhẹ bay, Tần Tư Uyên nín nhịn cảm xúc hỗn loạn trong người, làm dáng không quan tâm nói: “Đi thì đi, nói nhiều làm gì.
Đi thôi.”
Quân Thành Thu nghe thế cười ha hả.
Hắn chộp lấy cổ tay Tần Tư Uyên, niệm khẩu quyết gọi đến một thanh kiếm cùng bay lên.
Ngày đó giống y như trong giấc mộng kia, Quân Thành Thu và y phóng khoáng tự do bay lượn, tháng năm không quản, thiên hạ cũng không quản.
Một đời một kiếp thực phong lưu.
Tóc thiếu niên không biết dùng thứ gì gội mà lại thơm đến vậy.
Tần Tư Uyên đứng sau lưng hắn, sợi tóc như tơ ti ti nhiễu nhiễu quấn vào mặt, như câu đi mất hồn phách y.
Giấc mộng hoang đường này không biết đã mơ từ bao giờ.
Tần Tư Uyên chỉ biết, khi ấy phản phệ tự nổ ở Sát Ái mộng, cái cay đắng của lòng đố kị đó đã bị thế chỗ bởi cái cay đắng của ái tình đơn phương từ lúc nào không hay.
Chuyện này cho đến cuối đời nhìn lại chính Tần Tư Uyên còn thấy khó tin.
Không ngờ rằng y đã yêu một người nhiều như thế, không ngờ rằng y đã yêu một người sâu đậm như thế.
Không ngờ, y vừa yêu vừa hận Quân Thành Thu, đã nhiều năm như thế.
Y hận Quân Thành Thu, hận đến mức muốn hủy diệt thiên địa.
Y yêu Quân Thành Thu, yêu đến mức muốn hủy cả thiên địa đi vì hắn.
Bấy nhiêu năm nay Tần Tư Uyên vẫn luôn sống một cuộc đời không hề dễ dàng.
Chúng tiên không thường thấy y rời khỏi Tần cung, không phải là y lười ra cửa mà là vì y vẫn luôn ở Ma giới.
So với Quân Thành Thu, nhân duyên của Tần Tư Uyên ở Tiên cung không được tốt lắm.
Y không có nhiều bằng hữu như hắn, vài chục năm không thấy người cũng không có ai hỏi đến.
Tần Tư Uyên cũng không vì vậy mà bận lòng, y kì thực chán ghét cái danh hão này.
Nếu không phải vì Quân Thành Thu đạt đến cảnh giới này quá sớm thì y cũng không phải liều mạng đến vậy làm gì.
Khi ấy, trong đầu Tần Tư Uyên có hai thiên sứ đánh nhau loảng xoảng.
Thiên sứ trắng muốn lên Bát Vân, chính là vì sớm chiều gần gũi Quân Thành Thu.
Thiên thần đen muốn lên Bát Vân, không nghi ngờ gì chính là so cao thấp với hắn.
Muốn làm cho Tần Tư Bác nhìn kĩ, y cũng mới không kém cỏi.
Nhưng là, y lực bất tòng tâm.
Dòng dõi hổ tiên núi Mai Phong, đúng là chỉ có mình y kém cỏi nhất.
Cho dù Tần Tư Uyên cố gắng cỡ nào cũng không thể đuổi kịp Quân Thành Thu, cũng không thể khiến Tần Tư Bác hài lòng, khiến cho huynh đệ đồng tộc nhượng y một phân tôn trọng.
Bốn chữ lực bất tòng tâm này, hại một người thân xác tan nát, hại một người suốt đời không quên.
Ngày đó kì ngộ Hồ Mạn Bắc, chuyện dài không thể nói ngắn.
Tần Tư Uyên thần không biết quỷ không hay nhận lấy cái danh Mộng Ma của gã ban cho, tiếp nhận tu vi ma tộc, hấp thụ sức lực cường đại của tà giáo.
Y liều mạng một đời, cái tên Tần Tư Uyên xem như không ai nhớ đến nhưng nhắc đến Mộng Ma, ai không biết thì chỉ có thể là phổ cập văn hóa cực kì kém.
Y cuối cùng cũng có thể đủ mạnh để bước lên Bát Vân.
Mộng Ma, dệt mộng u hồn, hư hư thực thực.
Vậy mà Tần Tư Bác vẫn chưa công nhận y!
Đáng chết!
Rốt cuộc là muốn y phải làm sao mới có thể làm lão phụ thân hài lòng?
Tần Tư Uyên nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng thông suốt một chuyện: chỉ cần còn có Quân Thành Thu ở đây thì y vĩnh viễn không bao giờ có thể ngóc đầu lên được.
Cái bóng của sư huynh quá lớn, không những lớn mà còn bao trùm y suốt bao nhiêu năm nay.
Nhìn lại một đời, thử hỏi Tần Tư Uyên có mấy ngày không sống dưới áp lực của ba chữ Quân Thành Thu đè nặng.
Tần Tư Uyên đã sống một đời tỉnh tỉnh mê mê.
Có đôi khi Tần Tư Uyên giật mình thức giấc cũng không phân rõ được chính mình đang ở trong mộng hay ngoài thực.
Y tà tu, mỗi một phân pháp lực, mỗi một chưởng đánh ra đều là máu thịt, là tuổi thọ của y.
Thiên tân vạn khổ mấy vạn năm Tần Tư Uyên mới tiến vào được cửa Sát Tâm — cửa cuối trong tâm pháp tu mộng mà Hồ Mạn Bắc truyền cho y.
Tần Tư Uyên vui mừng cực kì, đắng cay cả đời y chỉ dành cho giây phút này.
Thăng qua cửa này, Tần Tư Uyên có thể có năng lực sánh ngang Tần Tư Bác ở núi Mai Phong.
Có thể so chiêu cùng Mộ Minh Thanh.
Nói không chừng, còn có thể đã vượt qua Quân Thành Thu.
Đợi đến lúc đó, để xem còn ai dám khinh thường y nữa.
Mang theo một lòng tràn đầy hứng khởi bước vào huyền quan, giây phút thạch môn nặng nề đóng sập sau lưng Tần Tư Uyên đã hạ quyết tâm: Một ải này vượt qua, hoàn thành danh nguyện cả đời, dù cho sau này có chuyện chăng đi nữa, tuyệt không hối tiếc.
Vậy nhưng, trời cao cũng không thể chiều lòng y một lần trong đời.
Cửa ải Sát Tâm này chia làm ba hồi mộng.
Hai hồi đầu Tần Tư Uyên một thân tưới máu đã có thể vượt qua, chỉ là hồi cuối này…
Sát Ái.
Trong động tối đen giơ tay không thấy rõ năm ngón.
Bốn bề tịch mịch đến nỗi nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của người đang bế quan.
Tần Tư Uyên nhìn gương Thanh Ảnh trước mắt, hốc mắt đỏ bừng vì tràn ngập yêu khí bỗng ngưng thần.
Người ở trong gương, là người mà Thanh Ảnh soi vào nội tâm của y phát hiện ra.
Người ở trong gương, là người y vẫn luôn đậm sâu thương nhớ.
Người ở trong gương, dung miên này y đã muốn nhìn cả đời không quên.
Người ở trong gương, là người y phải dùng tâm pháp của Mộng Ma để giết.
Bậc cửa Sát Tâm này, nhất định phải dùng máu của hắn để tưới thì y mới có thể bước qua.
Đỉnh đầu chợt truyền xuống một trận nhói đau kinh hồn.
Tần Tư Uyên thoáng tỉnh táo trong giây lát đau đớn đó đã nghĩ, mình không phải vẫn luôn muốn giết hắn nhất hay sao? Thế này thì chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện, tại sao còn chần chờ?
Y rốt cuộc đang do dự điều gì?
Tần Tư Uyên ôm đầu gối, bả vai rung lên bần bật.
Y chôn mặt vào cánh tay, sợ hãi nghĩ: Đã nhiều năm như vậy, không ngờ độc dược vẫn còn phát tác.
Trong nắng chợt có hương hoa.
Kí túc xá cho chúng môn sinh ở Mai Phong sơn.
Một ngày độ tháng bảy, tháng tám, tiết trời se lạnh.
Quân Thành Thu một mình nằm trên giường dài cho chúng đệ tử, quấn chăn kín mít, mặt đỏ tưng bừng.
Hôm nay đã quá giờ ngọ mà chưa thấy hắn rời giường, Tần Tư Uyên sau khi luyện tập với chúng đồng môn không khỏi chú ý, liền nhân lúc nghỉ ngơi chạy lại hậu viện xem xem.
Vậy mà không ngờ rằng, Quân Thành Thu ngày thường hoạt bát như con chim sáo líu lo không ngừng, hôm nay ốm rồi.
Lúc Tần Tư Uyên đẩy cửa đi vào, bên trong bí bách ngột ngạt.
Người nằm trên giường một đầu tóc đen nhánh rũ xuống mép giường.
Cần cổ ngưỡng dài, hai mắt mơ màng nửa khép nửa mở.
Trong lòng Tần Nhan Khống khi ấy, rúng động.
Bàn tay Tần Tư Uyên do dự nửa ngày mới đặt lên trán Quân Thành Thu.
Nhiệt độ nóng bỏng làm y rụt tay lại.
Đương lúc y bối rối, Quân Thành Thu đã khàn khàn nói trước: “Có phải là ta bị phạt chép phạt rồi không?”
Rầu rĩ, tủi thân, hiếm thấy.
Hai tay Tần Tư Uyên trống trải không biết phải đặt đâu cho vừa.
Vì vậy y liền rút quạt ra, làm bộ phe phẩy che mặt: “Không có, ta xin nghỉ giúp huynh rồi.
Ốm thì tĩnh dưỡng đi còn lo lắng vớ vẩn gì chứ.”
Quân Thành Thu khi ấy chẳng biết chập cái dây thần kinh nào lại đột nhiên ngóc đầu dậy, bật ngón cái với y, cười rộ nói: “Ôi tri kỉ, quả là tri kỉ quá Tần hiền đệ.”
“Nếu có thể có thêm một con gà quay và vài hũ rượu trắng thì sẽ nhanh giải cảm lắm hiền đệ à, hì hì.”
Một lời hắn nói bâng quơ vào tai Tần Tư Uyên lại là một nghĩa khác.
Hai vành tai y lặng lẽ phiếm đỏ, tuy vậy ngoài mặt vẫn duy trì bộ dáng không dễ mến thường ngày, bĩu môi: “Đợi ta nói với sư thúc chuyện này, cả cái sơn môn này chắc chắc đều lo lắng cho huynh.
Đến lúc đó huynh muốn gì thì nói với bọn họ.
Còn tiểu đệ, sức mọn tài hèn, không dám.” Nói xong quay gót đi khỏi.
Cửa gỗ đóng lại sau lưng, quạt trên tay cũng buông xuống.
Tri kỉ.
Tần Tư Uyên có chút ngây ngốc nghĩ lại.
Hai chữ tri kỉ này, thế nào lại gọi đến tiến nhập tâm khảm đến vậy.
Hai chữ này, thế nào lại làm y xao xuyến đến vậy.
Chỉ là một lời nói vớ vẩn, Tần Tư Uyên biết.
Đây là độc dược, Tần Tư Uyên biết.
Biết, nhưng tự nguyện sa chân vào cũng là y.
.
.
Quân Thành Thu nhìn bóng lưng thiếu niên thẳng tắp, nhìn khuôn mặt đã lâu không thấy của thiếu niên Tần Tư Uyên, tự nhiên tỉnh ngộ ra nhiều