Bất Quá Tư Quân

Chương 9


Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 9


Tôn Huyền mi tâm hơi sáng, nháy mắt nhập Tống Lăng trận.

Quân Thành Thu nửa ngồi nửa nằm trên giường bóc cam ăn.

Vừa ăn vừa nhìn sắc mặt kì quái của Tôn Huyền, không nhịn được hỏi :”Có chuyện gì rồi?” Tôn Huyền đơ như khúc gỗ, cơ mặt kéo căng.

Mãi đến một khắc sau mới mở mắt ra, biểu cảm vặn vẹo: “Sư tôn…”
Quân Thành Thu: “Hử?”
Tôn Huyền: “Khắp nơi bây giờ đều đồn đại người đã chết rồi…!Tần thượng tiên cũng qua Quân cung chia buồn rồi.”
Quân Thành Thu phụt phụt phụt ba cái phun hết hạt cam trong miệng lên mặt Tôn Huyền.

Thực tình má nó Tần Tư Uyên tiểu tử nhà ngươi đợi lão tử quay về tính sổ với ngươi! Quân Thành Thu đau đầu, gọi Tôn Huyền lại gần: “Có mang theo Tống Lăng châu không?”
Tôn Huyền cũng lấm lét: “Có.”
Quân Thành Thu: “Lấy ra đây, vi sư đọc ngươi ghi vào.”
Tôn Huyền ngoan ngoãn xoè bàn tay ra, một luồng ánh sáng hoàng sắc loé lên, Tống Lăng châu loè loè phát sắc trong tay y.

Quân Thành Thu: “Khẩu khí phải mãnh liệt, thể hiện ngươi rất bất bình, nhớ chưa?” Tôn Huyền dễ bảo gật gật đầu.

Quân Thành Thu cao giọng :”Tại hạ cho rằng các vị đều sai cả rồi, Quân thượng tiên đi Nhân giới du ngoạn, hiện đang sống khoẻ! Sau khi trở về sẽ tiếp tục kinh doanh quạt giấy! Các vị chớ vì mong chờ mà loạn ngôn! …!Ấy, nghe rõ chưa?”
Tôn Huyền mắt tròn mắt dẹt, thật thà gật gật đầu.

Quân Thành Thu vừa lòng, chỉ chỉ tay: “Được rồi, ghi lại rồi phát vào Tống Lăng trận cho vi sư.”
Sau khi Tống Lăng châu của Tôn Huyền phóng vào, xa xôi nơi Tri Lăng cung lại một trận bùng nổ.

Lăng Lam vừa sửa đoạn kết giới bị nghẽn vừa nghiến răng trèo trẹo.

Quân Thành Thu, ngươi đợi đấy!!
Sáng sớm hôm sau, Quân Thành Thu nhìn Viêm Chung Ly ở thư phòng ngủ mấy đêm cũng tự thấy thẹn mà rời giường.

Vết thương hơi nhức nhưng cũng không còn quá nghiêm trọng.

Quân Thành Thu vừa đi bộ trong sân vừa cẩn thận sắp xếp lại mấy sự kiện trong đầu.

Nửa tháng trước, bắt nguồn từ nửa tháng trước.

Nửa tháng trước cũng vừa là lúc hắn đến đây.

Nửa tháng trước có sự kiện gì chăng?
Ban đầu là Nghiêm Phó Quang, đã chết nửa tháng trước.

Sau đó mấy ngày Nghiêm Phó Bằng tới đả động chuyện hôn hứa.

Sau đó một tuần trước Nghiêm gia mời đạo sĩ.

Sáu ngàu trước Nghiêm Phó Bằng lại giục cưới.

Năm ngày trước Nghiêm Phó Bằng biết phụ thân đã chết.

Bốn ngày trước Nghiêm Dung chết.

Quân Thành Thu chân mày hơi cau lại.

Quan tài, lại nói đến cái quan tài của Nghiêm thị, rốt cuộc là bất thường ở điểm nào? Quân Thành Thu lại chợt nhớ ra một điểm, khoé môi hơi cong cong.

Hắn nhìn xung quanh, không có người mới khẽ gọi: “Tôn Huyền.”
Tôn Huyền rất có năng suất mà nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Quân Thành Thu xun xoe gọi: “Sư tôn?”
Quân Thành Thu: “Mang ta đi Nghiêm phủ một chuyến.”
Nghiêm phủ đại môn được niêm phong bởi hai tờ giấy vàng có hoạ văn chú lung tung.


Người dân xung quanh cũng tự giác mà đồn thổi tin đồn. Quân Thành Thu ghé vào hàng nước đối diện Nghiêm gia, lân la hỏi chuyện.

Lão bản gần sáu mươi gầy đến độ da bọc xương, luyên thuyên kể hết tích này thuyết kia cho Quân Thành Thu.

Quân Thành Thu không quan tâm mấy thứ này, cảm thấy không có thu hoạch, cảm tạ qua loa rồi đi mất.

Hắn chạy ra phía sau trèo tường vào, một mạch đi vào từ đường.

Linh bài vẫn ngay ngắn cẩn thận.

Quan tài bằng gỗ xoan màu đen đặt trên một tấm phản gỗ, dưới tấm phản gỗ có tám chân đỡ bằng đá to bằng bắp chân người.

Quân Thành Thu dùng ngón tay gõ gõ vào quan tài.

Không có động tĩnh gì.

Hắn nhìn ra sân, mặt trời nhàn nhạt chiếu nghiêng bóng.

Quân Thành Thu ngoắc ngoắc ngón tay gọi: “Tôn Huyền.

Lại đây giúp vi sư mở cái quan tài này ra.”
Tôn Huyền lập tức nhảy dựng: “Không được đâu sư tôn! Ai lại mở quan tài người đã chết chứ?!” Quân Thành Thu tặc lưỡi: “Mở ra.”
Tôn Huyền nhắm mắt bặm môi dùng lực đẩy bật cái nắp quan tài kia ra.

Không có tử khí nồng nặc, không có máu phun lên mặt.

Chỉ có mùi phấn son nhàn nhạt.

Nghiêm Dung da thịt tươi trẻ, nghiêm chỉnh nằm trong quan tài.

Y phục lộng lẫy, sắc môi hồng hào, tựa như đang ngủ.

Đối với dung mạo, khí chất này Quân Thành Thu còn phải cảm thán mấy lần.

Nghiêm Phó Quang kia đúng là ngựa hoang không thuần hóa nổi.

Thê tử dung miên thượng thừa thế này vẫn còn ra ngoài tìm ong bướm.

Bất quá, trên khuôn mặt từ đức năm nào nay lại chằng chịt vết những vết sẹo do dạo rạch.

Vết thương không quá cũ, vẫn đang kết vảy.

Quân Thành Thu nhíu mày.

Đối với việc người trong quan tài hồng hào tươi trẻ không có nghi vấn, hắn tự hiểu rõ trong lòng.  Chỉ là, không phải Nghiêm Phó Bằng nói nàng chết rất thảm sao? Tử trạng đáng lẽ nên xuất hiện lại không xuất hiện mới khiến Quân Thành Thu lăn tăn trong lòng.

Quân Thành Thu bất giác lại nhớ đến lời Viêm Chung Ly miêu tả tư phòng của Nghiêm Dung.

Hắn phất phất tay, gọi Tôn Huyền: “Mau, đóng nắp quan tài lại rồi về thôi.” Tôn Huyền tựa như chỉ chờ câu này, vội vã đóng nắp quan tài, ôm Quân Thành Thu phi thân về Viêm phủ.

Quân Thành Thu vừa lặng lẽ đáp xuống Viêm phủ đã nghe một trận huyên náo khắp nơi.

Nô gia qua lại ai cũng bàn tán xì xào không ngớt.

Quân Thành Thu tự thấy mình lạc hậu, quyết định đi tìm Viêm Chung Ly hỏi thăm một chút.

Thực tình, thời đại xuất môn ba khắc quay lại đã thành người lạc hậu rồi.

Quân Thành Thu đi thư phòng tìm Viêm Chung Ly.


Tìm một hồi lại một hồi không thấy y, bất quá lúc ngang qua hồ, nhìn lại tiểu viện lúc trước của mình Quân Thành Thu lại bắt được một bóng dáng quen thuộc.

“Nghiêm…” Quân Thành Thu thức thời tự khoá miệng, ẩn mình vào sau bụi trúc.

Nghiêm Phó Bằng một thân chỉnh tề, ung dung đứng sau tàng cây.

Con ngươi ánh lên sát khí đắc ý, không giống như người mù.

Gã một mình đứng bên hồ, tựa như một công tử đạo mạo không màng chúng sinh.

Quân Thành Thu lặng lẽ lui về tư phòng của Viêm Chung Ly, tự mình suy nghĩ cẩn thận.

Bốn chân đỡ, sáu chân đỡ, tám chân đỡ.

Quân Thành Thu cười lạnh.

Khá, rất khá, con tiểu quỷ này cũng rất có đầu óc.

Bản thượng tiên có lời khen cho ngươi!
Quân Thành Thu mở cửa lên chính đường, hóng tiếp đại biến vừa bỏ lỡ, nhân tiện tìm Viêm Chung Ly bàn chút chuyện.

Hắn mang tâm trạng xem kịch vui chen chen chúc chúc qua đám nô gia, gắng sức thò mặt ra nhìn vào.

Trong chính đường Viêm gia, Viêm Chung Ly một thân bạc bào phi ngân, sống lưng thẳng tắp uy nghiêm ngồi trên ghế gia chủ.

Cách đấy ba bước chân, ghế đầu hàng ghế bên phải, một gã trung tuần mặt chuột tai dơi mặc áo bào trắng.

Trong tay cầm cây phất trần giống đạo sĩ đang ba hoa chích choè đến nước miếng tung bay, long trời lở đất.

Quân Thành Thu một bụng đầy tò mò, hỏi tiểu tư bên cạnh: “Viêm Chung Ly đang tiếp ai vậy?”
Tiểu tư kia vừa sùng bái vừa kính trọng hồn nhiên trả lời: “Là Quân thượng tiên a!”
Quân Thành Thu trố mắt nhìn lão già mặt chuột tai dơi cao chưa đầy một thước trong chính đường, lại nhìn xuống mũi chân mình.

Quân Thành Thu thấy khí huyết lâm đầu, máu nóng bốc lên.

Con…!Con mẹ nó ngươi dám giả danh bản thượng tiên, mê hoặc chúng sinh?! 
TND ngươi mạo danh cũng có tâm một chút có được không?!
TDN ngươi chán sống rồi!
TDN ngươi dám bôi nhọ hình ảnh của bản thượng tiên ta!!
Quân Thành Thu sốc tận óc, phun một ngụm máu lăng tiêu, thiếu điều hỏa khí công tâm, cắn lưỡi chết tức tưởi.

Hắn một hơi chạy về tư phòng của Viêm Chung Ly, đóng chặt cửa, phì phò thở dốc.

Quân Thành Thu ngửa đầu rống: “Tôn Huyền!”
Tôn Huyền lập tức vẫy đuôi chạy đến, ngờ nghệch hề hề cười lấy lòng.

Quân Thành Thu: “Đi tìm Ti Mệnh, tra cái số mệnh của Quân…!Không không, cái tên trời đánh đang ngồi trong chính đường cho ta!”
Tôn Huyền thấy hắn phát hoả, không dám to tiếng: “Sư tôn, đây là cơ mật…!Người có kề đao vào cổ, Ti Mệnh cũng không dám nói…”
Quân Thành Thu tự cảm thấy cẩu huyết lâm đầu, túm cổ áo Tôn Huyền: “Đi, ngươi mang vi sư đi Địa phủ một chuyến!”
Tôn Huyền lẩy bẩy run như cầy sấy, vừa khóc vừa cầu xin: “Sư tôn không được đâu.

Người đang là phàm nhân mà.”
Quân Thành Thu hít mấy chục hơi dài, tự vuốt ngực ngồi xuống.

Vết thương trên bụng lại ẩn ẩn đau.


“Vi sư vẫn cần đi tìm Ti Mệnh một chuyến.

Mang vi sư đi, có tội vi sư sẽ gánh.”
Tôn Huyền ngập ngừng: “Sư tôn, người đang là phàm nhân, xuống Địa phủ không khác nào tự vẫn.” Quân Thành Thu nghe được câu này bỗng chốc không biết nói gì.

Đúng vậy, hắn chỉ là phàm nhân, cái gì cũng không làm được.

Bất quá Quân Thành Thu vẫn luôn có ý định đi tìm Ti Mệnh có chút việc, không liên quan đến gã tiên giả kia.

Nhưng lúc ấy không nghĩ ra chuyện này, hắn không còn là tiên thân, chỉ sợ chưa bước qua Vong Xuyên đã thịt nát xương tan.

Quân Thành Thu bần thần, xua xua tay: “Ngươi đi trước đi.

Vi sư tìm cách rồi sẽ gọi ngươi.” Tôn Huyền vâng một tiếng rồi ẩn thân.

Đêm, Quân Thành Thu ở trên giường trằn trọc không ngủ được.

Cả ngày Viêm Chung Ly bị cái tên tiên giả kia bám chân, đến giờ vẫn chưa gặp được y.

Bực bội nhất chính là Quân Thành Thu chưa hỏi được y, ngươi thực sự tin đó là Quân thượng tiên sao?
Trời vào hè, côn trùng kêu ri ri.

Quân Thành Thu đang mơ màng, cảm giác chăn đệm bên cạnh lún xuống.

Hắn dụi dụi đôi mắt kèm nhèm, ngóc đầu dậy nhìn người bên cạnh.

Ly…!Ly Quang?!
Quân Thành Thu bị chấn kinh, tỉnh ngủ.

Sau khi tỉnh ngủ lại tự vả cho mình một bạt tai.

Con mẹ nó Quân Thành Thu ngươi ngu ngốc, ngươi quên mất mình đang ở trong hang ổ của họ Viêm sao?!
Viêm Chung Ly bận rộn cả ngày, mới tắm xong về phòng muốn xem vết thương cho đại tổ tông lại nhìn thấy một màn ngốc nghếch này.

Y vốn bị gương mặt say ngủ của Quân Thành Thu làm cho vui thích, muốn giơ tay nhéo nhéo.

Kết quả vừa hạ tay, Quân Thành Thu đột nhiên ngóc đầu bật dậy, hai mắt nhá nhem híp híp nhìn y.

Sau đó đột nhiên mắt miệng trừng lớn, lắp bắp run rẩy như điên.

Sau đó lại hềnh hệch cười ngây ngô, tự cho mình một bạt tai. 
Viêm Chung Ly bật cười.

Quân Thành Thu vừa tỉnh táo lại đã thấy Viêm Chung Ly ngồi bên cạnh, cười như điên.

Thực ra Viêm Chung Ly chỉ bật ra một tiếng cười rất mỏng nhưng trong mắt Quân Thành Thu, họ Viêm cười như thế là cười như điên.

Viêm Chung Ly đuôi tóc còn hơi ướt, ngực áo hơi mở để lộ lồng ngực tinh tráng còn ẩm ướt.

“Đánh thức ngươi sao?”
Quân Thành Thu thức thời mình đang ngủ trên giường của y, không dám cao giọng mắng: “Phải! Ngươi quấy lão tử ngủ! Còn không mau cút xuống!”
Quân Thành Thu cười cười, tự giác dịch sang một bên áy náy nói: “Không không, là ta, là ta phiền ngươi ngủ.”
Viêm Chung Ly hơi cúi đầu, da thịt còn ướt dưới ánh nến mập mờ phát quang làm Quân Thành Thu hai mắt chó muốn chói mù.

Y đứng dậy, tới bàn gỗ ngồi, hờ hững nói: “Ngày mai ta phải đi Kim Sơn tự một chuyến.”
Quân Thành Thu trong lòng hơi trùng xuống, hỏi: “Viêm Hạnh Muội xảy ra chuyện gì rồi?” Viêm Chung Ly nhàn nhạt gật đầu: “Ân, nàng có thư.

Muốn ta đích thân tới đón.

Chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì không may.”
“Ngươi đi mấy ngày?”
“Có lẽ ít cũng là bốn ngày.”
“Còn chuyện của Nghiêm gia, ta…”
“Thành Thu.” Viêm Chung Ly đứng ở cửa sổ, không quay đầu lại.

“Đợi ta về.

Mọi chuyện đều đợi ta về.”

Quân Thành Thu bị hai tiếng Thành Thu kia của y làm cho ngây ngẩn.

Mấy vạn năm nay, toàn bộ trên dưới trong ngoài bằng hữu gần xa đều khách sáo gọi hắn một tiếng Quân thượng tiên.

Hai tiếng gọi thẳng tục danh này gần nhất là nghe mẫu thân gọi, cũng đã cách đây mấy vạn năm.

Quân Thành Thu như bị bỏ bùa mê thuốc lú, chân tâm đều tự nguyện đáp ứng: “Được, đại sự đều đợi ngươi.” Quân Thành Thu tự nhận thức, bản thân bị họ Viêm kia triệt để mê huyễn rồi.

Hai ba ngày không gặp, chỉ bằng một câu nói đơn giản của y Quân Thành Thu đã cảm thấy vạn phần tin tưởng.

Trong lòng vô cùng yên tâm.

Bao nhiêu manh mối nghi vấn trong lòng vốn muốn cùng y trao đổi trong phút chốc đều chẳng còn quan trọng.

Y đã nói là đợi y, vậy thì cứ đợi y đi.

Quân tổ tông ôm bụng nằm trên giường.

Viêm tiểu tư kê ghế ngồi cạnh, không hẹn mà cùng nhau im lặng ngắm trăng.

“Chung Ly.” Quân Thành Thu buồn chán mở miệng phá vỡ im lặng.

Viêm Chung Ly khôi phục dáng vẻ thiếu ngủ quanh năm, nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Ngươi cảm thấy gã trong chính đường hôm nay là Quân thượng tiên sao?”
Quân Thành Thu nghe được một tiếng cười nho nhỏ đáng khinh của ai kia, trong lòng bực bội, hừ một tiếng.

Viêm Chung Ly nhoài nửa người lên giường, chống cằm nhìn hắn.

Hai mắt sóng sánh ý cười.

“Không, ta không tin.

Nhưng ta vô pháp phủ nhận.

Ta vốn chưa bao giờ nhìn thấy Quân thượng tiên.

Ngươi nói xem, Quân thượng tiên bộ dáng thế nào?”
Quân Thành Thu đắc ý nói: “Còn không phải thân cao thước tám, suất khí ngút trời sao?!” Hồ đồ mới đem cái tên trời đánh kia tôn lên làm Quân thượng tiên.

Hừ, có mắt không tròng, bản tiên cảm thấy thất vọng về ngươi.

Viêm Chung Ly đưa ngón trỏ lên miệng hắn, ý cười sâu đậm: “Đã đêm rồi.”
Ngón tay tinh tế thoáng chạm qua như có ai dùng lông hồng gảy nhẹ trong lòng.

Quân Thành Thu da gà da vịt nổi đầy người, không nhịn được rùng mình một cái.

Ta phỉ nhổ họ Viêm ngươi bày ra bộ dáng đoạn tụ thiếu thao như thế cho ai xem?!
Bất quá xúc cảm trên môi vương vấn mãi không tan, Quân Thành Thu tự biết cái mặt già của mình lại hồng lên rồi.

Quân thượng tiên trong lòng lại tự phỉ nhổ chính mình một trăm lần.

TDN Quân Thành Thu ngươi cũng quá vô liêm sỉ, như vậy mà cũng có thể đỏ mặt sao?!
Quân Thành Thu đầu óc rỗng tuếch, triệt để quên mất muốn nói cái gì, cũng không còn tâm trí nói gì thêm nữa, quay mặt vào tường, kéo chăn ngang cổ.

“Khuya rồi, mau ngủ đi.

Ngày mai ngươi chẳng phải cần đi sớm sao?”
Viêm Chung Ly ừ một tiếng, vén góc chăn cho hắn.

Xong xuôi thổi tắt nến rồi mới ra ngoài.

Một đêm dài, một giấc mộng dài, khắc sâu tâm khảm, cả đời không quên.

Quân Thành Thu chìm vào mộng mị, một lòng không muốn tỉnh giấc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.