Bất Quá Tư Quân

Chương 82


Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 82:


Thiếu niên nằm sõng soài trên đất thì ướt sũng, Phí Thanh Trì trên đầu thì đang vừa làu bàu vừa cầm xẻng vá lỗ thủng to bằng cái thúng nọ.
Quân Thành Thu hả hả hả đứng ngay đơ nửa ngày trời vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn điên cuồng phân vân giữa hai việc:
1.

Lật thiếu niên lên xem trước.
2.

Tạm bỏ qua để hỏi chuyện Phí Thanh Trì trước.

Nhìn thiếu niên nằm úp sấp trên đất, dáng người có vẻ khá gầy không có tính uy hiếp, Quân Thành Thu không phân cần phân vân quá hai giây, quyết định chọn nhón chân bước qua người thiếu niên, rướn cổ lên bắt chuyện với Phí Thanh Trì:
“Phí Thanh Thanh, có chuyện gì thế nàyyyy? Người này là ai đâyyyy?”
Dưới dâm uy (lúc có lúc không) của tác giả đại nhân, Phí Thanh Trì lại đang một lần nữa phải tự mình đi lấp hố, trong bụng vốn đang ôm sẵn một cân thuốc nổ, chỉ chực chờ có người hỏi đến liền phun ra.
Xẻng keng keng đào vào đá cứng liên tục, Phí Thanh Trì vứt xuống một ánh mắt sắc lẹm, hằm hằm nói: “Còn không phải tại ngươi!”
Quân Thành Thu giật mình, vội chối đây đẩy: “Gì? Không, không phải ta, ta đâu có làm gì, không có liên quan!” Hai tay xua nhanh đến độ như muốn vỗ cánh bay lên.
Liên tục phủ nhận ba lần, cực kì cương quyết.
Phí Thanh Trì không thèm nhìn xuống dưới nữa, y sợ hư mất đôi mắt quý báu của mình.

Xẻng trong tay nhận hết căm phẫn của y, cực kì vang dội mà keng! keng! keng! lấp hố.
Y rống giận xuống dưới: “Cái tên bạch trảm kê kì quái này đang yên đang lành lại nhảy vào lãnh địa Ma giới đòi tìm người.

Bản tôn đã vô cùng hảo tâm, sợ y đây là lạc đường nên sai người dẫn y rời khỏi địa phận Ma tộc.

Nào ngờ y đúng là đến đây tìm chết, giãy giụa không về, thiếu chút nữa còn quỳ xuống xin được bắt!”
Cái gì? Xin được bắt?
Hoang đường! Lạ lùng! Không thể tin nổi!
Quân Thành Thu khoa trương trợn mắt một cái, cố tình quên mất bản thân cũng là một vị chuyên tìm đường chết mà cắm đầu cắm cổ lao xuống đây.
Lại nói, tứ hải bát hoang hơn ba ngàn sáu chăm chương đại điển “Chuyện lạ đó đây” còn không ghi chép được hết chuyện kì quái ở riêng Tiên giới này thì một câu chuyện nho nhỏ như kia không thể khiến Quân thượng sửng sốt quá lâu.
Đọc được ý nghĩ thế thì cũng liên quan gì tới ta trong mắt Quân Thành Thu, Phí Thanh Trì vẻ mặt biết ngay mà bổ đao chốt hạ: “Y đến tìm ngươi!”
Tưởng tượng đến cảnh thiếu niên đây nước mắt nước mũi giàn giụa, khẩn khoản ôm đùi Phí Thanh Trì khóc mà rằng, “Đại vương, cầu xin ngài bắt tiểu nhân đi! Tiểu nhân nguyện ý bị bắt mà!” Quân Thành Thu nhịn không được, phụt ra cười.
Phí Thanh Trì quắc mắt.
Cuộn một nắm tay đặt trước miệng húng hắng ho vài tiếng che đi tiếng cười, “Đến tìm ta hả?” Quân Thành Thu hơi lộ vẻ ngạc nhiên liếc mắt qua thiếu niên đang nằm úp trên đất, khẳng định: “Ta với tiểu tử này không quen biết, không quan hệ, ngươi có chắc là y đến tìm ta không?”
Phí Thanh Trì đã xắn quần đến tận đầu gối.


Tóc đen ngâm trong nước xả ra phiêu lãng, y hừ mạnh một tiếng, nói: “Còn không phải à! Lão tử ban đầu còn tưởng thế nào, hóa ra là đi tìm chết! Đã thế lão tử cũng không quản, vừa nói Quân Thành Thu ngươi đang ở điển lao hỏa ngục, ở dưới cái ao này thoắt cái y đã như thiêu thân nhảy bổ xuống! Đấy, nhìn xem! Y làm ra cái chuyện tốt gì đây!”
Tay cầm xẻng hự hự đào đất, miệng không ngừng càu nhàu: “Cứ bình tĩnh đàng hoàng để lão tử dẫn đi cửa lớn có phải hơn không, đằng này chưa gì đã…”
Nghe Phí Thanh Trì thuật lại một hơi như thế Quân Thành Thu rất lấy làm tò mò thân phận của thiếu niên dùng đầu húc bể đáy ao chỉ để tìm hắn này.

Hắn vừa nhón chân bước lại gần chỗ y vừa ngửa đầu nói với Phí Thanh Trì:
“Ôi chao đúng là làm phiền Phí đại hiệp quá rồi, ha ha, ta thay vị huynh đệ này tạ lỗi một tiếng nhé, ha ha.”
Phí Thanh Trì được một lời này dỗ xuôi bụng, không đáp lại nữa, chuyên tâm keng keng keng đào đất.
Thiếu niên nằm trên đất mặc áo xanh lục, tóc búi tròn vo.

Có lẽ bởi vì mới dùng thiết đầu công đục đất chui xuống đây nên tạm thời bất tỉnh nhân sự, búi tóc cũng không được chỉnh tề lòa xòa chĩa ra.

Mà lạ ở chỗ trong tóc thiếu niên này thế mà cắm rất nhiều lá xanh.
Trong ao này ngoài Phấn Đà Lan hoa ra thì không có loại thực vật nào khác nữa, sao có thể có cái lá nhỏ như thế này gài trong tóc chứ? Lạ quá!
Quân Thành Thu ngồi xổm trên đất, hai hàng lông mày xoắn lại, rất tự nhiên mà vò đầu tóc người ta.
“…”
“Má nó lá này thế mà lại là mọc trên da đầu!”
Quân Thành Thú ré lên một tiếng, chân thoắt cái nhảy lên, nhảy lên cao tới nỗi suýt nữa thì lại húc bể đáy ao.
Tinh thần cảnh giác của Phí Thanh Trì cực kì cao, kịp thời quắc mắt dìm hắn xuống.
Hắn ôi chao một tiếng chân chạm đất, cực kì tiểu nhân giơ ba ngón tay lên thề son sắt với Phí Thanh Trì.

Nhãn quang sáng trong long lanh chân thành: “Không không không, ta tuyệt đối chưa có phá hư thêm cái gì nữa đâu nhé, ta thề.”
Phí Thanh Trì xì một tiếng, bĩu môi đầy vẻ dè chừng.
Quân Thành Thu thầu ba nghìn gói biểu cảm bán manh lấy lòng, vớt lại chút độ tin cẩn của Phí Thanh Trì rồi mới rón rén lại gần thiếu niên đầu lá, ngồi xổm xuống quan sát lại lần nữa.
Thiếu niên da dẻ trắng bệch, ngũ quan đoan chính mi thanh mục tú, chân dài tay dài.

Là kiểu nhan sắc cực thịnh hành, rất được ưa chuộng trên Tiên giới độ này.

Trông qua thì quả là một bộ dáng thuần lương chất phác.

Nhưng nhìn kĩ thêm thì thấy, kì thực cũng không phải vậy đâu!
Xem xem! Đâu có con cái nhà lành nào lại đem tóc cùng lông mày nhuộm xanh lục chứ?
Hư hỏng gì đâu.
Thật má nó khó cảm! Quân Thành Thu sợ hãi ôm mặt, nghĩ.


Chẳng lẽ hắn đã già tới mức không thể thấu hiểu nổi khiếu thẩm mỹ của chúng hậu bối nữa rồi hay sao? Thiếu niên này ngày ngày vác cái đầu xanh lục này ra đường không cảm thấy chóng mặt sao? Không cảm thấy cả người bất an hay sao?
Quả nhiên, khoảng cách thế hệ thật đáng sợ.
Nhưng mà cũng nhìn xem, da dẻ cậu ta trắng bệch đến nỗi nhìn rõ mao mạch xanh ngắt thế này.

Không là do gia mẫu quá mức bao bọc, ở trong nhà cả ngày không ra ngoài thì cũng là do đêm ngày ăn chơi đàng điếm thanh lâu kĩ viện nên mới sinh ra thế đây mà.
Không biết là hậu bối nhà ai, đợi bản thượng thần quay về rồi nhất định phải hỏi cho ra tông ti hốc hác nhà cậu ta! Phải giáo huấn cho mấy câu thì mới ổn.

Thân là thượng tiên, Quân Thành Thu cảm thấy trong chuyện này hắn có một phần trách nhiệm to lớn.

Rõ là trưởng bối, phải khai mang quang trí cho chúng hậu bối, không thể để thiếu niên trẻ người non dạ này nhầm đường lạc lối được!
Thiên Đình cần nhân tài, nhân tài chính là từ nhân, bồi dưỡng nhân tài, bắt đầu từ đây!
Quân Thành Thu hăng say lên lớp trong đầu lại không hề ngờ rằng nửa canh giờ sau hắn bị vả mặt đau đến thế.
Phải nói sao đây nhỉ, thì chính là loại vả mặt bôm bốp, vả đến mức đầu rơi máu chảy, vả đến thần trí toán loạn, không đứng vững nổi ấy.

“Quân thượng, là ta đây mà, cháu nội ngươi đây mà, Thuần Sinh đây.

Ngươi…không nhận ra ta sao?”
“…”
Thiếu niên tóc xanh ngồi dưới đất, một tay bấu chặt đùi hắn, một tay lặng lẽ lau nước mắt.

Bộ dáng nước mắt tràn mi thương tâm đau đáu này, quả thực khiến người ta tâm phiền ý loạn hết sức.
Xuy xuy xuy xuy!
Quân Thành Thu kinh hãi giãy ra, thầm muốn làm một phát cá chép vượt vũ môn nhảy ra xa ba thước, nhưng làm không được.
…Tiểu đầu xanh này, ma trảo bám người quá khủng khiếp.
Ai là ông nội ngươi? Cả nhà ngươi mới là ông nội!
Còn nữa, ai làm gì mà ngươi khóc? Ủy khuất cái gì? Đường đường là một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất lại cắn môi khóc thế kia mà cũng nhìn được à? Không tự xem lại mình đi!
Quân Thành Thu cực kì không thông, oan khuất đầy người trợn trắng mắt nhìn thiếu niên đang ôm đùi mình, khí nghẹn ở ngực nửa ngày cũng không thoát ra nổi.

Môi lưỡi như xoắn lại, cả buổi không thốt ra câu nào.
“Ngươi …!Ngươi đứng lên trước đã.


Có phải cháu nội hay không đứng lên rồi từ từ nói, cứ quỳ như vậy ta cũng đâu thể nhận người ngay được.”
Nói đùa, độc thân kim quang Quân Thành Thu đột nhiên nhảy ra một thằng cháu nội, không nói cho rõ ràng mà bị truyền lên Tống Lăng trận thì chẳng khác nào dội máu chó lên đầu Lăng Lam.

Chúng tiên không bàn tán đến sập cái Tri Lăng cung của Lăng Lam hắn mới không họ Quân.
Vì nghĩ cho tiểu đệ lâu ngày chưa gặp, vì nghĩ thương hại cho đám tiên nga mỹ mạo như hoa ở Tri Lăng cung, hắn quyết định phải giải quyết chuyện này thật êm thấm, nhất định phải làm cho ra đâu vào đấy.

Êm ru, kín như bưng, nửa chữ cũng không được thoát ra ngoài.
Hơn nữa, nam nhân hắn gặp đều không biết câu: Đầu gối trượng phu có vàng hay sao? Sao có thể hở tí là quỳ thế chứ!
Quân thượng tức tối lắm, hai mắt bùng cháy phừng phừng.
Một câu kia hình như bắt chưa đúng tần số, thiếu niên cứ như nghe không hiểu tiếng người, vẫn ngồi yên như cũ, đầu gục xuống ủ rũ cực điểm.

Thân thể thoạt nhìn không được khỏe mạnh cùng linh hoạt cho lắm.

Các khớp xương chân gập ra sau cực kì đơ cứng.

Cái loại đơ cứng như rối gỗ này một lời khó mà tả cho ra, Quân Thành Thu không biết nói sao cho phải, chỉ im lặng đánh giá đối phương.
TDN, cậu ta vẫn khóc.
Người gặp trên đường đều là túi nước mắt, so với Tôn Huyền thì chỉ có ngày càng hơn chứ không có kém.

Quân Thành Thu tỏ ý buồn phiền lắm.
Thở dài liền mấy hơi, thở đến mức muốn tụt cả lưỡi.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, lông mi thật dài thật dày của thiếu niên rơm rơm nước mắt, cộng hưởng với khuôn mặt nhu hòa thổn thức của cậu ta, xem cũng đáng thương thật…
Trong nháy mắt khí thế kiền sài liệt hỏa của Quân Thành Thu mềm oặt.

Hắn hơi hơi mềm lòng, cực kì có phong phạm mà cuộn nắm tay đặt trước miệng tằng hắng hai tiếng, tiên phong đạo cốt vạn phần nhả ra hai chữ:
“Thôi, nín.”
Hai chữ này tiểu đầu xanh lập tức nghe hiểu, không biết dùng cách thần kì nào mà mi mắt thoáng cái đã ráo hoảnh.

Một đôi mắt thoáng vương u buồn bẩm sinh trong veo ngóng lên nhìn Quân Thành Thu.
Hắn thầm sợ hãi, mà đương định ra vẻ trưởng bối chưa xong đã thấy tiểu đầu xanh có động tĩnh trước.
Cậu ta lê hai đầu gối trên đất, cái cổ oặt ra sau.

Lê hai bước lại gục xuống một cái, cứ mỗi lần như vậy mười ngón tay xinh xinh lại phải giơ kiểu móng chim đỡ lấy thân mình.

Không biết cậu ta muốn làm gì nhưng quãng đường nãy giờ cậu ta vất vả hổn hển mới lê được này, nếu đứng lên chỉ cần bước nửa bước.

Quân Thành Thu nhìn hai chân dài của thiếu niên, không thể hiểu nổi.
Ý chí của tiểu đầu xanh vẫn mười phần kiên định, đường dài gian nan chưa bao giờ chùn bước.


Hắn sợ hãi lại càng thêm sợ hãi, bị sự quật cường của thiếu niên dọa cho đứng im bất động.

Chỉ thấy tiểu đầu xanh cứ lê như thế đến vách tường, dùng hai tay mò mẫm bám víu, oặt ẹo một hồi mới đứng được lên.

Cả quá trình Quân Thành Thu không khác gì đang xem một màn múa rối hỏng bét.
Tiểu đầu xanh dựa vào vách tường chầm chậm xoay người lại, trên mặt treo một nụ cười rất tiêu chuẩn không biết là học của ai.

Chỉ là môi cười nhưng mắt không cười trông có chút đáng sợ.

Quân Thành Thu cũng đơ cứng cười lại với cậu ta một tiếng.
Tiểu đầu xanh có vẻ phấn khởi, nhận được chút hoan nghênh này của Quân Thành Thu thì vội đưa tay ra định nắm lấy, hấp tấp giới thiệu: “Ông nội người đã nhìn rõ…!a!”
Ầm.
Vừa đứng lên lại đổ xuống.
“…”
Ông nội của tiểu đầu xanh sợ hãi từ tận đáy lòng: “…Ngươi nhờ ta đỡ một tiếng không phải là được rồi sao?”
Tiểu đầu xanh lật đật ngồi trên đất, trông lại thì thấy quả là thần sắc không được tươi tỉnh nhanh nhẹn cho lắm.

Cậu ta hơi cúi đầu gãi gãi má, vành tai hồng lừ.
Quân Thành Thu: …!Cậu ta, ngại ngùng?
Ngại ngùng: “Thật ngại quá ông nội, ta linh trí chưa được khai mang tốt lắm, tạm thời vẫn chưa quen biến thành nhân hình.”
Gì?! Chưa khai mang linh trí rõ lắm? Hóa ra không phải phái tiên thai cũng chẳng phải phái tu tiên.

Ngươi thế mà lại nhận họ hàng với ta á?
Cảm giác không được thông thuận đầy ứ ở ngực, Quân Thành Thu gian nan nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Ly Quang một cái để lấy sức tâm bình khí hòa đối thoại với thiếu niên.
Hắn nói: “…!Trước đừng gọi ta là ông nội.” Nói xong nhanh chóng bổ sung: “Chúng ta chưa chính thức nhận thân nhân, cũng có khi không phải.”
Ngoài dự đoán (thực ra không có ai đoán cả) lần này tiểu đầu xanh không hề rơi nước mắt, chỉ là có chút mất mát cúi đầu xuống.

Đến mấy cái lá trên đầu vừa rồi phơi phới phe phẩy bây giờ cũng muốn ỉu xìu xuống.
Quân Thành Thu nhìn không lọt mắt, lấy tay chỉa chỉa cái lá của thiếu niên, hỏi cho có lệ: “Vậy nên, tên họ là gì? Từ đâu đến?”
Ánh mắt của tiểu đầu xanh thoáng qua sáng lên mừng rỡ nhưng lại rất biết thu liễm, ổn định nói: “Nói ra tên họ, có lẽ người sẽ nhận ra ta.

Bởi vì tên của ta là do người đặt.”
Quân Thành Thu nghi hoặc, cũng thấy thú vị ồ một tiếng, “Nói nghe coi?” Trong bụng lặng lẽ hỏi chấm, hắn chẳng lẽ hắn lại thật sự phế đến mức không nhớ nổi một người mình đã từng đặt tên ư?
Thiếu niên nhấp môi, đến lúc này vẻ mặt lại tràn ngập đắn đo.
Quân Thành Thu còn sốt ruột hơn cậu ta, trực tiếp đi tới ngồi xổm xuống, mặt đối mặt, hung ác hỏi: “Thế nào đây nhóc con, ngươi rốt cuộc tên là gì?”
Thiếu niên môi hồng răng trắng mi thanh mục tú ôn nhu điềm đạm nâng mắt nhìn hắn, chậm rãi nhả ra ba chữ:
Mộc Thuần Sinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.