Bất Quá Tư Quân

Chương 6


Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 6


Một canh giờ trôi qua.

Nghiêm Phó Bằng đã sớm hồi phủ.

Viêm Chung Ly vẫn tiếp tục bình tĩnh làm việc, dáng ngồi quy củ, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Quân Thành Thu co gối ngồi dưới gầm bàn đã sớm muốn ngủ gật.

Kinh nghiệm nói cho hắn biết Viêm Chung Ly sẽ ngồi thế này tới bữa tối.

Nếu như Viêm Hạnh Muội trở về náo loạn tìm hắn thì quả thực là rắc rối.

Quân Thành Thu ngồi đây đã khoảng hai canh giờ.

Toàn bộ quá trình không dám nhúc nhích, cả người ê ẩm.

Cộng thêm bữa trưa hắn không được ăn khiến hai mắt Quân Thành Thu hoa lên.

Bên tai vo ve.

.
Thật là, muỗi cũng muốn phá lão tử! Viêm Chung Ly ngồi an ổn như vậy, chỉ có hắn là bị muỗi vây quanh.

Quân Thành Thu bất đắc dĩ biến thành đèn hút muỗi của Viêm Chung Ly.

Muỗi vỗ không kịp, bị đốt sưng tay.

Quân Thành Thu vô lực tựa vào chân bàn, trong lòng cầu khấn mau tới bữa tối.
***
Trăng lên, cong cong ngoài cửa sổ.

Viêm Chung Ly châm đèn.

Cả căn phòng được ánh nến vàng ấm áp bao phủ.

Cho dù là cuối xuân nhưng trời vẫn rất lạnh.

Viêm Chung Ly nhẹ nhàng đẩy ghế, đứng dậy.

Đoạn, lại ngồi xổm xuống, ngó vào trong gầm bàn.

Người nào đó đang ngủ tới chảy nước miếng, đầu ngoẹo sang một bên.

Tóc tai hỗn loạn, vết muỗi đốt khắp nơi.

Tổng thể vô cùng đáng thương.

Viêm Chung Ly khoé môi hơi cong cong.

Y không thổi đèn, chậm rãi nhìn một hồi.

Lúc ra đến cửa, còn cố ý dùng lực đóng mạnh cánh cửa.

Cánh cửa sập một tiếng vang lên đánh thức vị thượng tiên nào đó dưới gầm bàn.

Quân Thành Thu giật mình tỉnh dậy, nước miếng rớt xuống vạt áo.

Cả căn phòng trống rỗng, ánh nến lay động.


Xem ra Viêm Chung Ly đã đi dùng bữa rồi.

Quân Thành Thu vội vã bò ra ngoài.

Vừa đứng lên xương khớp khắp nơi đều đồng loạt tạch tạch vài tiếng kháng nghị.

Quân Thành Thu khóc không ra nước mắt, vật vã bò ra ngoài cửa sổ, chạy về gian phòng nhỏ của mình.

Quân Thành Thu bị ám ảnh tâm lí, không dám gặp Viêm Chung Ly lại càng không muốn đụng mặt Viêm Hạnh Muội nên dứt khoát nhịn đói nằm trong phòng.

Bất quá đói có thể nhịn, nhưng người bẩn đến như vậy, không thể không tắm.

Quân Thành Thu nhân lúc toàn bộ trên dưới lớn nhỏ Viêm gia đang dùng bữa, lén lút tới phía sau tắm rửa một phen.

Trời cuối xuân lạnh buốt.

Nước giếng lạnh như cắt da cắt thịt.

Quân Thành Thu dội vài chậu nước lên người liền đóng băng.

Trung y màu trắng mỏng manh dính sát vào người càng làm Quân Thành Thu đau khổ.

Hắn rầu rĩ gọi mấy tiếng :”Tôn Huyền.

.

Tôn Huyền?”
Tôn Huyền lập tức phi thân tới đứng cạnh Quân Thành Thu.

Vừa nhìn thấy Quân Thành Thu bộ dáng như vậy thiếu điều thẹn thùng tới bất tỉnh.

Quân Thành Thư tức đến thái dương nổi gân xanh :”Tôn Huyền! Ngươi quay qua đây!”
Tôn Huyền thẹn thùng quay sang :”Sư tôn.  .”
Quân Thành Thu :”Vận linh lực hong khô quần áo cho ta!”
Tôn Huyền bụp một tiếng mặt đỏ như say rượu, đặt tay lên lưng Quân Thành Thu truyền linh lực sang.

Quân Thành Thu được thoải mái, bất giác dịch gần lại Tôn Huyền.

Vì khoảng cách chiều cao nên trong mắt người ngoài, hai người giống như đang lén lút tình tứ ôm ấp nói chuyện yêu đương.

Viêm Hạnh Muội lật lật miếng cá trong bát, phụng phịu nói :”Ca ca, muội không muốn học nữa.

Nguy phu nhân thực sự quá nghiêm khắc rồi.

Mấy ngày gần đây muội còn không được nghỉ chút nào.  .”
Viêm Chung Ly vẻ mặt lãnh đạm, nhận chén trà từ tay nô gia nhẹ nhàng hỏi :”Thế nào? Có chuyện gì còn quan trọng hơn học nữ công?”
Viêm Hạnh Muội đỏ mặt không nói gì.

Viêm Chung Ly khẽ cười :”Là đang tương tư đến ai?” Vừa dứt lời Viêm Hạnh Muội liền thẹn thùng kêu một tiếng :”Ca!”
Viêm Chung Ly nhấp một ngụm trà, nhìn về phía tiểu viện của Quân Thành Thu :”Muội cho rằng ta không biết muội lén lấy bạc của ta đi chuộc hắn về sao? Nói xem, muội với hắn là như thế nào?”
Sắc mặt Viêm Hạnh Muội bụp một tiếng hết trắng lại đỏ.

Nàng chọc chọc miếng cá trong bát, ngượng ngùng nói :”Có chút thích.  .”
Viêm Chung Ly :”Ồ? Thật vậy chăng?”
Viêm Hạnh Muội hơi hơi sửa miệng :”Rất thích.  .”
Viêm Chung Ly sắc mặt suy tư, ân cần hỏi :”Hắn có thích muội không?”
Viêm Hạnh Muội mặt xìu xuống, bĩu môi nói :”Không có, một mực lạnh lùng với muội.”
Viêm Chung Ly cười cười, giũ giũ tay áo đứng dậy :”Muội Nhi không học kĩ Nữ kinh, không có tiết tháo.


Ca phạt Muội Nhi đóng cửa phòng sám hối ba ngày.” Nói xong liền rời đi, không để nàng có cơ hội mè nheo.

Viêm Hạnh Muội như sét đánh ngang tai, lập tức nước mắt quanh tròng quay sang khóc lóc với Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân không làm cách nào dỗ được nàng, bất chợt nghĩ đến Quân Thành Thu :”Tiểu thư, hay là tới thăm Quân công tử trước một chút đi? Mấy ngày tới không thể gặp rồi.”
Viêm Hạnh Muội ngừng khóc, tinh ý mà nhìn Tiểu Xuân.

Hai người tâm đầu ý hợp mà lén lút hướng tiểu viện của Quân Thành Thu đi.

Bất quá Quân Thành Thu vẫn đang ở phía sau giếng tắm rửa.

Viêm Hạnh Muội tới nơi không gặp được người cần gặp càng sinh khí, quyết phải gặp bằng được.

Hai người đi một hồi, tới sân giếng liền nhìn thấy một màn kia.

Quân Thành Thu cùng một tên tráng nam vụng trộm ôm ôm ấp ấp!
Quân Thành Thu là một tên đoạn tụ!
Viêm Hạnh Muội sững sờ, bưng mặt chạy về phòng.

Tiểu Xuân không biết làm thế nào cũng chỉ đành chạy theo nàng.

Tiếp đến ba ngày nàng đúng là ngoan ngoãn ở trong phòng, bất quá là ở trong phòng khóc ba ngày ba đêm.

Đối với một tiểu cô nương mười bốn tuổi thì chuyện này quả thực là khó tiếp nhận.

Viêm Hạnh Muội khóc đến hai mắt sưng như trái đào.

Ở trong lòng oán hận một nghìn lần.

Hèn gì hắn không để ý đến ta! Hoá ra là một tên đoạn tụ!
Viêm Hạnh Muội vừa yêu vừa hận khóc đến điên long đảo phượng.

Còn Quân Thành Thu sau sự vụ hôm ấy không còn dám ra khỏi cửa, cũng không dám nhìn Viêm Chung Ly.

Một mực mọc kén ở trong phòng, đến bữa thò ra xin vài cái màn thầu rồi lại rụt về.

Kiên quyết học theo thai phụ ở cữ, không gặp mặt ai.

Cũng không ai tìm gặp hắn.

Bởi vì một mực bế quan như thế nên Quân Thành Thu không biết sóng gió sắp ập đến trên đầu mình.

Sáng ngày thứ tư, Viêm Chung Ly đến thăm Viêm Hạnh Muội.

Nàng vẫn nằm trên giường, hai mắt sưng hùm hụp.

Viêm Hạnh Muội thấy y đến liền nhào vào lòng y ủy khuất thút thít một trận.

Viêm Chung Ly xoa đầu nàng, dịu dàng hỏi :”Thế nào? Có chuyện gì? Vẫn còn giận ta?”
Viêm Hạnh Muội ra sức lắc đầu, thoát khỏi người y ngồi xuống bên cạnh lí nhí nói :”Không có.”
Viêm Chung Ly hiếm khi thả lỏng cơ thể, chống cằm nhìn nàng, khóe môi tựa tiếu tựa phi :”Liên quan đến Quân Thành Thu?” Viêm Hạnh Muội bị nói trúng tim đen, chột dạ xoắn xoắn khăn lụa trong tay :”Đúng vậy..

Muội không thích y nữa.”
Viêm Chung Ly tựa như đối với mối tình chóng vánh này của muội muội không có gì bất ngờ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi nàng :”Vậy muội tính an bài hắn thế nào? Đến khế ước của người ta cũng chuộc về rồi.”
Viêm Hạnh Muội lại xoắn xuýt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.


Viêm Hạnh Muội :”Muội không biết.  .  Đều để huynh xử trí đi.

Chỉ là muội không muốn nhìn thấy y nữa.  .”
Viêm Chung Ly vỗ vỗ vai nàng, mỉm cười :”Nghỉ ngơi cho tốt.

Tháng sau làm lễ cập kê cho muội.” Xong liền ra ngoài.

Từ giờ đến tháng sau còn mười ngày..

Viêm Hạnh Muội đỏ mặt.

Sau khi cập kê rồi có thể xuất giá.

Bất quá nghĩ đến Quân Thành Thu nét mặt nàng liền cứng lại, tâm trạng cuộn trào cắn xé trong lòng.

Viêm Hạnh Muội ghé lên mặt bàn, chôn mặt vào hai cánh tay.

Đôi mắt hồng hồng :”Tiểu Xuân.  .”
Tiểu Xuân vẫn luôn chờ ở cách tấm bình phong lập tức đi vào :”Tiểu thư?”
Viêm Hạnh Muội khịt khịt mũi, nói :”Chuyện ngày hôm đó, hãy quên đi.

Sau này chúng ta coi như chưa bao giờ gặp huynh ấy.

.

Ngươi cũng đừng bắt nạt huynh ấy.

Huynh ấy giao cho đại ca, khế ước trong tay đại ca.

Sau này chính là một tiểu tư thực sự rồi.

.”
Tiểu Xuân rưng rưng, nhún mình :”Vâng, Tiểu Xuân nhớ.”
Quân Thành Thu đang ngủ trưa bị một tiếng đạp cửa long trời lở đất làm lăn từ trên giường xuống đất.

Hắn mơ màng dụi mắt, bị một tráng nam túm cổ áo xách lên, toàn thân mùi vị thô lỗ nói :”Tiểu tử dậy mau! Đến giờ làm việc rồi!”
Quân Thành Thu đã thanh tỉnh, bị kéo ra đến cửa liền cúi người luồn qua cánh tay tráng nam, đứng thẳng hỏi :”Vị đại ca này, có chuyện gì thế?”
Chu Đang nhìn Quân Thành Thu bộ dáng lơ mơ bạch trảm kê, rất khinh thường nói :”Đương nhiên là đi làm việc rồi! Viêm gia nuôi không ngươi sao?” Xong dứt khoát kéo Quân Thành Thu đi.

Quân Thành Thu trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên là có biến rồi.

Dựa vào tình hình này có tới tám chín phần là ngày ấy họ Viêm kia đã phát giác hắn, hôm nay mới thích bỏ ra hành hạ.

Nhưng Quân Thành Thu chỉ có thể thở dài.

Đây mới là hợp lý.

Người ta mua khế ước của ta, ta đương nhiên là phải làm trâu làm ngựa phục vụ y rồi.

Xem ra là không thể chọc tới vị gia chủ cao cao kia.

Chu Đang dắt Quân Thành Thu tới hậu viện, bắt đầu phân chia công việc :”Ta là Chu Đang.

Chúng ta phụ trách tiểu viện này.

Ngươi dọn dẹp ở bên này.

Quét dọn, chăm cá trong hồ.

Buổi chiều cùng ta bổ củi.

Ta ở ngay bên kia.

Có gì gọi ta.

Còn nữa.  .”
Chu Đang bĩu môi :”Mau thay cái bộ bạch y này của ngươi ra đi.”

Quân Thành Thu cười cười, ra phía sau thay y phục.

Bộ bạch y của hắn lại đổi thành bộ bố y màu lam của tiểu tư.

Quân Thành Thu ở trong hậu viện quét sân, quét đến mòn chổi mòn sân vẫn chưa dừng lại.

Tất nhiên rồi, công việc của hắn dường như có chút quá nhàn hạ so với người khác.

Chủ yếu là quét sân, cũng không được chơi cho nên lúc nào cũng phải cầm chổi trong tay khua qua khua lại.

Bên kia Nghiêm gia có chút biến cố.

Nghiêm Phó Bằng vẻ mặt ngưng trọng gấp gáp đứng sau lưng Viêm Chung Ly không ngừng thúc giục :”Viêm huynh, cô mẫu ta quả thực không thể đợi nữa.

Cô mẫu muốn trước khi ra đi có thể thấy Viêm muội về làm dâu nhà ta.

Viêm huynh, tháng sau Viêm muội cập kê, ta cũng muốn thành toàn tâm nguyện của, cô mẫu.

Huynh xem.

.”
Viêm Chung Ly lãnh đạm nói :”Không vội.

Chuyện cô mẫu đệ ta sẽ an bài Muội Nhi đi thăm.

Nhưng Muội Nhi còn nhỏ, chưa thể xuất giá.”
Nghiêm Phó Bằng mặt mày nhăn nhó, gấp đến dậm chân :”Không được đâu Viêm huynh, thật sự rất gấp!”
Viêm Chung Ly hơi liếc gã :”Sáng mai ta sẽ qua thăm cô mẫu.

Sau rồi chuyện gì cũng đợi Muội Nhi cập kê rồi nói.”
Nghiêm Phó Bằng nín một hơi dài, sau thở ra thật mạnh, rặn ra một chữ :”Được!”
Viêm Chung Ly hạ bút, thâm ý nhìn Nghiêm Phó Bằng.

Sáng sớm hôm sau Viêm Chung Ly đúng hẹn tới Nghiêm gia.

Nghiêm gia hiếm thấy im lặng như tờ, nô gia bước chân khẽ khàng như chim sợ cành cong.

Nghiêm Phó Bằng ngồi bên giường, vẻ mặt mệt mỏi.

Nghiêm mẫu sắc mặt xám xanh, hai mắt lờ đờ, da thịt nhão nhoét.

Viêm Chung Ly có chút chấn động trong lòng.

Mới vài tháng không gặp, từ một quý phu nhân dung mạo mặn mà biến thành thế này, là bệnh gì?
Viêm Chúng Ly tới hỏi thăm qua loa rồi cùng Nghiêm Phó Bằng ra chính đường.

Nghiêm Phó Bằng đá đưa :”Viêm huynh xem, cô mẫu ta thực sự không chống đỡ nổi nữa.

Người lại chỉ có một tâm nguyện.”
Viêm Chung Ly mỉm cười :”Ân, nhưng chúng ta đã nói rồi.

Đợi Muội Nhi cập kê.”
Nghiêm Phó Bằng cười chát chúa :”Được được, đợi Muội Nhi cập kê, đợi Muội Nhi cập kê.”
Viêm Chung Ly ngầm đánh giá Nghiêm Phó Bằng.

Mới nửa tháng không gặp, từ một hoa hoa công tử biến thành dạng này, hẳn là nội tình không đơn giản.

Y mang quà cáp tặng một lượt, lại hỏi thăm Nghiêm bá liền hồi phủ.

Viêm Hạnh Muội vẫn cùng Nguy phu nhân học tập.

Quân Thành Thu vẫn ngày ngày một mình chết dí ở trong hậu viện.

Mọi chuyện thản nhiên, tựa như không có gì xảy ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.