Bất Quá Tư Quân

Chương 1


Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 1


Quân thượng tiên trên Tiên giới nổi tiếng là giàu có, giàu có một cách đáng khinh.

Vì sao lại đáng khinh? Chính là vì hắn mang tước quyền, uy danh cả đời ra để uy hiếp làm ăn!
Bất quá từ một góc độ khác, Quân thượng tiên vẫn là một người làm ăn hợp pháp.

Quân Thành Thu đã hơn ba mươi vạn năm tu vi, là một vị thượng tiên cao cao tại thượng, có tiếng có miếng.

Uy danh tiếng tăm đủ dùng, còn có phần oanh liệt, khiến hậu bối và chúng tiên nể trọng không ngớt.

Mỗi năm có không biết bao nhiêu chúng tiểu bối mới tu tiên muốn bái hắn làm sư phụ.

Nhân sinh thuận lợi, nước chảy mây trôi.
Nhưng giống như mỹ nhân chốn oanh yến sau khi xây dựng được danh tiếng, đứng đầu hồng bảng chạm tới đỉnh cao liền oanh một tiếng thông báo giải nghệ.

Khiến vạn người từ nay về sau chỉ có thể nhìn ngươi một cách tiếc nuối.

Này, Quân Thành Thu thoái ẩn đã hơn hai trăm năm.

Hơn hai trăm năm này, Quân Thành Thu tại cửa cung của mình mở một sạp bán quạt giấy.

Quạt giấy của thượng tiên ngài cao quý làm ra, chúng tiên nga còn dám không xếp hàng mua sao?!
Cảnh tượng thường thấy suốt mấy năm đó là chúng tiên nữ kiều diễm như hoa, má rạng mây hồng cắn khăn tay qua qua lại lại mua quạt giấy.
Bất quá sau vài năm việc làm ăn của Quân Thành Thu lâm vào bế tắc.

Này có ba nguyên do.

Thứ nhất là do đám tiên nga theo hầu các cung lân cận đều đã ít nhất một lần mua quạt của hắn.

Thứ hai là do Quân thượng tiên tăng giá.

Thứ ba là do nguyên liệu bị cắt giảm, thứ thay thế vào đều dởm không thể nhìn nổi!
Từ đây Quân Thành Thu bắt đầu tiến vào con đường kinh doanh đáng khinh của mình.

Quân thượng tiên tiên cung có quy định, ngoại nhân muốn tiến vào Quân cung, trước tiên phải mua một cái quạt giấy!
Sau khi tin này lan truyền khắp tiên giới chúng hậu bối mới tu tiên muốn bái Quân Thành Thu làm sư phụ đều lặng lẽ rút hết giấy giới thiệu về.

Quân cung vắng vẻ, Quân Thành Thu cũng quyết không ra khỏi cửa.


Rốt cục sau mười hai năm, chúng tiên cũng chịu thua.

Mỗi vị tiên nhân ra vào Quân cung, cho dù là bẩm chuyện cấp bách hay đến thưởng hoa uống trà lúc trở ra đều mang theo một chiếc quạt giấy ọp ẹp.

Trên quạt nhất tề đều chỉ đề một chữ Quân cùng một áng vân thủy mặc.

Thành thực mà nói, tu đến cảnh giới của Quân Thành Thu không cần ăn uống tắm rửa, vung tay một cái đổ cả tòa Thái Sơn, ngân lượng chẳng qua cũng chỉ là thứ phù du.

Quân Thành Thu ham mê buôn bán, bạc trắng xếp đầy chân giường chẳng qua chỉ là thú vui an dưỡng.

Phải, Quân Thành Thu lấy việc đếm tiền làm vui.

Nhìn người khác không muốn cũng phải mua, ánh mắt căm phẫn nhưng vẫn phải ôm đùi mình khiến Quân thượng tiên sảng khoái vô cùng.
Giữa lúc chúng tiên đều thầm gán ba chữ vô liêm sỉ lên quạt giấy của Quân Thành Thu thì có một tiên cung rất sảng khoái treo đầy quạt của Quân Thành Thu.

Thậm chí vị tiên quân từ cung này còn rất vui sướng mang theo chiếc quạt giấy rách nát bên người phe phẩy không rời.

Này, khắp Tiên giới chỉ có thể là Lăng chân quân, Lăng Lam.
Lăng Lam tự châm trà, nhấp một ngụm, chép chép miệng lại nheo mắt nhìn vị bạch y tiên quân tiêu sái phong lưu trước mắt :”Quân cung của Quân sư huynh gần đây thực an tĩnh.” Cái gần đây này là ngót một trăm năm.
Quân Thành Thu không quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn đàn cá trong hồ: “Lại chả, gần đây tuyển được vài tiểu tử tính sổ sách nhanh lắm, chuyện làm ăn ổn định hơn ấy mà.”
Hai cái lỗ tai Lăng Lam nghe được giọng trần thuật không biết xấu hổ của ai đấy, nén giận cười cười, phe phẩy quạt, bẻ lái: “Tiên đồng của ta lại vừa mang đến một hòm Tống Lăng châu.

Huynh có muốn xem qua không?”
Quân Thành Thu vẻ mặt ta hoàn toàn mờ mịt ung dung ngồi xuống ghế mây, hai chân duỗi thẳng cẳng, vờ vịt: “Hử? Gần đây Thiên Đình lại có biến gì à?”
Mắt nhỏ liếc xéo một cái, Lăng Lam cười khẩy: “Vâng, tiểu đệ gần một trăm năm nay đều bận tối tăm mặt mày, không một khắc thư thả.

Chẳng phải đều là nhờ ơn Quân thượng tiên đây sao?”
Lại bàn về công việc của Lăng Lam.

Tri Lăng cung là nơi thu thập tin tức khắp tứ hải bát hoang.

Trên đời này, lục giới hồng hoang không tin tức gì có thể qua mắt Tri Lăng cung.

Tin tức nơi này chủ yếu phục vụ Thiên quân.

Tiên nhân khác muốn biết, phải làm một chút giao dịch nho nhỏ.


Nhưng về bề nổi, Tri Lăng cung chính là cái lò bát quái chuyên để buôn chuyện của Thiên đình.

Tri Lăng cung – Đệ nhất diễn đàn của Tiên giới!
Trong Tri Lăng cung có một kết giới, trong kết giới là Tống Lăng trận, nơi tập trung tin tức từ thật đến giả, nơi buôn chuyện của chúng tiên.

Hình thức hoạt động của Tống Lăng trận rất sảng khoái, đại khái thế này:
Nếu ngươi muốn vào Tống Lăng trận, tới Tri Lăng cung đăng kí một chút.

Tiên đồng Tri Lăng sẽ dẫn tiên đan của ngươi kết nối vào trận.

Từ nay bất kể ở chỗ nào ngươi cũng có thể tùy thời mở đường vào Tống Lăng trận hóng dạo hoặc tung Tống Lăng châu vào.

Tất cả những hoạt động này đều phải được chủ nhân cùng tiên đồng của Tri Lăng cung giám sát, kiểm duyệt nội dung, bảo trì.

Cho nên Tri Lăng cung lúc nào cũng bận rộn, tiên nga tiên đồng qua lại không ngớt.

Lúc thì dọn dẹp Tống Lăng châu phạm quy một chút, lúc lại bảo trì chỗ này một chút.

Lúc thì tiếp nhận Tống Lăng châu mới, ghi chép vào sổ sách.

Lúc lại phải kiểm duyệt Tống Lăng châu của chúng tiên để phát càng sớm càng tốt.

Việc nhiều không kể siết.

Mà chủ nhân của Tri Lăng cung, chính là Lăng Lam.

Lăng Lam gấp quạt lại, ngoắc ngoắc tiên đồng bên cạnh.

Tiên đồng nọ liền lập tức mang lên một chiếc hộp trung cỡ, mở ra.

Tống Lăng châu lấp lánh toả hào quang.

Tùy theo màu sắc và hào quang Tống Lăng châu toả ra có thể biết người phát Tống Lăng trận này pháp lực, tu vi thế nào.


Trong hộp màu sắc đủ cả, hào quang bắn tứ tung.

Có thể thấy Tống Lăng trận thực sôi nổi.

Lăng Lam tùy tay cầm một Tống Lăng châu, phóng lên.

Tống Lăng châu kia bùm một tiếng nổ thành bột khói.

Từ đống bụi tiên hỗn loạn lấp lánh phá lệ ngay ngắn có vài dòng chữ lượn lờ.

Đồng thời, một giọng nữ theo tiếng nổ của Tống Lăng châu oanh tạc phát ra.

[Tống Lăng 1127 – Tiên nữ xinh đẹp] :
Thật sự là ép người quá đáng! Cái vị thượng tiên gì đó ở Quân cung sao có thể bỉ ổi như vậy chứ?! Cung của chúng ta mỗi tháng đều phải đến vấn an y, còn phải thường xuyên tới hỏi ý kiến, đưa lễ vật này nọ.

Mỗi lần qua cửa đều phải mua một một cái quạt giấy.

Giá đắt thì không nói, nhưng hiện tại toàn cung chúng ta đều là quạt của Quân cung!
Lăng Lam thái dương nổi gân xanh, bặm môi liếc mắt nhìn Quân Thành Thu.

Quân Thành Thu không biết ngại mà cười hềnh hệch, vô tư bình phẩm: “Ha, nhìn Tống Lăng châu này, có lẽ chủ nhân của nó là một tiểu cung nga.

Khẩu khí rất khá.”
Lăng Lam nghiến răng, phóng lên mấy Tống Lăng châu.

Cả thạch đình tức thì náo loạn.

[Tống Lăng 1149 – Đại gia lục giới] :
Hanh! Tên tiểu tiên đồng bán quạt ở cửa Quân cung tốt nhất đừng để ta thấy ngươi! Ngoạ tào, ta đường đường là chân nhân mà không thể giảm giá chút đỉnh sao?!
[Tống Lăng 1214 – Tiểu tường vân] :
Quân thượng tiên, ngài có thể sửa luật chút không? Chủ nhân của ta mua quạt thì chớ, tới ta là một đám mây, bay qua đưa chút đồ cũng phải mua quạt sao?
[Tống Lăng 1255 – Năm nay mới tu tiên] :
A, tại hạ mới lên Thiên đình, chưa biết luật của Quân Cung.

Hôm trước có việc gấp muốn gặp Quân thượng tiên lại không đem ngân lượng.

Kết quả bị chặn ở cửa, lỡ đại sự.

Cho hỏi Thiên đình còn cung nào muốn vào cần mua vé nữa hay không?
[Tống Lăng 1273 – Tiểu tiên đồng khả ái] :
Hừ hừ! Cung của ta đã có luật, đích thân Quân thượng tiên thông báo.

Các người còn oán trách cái gì a?! Không mua quạt không vào cửa!

[Tống Lăng 1296 – Cưỡi mây cùng Bắc Đẩu tinh quân] :
Thời thế chóng thay đổi.

Hiện nay quạt của Quân cung đã phổ cập rồi a! Bây giờ quạt giấy hiệu Quân cung là xu thế.

Ra cửa ai cũng cầm, ngay cả tiểu hài đồng cũng có.

Ta bế quan đã lâu, các vị cho hỏi quạt giấy hiệu Quân cung này mua ở đâu?
Mắt đào nín cười mà ngập nước mắt, Quân Thành Thu vẫn không nhịn được, phi một tiếng, phun ra một ngụm trà, nghiêng đầu cười lớn, một chút cũng không nể mặt cung chủ Tri Lăng cung.

Lăng Lam đen mặt, vung tay áo thu hết Tống Lăng châu vào trong hộp, hậm hực: “Này, Quân huynh hẳn cũng biết tiểu đệ muốn nói gì.”
Quân Thành Thu thong thả châm trà, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác hận nhưng không thể làm gì lộ liễu không thèm che dấu: “Gì? Ta có biết gì đâu.” Nói xong vứt một nắm hạt dưa xuống hồ cho cá.
Lăng Lam hai hàm răng nghiến ken két, kìm nén nói: “Gần một trăm năm qua, ta mỗi ngày đều phê duyệt không biết bao Tống Lăng châu.

Nhưng bảy tám phần đều là oán hận quạt giấy của Quân huynh, nội dung tựa như vừa rồi!”
Quân Thành Thu vẻ mặt bất lực, nhún vai: “Đệ khiếu nại ta làm gì, ta có xúi họ làm thế đâu?”
Lăng Lam sán lại lên án: “Nếu không phải huynh chủ trương bán quạt, bọn họ đâu có bát quái như vậy!”
Quân Thành Thu xua tay: “Bọn họ nếu không bát quái chuyện của ta sẽ nói chuyện người khác.

Hơn nữa Tri Lăng cung lúc nào cũng náo nhiệt, không phải rất vui sao?”
Lăng Lam tức sùi bọt mép, lảo đảo ngồi phịch xuống ghế tựa, hai tay vuốt ngực liên hồi.

Tiên đồng bên cạnh vội vã tiến tới dâng trà cho y.

Qua hồi lâu, y mềm giọng khuyên giải: “Quân sư huynh, huynh đã là thượng tiên.

Khắp hồng hoang có mấy người đến cảnh giới như huynh.

Ta cho rằng những chuyện mưu sinh tính toán thế này chi bằng..


Lăng Lam chưa nói hết câu, Quân Thành Thu đã vội vã cắt lời: “Lăng đệ, ta đã nói rồi, chừng nào Ly Quang hắn xuất quan uống rượu ăn đậu phộng với Tam thái tử, lúc ấy ta sẽ dẹp tiệm.

Một khắc cũng không dây dưa, đến xem hắn bóc đậu phộng.”
Lăng Lam trong lòng suy sụp, vẻ mặt hoá đá vội vã cáo từ.

Ly Quang!
Quân thượng tiên a Quân thượng tiên.

Ly Quang là ai mà ngươi dám nói như vậy?!
Lăng Lam tức tốc về cung, đóng cửa treo lên thêm một cái quạt giấy.
Giận a giận a, trút lên đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.