Đọc truyện Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh – Chương 8
“Ngươi thật đúng là… Nếu ta bảo ngươi tự đâm mình một nhát ngươi cũng đâm chứ gì?”
Sau chuyện ở phòng tắm, hai người tuy rằng vẫn bên nhau như hình với bóng giống trước đây, nhưng suốt một thời gian dài Cung Dư Mặc không thèm nói chuyện với Tiêu Vân Hiên. Thỉnh thoảng Tiêu Vân Hiên cũng cố gắng bắt chuyện với Cung Dư Mặc, nhưng mặc dù hắn có nói gì thì đối phương đều tỏ vẻ như không nghe thấy, tối đa cũng ừ ừ à à mấy tiếng cho có. Tới lúc này, Tiêu Vân Hiên dù có ngốc cỡ nào cũng hiểu Cung Dư Mặc không muốn nói chuyện với mình, vì thế cũng không chủ động bắt chuyện nữa.
Có đôi khi Cung Dư Mặc lại ngồi nhìn chằm chằm Tiêu Vân Hiên, cũng không biết là suy tư điều gì. Mỗi lần Tiêu Vân Hiên cảm nhận được có lẽ Dư Mặc đang nhìn mình sẽ cố gắng quay mặt nhìn về hướng đó, tuy con mắt bị che sau lớp vải trắng, Vân Hiên vẫn mong đối phương biết mình cũng muốn nhìn hắn.
Tình trạng có chút quái dị đó kéo dài khoảng một tháng kể từ lúc Vân Hiên hồi kinh, cho tới lúc Vân Hiên mở miệng nói câu sau thì kết thúc.
“Ngày mai ta muốn khởi hành về Nhạn Môn Quan.”
Nhạn Môn Quan, ba chữ này nghe vào dễ khiến người khó chịu. Cung Dư Mặc đứng dậy, từ tốn đến bên cửa sổ, cây phong mới đem đến trồng ba năm trước ngoài cửa sổ giờ đang đâm chồi.
“Mắt ngươi khỏi hẳn rồi?”
Lâu lắm rồi mới nghe lại được thanh âm của Cung Dư Mặc, Tiêu Vân Hiên im lặng cười, “Chưa, nhưng cũng không sao rồi, thái y nói khoảng năm ngày nữa sẽ khỏi.” Vừa nói vừa đưa tay sờ sờ băng vải, “Thái y bảo khôi phục rất tốt.”
Cung Dư Mặc nghe nói ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Vậy chờ đến lúc khỏi hắn rồi đi không được sao?”
“Thời gian ta xin nghỉ sắp hết rồi, nếu về trễ cho dù là tướng quân cũng bị xử theo quân pháp.”
Cung Dư Mặc cúi đầu sờ sờ ngọc thạch đeo bên hông. “Nếu ta bảo ngươi ngày mốt hãy đi thì sao?” Thùy hạ mi mắt, chỉ còn thấy được đôi đồng tử đen nhạt lóe qua một tia sáng khác thường.
“Vậy ngày mốt sẽ đi.” Vân Hiên cười nói, “Tính ra vẫn kịp.”
“…Nếu ta bảo đợi mắt ngươi khỏi hẳn rồi mới đi?”
Tiêu Vân Hiên suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng được, tới đó ra roi thúc ngựa chắc cũng sẽ kịp.”
Cung Dư Mặc tiếp tục chơi đùa với miếng ngọc thạch lạnh lẽo được trạm trổ tinh tế trong tay, “Thái y có nói, sau khi ngươi nhìn thấy được, tốt nhất nên tiếp tục quan sát thêm ba ngày. Ta nếu bảo ngươi chờ tới khi đó hẵng đi thì sao?”
“Đa tạ Dư Mặc quan tâm.” Vân Hiên suy nghĩ một chút, “Cũng được thôi, chỉ cần…”
“Chỉ cần ngươi không ngủ phi ngựa liên tục ngày đêm về đến Nhạn Môn Quan thì sẽ kịp thôi.” Cung Dư Mặc thay hắn nói.
“Nếu mắt ta khỏi hẳn vậy cũng không cần người bảo hộ. Để bọn người còn lại về trước cũng được.”
“Ha hả, vậy nếu ta bảo ngươi lưu lại thêm mười ngày nửa tháng, ngươi phải làm sao?” Cung Dư Mặc đi qua, đưa tay kéo kéo băng vải trắng quấn quanh mắt Tiêu Vân Hiên, “Tên tay chân vụng về nào băng bó cho ngươi vậy, đem tóc băng vào luôn, ngươi không phát hiện sao?”
“Vậy à?” Vân Hiên đưa tay sờ sờ, đúng là có vài lọn tóc bị băng luôn vào băng vải, “Ta cũng không để ý lắm. Ngươi nếu thật sự muốn lưu ta… hiển nhiên ta sẽ ở lại. Cùng lắm thì… Cùng lắm thì sau này trở lại chịu chút quân côn, cũng không phải chuyện gì lớn lao.”
“Ngươi thân là tướng lĩnh lại không tuân theo quy củ… Vậy sao lãnh đạo được binh lính dưới trướng?” Dư Mặc chính tay giúp hắn nới lỏng vải, lấy tóc ra sau đó băng chặt lại.
“Nếu chỉ vì mấy chuyện này mà uy tín mất hết, vậy ta làm tướng quân cũng thất bại quá rồi.” Tiêu Vân nghĩ nghĩ, “Trong quân đội uy tín là dựa vào đánh trận mà có, cũng không phải nhất quyết không được phạm sai lầm. Ta nếu về trễ liền chịu phạt, phạt mọi người sao thì phạt ta vậy, những người bên dưới cũng không dám dị nghị gì.”
“… Ngươi thật là nghe lời ta quá đó.” Băng bó kỹ càng lại xong, Cung Dư Mặc cười gõ vào trán Tiêu Vân Hiên một cái, “Nếu ta bảo ngươi trở lại kinh thành luôn thì sao? Ta muốn ngươi rời khỏi Nhạn Môn Quan… Trở lại kinh thành kế thừa tước vị của phụ thân, từ ngay về sau ở mãi nơi này?”
Hắn rõ ràng cảm giác được Tiêu Vân Hiên đang kinh ngạc, cả người cứng lại, qua một lúc lâu sau mới đáp lời hắn, “… Nếu đây thực sự là nguyện vọng của ngươi, ta đồng ý.”
“Ngươi có thể vì ta không ra sa trường?” Cung Dư Mặc nheo mắt nhìn hắn, sau đó kéo hắn đứng dậy đến bên cửa sổ, “Ngươi có thể vì ta mà từ bỏ việc báo thù cho cha ngươi? Ngươi là một nam nhân mà? Ta nhớ kỹ lúc nhỏ ngươi luôn nói với ta, ước nguyện cả đời ngươi là ra sa trường chinh phạt, kiến công lập nghiệp, hôm nay vì ta từ bỏ tất cả sao?”
“Ta không có nói sẽ từ bỏ tất cả, tới tận hôm nay, những thứ đó vẫn là ước nguyện của ta.” Tiêu Vân Hiên vịn chặt khung cửa sổ, “Chỉ là hiện tại có thứ càng khiến ta khao khát hơn. Khi còn bé cứ nghĩ đỉnh thiên lập địa là mong muốn của mình, hiện tại mới hiểu được, bàn tay chỉ có năm ngón, ngón dài bất quá vài thốn, những thứ có thể nắm chặt trong đó quá ít, mà hết lần này đến lần khác thứ ta mong muốn lại quá lớn.”
“Cho dù… có khiến ngươi mất hết danh dự, khiến ngươi hai bàn tay trắng?”
“… Ngươi sẽ không.” Tiêu Vân Hiên hít thật sâu, ngửa đầu hướng lên trời, “Ngươi sẽ không đâu, Dư Mặc. Ta nói rồi, bản tính ngươi là ôn nhu lại nhân từ, ngươi sẽ không làm ra những chuyện tổn hại đến tôn nghiêm của ta, tựa như ngươi sẽ không bao giờ bảo ta rời khỏi Nhạn Môn Quan.”
“Sở dĩ ngươi có thể đáp ứng ta là vì biết chắc ta sẽ không làm?” Cung Dư Mặc lấy ra chủy thủ bên hông, ngoài vỏ có khắc họa tiết kỳ lân cưỡi mây đạp gió.
“Ta không biết.” Tiêu Vân Hiên cúi đầu, “Ta biết chắc chắn ngươi sẽ không yêu cầu những chuyện này. Nhưng ta trả lời đều là thật, ta cũng không biết phải giải thích thế nào… Thế nhưng Dư Mặc, ngươi phải tin tưởng ta, nếu đây thật sự là nguyện vọng của ngươi, ta sẽ nghe theo.”
“…Cũng đúng, mấy chuyện đó vốn không phải nguyện vọng của ta, ngươi không làm sai.” Dư Mặc rút chủy thủ ra khỏi vỏ, trên lưỡi đao sắc bén có những đường vân tối màu, thân đao phản chiếu hàn quang từ đôi đồng tử tựa ngọc lưu ly lại lạnh thấu xương, “Tất cả đều tại ta hỏi bậy.” Vừa nói vừa đến gần Tiêu Vân Hiên, đặt chủy thủ lên vai hắn, Cung Dư Mặc chỉ hơi mạnh tay một tí đã có máu tươi thấm ra y phục. thấy Tiêu Vân Hiên nhíu mày, Cung Dư Mặc hỏi, “Có đau không?”
“Đau…”
“Đau sao ngươi không tránh?”
“Ta tránh ngươi sẽ bỏ chạy.”
Cung Dư Mặc nhìn hắn nửa ngày, tựa như mấy ngày hôm nay, cứ như thế ngơ ngác nhìn hắn, tựa như trên mắt hắn có thể nở ra hoa. Tiếp theo đó Cung Dư Mặc ném chủy thủ lên bàn, tức giận ngồi xuống ghế, “Ngươi thật đúng là… Nếu ta bảo ngươi tự đâm mình một nhát ngươi cũng đâm chứ gì?”
“Nếu đó là ý muốn của ngươi, đừng nói một đao, ngươi muốn ta chặt tay ta cũng nguyện ý.” Tiêu Vân Hiên cười đáp, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Ta chỉ sợ… ngươi hối hận.”
U lan lộ, như đề nhã. Vô vật kết đồng tâm, yên hoa bất kham tiễn. Thảo như nhân, tùng như cái. Phong vi thường, thủy vi bội. Du bích xa, tịch tương đã. Lãnh thúy chúc, lao quang thải. Tây lăng hạ, phong xuy vũ. (*)
(*) Bài thơ Tô Tiễu Tiễu Mộ của Lý Hạ, nói về mỹ nhân Tô Tiễu Tiễu có số phận bi thảm, chết sớm.
Tiêu Vân Hiên không phải là tuyệt sắc giai nhân gì, chỉ là nếu thật sự phải chia cách, hoàng tuyền bích lạc, lưỡng xử mang mang, vĩnh bất tương kiến… thì phải làm sao?
“Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt…” (là người tự đa tình, không thể trách gió trách trăng)
“Dư Mặc, ngươi nói gì?” Tiêu Vân Hiên nghe Cung Dư Mặc thấp giọng ngâm nga, lại không nghe rõ hắn nói gì, liền đưa tay quờ quạng muốn đi đến gần hắn.
“Ta nói Tiêu Vân Hiên ngươi là tên đại ngu ngốc.” Cung Dư Mặc vừa tức vừa cười, mắt thấy Vân Hiên va phải cái ghế lảo đảo sắp ngã, vội vã đứng dậy đỡ hắn, “Mà thôi… Ngươi thắng rồi, Vân Hiên.”
“Chuyện gì?!”
“…Không gì cả.” Cung Dư Mặc chăm chú nhìn Tiêu Vân Hiên, nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười đỡ hắn ra ngoài, “Xuất môn hít thở không khí thôi, ta vừa viết xong tấu chương thỉnh phụ hoàng cho ta đi Nhạn Môn Quan, thay phụ hoàng ban thưởng tam quân, thuận tiện xem xét tình hình biên quan luôn. Ta còn đặc biệt nói muốn ngươi cùng ta đồng hành, ngươi cứ hảo hảo ở lại đây dưỡng thương đi. Đợi mắt khỏi hẳn, chúng ta cùng đi.”