Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh

Chương 5


Đọc truyện Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh – Chương 5

“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi cũng là Tiêu Vân Hiên độc nhất vô nhị.”

Vân Hiên túc hạ,

Từ biệt sau Trung thu, đã lâu không thấy cố nhân về, nghe nói quân không lâu nữa sẽ hồi kinh, mong sớm gặp mặt.

Cung Dư Mặc kính bút.

*Túc hạ: cách gọi bạn thân, dùng trong khi viết thư

“Tướng quân, thời gian không còn sớm.”

Nghe thấy thanh âm của truyền lệnh viên tùy thân ở bên ngoài, Tiêu Vân Hiên thu hồi cẩm thư, để vào trong một hộp gấm tinh xảo, vén lên rèm che, bên ngoài tuyết bay khắp trời, thiên địa đều trở thành một mảnh trắng xoá, khi thở ra hơi nóng đều có khói trắng bốc lên, núi non trùng điệp, nham bích nhô ra phơi mình dưới đại tuyết có vẻ vô cùng dữ tợn. Tiêu Vân Hiên ngẩng đầu, có vài bông tuyết băng lãnh rơi xuống mặt, đã qua nhiều năm, hắn tựa hồ càng ngày càng thích ứng với giá lạnh ở đây, cũng càng ngày càng quen với sự yên lặng tịch mịch của nơi này.

Thỉnh thoảng vang lên một tiếng huýt sáo dài trong trẻo, chim ưng bay vào đám mây trên trời cao lưu lại dưới đại địa một bóng ảnh dài.

“Không có việc gì, đến giờ thì xuất phát thôi.” Hắn nói. Phía sau một vạn tinh binh, áo giáp sâm nghiêm, quân trang chỉnh tề, tư thế hào hùng anh phát, Tiêu Vân Hiên bước đến nhảy lên chiến mã cao to.

“Hồi kinh!” Ra lệnh một tiếng, đội ngũ không lồ bắt đầu chầm chậm chuyển động, như một con cự mãng lượn vòng trên đại địa trơ trọi, mênh mông cuồn cuộn.

Bên kia, trời đông giá rét của kinh thành cũng là trắng xoá một mảnh, nhưng lại nhàn rỗi náo nhiệt hơn rất nhiều. Dòng người vận áo bông hồng sắc rộn ràng qua lại, khuôn mặt của đám con nít bị lạnh hóa hồng đang chắp tay một chỗ đắp một cặp người tuyết, hoan thanh tiếu ngữ, ồn ào huyên náo.

“Chủ tử, phỏng chừng chút nữa là Tiêu tướng quân bọn họ đến nơi rồi.”

Cung Dư Mặc ngáp một cái thật to, trong lòng ôm một lò sưởi nhỏ, chớp mắt nhìn tuyết đóng bên ngoài, “Thật là lạnh, Vân Hiên cưỡi ngựa chắc còn lạnh hơn nữa?” Nói dứt liền buông lò sưởi, thị nữ bên cạnh thấy thế vội vã đem một chiếc áo choáng khoác cho hắn.

“Tần Phong, phân phó xuống phía dưới, chúng ta đi thôi.”


“Vâng!”

Cung Dư Mặc được thị nữ trùm kín áo bông ngồi lên xe ngựa, lắc lư xuất phát. Từ sau khi Tiêu Hoài Viễn qua đời, Tiêu Vân Hiên đến Nhạn Môn Quan, hôm nay tình thế ở biên quan không tốt, tuy rằng địch thủ không thể phát động các cuộc tiến công lớn uy hiếp, nhưng cũng chỉ là ẩn mình chờ thời. Chỉ sợ trong vài chục năm sắp tới, Tiêu Vân Hiên nhất định sẽ phải bôn ba mệt mỏi, khó có thể một năm trở về kinh thành hai ba lần như thế này nữa.

Cung Dư Mặc vốn tưởng rằng bằng sự thông minh của Tiêu Vân Hiên, lúc hắn bế môn không gặp chắc chắn sẽ khiến đối phương hết hy vọng, không lui tới cùng hắn nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác, thư từ Nhạn Môn Quan vẫn đều đặn gửi về. Nếu Tiêu Vân Hiên đã ra vẻ cái gì cũng không biết, thì Cung Dư Mặc cũng coi như không có việc gì, mỗi lần Vân Hiên hồi triều hắn đều ra khỏi thành nghênh tiếp, phảng phất hai người vẫn thân mật như thưở vô tư lúc bé.

“Chủ tử, có câu thuộc hạ không biết nên nói hay không.” Ở bên trong xe, Tần Phong nhìn vẻ mặt vựng vựng buồn ngủ của Cung Dư Mặc nhẹ giọng lên tiếng.

“Ha ha, ” Cung Dư Mặc cười duỗi thẳng cánh tay, “Ngươi nói lời này không phải là muốn nói sao? Cứ nói đi.”

Tần Phong có chút xấu hổ, mất tự nhiên ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt nói, “Chủ tử cũng biết hôm nay binh mã thiên hạ là ai nắm trong tay?”

“Tạ Chinh Lam Đại tướng quân.” Cung Dư Mặc đã đoán được Tần Phong muốn nói cái gì, chỉ nhún vai cười, “Ngươi ý muốn nói, tuy hiện nay binh mã Đại nguyên soái là Tạ tướng quân, thế nhưng Tạ tướng quân lại là thuộc hạ cũ của Tiêu Hoài Viễn Tiêu tướng quân. Không tới ba năm, người cầm binh mã thiên hạ đại quyền sẽ là Tiêu Vân Hiên. Ta hôm nay giao hảo với Tiêu Vân Hiên, chỉ sợ sẽ có kẻ khua môi múa mép dưới trướng Thái tử điện hạ nói ta đại nghịch bất đạo gì đó thì sẽ bất lợi phải không?”

Nghe Cung Dư Mặc nói như thế, chính mình chỉ có một chút thông minh không thể sánh được với chủ tử trước mặt, Tần Phong một mặt cảm thán chủ tử quả nhiên là đế vương bẩm sinh, một mặt cảm giác mình đã theo chủ tử rất nhiều năm mà không có chút tiến bộ làm phụ sự bồi luyện của chủ tử.

“Thái tử điện hạ sẽ không để ý điều này.” Cung Dư Mặc cười nói, “Hắn hiểu rõ ta nhất, ta chỉ muốn ly khai hoàng gia, không phải trông nom hay không quan tâm cái gì, tận hưởng những ngày nhàn nhã tự do của mình. Chỉ tiếc đang ở đế vương gia, từ nhỏ ăn đồ của thiên hạ, dùng đồ của thiên hạ, cũng không thể vung tay áo ném đi bách tính thiên hạ đã nuôi mình khôn lớn được…”

“Chủ tử thật là vì bách tính thiên hạ mà suy nghĩ…” Tần Phong chỉ nói phân nửa, hiểu được nếu cứ tiếp tục chỉ sợ mình sẽ vượt qua khuôn phép, liền ngoan ngoãn quỳ ngồi ở một bên. Cung Dư Mặc liếc mắt nhìn y, tự nhiên hiểu được thị vệ trung thành và tận tâm của mình muốn nói cái gì nhưng cũng không tiếp lời, chỉ nhắm mắt lại.

Một đường sơn thủy xa xôi, một đường xa mã xa xa, đợi bọn thị vệ truyền lệnh quay lại xác nhận xong thân phận của hai bên, Tiêu Vân Hiên cuối cùng cũng thúc ngựa chạy chầm chậm đến bên cạnh xe ngựa của Cung Dư Mặc, “Hạ quan Tiêu Vân Hiên, ra mắt nhị hoàng tử điện hạ.” Vừa nói vừa xuống ngựa, quỳ một chân trên mặt đất.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nhìn thấy ta không cần phải hành lễ.” Tiêu Vân Hiên vừa ngẩng đầu, liền bị nhét vào lòng một bình giữ ấm, Cung Dư Mặc mỉm cười dìu hắn đứng lên, “Nửa năm rồi không gặp, Vân Hiên.”

Tiêu Vân Hiên rũ mắt, chỉ cười nói, “Đúng vậy, năm tháng hai mươi bốn ngày.”


Cung Dư Mặc cười ha hả rối kéo hắn vào xe ngựa, “Tên ngốc tử ngươi thật sự đếm từng ngày sao? Nếu biên quan cực khổ như vậy thì xin phụ hoàng gọi ngươi trở về kinh thành là được mà.”

Tiêu Vân Hiên ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa lại lung lay lắc lư đi trở về, mới thấp giọng nói, “Chỉ sợ ngây ngô ở kinh thành lại càng khó khăn.” Có điều thanh âm rất nhỏ, Cung Dư Mặc làm như không nghe thấy, câu có câu không đáp trở về. Hai người trên đường chuyện trò vui vẻ, cũng coi như náo nhiệt.

Tần Phong ở bên ngoài cảm thán ── đội ngũ một vạn quân trùng trùng điệp điệp như vậy đến lúc này vẫn ngay ngắn trật tự đi như trước, nhịp chân bước đều, mỗi bước đi dường như có thể làm cả đại địa rung động ── Tiêu tướng quân trị quân quả nhiên nghiêm minh, nếu chủ tử có hắn tương trợ…

Ầy… Thôi vậy, chủ nhân của hắn đã không màng đến đế vị thì bản thân mình là thị vệ cần gì phải suy nghĩ nhiều.

.

.

.

“Xin thông báo dùm, nói Tiêu Vân Hiên bái kiến Phó bá gia.”

Ngày hôm sau, Tiêu Vân Hiên một thân trang phục trắng thuần, đứng trước cửa Thiều vương phủ. Chờ gã sai vặt thông báo giây lát rồi chạy đến dẫn đường, đi qua đình các hành lang quanh co khúc khuỷu mới thấy được noãn các, mơ hồ có tiếng đàn truyền đến. Gã sai vặt hành lễ với hắn, ý bảo Phó Thanh Y ở trong lý các mà gã không tiện quấy rối nên liền lui xuống, để Tiêu Vân Hiên vào một mình.

Tiêu Vân Hiên chỉnh lại y sam rồi tiến vào, vừa vào noãn các liền có thể ngửi được một cổ đàn hương nhè nhẹ ấm áp, tiếng đàn cũng càng lúc càng rõ ràng, là một khúc nhàn vân cô hạc, đi qua đường rẽ liền thấy một người ngồi trước cổ cầm gẩy đàn, khói nhẹ từ hương đỉnh tỏa ra khắp bốn phía, phảng phất như một bức họa, khiến người ta không dám quấy rầy, vậy nên hắn đành nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Khúc đàn kết thúc, Phó Thanh Y mới đứng dậy hướng khách nhân đi tới, cười nói, “Đã lâu không gặp, có vẻ ngươi vừa cao thêm lại rắn chắc hơn.”

Vân Hiên thấy y đi tới vội vã đứng dậy chắp tay thở dài nói, “Phó thúc thúc, nhiều ngày không gặp, thân thể có mạnh khỏe không?”


Phó Thanh Y ra hiệu bảo Tiêu Vân Hiên ngồi xuống, mỉm cười ôm lấy bình giữ ấm, giữa hai người cách một bàn cờ, “Hiền chất hôm nay tới tìm ta, tựa hồ cũng không phải để ôn chuyện?”

“Phụ thân từng nói với Vân Hiên, sau này nếu gặp chuyện gì không thể hiểu được có thể tới tìm Phó thúc thúc xin chỉ dẫn…”

“A, ” Phó Thanh Y cười lắc đầu, “Hoài Viễn quá đề cao ta rồi, hiền chất muốn hỏi chuyện gì cứ nói thẳng đi.”

Tiêu Vân Hiên rũ mắt xuống, dừng một chút rồi mới mở miệng, “Vân Hiên có hai chuyện không thể hiểu, mong Phó thúc thúc chỉ giáo. Thứ nhất, đó là trận đánh cuối cùng của phụ tương. Dưới tình huống lúc đó, Đột Quyết đại quân do Khả Hãn điều khiển, mà phụ tương lại dùng Tiết hình trận không chút phù hợp để đánh trả. Phụ thân còn nói binh thư chỉ là vật chết, người mới là thứ sống, nhưng đến bây giờ Vân Hiên vẫn không rõ việc làm lần này của phụ tương là vì sao. Nếu không đối đầu trực tiếp, có lẽ… có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy, ta thực sự không thể hiểu được phụ tương một thân anh minh, vì sao…”

Phó Thanh Y rót một chén trà đưa cho Tiêu Vân Hiên rồi tự châm cho mình, suy nghĩ một hồi liền từ hộp cờ lấy ra mấy quân cờ, nói với Vân Hiên rằng quân đen là trận thế của Đột Quyết, “Hai quân giao chiến vào đúng đông quý, nếu không phải lương thảo bị thiếu hụt vào mùa đông thì Đột Quyết cũng sẽ không tùy tiện tuyên chiến.” Dứt lời hạ xuống mấy quân trắng, “Nếu các ngươi không đánh trực diện, lui lại ba trăm dặm với bãn lĩnh của Hoài Viễn có thể tử thủ Nhạn Môn Quan, sẽ bảo vệ được lương thảo cũng như tính mệnh.”

“Nhưng nếu là như vậy, chỉ sợ các ngươi phải ở lại Nhạn Môn Quan thêm một thời gian dài không thể hồi kinh.” Phó Thanh Y tiếp tục hạ quân trắng, “Trong quân đội chỉ sợ rất nhiều người đã rất nhớ nhà. Hơn nữa… hơn nữa, Hoài Viễn không chừng cũng đang rất nhớ kinh thành.”

“Sở dĩ phụ tương tùy tiện như vậy…”

“Kỳ thực không tính là tùy tiện.” Phó Thanh Y sắp xếp trận cờ cho Tiêu Vân Hiên xem, “Từ trận cờ này bày ra ngươi có thể thấy được, Đột Quyết ban đầu lấy Tam tam phân trận để tiến công, muốn dùng kỵ binh làm chủ, sau là bộ binh hỗ trợ. Lúc này chia ra ba đường, lấy đội ngũ cường hãn nhất dẫn đầu tấn công trung tâm, kỵ binh thông thường phân ra tấn công hai bên tả hữu. Khi tới gần kỵ binh chủ lực sẽ chia làm ba tổ, tạo thành thế công kích áp sát cả ba mặt.”

Đúng vậy, bởi vậy, phụ thân dùng hai tầng Trùng ách trận, lấy Trùng ách chi hành bố trí đại quân doanh trận, rồi sau đó lấy Tạ Chinh Lam tướng quân dẫn đầu chủ lực chiếm giữ vị trí quan trọng và khó khăn nhất tiếp tục bày thêm một Trùng ách trận.”

* Trùng ách trận: là đội hình xếp hình chữ X, đối phó với tam phương địch nhân ( chính diện, trái, phải), thích hợp với địa hình phòng thủ trên núi. Bạn G chỉ hiểu được như vậy, muốn chi tiết nữa thì mời baike *_*

“Đúng vậy… Tam tam phân trận điểm yếu lớn nhất chính là tốn thời gian. Thời gian năm đội quân đến được đúng vị trí sẽ không giống nhau, mà lúc trận thế chưa hình thành này chính là thời cơ phá trận tốt nhất.” Phó Thanh Y di chuyển quân cờ, thu lại không ít quân trắng, hạ xuống mấy quân đen, “Có điều, cách các ngươi phá trận cũng không tốt. Tạ Chinh Lam ở trung gian làm trụ, hai cánh nhưng vẫn bị phá, để kỵ binh xông tới được.”

“Đúng thế…”

“Sở dĩ ở chỗ này, ” Phó Thanh Y lại bày ra một nhóm quân đen, “Hoài Viễn nhất định là dùng trường cung để tăng sức chống đỡ, bày ra Nhạn hành trận.” Nhạn hành trận có thể phát huy tối đa lực sát thương của cung, “Nhưng cũng không chống đỡ được lâu… Phòng ngự của cung binh thấp, hơn nữa tuyến tính kết cấu của Nhạn hành trận bình địa không linh hoạt. Cho nên cách này cũng chỉ có thể kéo dài thời gian.”

* Nhạn hành trận: binh lực điều phối theo hình chim nhạn bay nghiêng, có thể phát huy uy lực của binh chủng xạ kích, diện tích bao phủ lớn có thể bao vây quân địch.

Tiêu Vân Hiên chớp mắt mấy cái, hắn từng nghe phụ thân nói qua, bảo rằng Phó Thanh Y là một quân sư không xuất thế, liệu sự như thần. Thưở niên thiếu chỉ một trận chiến đã thành danh được phong bá tước, nhưng vì nhiều nguyên nhân không đi chinh phạt sa trường nữa, sau này có chuyện gì không hiểu có thể đi hỏi ý kiến của Phó Thanh Y. Hắn ban đầu còn có ba phần nghi hoặc, hôm nay đến đây cũng chỉ là thử hỏi một phen, nhưng không ngờ Phó Thanh Y dù chưa xuất chinh nhưng đã có thể bày ra chính xác tình trạng bố quân của Đột Quyết, có thể mô tả cơ bản những biến cố phát sinh trên sa trường.


Phó Thanh Y giương mắt nhìn Tiêu Vân Hiên một chút, cười nói, “Ta từng đi qua Nhạn Môn Quan, địa thế của nơi này ta còn nhớ rất rõ.” Nói xong lại tiếp tục bày trận, “Ta phỏng chừng đánh đến nơi đây, Đột Quyết cũng đã mệt nên Vân Hiên thu trận, ăn miếng trả miếng, phái kỵ binh truy kích bọn họ phải không?”

“Phải…”

“Thế nhưng đáng sợ là, Vân Hiên… lại dùng Tiết hình trận, trận thế không thích hợp nhất để truy kích địch binh…” Phó Thanh Y rũ mắt, “Có điều, ta còn nhớ, ở đó còn một khúc núi non trùng điệp, hắn dùng Tiết hình trận trùng kích, còn để cung binh đến đó bày ra Nhạn hành trận, Nhạn hành trận ở vùng núi có thể nói là ưu thế tuyệt đối.”

“Ta hiểu… Tuy nhiên, nếu đổi lại là ta, ta sẽ dùng Trùng thỉ trận chứ không phải Tiết hình trận.” Tiêu Vân Hiên lắc đầu, “Nếu đổi thành Trùng thỉ trận, có lẽ phụ tương…”

Phó Thanh Y cười lắc đầu, “Nếu là dùng Trùng thỉ trận, với bản lĩnh của Hoài Viễn tự nhiên toàn mạng trở về… Chỉ là Trùng thỉ trận tốc độ mặc dù nhanh nhưng phía sau toàn bộ bỏ không, như vậy số tướng sĩ thương vong phía sau sẽ cực kỳ nhiều. Lấy đại cục làm trọng… nên Hoài Viễn chọn cách bất lợi nhất nhưng lại có thể bảo toàn được nhiều mạng sống nhất là Tiết hình trận. Thế nhưng cũng không phù hợp với phong cách nhất quán của Hoài Viễn…”

“Đúng vậy…” Tiêu Vân Hiên cúi đầu cười khổ. Cha của mình, nhắc đến là Hi triều đệ nhất danh tướng, mạng của ông ấy dĩ nhiên là đáng giá hơn rất nhiều mạng sống khác, mà chính ông ấy cũng hiểu rất rõ điểm này.

“Cũng có thể là hắn mệt mỏi rồi, muốn chấm dứt.” Phó Thanh Y đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn bên ngoài cửa tuyết trắng ngần, “Tâm tư con người biểu hiện rõ nhất qua trận pháp… Bất quá ta nghĩ vào giây phút cuối cùng, nhất định là hắn đã hối hận, bởi cho dù có chết, hẳn là hắn cũng muốn về tới kinh thành.”

“Ngài nói gì?” Phần sau Phó Thanh Y hạ giọng phảng phất như đang nói cho mình nghe, Tiêu Vân Hiên đứng dậy theo, nhưng không nghe thấy.

“Không có gì… Vân Hiên, ngươi biết phụ thân ngươi chân chính thua ở chỗ nào không?” Phó Thanh Y hơi ngừng lại, cười yếu ớt xoay người hỏi, thấy Tiêu Vân Hiên lắc đầu mở miệng trả lời, “Với sự chênh lệch giữa binh tướng lúc đó, trận pháp của cha ngươi là hoàn mỹ đấy nhưng hắn lại không có tướng sĩ có thể giúp hắn kết thúc hoàn mỹ…” Phó Thanh Y đi tới, sờ sờ đầu của Tiêu Vân Hiên, “Ngươi phải thành lập một hổ lang binh đoàn mới có thể chống lại địch nhân của ngươi, mới có thể vượt qua phụ thân ngươi.”

“Cha ta…” Tiêu Vân Hiên bật cười, “Chỉ sợ ta cuộc đời này đều theo không kịp, làm sao có khả năng thay thế được phụ tương.”

Phó Thanh Y cười nói, “Hoài Viễn tất nhiên là một nhân vật tuyệt thế phong lưu, hắn không thể thay thế, mà ngươi… cũng vậy, là độc nhất vô nhị.” Hắn cầm lấy tay của Tiêu Vân Hiên, kéo đối phương ngồi xuống, “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi cũng là Tiêu Vân Hiên độc nhất vô nhị.”

Thăm Phó Thanh Y xong, Tiêu Vân Hiên vẫn như cũ ở phủ Cung Dư Mặc đợi vài ngày, bái kiến hoàng đế một lần nữa rồi thu thập hành trang, vội vã về lại Nhạn Môn Quan.

——————

Gray: một trong những chương hack não nhất mà bạn từng làm = =”, riêng cái Trùng thỉ trận bạn bó tay, baike không ra google không thấy, thôi thì cứ vậy đi — v —

Aki: *pat pat* bạn G thật giỏi, chương này ngắn mà hại não khiếp =_=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.