Đọc truyện Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh – Chương 20
Bởi vì có Tần Phong, cho nên Tiêu Vân Hiên tiến nhập hoàng cung không có trở ngại, chỉ nghe thấy bên ngoài, đại nội thị vệ thống lĩnh Tần Tín Nguyệt nói với Tần Phong, “Vẫn còn như vậy… Ai đến khuyên thì nổi giận với người đó, bất quá cũng may buổi trưa hôm nay nghỉ ngơi một hồi, bữa tối cũng dùng một chút.”
Tiêu Vân Hiên ở trong xe ngựa không thể ngồi đành phải nằm sấp, thật vất vả xe ngựa mới ngừng lại, Tần Phong liền qua dìu y xuống xe, y vừa ngẩng đầu, đã tới trước cửa.
“Tiêu tướng quân, ngài cũng hiểu được… Ngự tiền chỉ có thể đi bộ, ta đỡ ngài đi qua.”
Tiêu Vân Hiên gật đầu, lúc này y cần bảo tồn thể lực, cộng thêm nửa người dưới vẫn đau đớn bỏng rát như cũ, cho nên cũng không từ chối, nửa tựa ở trên người Tần Phong từng bước một đi vào, mà thời điểm trên đường qua đại điện đi vào Càn Thanh cung, tại Khởi Cư thính, liền thấy bóng người quỳ dưới bậc thang.
“Dư Mặc!” Trong nháy mắt thấy Cung Dư Mặc, Tiêu Vân Hiên vội vã chạy qua, “Dư Mặc…” Hắn đã từng chính là nhị hoàng tử cao quý nhất, hôm nay vẻ mặt đờ đẫn mà quỳ ở chỗ này, Vân Hiên nửa quỳ tại bên người hắn, nhìn hình dáng hắn vành mắt liền đỏ lên, “Dư Mặc.”
“Thương thế của ngươi tốt rồi?” Cung Dư Mặc như đã sớm ngờ tới y sẽ đến, không chớp mắt không nhúc nhích hỏi, “Hay là ngay cả ngươi cũng không nghe ta nói?”
Nghe đến thanh âm băng lãnh tựa đêm đông như vậy Tiêu Vân Hiên mới hồi phục tinh thần lại, nhớ tới lời Phó Thanh Y dặn dò, vội vã nói với Dư Mặc, “Ta là đến tìm hoàng thượng.” Lời này mới khiến Cung Dư Mặc không thể tin, hoài nghi quay đầu nhìn y. Tiêu Vân Hiên gật đầu, “Dư Mặc, để ta đi vào được không? Ta muốn gặp hoàng thượng.”
Suy nghĩ chỉ chốc lát, Cung Dư Mặc gần như không thể nhìn ra mà gật đầu, rồi sau đó lại xoay qua … Đi, quỳ thẳng.
Tiêu Vân Hiên nhìn hắn thật sâu, do dự một chút, đem áo choàng của mình khoác lên trên người hắn, “Vậy ta đi vào.” Dứt lời đứng dậy đi về phía bậc thang.
………….
“Phụ hoàng… Dược được rồi.”
Trong đại điện như cũ cung vàng điện ngọc đèn đuốc sáng trưng, từng đợt tiếng ho khan quanh quẩn tại đại sảnh rộng lớn trống không, hoàng đế nằm trên tấm thảm da hổ tinh xảo, thái tử ở một bên bưng chén thuốc đưa qua.
“Không muốn…”
“Phụ hoàng, nếu không uống dược, tối nay lại không thể an tĩnh.”
“Khụ khụ… Trẫm… Trẫm đã sớm không an tĩnh rồi… Khụ khụ, Dư Thư… Ngươi lui xuống đi.” Hoàng đế phất tay, “Trẫm… Không muốn thấy bất luận kẻ nào.”
Thái tử Cung Dư Thư cúi đầu lặng yên chốc lát, vẫn là quyết định thuận theo, sau khi hướng hoàng đế hành lễ liền khom người lui ra ngoài. Hắn đang suy nghĩ, vô luận như thế nào, đêm nay nhất định phải khiến phụ hoàng uống xong dược này, không chỉ là thân thể phụ hoàng sẽ chịu đựng không được, đang lúc hắn tự hỏi làm sao khuyên nhủ, trước mặt có một người hắn không tưởng được đi tới.
“Thái tử điện hạ.” Tiêu Vân Hiên hành lễ.
Cung Dư Thư thấy Tiêu Vân Hiên đầu tiên là sửng sốt, tính tính thời gian lại nhìn hình dạng này của y, nghĩ đến Cần Vương chi quân là đã vô vọng, “Tiêu tướng quân không cần bái ta. Xin đứng lên.” Thái tử vẫn mang dáng dấp lúc trước, cười yếu ớt đưa tay nâng y dậy ── vốn dĩ hắn chưa từng trông cậy Tiêu Vân Hiên sẽ đến giải vây cho hắn cùng phụ hoàng. Tâm tư kín đáo như Cung Dư Mặc, sao có thể ở tình huống không có quân lực hỗ trợ mà tùy tiện bức vua thoái vị, nói vậy Tiêu Vân Hiên vốn là đồng đảng của hắn.
Thấy thần sắc Cung Dư Thư, Tiêu Vân Hiên thấy hổ thẹn cùng khó chịu nói không nên lời, y còn như vậy, Cung Dư Mặc quỳ ở bên ngoài đang chịu bao nhiêu dày vò nội tâm. Tiêu Vân Hiên thở dài thật sâu, nhìn Cung Dư Thư, “Thái tử điện hạ… Hạ quan… Hạ quan không biết phải giải thích ra sao… Nhưng… Nhưng…”
“Ngươi cùng nhị hoàng đệ như nhau, ” Cung Dư Thư cười cười nói, “Hắn quỳ ở bên kia mấy ngày này, lời duy nhất nói với ta, cũng là không hiểu được nên giải thích như thế nào, chỉ cầu ta tin hắn sẽ không hại quốc hại dân.” Nói xong nhìn về phía ngoài điện, phảng phất như nhìn Cung Dư Mặc quỳ ở nơi nào, “Kỳ thực ta hiểu được, hắn có huyết thống Tây Vực lại không phải trưởng tử, muốn làm hoàng đế nếu không phải loại biện pháp này là vô pháp đăng lâm tuyệt đỉnh*.” Dứt lời trào phúng mà cười, “Chỉ là nếu hắn đều có thể ngoan tâm bức vua thoái vị, hôm nay ván đã đóng thuyền, cần gì phải quỳ ở bên ngoài?”
(*đứng lên vị trí cao nhất = làm vua)
“Tiêu Vân Hiên, ngươi nói vị trí hoàng đế có thật sự tốt như vậy? Tốt đến mức huynh đệ thân cận nhất cùng phụ thân đều có thể phản bội?”
“Thái tử điện hạ… Ta…”
“Mà thôi, ” Cung Dư Thư khoát khoát tay, “Chỉ cần Dư Mặc là hoàng đế tốt, ta đối với hắn không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, hắn chung quy là đệ đệ ta thương yêu nhất, hắn muốn cái gì ta đều sẽ cho hắn. Ta hiểu được ngươi đến là làm thuyết khách, ta mang ngươi đi gặp phụ hoàng, đến lúc đó phụ hoàng có thể tha thứ cho hắn hay không, liền nhìn tạo hóa của hắn a.” Dứt lời nhớ tới gì đó, phân phó thị nữ bên người vài câu, lúc sau một chén dược nóng lại được bưng lên, “Tiêu tướng quân, ta mong ngươi có thể khuyên phụ hoàng uống bát dược này.”
“Bệnh tình của Hoàng thượng…”
“Không trầm trọng thêm nhưng cũng không lạc quan.” Dư Thư suy nghĩ một chút, “Ngự y nói bệnh căn của phụ hoàng ở trong lòng…” Nghĩ Tiêu Vân Hiên hẳn là đã lĩnh ngộ ý tứ của hắn, Dư Thư đem dược đưa cho y, “Ta mang ngươi đi.”
Tiêu Vân Hiên tâm trạng thấp thỏm bất an nâng chén dược, xem ra hoàng thượng rất hận Dư Mặc, hoàn toàn không định tha thứ hắn, mà chính mình tới nơi này thật sự có thể thuyết phục hoàng thượng sao? Điều Phó Thanh Y nói với y… có thể có tác dụng sao? Y nên bắt đầu thế nào? Nếu như hoàng thượng dùng ánh mắt chờ mong hỏi y vì cái gì lại tới nơi này, có phải là đến cần vương hay không… Y nên trả lời ra sao?
“Trẫm không phải nói không muốn gặp bất luận kẻ nào sao!” Theo từng tiếng ho khan, thanh âm hoàng đế có vẻ suy yếu mà già nua, Cung Dư Thư đứng trước tháp chắp tay thở dài nói, “Phụ hoàng, là Tiêu tướng quân cầu kiến.”
“Tiêu tướng quân? Tiêu tướng quân nào?”
“Hồi phụ hoàng, là Tiêu Vân Hiên tướng quân.”
“Đúng vậy… Đúng vậy… Khụ khụ, ” hoàng đế nửa người tựa ở trên gối đầu, xa xôi mà nói, “Còn có thể có Tiêu tướng quân nào đây… Khụ, ngươi gọi y vào đi.”
“Vâng, phụ hoàng.” Cung Dư Thư lui ra, hướng Tiêu Vân Hiên gật đầu, Tiêu Vân Hiên liền đi ra phía trước, Dư Thư vỗ vỗ vai y, không nói một lời đi ra ngoài.
Vân Hiên đến gần tháp tiền, trước đem dược đặt ở một bên, sau cung kính hành lễ, “Hạ quan Tiêu Vân Hiên, thỉnh an bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Qua hồi lâu hoàng đế mới cười nhạt, “Nói gì vạn tuế… Trẫm, cũng không thấy ai sống lâu như vậy.”
“Sẽ không!” Tiêu Vân Hiên vội vã ngẩng đầu nhìn hoàng đế, “Sẽ không… Hoàng thượng ngài, ngài sẽ vạn thọ vô cương.”
Hoàng đế chăm chú nhìn y hồi lâu, thẳng đến thời khắc này Tiêu Vân Hiên mới nhìn rõ, hoàng đế cũng có một đôi con ngươi màu nâu tương tự Cung Dư Mặc, chỉ là màu sắc của Cung Dư Mặc so với hắn nhạt hơn một ít so với hắn. Hoàng thượng nhìn y một lúc lâu mới thở dài nói, “Vân Hiên… Ngươi làm sao vào được đây?”
Trong nháy mắt, trong lòng Tiêu Vân Hiên suy nghĩ rất nhiều câu trả lời, nhưng vừa nghĩ tới Cung Dư Mặc ban đêm hàn lãnh quỳ ở bên ngoài như vậy, đáy lòng liền sinh ra một cỗ dũng khí không thể giải thích, y nhìn hoàng thượng nói, “Là ta muốn tiến vào, cầu Dư Mặc để ta vào.”
“Tiêu Vân Hiên, ngươi là đệ nhất đại tướng quân triều ta… Hôm nay loạn thần tặc tử bức vua thoái vị, ngươi không mang theo binh đến cần vương, có phải là muốn cùng nghiệp chướng kia tạo phản hay không!” Thanh âm hoàng đế đột nhiên trở nên uy nghiêm, lập tức bởi vì quá kích mà ho khan, thấy Tiêu Vân Hiên lựa chọn lặng yên, hắn thở dài một tiếng, “Ngươi trước hãy bình thân.”
“Hoàng thượng.” Tiêu Vân Hiên không đứng lên, “Hạ quan không biết làm sao để giải thích với ngài… Bởi vì thẳng đến lúc này, hạ quan cũng không biết tâm ý nhị hoàng tử là vì sao.”
“Ngươi không biết… Thế nhưng ngươi giúp hắn?”
“Đúng vậy, hoàng thượng.” Tiêu Vân Hiên quỳ, tiến thân thể về phía trước vài bước, đứng ở bên cạnh tháp hoàng đế nằm, “Bởi vì hạ quan tin tưởng hắn. Sau khi nhận được thư tín khẩn cấp, hạ quan liền ngày đêm gấp gáp chạy về, nhưng lúc đầu hạ quan thật không hiểu được, tới rồi nên làm thế nào…”
Tiêu Vân Hiên quỳ dập đầu thật sâu, “Mà khi ta thấy được Dư Mặc ta chỉ biết… Kỳ thực ta căn bản không cần hỏi hắn đến tột cùng muốn làm gì. Bệ hạ… Hạ quan tin tưởng nhị hoàng tử còn hơn tin tưởng chính mình, hơn tin tưởng bất luận kẻ nào, hạ quan khẩn cầu ngài… cũng tin tưởng nhi tử chính mình.”
Hoàng đế lắc đầu, tin tưởng… Tất cả chỉ là một câu tin tưởng liền có thể giải thích liền có thể tiêu tan hết sao?
Tiêu Vân Hiên, y cũng biết, một ngày Cung Dư Mặc vi đế kia, vị trí của y sẽ ở nơi nào? Y cũng biết, cử chỉ đại nghịch bất đạo bức vua thoái vị như vậy sẽ lưu lại vết nhơ trong lịch sử ra sao? Y cũng biết, một khi vi đế trọn đời đều sẽ bị vương vị dây dưa, nhị hoàng tử hôm nay y thờ phụng có thể biến thành một người y không thể nhận ra?
Có thể y biết, có thể y không biết, nhưng vô luận như thế nào y đều lựa chọn cùng hắn đi tiếp…
“Bệ hạ… Cung Dư Mặc không phải hoàng đế sẽ đồ thán sinh linh ức hiếp bách tính… Có đúng hay không?” Tiêu Vân Hiên cúi người, thanh âm thấp trầm nói, “Hạ quan cuộc đời này chỉ đi theo một người, vô luận thời điểm nào, hạ quan cũng sẽ không ly khai hắn, đây là tư tâm của hạ quan. Nhưng hết thảy tiền đề là người kia đáng giá, hắn đáng giá để hạ quan giao phó hết thảy.”
Bình tĩnh mà xem xét, hắn biết nhị nhi tử của mình rất xuất sắc, có chút phương diện thậm chí so với trưởng tử thân là thái tử càng xuất sắc hơn. Hắn nguyên vốn tưởng rằng Cung Dư Mặc sẽ noi theo Cung Mộc Thiên, đem kiêu ngạo cùng tài hoa của mình đều chôn ở bề ngoài nhàn tản, một lòng phụ tá huynh trưởng trị vì thiên hạ. Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi? Hoàng đế nghĩ, Cung Dư Mặc từ nhỏ biểu hiện có thể nói bốn chữ “Dữ thế vô tranh”*, mà chính mình cũng vui vẻ bồi dưỡng cho hắn tính cách như vậy, hắn cái gì cũng không thiếu cho nên cũng không muốn cái gì, cho nên kỳ trân dị bảo vô pháp mê hoặc hắn, vũ tạ ca thai** vô pháp mê hoặc hắn.
(*không tranh giành cùng đời) (**kỹ viện đài hát)
“Trẫm không rõ… nhị hoàng tử của Trẫm… Sao lại biến thành dã tâm bừng bừng, nghịch tử bức huynh thoái vị như vậy… Mà ngươi… đại tướng quân trung thành tận tâm, cũng sẽ… biến thành nghịch tặc.” Hoàng đế bi thống nói, “Vân Hiên… Lẽ nào ngươi một chút cũng không quan tâm?”
Tiêu Vân Hiên ngẩng đầu, nhìn hoàng đế đáp, “Không quan tâm.” Nếu có một ngày trên lịch sử đề đến Cung Dư Mặc sẽ nói đại tướng quân Tiêu Vân Hiên trợ hắn mưu quốc xưng đế, y sẽ thật cao hứng. “Hạ quan chỉ cảm thấy thật xin lỗi liệt tổ liệt tông… Nhưng hạ quan, không hối hận.”
Hoàng đế nhìn y, vẫn là nhãn thần xa xôi mà bi thương này, nhìn người tại trước mặt mình lần thứ hai cúi đầu. Hắn nhớ kỹ hắn cũng từng hỏi một người có nguyện cùng hắn đứng chung một chỗ, dù cho cuối cùng bị thiên địa sử sách khinh thường, chỉ là người nọ lắc đầu nói không…
Mà hôm nay, nhi tử người kia quỳ ở chỗ này, y thậm chí không đi hỏi Cung Dư Mặc mục đích là gì, chỉ bằng tin tưởng của y, lại quỳ ở chỗ này.
Tiêu Hoài Viễn… Ngươi xem, con của ngươi, so với ngươi càng dũng cảm, so với ngươi càng kiên định.
–