Đọc truyện Bát Phú Lâm Môn – Chương 6: Phong Thanh Nhã không may
Ngoài phòng ánh nắng chan hòa, trời xanh mây trắng, mùi hoa lan tỏa nhè nhẹ,
ai, ta thật sự là ngốc, trốn ở trong phòng giả bệnh làm chi? Kết quả đã
bỏ lỡ rất nhiều cảnh xuân tươi đẹp của đất trời. Mười ngày nay, ta thản
nhiên sống ở nơi này, thản nhiên thích ứng hoàn cảnh…thản nhiên chấp
nhận có bảy người lão công.
Ta suy tính làm sao mà hưởng bảy người nam nhân này đây? Mỗi ngày một người được lật bài tử một lần
thị tẩm? Ta đây…Ách…không không không, ta không thể như vậy, bọn hắn là
nam nhân của người khác, ta cớ gì xuyên qua đến lại được hưởng sau?
Không muốn, không muốn, toàn bộ không nên nhưng chẳng phải ta cũng là
Phong Thanh Nhã sao? Ta là Phong Thanh Nhã, Phong Thanh Nhã cũng là ta.
Ta muốn bọn hắn là chuyện thiên địa hợp tình hợp lý thôi, hắc hắc.
“Thê chủ~~~” Đột nhiên một tiếng nũng nịu la lên từ phía trước, một bóng
dáng màu hồng xuất hiện ngày càng gần đến khi thấy rõ dung mạo của hắn.
Ta thấy hắn quăng cho cho ta một ánh mắt yêu mị oán hận như tiểu tức
phụ.
“Ân?”
Ta cảm thấy có ai đang kéo
kéo áo ta thì ra là Trọng Thiên. Hắn kéo áo ta làm chi? Chẳng lẽ yêu
nam kia có chuyện? Có thể xuất hiện trong phủ này thân phận không tầm
thường.
Thân thể đột nhiên bị ôm chặt, ta ngửi thấy một
hương thơm nhè nhẹ xông vào vào mũi. Hồng y nam tử liền đứng trước mắt,
gắt gao ôm ta.
Oa…thật là soái a…Nhưng ta đã mười ngày
chưa tắm, ngươi như vậy ôm ta, thật là có dũng khí. Nhưng mà sao lúc còn ở trong phòng giả bệnh tại sao ta không thấy hắn đến thế mà hôm nay ta
chuẩn bị đi tắm hắn lại nhanh đến còn kích động ôm lấy ta, làm ta còn
nghĩ hắn rất yêu thân thể nữ nhân này sâu đậm.
“Thê chủ~~~ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, San San lại đến chậm nữa rồi, còn chưa kịp đến thăm người a.”
“San San?”
Ta nhăn nhăn mi tâm, nam nhân này cũng nhanh chóng buông thả ta, tay hắn vừa buông ta liền nâng tay nhéo nhéo mặt hắn, ta cười.
“A~~~San San a.”
Yêu nam gật gật đầu, trong mắt lệ nóng doanh tròng, ta lập tức nói.
“Không nhận ra, ngươi là ai a?”
Yêu nam há to miệng, vẻ mặt kinh sợ.
“Hắn là tam phu thị của người: Họ Thuần Vu tự San San.” Tiểu Thiên nặng nề
giải thích, ta xem thấy Thuần Vu San San vẻ mặt trở nên bi thương.
“Thê chủ người thật sự đã quên San San.”
Ta giả vờ đau lòng vuốt đầu hắn, giống như vuốt tiểu miêu tiểu cẩu.
“Hiện tại ta không phải đã biết ngươi là San San rồi sao? Bất quá ngươi là
một nam nhân sao lại lấy tên như nữ tử? Bởi vì lớn lên giống nữ tử sao?”
Hắn ngưỡng mặt lên, khóe mắt vẫn còn ẩn ẩn lệ, một bộ hoa lê đẫm mưa.
“Ách…ta hiện tại muốn đi tắm, có muốn…hay không cùng nhau bồi dưỡng tình cảm một phen?”
Thần Vu San San mở to mắt kinh ngạc, lập tức dùng ống tay áo lau lau nước mắt.
“Thê chủ bình phục là tin tức tốt, mọi người không biết, San San phải đi
thông tri (*) mọi người, vi phu người hồi phục phải ăn mừng một phen.”
(*) thông tri: thông báo tin tức
“Ân…” Ta cũng không giữ hắn lại.
“San San cáo lui.”
Nhìn bóng lưng của San San, ta như có điều suy nghĩ, chúng nam nhân này thật thú vị, thời gian sau này sẽ không sợ cô đơn.
“Ngươi tốt nhất cách xa hắn một chút”
Tiểu Thiên lạnh lùng nói, tầm mắt vẫn nhìn theo hướng yêu nam vừa rồi, ta
chớp chớp mắt, phát hiện Tiểu Thiên nói chuyện cũng không kiêng kị khi
Tiểu Nhược ở đây. Chẳng lẽ tiểu Nhược đáng tin nhiệm? Ta cười mập mờ mà giảo hoạt.
“Chẳng lẽ Tiểu Thiên thích San San?”
“Ôi ôi ôi ôi ôi!”
Tiểu Thiên bị lời nói của ta làm cho sặc nước miếng của bản thân mình, tức
giận trừng ta. Lúc này ta mới phát hiện Tiểu Nhược vẻ mặt trở nên khẩn
trương, tựa hồ muốn tiến lên nhưng bị ánh mắt của tiểu Thiên trừng nên
ngừng. Thì ra là thế…đáp án rất nhanh đã bị vạch trần.
“Ai nha nha, ôi, tiểu Thiên thật đáng yêu làm sao a.”
Ta ôm lấy tiểu Thiên giúp hắn thuận khí, nhưng trên tay ta độ mạnh yếu cũng không thương hoa tiếc ngọc.
“Đi nhanh một chút, vẫn còn phải tắm rửa a, nếu tiểu Thiên khả ái của ta bị bệnh, ta thật đau lòng a, đến đây nào, cho ta hôn một cái, hắc hắc…”
(P: trẻ nhỏ cũng ko tha =’’=)
“Ôi ôi ôi ôi ôi!”
Tiểu bằng hữu bỏ sắc chạy lấy người, gương mặt tròn trịa đỏ như đích khỉ. Càng làm ta muốn chà đạp hắn một phen nha, hắc hắc.
…………
Hơi nước lườn lờ, mùi hoa xông vào mũi, ta liền thoát hết y phục lao thẳng
tới dục trì, dòng nước ấm áp khuếch trương vào mỗi tất da thịt của ta,
thật sự là! Thoải mái a…
Tiểu Thiên chậm rãi xuống nước, đôi mắt to tròn, thân thể tròn trịa, cánh tay phấn nộn mập mạp đùa giỡn làn nước, nhìn hắn ở dưới làn nước làm ta cầm lòng không được mà muốn
ôn hắn vào lòng vì nhìn hắn rất giống gấu bông kiếp trước của ta thường
ôm khi ngủ. Ta bất lực tới gần hắn, bàn tay nhặt vài cánh hoa thả xuống
trên người hắn, động tác ưu nhã mà trẫm tĩnh.
Ta thuận miệng nói: “Phong Thanh Nhã, ngươi ở trong thân thể của tiểu Thiên không khó chịu sao?”
Ta nhận thấy tiểu Thiên thân thể cứng ngắc. Ta lại nói.
“Ai, kỳ thật ta cũng không muốn chiếm giữ thân thể của ngươi, cùng bảy cái lão công của ngươi nha.”
“Ngươi.”
Tiếng nước nổi lên bốn phía, Tiểu Thiên bóp cổ ta, đáng tiếc hắn vẫn còn là
tiểu nam hài có thể nào chế trụ ta? Ta ranh mãnh nhìn hắn, sau đó dùng
tay đẩy thân thể hắn ra.
“Chỉ bằng ngươi có thể giết ta?”
“Hừ!” Tiểu Thiên cười lạnh.
“Ta không thể, nhưng cái này có thể!” Ta sửng sốt nhìn tiểu Nhược đặt trên cổ ta có một thanh chủy thủ.
Thật nhanh! Ta giơ hai tay lên cao tươi cười.
“Này! Ta bất quá chỉ đùa một chút, động khẩu không đổng thủ nha, đao kiếm dễ gây thương tổn, nguy hiểm a.”
Thì ra Tiểu Nhược cũng là người của Phong Thanh Nhã.
“Nói! Rốt cuộc ngươi là ai!”
Lực đạo chủy thủ càng tăng mạnh, ta lập tức nói.
“Ta bất quá ta là tá thi hoàn hồn xuyên qua đúng thân thể của ngươi, còn
ngươi lại trọng sinh trong thân thể của tiểu nam hài, chỉ là trùng hợp
thôi…Ách…Có thể đem chủy thủ này xa một chút hay không?”
Ta dè dặt hỏi Tiểu Nhược đang cầm chủy thủ.
“Phong Thanh Nhã, ngươi cũng muốn quay về thân thể này mà, chẳng lẽ ngươi không hy vọng thân thể này còn nguyên vẹn?”
Tiểu Thiên thân thể rùng mình gật đầu, chủy thủ trên thân thể ta cũng được lấy về. Ta thở dài nhẹ nhỏm, xoa xoa cổ.
“Haiz…kỳ thật ta và ngươi cùng ngồi trên một chiếc thuyền hà tất gì làm khó nhau.”
Ta thân mật choàng vai tiểu Thiên, hắn giận dữ đẩy cánh tay của ta, lạnh lùng nhìn ta.
“Nghe! Ta hiện tại chưa có cách nào quay trở lại thân thể này, ngươi không nên có hành vi quá phận ở bên ngoài!”
“Ách…Xin hỏi, hành vi quá phận bên ngoài là gì? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không đụng vào lão công của ngươi.”
“Bọn họ? Bọn họ vốn không thể đụng được!” Tiểu Thiên ánh mắt có một tia ảm đạm cùng bất đắc dĩ.
“Bọn họ vốn không thuộc về ta, a, có lẽ thay đổi thân thể cũng tốt, ta nguyên lai chẳng khác một con rối.”
Tiểu Thiên cười khổ, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ làm cho người ta đau lòng.
“Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi cùng bọn họ là vợ chồng giả?”
“Ân.”
“Ngươi dưỡng nam nhân giúp người khác? Ai?”
Tiểu Thiên lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng.
“Ngươi không cần biết, nhớ kỹ, ngươi chỉ phụ trách trông giữ thân thể của ta.”
Hảo phúc hắc! Không hổ là nữ quyền ăn ngay nói thẳng. Ta cười nịnh nọt.
“Ta đây cũng phải biết chút tính huống chứ, ngươi cũng phải nói ra một chút nguyên nhân cho ta nghe, vạn nhất ta nhịn không được, ngươi cũng biết,
lão công ngươi ai cũng võ công cao cường lại tuấn mỹ như vậy, van nhất
ta cầm lòng không được…”
“Ngươi!”
Tiểu Thiên trơ mắt nhìn ta chán nản, ta vô lại nở nụ cười mời hắn, hắn thở dài.
“Được, ta sẽ nói, nhưng ngươi chỉ cần biết một nửa, còn lại ngươi chỉ cần coi
giữ thân thể ta là được. Nếu ngươi không nghe hậu quả tự ngươi ghánh
chịu!” Ta lập tức che miệng lại, sợ chết gật đầu.