Đọc truyện Bát Phú Lâm Môn – Chương 23: Hoàng hậu phong tuyết âm
Bên ngoài hoàng thành dân chúng dần dần tản đi, tất cả quan lại đều đi theo Hiên Viên Dật Phi tiến vào cửa cung. Ta lôi kéo Tiểu Thiên đứng ở một
bên, hiện tại người có được chú ý của bọn họ là Hiên Viên Dật Phi cùng
với Hoàn Vũ, ta cùng Tiểu Thiên nhất thời không ra quyết định, nhưng
cuối cùng vẫn là không nên đi theo bọn họ, hay là nên thừa cơ để quay về Quốc Phủ?
Giờ phút này, tất cả các quan lại đang thi nhau nịnh nọt, tâng bốc Hoàn Vũ, đua nhau nói những lời ngọt ngào, hoa lệ dễ nghe.
Binh lính cũng xếp thành hàng bắt đầu rút lui vào bên trong hoàng cung, có
một người từ trong đám quan viên hướng chúng ta đi đến, đó là Sở Dực.
Sở Dực hôm nay một thân quan phục, trang phục vẫn giống như ngày thường,
cẩn thận tỉ mỉ. Ta không khỏi nhìn ngang ngửa bốn phía, ngược lại không
thấy Nam Cung Thu Nguyệt.
“Thê chủ.” Sở Dực vội vã tiến lên, “Hôm nay nếu không phải có thê chủ, chỉ sợ trận tỷ thí này còn phải kéo dài tới tận trưa.”
Có điểm không biết phải trả lời như thế nào, ta chỉ có cách cười cười.
“Được rồi, thê chủ à, buổi tối hôm nay có quốc yến, thê chủ không bằng tới tẩm cung của Hoàng Hậu thay đổi xiêm y đi.”
“Thay quần áo? Thế thì phải trở về phủ chứ?.”
“Hộ quốc phủ cách nơi này một đoạn đường khá xa, chạy tới chạy lui rất bất
tiện, xế chiều hôm nay thê chủ cũng còn phải tiếp Hoàn Vũ Vương Tử, Sở
Dực cũng biết là thê chủ vài ngày nay không có quay về quốc phủ, trong
lòng nhớ nhung mọi người nhưng quốc sự vẫn quan trọng hơn.”
Ta nháy mắt, các ngươi biết nghĩ tới ta hay sao?
Tiểu Thiên bỗng nhiên kéo ta đi, mà phương hướng không phải xuất cung, ngược lại là vào cung.
Sở Dực bắt đầu vội vã đi theo, có cảm giác được người này hắn đến rồi đi như gió.
“Thê chủ có thể yên tâm, hộ quốc phủ có Sở Dực cùng Thu Nguyệt, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Nga…”
“Còn có thê chủ, sau lần tiếp đón này ngài sẽ phải quay lại cuộc sống trước kia, còn phải chuẩn bị để vào triều sớm.”
“Cái gì!” Ta kinh hô, phía trước là cuối đội ngũ các quan viên, bọn họ liền
nhao nhao quay sang, nghi hoặc liếc mắt nhìn ta, sau đó mỉm cười gật
đầu.
Ta gật đầu đáp lễ, hạ giọng: “Ta cũng phải thượng triều?”
“Đúng vậy, thê chủ, ngài là hộ quốc phu nhân, đương nhiên là phải thượng triều.”
Nhờ Sở Dực nhắc tới ta mới tỉnh ra, ta mới nhớ ra vừa rồi ngồi vây quanh có đủ loại quan viên ở dưới lôi đài, còn có không ít người là nữ, chỉ là
bọn họ mặc quan phục, đội mũ quan, ta nhất thời không thể cãi lại.
“Thê chủ, Sở Dực còn phải đi chuẩn bị ngọ yến, xin được cáo lui trước, thê
chủ đừng quên phải đi tới tâm cung của Hoàng Hậu đó.” Sở Dực làm cho
người khác có cảm giác hắn giống như là thư ký của Phong Thanh Nhã vậy,
chuẩn bị tất cả mọi thứ cho Phong Thanh Nhã.
Ngọ yến
được bày ở đại điện nơi chuyên tố chức yến hội, giữa trưa mọi chuyện xảy ra tương đối bình thường, lúc sau ngọ yến Tiểu Thiên đã nói cho ta
biết, chắc chắn là Hoàng Hậu chỉ muốn gặp mặt một mình ta, cho nên mới
để cho Sở Dực thông báo, hơn nữa dặn dò ta phải trả lời thật cẩn thận.
Sau khi ngọ yến xong, ta đã được mời vào nội cung của Phong Tuyết Âm, nói
là vào cung đã ba ngày, ta chưa bao giờ tới tẩm cung của Hoàng Hậu.
Đi vào phòng hai người cùng ngồi xuống, Phong Tuyết Âm ngồi ở trên Phượng Ỷ, đã thay đổi một bộ thường phục.
Phượng Ỷ có thể ngồi được ba người, tựa như đầu giường phương bắc đặt gần lò sưởi.
Một chiếc kỷ trà đặt ở chính giữa, Phong Tuyết Âm cho phép ta được ngồi đối diện với nàng.
Sau đó có cung nữ đem Tiểu Thiên bế đi ra ngoài, lòng ta lại bắt đầu lo sợ, ta phát hiện ra mình vẫn còn có ý ỷ lại vào Tiểu Thiên, lúc này hắn
không có mặt bên cạnh ta, không tránh được có chút lo lắng.
“Muội muội đã lâu rồi không có tới thăm tỷ, tỷ tỷ thật ra rất nhớ ngươi.”
Phong Tuyết Âm bắt đầu nói chuyện, ta vụng về chống đỡ, ít nói thì ít
sai.
Phần lớn đều là Phong Tuyết Âm nói, ta nghe, trong
lòng có chút khẩn trương, không biết kiểu lừa gạt này có thể miễn cưỡng
đến bao lâu.
“Muội muội tối hôm qua hát bài gì vậy?”
Bỗng nhiên Phong Tuyết Âm cầm tay của ta, truyền đến ta sự ấm áp của
nàng, ta suy nghĩ một chút: “Có phải hay không lúc tối hôm qua muội uống rượu rồi hát?”
“Đúng vậy.”
“Đó là 《 Tiếu hồng trần 》 “
“A? Như thế nào trước kia chưa bao giờ nghe muội muội hát qua?”
Ta cười: “Đó là gần đây ta mới học được, cũng không biết vì sao, lại hát.” Cùng Phong Tuyết Âm ở cùng một chỗ cảm giác rất kỳ quái, nói chuyện dù sao cũng được coi là thuận lợi.
Phong Tuyết Âm làm như
nghe theo, suy nghĩ một chút, trong mắt hiện ra vẻ bi thương nhàn nhạt:
“Muội muội mất đi trí nhớ cũng thật là tốt, lại có thể quay về làm chính mình.”
“Hử?”
Phong Tuyết âm nở một nụ
cười nhàn nhạt: “Muội muội lúc nhỏ thì rất là hoạt bát, chỉ là sau khi…
Bất quá, hiện tại muội muội so với trước đây càng tiêu sái hơn.”
“Có phải không? Ta còn tưởng rằng là được ngày nào hay ngày ấy chứ.”
“A, muội muội như thế nào lại nói như vậy?”
Ta lộ ra vẻ mặt ai oán: “Rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, cũng giúp
không được gì, cả ngày nhìn Sở Dực bận rộn, cảm giác được mình rất vô
dụng. Lần đấu trí này cũng là….”
“Muốn khôi phục lại trí nhớ thì dựa vào chính mình là không được.” Phong Tuyết Âm nhìn sang hai bên, thị tỳ liền lui ra ngoài, “Cho nên ngươi cần phải có người tới
giúp ngươi khôi phục.”
“Ai?”
Phong Tuyết âm mỉm cười buông tay, rồi vỗ tay “Ba ba”, một bóng người từ phía sau
nội thất huyền quan đi ra, ta ngẩn người, là Nam Cung Thu Nguyệt.
“Ta nghe Thu Nguyệt nói, ngươi gần đây cũng không gặp hắn.”
Ta nhíu mày, Nam Cung Thu Nguyệt cái tên mách lẻo không biết xấu hổ này.
Nam Cung Thu Nguyệt hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt oán giận của ta.
“Nhưng, hắn là Ảnh tộc mà Phong gia chúng ta dạy dỗ, là ánh mắt của chúng ta,
mũi của chúng ta, lỗ tai của chúng ta, chúng ta không thể thiếu bọn họ.
Đồng dạng, chuyện của muội cũng chỉ có Thu Nguyệt là rõ ràng nhất.”
“Phải không? Bao gồm cả Nguyệt sự?” Ta chế nhạo.
Nam Cung Thu nguyệt hơi nâng tầm mắt lên, thản nhiên nói: “Thê chủ mỗi đầu tháng là đến Nguyệt sự.”
Ta ngạc nhiên!
Lập tức, ta đứng lên, bước đi đến trước mặt của hắn, túm lấy áo của hắn:
“Hảo! Rất tốt! Đều đã mách lẻo xong! Ngươi cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, giờ muốn ta làm cái gì? !” Ta hét to với Nam Cung Thu Nguyệt,
“Bổn thê chủ ta tiêu dao tự tại, muốn ăn liền ăn, nghĩ muốn uống thì
uống, việc lớn, việc nhỏ đều là ngươi cùng Sở Dực xử lý, tại sao còn
muốn ta nhúng tay vào!”
Nam Cung Thu Nguyệt thủy chung
một bộ dạng thuận theo không nói gì, giống như là đang bao dung một đứa
bé đang giận dỗi, đây là người để ta phát tiết nỗi căm tức, Nam Cung Thu Nguyệt như một cái gối mềm, đánh hắn mắng hắn đều không phản ứng lại,
hắn không giận, không phản kháng, tuyệt đối phục tùng, tính tình tôi tớ
nghiêm trọng!
Đem Nam Cung Thu Nguyệt hung hăng đẩy ra,
hắn lảo đảo lui về phía sau một bước, trên mặt vẫn không có vẻ biến đổi
nào, hắn đối với ta, chỉ có phục tùng, sẽ không quan tâm ta hai ngày nay ở trong cung như thế nào? Xảy ra chuyện gì? Có ở được hay không, ăn
ngon hay không ngon? Giống như ban đầu hắn cứu ta, chiếu cố ta, đó chỉ
là trách nhiệm của hắn!
*Phượng Ỷ: Ghế của hoàng hậu.
*Một chiếc kỷ trà: Bàn con thấp.
*Nội thất huyền quan: Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng
khách.Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và
cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà.