Bát Phú Lâm Môn

Chương 130: Sói tru lúc nửa đêm


Đọc truyện Bát Phú Lâm Môn – Chương 130: Sói tru lúc nửa đêm

“Sột sột soạt soạt.” Trong phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh cởi quần áo, âm thanh này rất nhỏ nhưng trong đêm tối nó lại thành tiếng dục tình .

Kéo xuống chiếc áo lót cuối cùng của Hiên Viên Dật Phi, hơi nóng của hắn
giống như được giải thoát bao trùm lấy toàn thân ta, mà ta giống như
khối băng để hạ nhiệt cho hắn, hắn gắt gao ôm chặt ta, hôn lấy, vuốt ve
thân thể. Những chỗ được hắn vuốt ve dần nóng lên.

Nhưng, nhiệt độ cơ thể ta thấp hơn Hiên Viên Dật Phi. Ta bắt đầu tấn công dây
lưng của hắn, kéo một cái, kéo không ra, sờ sờ, . . . chết rồi sai lầm
rồi, buộc thành nút chết rồi.

“Đứa ngốc này.” Hắn hôn vành tai ta, ngồi dậy, kéo ta, trong nháy mắt, ta cảm tháy man
mát, lúc này ta mới nhận ra là, mình đã hoàn toàn khỏa thân. Động tác
của hắn không chậm chút nào.

Hiên Viên Dật Phi
đem ta kéo đến trước người hắn, ôm lấy eo của ta, làm ta dính sát vào
người hắn, rất nhanh lí trí lại bị luồng nhiệt nóng kia hút đi.

Bàn tay nóng bỏng của hắn xoa nhẹ phía sau lưng của ta, môi hăn không ngừng hôn lên thân thể ta, ta bị dục vọng mãnh liệt này làm cho mềm nhũn, ta
hận hắn vì sự khiêu khích này, mà mình lại không thể phản kích.

Hắn hôn khi thì ôn nhu, khi thì điên cuồng,khi thì mạnh mẽ ,mới chỉ hôn thôi
làm ta không cách nào tự kềm chế, cánh tay bò lên bả vai trơn bóng
của Hiên Viên Dật Phi ,bàn tay của ta cũng sờ lên tấm lưng mịn như vải
lụa của hắn, sờ vào mái tóc dài sau lưng. Giờ phút này, chỉ có sợi tóc
hắn, mát lạnh, ta ôm chặt lấy đầu của hắn.

“Dật Phi…” Ta vong tình khẽ gọi đổi lấy hắn càng kịch liệt khiêu khích. Hắn lời lẽ quấn
quanh tại ta ngực vùng cấm, cảm xúc mãnh liệt mang ra hắn dã man gầm
nhẹ: “Hừ! Hừ!” đó là tiếng rên rỉ cua hắn khi hôn ta, đó cũng là phát
tiết mãnh thú dục vọng của hắn, chứng minh sự uy hiếp của hắn với ta,
chứng minh giờ phút này hắn, cỡ nào nguy hiểm cuồng dã.

Tầm mắt đầy sương mù quần áo vứt loạn dưới đất. Ánh trăng mông lung. Ánh
nến không biết đã tắt khi nào, khong gian nhỏ hẹp tràn tình hương vị
tình ái.


“Thư nhi, cho ta.” Lại là một câu nói tràn đầy mê hoặc.

“Ừm…” Ta cho ngươi, cho nên mau cô gắng phấn đấu.

“Nàng thật là một tiểu ngu ngốc mà…” Hắn cười nhẹ hôn lên bả vai ta.

“Ai nói !” Ta tức giận , một tay đây Hiên Viên Dật Phi ra, nằm đè lên,
thân thể của hắn hơi đơ ra, ta quay ra cắn cái thắt lưng của hắn, cùng
lắm thì ngày mai đến lại cho hắn cái khác, lửa lớn lắm rồi. Đến lúc này
cái gì ta đây cũng dám làm hết!

Nhưng, ta phát
hiện ra khi ta đang chôn mặt vào cắn cái dây lưng của hắn, thì một bàn
tay của hắn đã phủ lên phần da thịt phía sau lưng của ta, ta ngẩn người. Đây là tín hiệu của đàn ông à, bình thường tín hiệu này có nghĩa là dục vọng đã lên cao, hoặc là đạt tới trình độ phải nhanh lên thêm một chút
nữa.

Đột nhiên, ta ý thức được , ta đang cắn dây lưng của tiểu Phi, mà phía dưới quần của hắn chính là. . . . .

“A uuu” đột nhiên, ta nghe được một tiếng sói tru,ta đang cắn một bên của
dây lưng. Chẳng lẽ là là do ta đang hóa sói mà nghe được tiếng sói tru
từ tận đáy lòng mình?

“A uuuu” tiếng tru này thật sự rất rõ ràng, trời ạ, nhìn bộ dạng bây giờ của lão nương đi. . . .
Thật sự là rất hợp với tình hình.

“Chủ tử!” Đột
nhiên, ngoài phòng vang lên một tiếng hô nhỏ, ta sửng sốt, nhả dây lưng
của Hiên Viên Dật Phi ra. Ngẩng mặt lên nhìn. Ánh mắt của hắn lạnh lẽo.

“Chủ tử!” Bên ngoài gọi thêm một tiếng.

Hiên Viên Dật Phi đem ta ôm vào trong lòng, lạnh lùng nhìn về phía ngoài
giường.trong này có bao lâu đâu mà màn trướng thả xuống lúc nào vậy ,
nhưng đôi mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Dật Phi vẫn nhu xuyên thủng chướng
ngại vật: “Có việc gì ngày mai nói.” Âm thanh của Hiên Viên Dật Phi rét
lạnh tới cực điểm, mà ngay cả bản thân ta đang nằm rong lòng hắn cũng
run rẩy một hồi.


“Chủ tử, hoàn vũ có dị động.” Người bên ngoài không sợ chết tiếp tục nói.

Ta ôm chặt thân thể của Tiểu Phi , bực mình quá, lửa cháy bập bùng rồi mà hắn muốn chạy sao, bất kể trên người hay là trong miệng, đều là hương
vị của tiêu Phi, hắn đã thành một bộ phận của ta rồi, ta không cách nào
quên được sự mạnh liệt mà hắn đem lại cho ta.

“Thư nhi, thật xin lỗi.” Hắn ôm chặt ta, “để cho ta ôm nàng một lúc nữa.”

Ta không nói lời nào, câu này của hắn có ỹ nghĩa : để cho ta hạ nhiệt một chút.

Sau đó, hắn dứt khoát buông ta ra, rời khỏi giường, một khác kia, ta đột
nhiên ý thức được, hắn là một hoàng đế, nhẹ nhàng ôm cái chăn đơn, đắp
lên thân thể hơi lạnh của mình, ta hình như vừa mới chọn được một nam
nhân thân bất do kỷ.

“Ta sẽ trở lại với nàng sớm
thôi.” Hắn đột nhiên xông vào màn trướng khóa lại đôi môi của ta, bọn ta lại triền miên một lúc, hắn mới xoay người rời đi, gió đêm thanh mát
thổi đi hết những dư âm còn lại trong phòng, Hiên Viên Dật Phi cái tên
khốn này… có giỏi thì đừng trở về nữa!

“A uuuuu” lại là cái tiếng sói tru quen thuộc kia.

Ta bực mình bươc xuống giường, lung tung một hồi mặc xong quần áo. Ta, vì Hiên Viên Dật Phi mà không đi để ý tới tiếng sói tru kia, không sai, ta đã sớm nghe ra đó là Long Hoàng, cũng biết rất rõ ràng Long Hoàng xuất
hiện nhất định là có việc gấp. Nhưng, người ta lựa chọn lại là Hiên
Viên Dật Phi mà không phải Long Hoàng, mà Hiên Viên Dật Phi hắn…

Tính, dù sao cũng là quốc gia đại sự, hơn nữa lại là chuyện quan trọng, bởi
vì hắn đã giăng lưới từ lâu chờ đến lúc này mới thu lưới giải quyết.
Nhưng cái nghẹn này không xả nó có ngày ta nội thương mà chết mất.

Nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra, trước cửa là ánh mắt xanh mơn mởn, lúc này
tâm tình ta cực kỳ khó chịu, bực mình không giảm chỉ có tăng, buồn bực , cào tường, làm gì có chuyện lửa lại dập được nhanh vậy chứ? Đương
nhiên, ta ngoài mặt ta vẫn rất lạnh lùng, đây gọi là giả nhân giả nghĩa. Ta đâu có thể cáu bẩn trước mặt Long Hoàng được.

“Chuyện gì!” Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Long Hoàng, nó hé miệng, lại là một
mảnh giấy, ta buồn bực nhặt lên, mở ra, vẫn là mấy chữ rách nát của

Hậu Huyền: “Mau tới! Cứu mạng “

Cha mẹ tổ tông
ơi, Hậu Huyền mà còn tìm ta cứu mạng? Quay đầu lại nhìn vào phòng, gian
phòng im ắng chỉ có màn trướng bay bay, nhìn vào cái giường trống rỗng
kia ta lại buồn bực, đóng cửa, lười nhìn chỗ khác. Dùng một một nhành
cây búi mái tóc thành một búi, sau đó mới phi thân lên mái hiên.

“Ra cổng.” Ta nói với Long Hoàng xong, liền bay vọt lên trên mái hiên.

Kinh công của ta cũng không giỏi, nhưng không có ai quản ta, bởi vì chuyện
ta bay qua bay lại trên mái hiên không phải một lần hai lần , trước kia theo Hậu Huyền luyện tập, sau lại là hảo chơi đùa, có lẽ là Hiên Viên
Dật Phi cũng đã thông báo với đội cấm quân, cho nên mới không có một ai
dám ngăn cản ta.

Ra khỏi hoàng cung, Long hoàng
đã chờ ở bên cạnh một gốc cây đại thụ, sau đó, nó chạy đi, ta theo sát
ngay sau đó.

“Nếu không phải là có việc gấp chắc
chắn tao sẽ thịt mày!” Ta đem buồn bực trút hết lên Long Hoàng, nó tự
nhiên sẽ không để ý ta, bởi vì nó không sợ ta.

Vạt váy lam nhạt của ta như nhảy múa, mái tóc dài quá lưng uốn lượn trong
gió, gió đêm từng cơn thâm nhập vào trong cổ áo, ta hối hận, bởi vì vừa
rồi rất nóng… Chuyện xảy ra như vậy rồi mà còn không nóng à? Cho nên mặc hơi ít, bây giờ mới cảm thấy lạnh.

“Hắt xì!” Khi đáp chân xuống mặt đất,ta hắt xì một cái vang dội, hắt hơi hai mắt
nhắm nghiền, lưng cúi xuống, sau đó mới đứng thẳng lên được, đột nhiên
phát hiện trước mặt có người, hắn kinh ngạc đứng đó, trợn tròn đôi
mắt, nha,là lão tiền bối ngày đó, nhưng sao trên mặt lão lại có bọt
nước?

Ách. . . à. . hình như. . . có thể. .

Ta vô tư dùng tay áo xoa xoa làm bộ trên mặt lão: “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Ôi!” Lão tiền bối lấy lại được tinh thần, “Không có việc gì ,không có việc
gì, cô nương không cần để ý, đối với lão phu mà nói, cô nương cái…này đã cũng khá là sạch sẽ .”

Lại. . . .

“Thật sự là không nghĩ tới cô nương lại có thân thủ như thế, làm cho lão phu
nhìn người với cặp mắt khác xưa…” Lão tiền bối phát ra cảm khái, chậm

rãi nói, mà Long Hoàng đã vòng qua lão trực tiếp đi vào bên trong sân,
sau đó quay sang, sủa với ta: “Gâu!”

“Ai, Trường
Giang sóng sau đè sóng trước…” Lão tiền bối vẫn còn than thở, “Năm đó
ta…” Trong lúc lão tiền bối đó nhìn trăng nhìn mây than thở thì ta vòng
qua lão đi vào trong sân.

“Ơ? Người đâu rồi?”
Phía sau truyền đến một tiếng nghi vấn, sau đó lão tiền bối lập tức đuổi kịp ta. Ta nhấc váy đi vào trong, nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt:
“Ta tìm đến Hậu Huyền.”

Lúc này lão tiền bối kia
đi tới trước cửa phòng, trong ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi: “Không
nghĩ tới cao nhân Hậu Huyền thiếu minh chủ mời tới lại chính là cô!”

Thiếu minh chủ chắc hẳn là cách bọn họ gọi Hậu Huyền .

“Cao nhân?” Ta cao chỗ nào chứ? Người ta cao à? A, cái tên Hậu Huyền này đang đùa cái gì thế? !

“Đều là cao nhân, cô nương lại có thể khí định thần nhàn như vậy.” Lão tiền
bối lại từ nghi hoặc chuyển là tán thưởng, ta thổ huyết, cũng không
phải là nhìn thấy xác chết, đến hoàng đế chí cao ta còn dám lăn hắn trên giường, thì ta sợ cái gì? Thì ra đôi khi giả vờ lạnh lùng công thêm tâm trạng khó chịu lại có thể trờ thành cao nhân.

Lão tiền bối nhanh chóng mở cửa, khi cửa vừa mở, mùi Nhân Sâm nồng nặc
chính diện bay tới, bởi vì hương thơm quá nồng, mời làm cho ta bịt kín
mũi lại. Nhưng tim đập, cũng bắt đầu nhanh hơn, trước ngực như bị đá đè, rất nặng, nặng không cách nào hô hấp.

“Cô nương xin mời.”

Ba chữ này lại làm cho ta do dự, đi vào trong phòng cũng không nhìn thấy
ai hết, tầm mắt bị ngăn vì một tấm bình phong, mà trên tấm bình phong có một con bạch hổ đang nhìn chằm chằm.

“Gâu!” Long Hoàng cọ cọ sau chân của ta, ta xoay người nhìn nó, rất quấn quít, rất
giãy dụa, một khi đi vào, có lẽ những trốn tránh của ta trước đây sẽ
kiếm củi ba năm thiêu một giờ, trong long xuất hiện chút lo lắng nhưng
ta vẫn do dự. Đột nhiên, Long Hoàng đứng dậy, nhào vào hướng của ta mà
cắn.

“A!” Ta kinh hô bị nó đẩy vào phòng, không đứng vững, suýt ngã trên mặt đất, trong nháy mắt, trước khi ta ngã lão
tiền bối kia đóng chặt cửa lại .

“Rầm!” Ta bắt đầu ngây ngẩn, đây là ý gì? Bọn họ định làm thịt con tôm à!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.