Đọc truyện Bát Phú Lâm Môn – Chương 120: Người không biết điều nhất lại là ta
“Rốt cuộc chuyện là thế nào ? Long Hoàng nó làm sao lại bẩn thỉu nhếch nhác như thế này hả?”
Hậu Huyền đau lòng vô cùng nhưng lại không có chỗ để xả, toàn thân của Long Hoàng thật sự là rất bẩn.
Ta thở dài: ” Nam Cung Thu Nguyệt bị trọng thương, hắn đang ở Cái Bang chữa trị.”
“Cái gì cơ! Ta phải đi xem !”
“Chậm đã!” Ta vội vàng giữ chặt Hậu Huyền đang có ý định muốn đi, “Ngươi muốn đi nhìn đâu thì đi nhưng trước hết cởi bộ y phục thái giám này ra đã,
còn có, đừng có làm lộ thân phận của ta, nếu như Nam Cung Thu Nguyệt
biết ngươi làm thái giám bên cạnh ta, chắc chắn hắn sẽ hoài nghi thân
phận của ta.”
“Thê chủ, ta thật sự là
không hiểu được hai người, hai người thực sự ra là đã xảy ra chuyện gì
vậy? Trước kia không phải hai người vẫn luôn luôn hợp cạ nhau hay sao…”
“Cái gì gọi là hợp cạ?” Ta cắt lời Hậu Huyền, Nam Cung Thu Nguyệt kia hắn
muốn không chế ta, hắn muốn dùng gông xiềng để xích ta lại, “Hắn, hắn…
Ai… Thôi kệ, ngươi đem theo tiền đi đi, hiện tại hắn cần tiền.”
“Tiền? Ta đi đâu lấy đây…” Hậu Huyền kỳ quái nhìn, ta im lặng nhin hắn : “Ta … của … ta..tiền này…., không phải tất cả ở chỗ của ngươi à.” Hậu Huyền là ngân hàng di động của ta, tiền của ta đều ở chỗ ngươi mà, vừa an
toàn , lại tiện lợi
“Lấy toàn bộ sao?”
“Ừ, lấy hết cho hắn, nếu không đủ thì hãy trở lại, ta sẽ tìm thêm biện pháp từ chỗ Hiên Viên Dật Phi.” Tiền là để dùng vào những lúc quan trọng,
hiện tại chính là lúc đó.
Vẻ mặt dịch
dung của Hậu Huyền bắt đầu trở nên quấn quít: “Thê chủ… Người còn nói
người không muốn gặp Nam Cung Thu Nguyệt, rõ ràng người quan tâm hắn như vậy…”
“Hậu Huyền, ngươi không hiểu được đâu, quan
tâm là một chuyện. Nhưng Nam Cung Thu Nguyệt hắn… hắn chỉ muốn khống chế ta mà thôi, không một ai muốn bản thân làm con rối cho người ta điều
khiển hết?”
Hậu Huyền giật mình, thì
thào : “Nam Cung Thu Nguyệt còn có cái bệnh này sao? Dù sao thì thê chủ
người yên tâm đi, thê chủ muốn ta nói, ta sẽ không nói!”
“Cám ơn ngươi. Ngươi đi đi. Tự mình ta sẽ hồi cung.”
“Ừm, vậy mấy ngày nay thê chủ hãy tự bảo trọng, có thể mấy ngày này ta sẽ không hồi cung .”
“Ngươi cứ thoải mái mà đi đi, ngươi không vào trong cung, Hiên Viên Dật Phi
chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.” Mỗi lần Hiên Viên Dật Phi thấy Hậu
Huyền ở trong viện của ta luyện kiếm thì hắn đều nhiu mày, mặc dù hắn
coi trọng mặt mũi của ta cho nên không gây khó dễ cho HẬu Huyền, nhưng
là ta tinh tường cảm nhận được hắn sắp bất mãn đến cực điểm rồi.
Hậu Huyền giữ cái vẻ mặt phức tạp đó một lúc, rồi xoay người cùng Long Hoàng nhảy xuống xe.
Ánh mắt của ta tự động theo dõi theo Long Hoàng và Hậu Huyền. Cho đến khi
bọn họ biến mất trong biển người, lúc này ta mới giật mình bây giờ đã là hoàng hôn rồi,muộn rồi.
Không biết
thương tích của Nam Cung Thu Nguyệt rốt cuộc như thế nào… Ta cũng nhớ
lần hắn bị thương lần trước, Long Hoàng cũng một thân chật vật, lần đó,
là hắn cùng với Hiên Viên Dật Phi quyết đấu, Hiên Viên Dật Phi cũng bị
thương không nhẹ, lần này, hắn lại tỷ thí với ai? Thân phận hắn rốt cuộc là cái gì. Vì sao hắn luôn luôn bị trọng thương như vậy.
Toàn thân ta run lên, tâm hoảng ý loạn, hắn đúng là vẫn còn ảnh hưởng đến
ta, ảnh hưởng sâu sắc như vậy. Giống như là mối tình đầu. Ai, ta cũng
không có cách nào buông được hắn xuống.
Chiều nay về đến hoàng cung muộn hơn ngày thường, cung nữ canh giữ ở viện
cũng rât là lo lắng, trong đó còn có tiểu cung nữ Hoàng Hậu phái đến bên cạnh ta Tiểu Đào, đương nhiên, buổi tối nàng cùng các cung nữ khác đều
như nhau, không được đi vào trong sân viện, nghe nói đây là thói quen
của Hiên Viên Dật Phi. Hắn cho rằng nữ nhân rất lắm mồm, nghe nói cho
dù hắn đến chỗ của Phong Tuyết Âm , các cung nữ tùy thân của Phong
Tuyết Âm cũng vậy.
“Phiêu chủ tử!” Đột
nhiên, tiếng gọi gọi hồn ta quay về, ta nhìn sang một bên, là Tiểu Đào.
Nàng lo lắng nhìn ta.”Chủ tử còn ngẩn ngơ gì nữa , Hoàng Hậu nương
nương đã đến đây. Chờ chủ tử đã rất lâu rồi, người còn không mau đi a!”
Hoàng Hậu! Phong Tuyết Âm!
Vội vàng vào trong viện, ta cũng không có ngốc đến mức được sủng mà kiêu,
chứ đừng nói là Hoàng Thượng cũng không phải thực sự sủng ái ta, ta…
Không muốn gây thêm phiền toái cho Hiên Viên Dật Phi. Bắt đầu từ lúc
nào, ta lại không muốn xa rời Hiên Viên Dật Phi, không muốn làm cho hắn
chán ghét ta…
Phong Tuyết Âm đang ngồi ở bên bàn trong viện thưởng trà, khi thấy ta đi vào nàng nhẹ hạ ly trà
xuống, mặc dù nhìn như nhàn nhã.
“Phiêu đáng chết! Không biết Hoàng hậu nương nương giá lâm.” Ta chuẩn bị quỳ xuống, Phong Tuyết âm lại vung tay lên .
“Miễn miễn đi , đến đến đến đây, để cho bổn cung nhìn ngươi nào.” Phong
Tuyết Âm ôn nhu vẫy vẫy tay, ta lập tức tiến lên,nàngkéo hai tay của ta, đem ta từ trên xuống dưới nhìn ngắm tủ mỉ, “Ừ, không tệ không tệ, cũng
khó trách Hoàng thượng ở chỗ này lưu luyến quên về .”
“Phiêu đáng chết, mị hoặc Hoàng Thượng.”
“Ngươi cái nha đầu này.” Phong Tuyết Âm tươi cười rạng rỡ, thật không rõ nàng
đang vui mừng cái gì, “Nửa tháng thì đã là cái gì? Ban đầu Mạch phi mới
tiến cung, Hoàng Thượng hơn một tháng cũng không có ra khỏi Tề Lan
viện.”
“Một tháng…” Không biết vì
sao giọng nói của ta chậm lại, cảm giác không thể hít thở nổi, ta đã
quên , khoảng thời gian này ở cung Hiện Viên Dật Phi quá thanh thản,
làm cho ta đã hoàn toàn quên rằng, Hiên Viên Dật Phi,hắnlà hoàng đế.
Đột nhiên, ta mãnh liệt ý thức được rằng Hiên Viên Dật Phi là hoàng đế
thật sự! Hắn có nữ nhân của mình. Nhưng, hắn đã ở chỗ này của ta
gần nửa tháng, chẳng phải tương lai hắn sẽ…
“Phiêu a, thuận theo tự nhiên thôi.” Phong Tuyết Âm nhẹ nhàng mà vỗ tay của ta,
“Bổn cung nhìn ra được, Hoàng Thượng rất thích ngươi, rất nhanh sẽ cho
ngươi một danh phận, nếu không Hoàng Thượng cũng sẽ không nhờ vả thị
lang của Thanh Nhã đến dạy thêm cho ngươi , ngươi phải hiểu được khổ
tâm của hoàng thượng.”
“Phiêu… Cô phụ
thánh sủng, cô phụ sự nâng đỡ của Hoàng hậu nương nương…” Trong lòng có
chút mất mát, cũng không biết là mất mát cái gì, chỉ là… Rất mất mát…
“Ha hả a… Ngươi nha, nhát gan như vậy, được rồi, ngươi đi Hộ Quốc phủ, Ly
Ca công tử hành động bất tiện, ngươi nên vì hắn nhiều lo lắng nhiều
hơn.”
Ly ca… Thì ra đây mới chính là
nguyên nhân hôm nay Phong Tuyết Âm đến, ta nhíu mày: “Ly Ca công tử
không muốn dạy Phiêu… Chỉ sợ Phiêu học thổi tiêu không được .”
Bên cạnh truyền đến tiếng thở dài của Phong Tuyết Âm: “Ly Ca trời sanh tính tình quái gở, đã như vầy, cũng không nên quá cưỡng cầu.” Nàng từ từ
đứng dậy, lại lần nữa vỗ vỗ tay của ta, ” Nhớ hầu hạ Hoàng Thượng cho
tốt.”
“Vâng..” Hiện tại, ta có một
loại cảm giác, chính là Phong Tuyết Âm không chỉ dùng ta đến dẫn dắt sự
chú ý của Hiên Viên Dật Phi rời đi trên người Phong Thanh Nhã, có thể
còn có ý khác. Mỹ nhân kế!
Trong đầu rất bối rối, Nam Cung Thu Nguyệt bị thương, cùng nữ nhân của Hiên Viên Dật
Phi ở cùng nhau. Đối với Nam Cung Thu Nguyệt, ta rất rõ ràng, chính là
lo lắng cho thương tích của hắn. Nhưng Hiên Viên Dật Phi thì sao, ta
thấy mình phiền não không có lý do.
Đúng vậy, là phiền não, vẫn còn có một loại cảm giác mất mát, loại cảm giác
mất mác này giống như là ngày mai bạn tốt nhất của bạn kết hôn, từ đó,
hắn sẽ không được “Lêu lổng” với bạn nữa, cũng không cách nào làm “Lam
nhan tri kỷ” của bạn được, bởi vì hắn bị vợ hắn quản lí, chúng ta cũng
chỉ có thể tự giác mà xa nhau thôi.
Không sai, chính loại cảm giác mất mát này, Hiên Viên Dật Phi là một người
khác , hắn là của Hiên Viên vương triều, hắn vĩnh viễn không có khả
năng làm bằng hữu của ta, ta vĩnh viễn không thể giống như bây giờ cùng nhau ngủ, sau đó nghe ta nói bừa , hắn, là của người khác…
Đáng chết, ta lại phiền não vì nam nhân sao, chắc là ta phải nhanh chóng tìm một nam nhân nào đó mà gả đi thôi, sau đó có thể an tâm được dựa vào
hắn, để cho hắn vì ta mà làm bất kỳ chuyện nào khác, chỉ sủng ái một
mình ta, chỉ nghe lời của ta, được, làm việc, làm việc có thể quên đi
cuộc sông không có đàn ông mà cô đơn.
Hiên Viên Dật Phi hỏi ta có muốn làm quan không, ta bây giờ có quyết định
là muốn, hơn nữa càng nhanh càng tốt, ngay lúc này ta cần phải rời khỏi
Hiên Viên Dật Phi, nếu không ta sẽ càng ngày càng mất mát, càng ngày
càng cô đơn!
Ta mở bản đồ mà Hậu Huyền
mua, đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, ta thật sự là
rất! Rất! ngu ngốc! Gặp Hoa Liễu mà lại không hiểu được phải hỏi nàng
bản đồ này như thế nào!
Trời ạ! Đều là
tại nàng cướp tiền của ta, ta xem 《 cướp vợ cướp chồng 》, xem 《 cướp
túi 》, lần này, ta thấy được ” Mỹ Nữ Xà Làm Cướp.” Nếu mà có cơ hội trở
về, ta nhất đinh sẽ viết kịch bản.
Bản
đồ là bản đồ Kinh thành, rất cặn kẽ, mặt trên đánh dấu chủ yếu là các
ngã tư đường, cửa hàng, nhà ở vương tôn quý tộc, đương nhiên, hoàng
cung vẫn còn là tương đối hàm hồ, ta biết rằng không một ai dám vẽ cặn
kẽ hoàng cung cả,vì hoàng cung đâu phải nơi thăm viếng đâu.
Huyền Cơ nằm ở đâu nhi?
Ta cầm lấy bản đồ nhìn từ trên xuống dưới, trái trái phải phải nhìn thật
kỹ, như vậy cũng nhìn không ra. Sau đó, ta lại đem ra bản đồ của Hoa
Liễu, để lên bàn cùng so sánh, lại nhìn phải, nhìn trái, cũng nhìn không ra.
Gió đêm dần dần lạnh hơn, đêm nay
Hiên Viên Dật Phi về rất muộn… Hắn đang làm cái gì vậy? Có phải là đến
nơi khác hay không? Tỷ như Tử phi, Mạch phi. Cái cảm giác cô đơn mất mát lại một lân nữa dâng lên,đây là một cảm giác không tốt.
Bạn có một con mèo, nó không đùa với bạn, không chơi với bạn, nó chỉ ở bên
cạnh của bạn, đôi khi bạn còn xem nhẹ nó, bởi vì nó chỉ tồn tại yên lặng như vậy. Nhưng, một ngày nào đó, nó đột nhiên mất tích, bạn sẽ lo lắng, không lúc nào bạn không nhớ đến nó, bởi vì bạn đã coi nó như là người
nhà.
Vậy Hiên Viên Dật Phi có phải cũng giống như con mèo kia? Ta lại đem hắn thành cái gì đây?
Khi ta không nơi nương tựa, lúc ta sợ hãi khủng hoảng nóng lòng muốn chạy
trối chết, hắn cho ta một nơi dừng chân yên ổn ấm áp, xoa dịu những
nỗi lo lắng bất an của ta, cho ta một nơi để ở, cho ta y phục, cho ta
tiền bạc, làm cho ta không cần vì ăn mặc ở đi lại mà rầu rĩ, có thể cùng Hậu Huyền chơi đùa, cùng nhau luyện võ.
Nhưng, ta dựa vào cái gì mà lại được hắn chiếu cố như vậy? Hắn không chỉ có
nuôi ta, thậm chí vẫn còn vì ta nuôi thêm cả Hậu Huyền, ta, ta… Thì ra
người không biết điêu nhất là ta!