Đọc truyện Bát Phú Lâm Môn – Chương 102: Túm lấy Hậu Huyền
Lầu các nơi ở cua Hoa Liễu chính là một nơi tượng trưng cho thân phận hoa khôi, nơi này nếu
so sánh với hậu cung thì chính là điện Hoàng Hậu. Tuy nhiên lúc này ta ở nơi này lại cam thấy từng trận gió lạnh, toàn thân không có một nào chỗ thoải mái.
Không có nghi thức gì hết, cũng không có bất kỳ giới thiệu nào, càng không có buổi lễ long trọng , ta đây cho dù là một hoa
khôi mới mà đã được ở tại lầu các này, tất cả mọi chuyện Hồng nương đã
xử lý thỏa đáng. Bởi vì cô nương lên đầu bài thì cũng cần phải chọn ngày tốt a, cho nên tạm thời mấy ngày nay ta làm một hoa khôi thực tập.
Màn đêm dần dần phủ xuống, mùi hương hoa bay vào phòng, mặc dù ta được
gọi là Hi Dương , nhưng trang phục phục sức ta đang mang Hồng nương lại
chọn những món đồ thanh nhã theo như lời của Nguyệt Nguyệt nói chính là
ta mặc những thứ này vào lại tạo cảm giác thanh lệ thoát tục.
Thanh lệ thoát tục? Không phải bình thường bọn họ vẫn chê ta là ngồi không có dáng ngồi, đứng không có dáng đứng sao.
Trong giây lát,ta đột nhiên nhớ ra cầm của Hoa Liễu. Ở giữa gian phòng này,
để chiếc cầm của Hoa Liễu, cầm đen như mữ, mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Chẳng lẽ thứ nàng muốn ta đưa là cái này?
Ta tò mò cầm lấy, vẻ mặt cố gắng bình thản, phải sờ trái mó, trên nhìn nhìn dưới, cũng nhìn
không ra manh mối nào. Vào lúc này, ta nghe thấy được tiếng bước chân
vội vàng.
“Cô nương, cô nương, Nương dẫn khách tới, hình như là Hậu Huyền công tử!”
Hậu Huyền! Thật tốt quá, lần này nhất định phải tóm được hắn!
Lúc này ta đem cầm để lại thật tốt, đứng ở cạnh cửa. Ngoài cửa dần dần truyền đến âm thanh của Hậu Huyền.
“Nương, ta đã nói rồi, ta chỉ muốn Hoa tỷ tỷ thôi, ngươi lại còn làm như vậy, ta đối với ngươi không khách khí đâu !”
“Ai nha Hậu Huyền công tử, ngươi chỉ cần nhìn liếc mắt một cái mà thôi, coi như là nương cầu ngươi mà, chỉ cần liếc mắt mà thôi. Nếu như không hài
lòng, nương ta đây sẽ không giữ ngươi đâu!”
“Ta không cần a!”
Không tốt, nếu theo tình cách của Hâu Huyền thì không ai có thể ép hắn làm
bất cứ việc gì , nếu như làm quá hắn còn có thể đánh cả Hồng Nương a.
Nhưng trái lại với ý nghĩ của ta, Hồng nương nào có thể lại để cho hắn
đánh chứ?
“Ôi ngươi đây là muốn đánh lão bà tử này hay sao đây
hả. Lão bà tử đây ta thành lập cái Bách Hoa cung này dễ dàng hay sao hả, hiện tại ta chỉ là muốn ngươi nhìn hộ cô nương mới một chút mà thôi,
chẳng lẽ ngươi lại muốn bà già này quỳ xuống cầu xin ngươi à?”
Rất tốt, ngươi mạnh hơn ta thì ta phải chơi xấu a.
Ta suy nghĩ một chút: “Nguyệt Nguyệt.”
“Cô nương có chuyện gì?”
“Sau khi Hậu Huyền công tử vào đây, ngươi đi ra ngoài canh cửa biết chưa?”
Nguyệt Nguyệt nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
Ta cười lạnh: “Lần này ta tuyệt đối không thể để cho ngươi chạy lần nữa!”
“Rầm.” Nguyệt Nguyệt nuốt nước miếng, dè dặt nói, “Cô. Cô nương, ngươi, ngươi cẩn thận, Hậu Huyền công tử có võ công a .”
“Biết rồi, ngươi chỉ đóng cửa rồi ra ngoài canh là được.”
Ta đi vào buồng trong, để cho Hậu Huyền không nhìn thấy ta, bằng không chắc chắn hắn sẽ chạy đi nagy,muốn ngăn cũng không được.
“Hậu Huyền công tử mời.”
“Ta nói cho ngươi biết nhé, ta đây chỉ liếc mắt một chút thôi đó, sau đó ta lập tức đi.”
“Được rồi được rồi.”
“Người đâu?”
“Cô nương ở bên trong ạ.” Nguyệt Nguyệt nói một câu. Sau đó ta nghe thấy
tiếng Nguyệt Nguyệt trả lời rồi kèm theo tiếng đóng cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Ta ngồi ở trên ghế , hắn bước thêm vài bước, sau đó liền cùng ta đối mặt.
“Là ngươi à? !” Hắn dương dương tự đắc ,bĩu môi. Gương mặt đẹp đẽ hiện lên
vẻ khinh thường, “Không có hứng thú.” Vừa nói xong hăn xoay người muốn
đi. Ta lập tức lạnh lùng nói: “Hậu Huyền, đứng lại!”
Hậu Huyền
đứng lại, cái chân đang nhâc lên lại quay lại về chỗ cũ, hắn quay lại
nhìn ta, cười cười: “Ha, ta chưa từng thấy cô nương nào hung dữ như
ngươi. . .”
Ta giận tái mặt: “Ngươi trước đó không phải đã cùng Hoa Liễu cáo biệt rồi sao, hôm nay lại tới đây làm cái gì!”
Hậu Huyền ngẩn người. Vẻ mặt chuyển sang chế độ thành thật: “Ta không có
tiền, cho nên định tới đây vay tiền.” Nói xong, Hậu Huyền lại mặt lộ vẻ
nghi hoặc, “Kỳ quái, ta sao tự nhiên lại nói thật với ngươi chứ?” Đột
nhiên, hắn nhìn về phía ta. Đôi mắt phượng xinh đẹp nhíu lại: “Ngươi là
ai?”
Ta không nói lời nào. Chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, hắn từ từ
tiến lên dừng ở cái bàn đối diện: “Ngươi không giống như là một phong
hoa nữ tử, nói mau, ngươi là ai? ! Hoa tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu vậy!”
“Ngươi! Ngay cả ta mà cũng không nhận ra hả!” Ta quát lại hắn. Hậu Huyền lại
giống như đang nhập mộng, há miệng trừng mắt nhìn ta thật lâu.
“Này, này, Thê chủ!” Hắn vội vã đi tới bên cạnh ta, bắt đầu sờ mặt của ta,
“Đây rốt cuộc là kỹ thuật dịch dung gì thế, tại sao ngay cả giọng nói
cũng khác biệt như vậy.”
“Cút ngay!” Ta đẩy ra hắn, tiểu tử thúi
dám chiếm tiện nghi của ta, “Tối hôm qua ta nháy mắt với ngươi nhiều như vậy thiếu chút rút gân mắt, ngươi một chút cũng không có phản ứng a,
nghĩ đến thôi liền bực mình!”
“Thật xin lỗi ,thật xin lỗi.” Hậu
Huyền kéo cái ghế tròn lại ngồi xuống cạnh ta, “Ai bảo người lại biến
thành như vậy, cô nương của Bách Hoa cung, ai mà nhận ra người được.”
Hậu Huyền ủy khuất vò đầu, da mặt màu lúa mạch cũng bắt đầu đỏ hồng.
“Tức chết ta , bà đây còn đang chờ ngươi đến cứu ta đây!”
“Ách… Xin bớt giận, xin bớt giận.” Hậu Huyền vội vàng rót ly trà, đem đến trước mặt của ta.
“Tính tình thật là vẫn không thay đổi chút nào.”
Hậu Huyền bắt đầu cẩn thận đánh giá ta, sự nghi ngờ bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa: “Nhưng thê chủ, ngươi rốt cuộc có kỹ thuật dịch dung gì thế,
sao ngay cả vóc dáng của người..” Hậu Huyền liếc mắt về phía bộ ngưc của ta, ta bực mình: “Nhìn chỗ nào đấy! Tiểu tử thúi!”
“Ách… Thật xin lỗi, nhưng mà ta nghĩ mãi không ra a.”
“Ai, cái…này giải thích thì rất phức tạp.” Ta cầm lấy ly trà, “Đơn giản mà nói chính là ta Tá Thi Hoàn Hồn .”
“A? !” Hậu Huyền giật mình ngây ra như phỗng, gương mặt đỏ đỏ xấu hổ, bây giờ lại xanh lè xanh lét.
“Ban đầu ta chui vào thân thể của Phong Thanh Nhã, hiện tại ta lại vào thân
thể của Hi Dương , dù sao chuyện cũng chỉ có như vậy, vấn đề cốt lõi là
ngươi phải tìm cách đem ta ra ngoài.”
“Được ! Chuyện này không thành vấn đề!” Hậu Huyền vừa nói liền đứng dậy, giơ hai tay, “Thê chủ, ta mang ngươi rời đi!”
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rỡ, không khí tươi mát, ngió mát thoang thoảng
lại thổi vào phòng, ta lại chần chờ . Ta sao lại có thể rắc rối như vậy chứ, cho là Hoa Liễu. Di ngôn của nàng là đem vật nọ giao cho người
Hoàng Hoàng nào đó, nhất định có huyền cơ.
“Hậu Huyền, Hoa Liễu bị mưu sát .” Cuối cùng, ta vẫn quyết định đem sự thật này nói cho Hậu Huyền.
“Cái gì? !” Hậu Huyền kinh ngạc nhìn về phía ta, lập tức xoay người lại
đóng cửa sổ bước nhanh đến trước mặt của ta, “Thê chủ ngươi nói cái gì?
Hoa tỷ tỷ bị giết ? Ai làm!”
Nhìn Hậu Huyền kích động, ta nhíu
chặt mi: “Là buổi tối hôm qua, chết là bởi vì là trúng độc, thi thể đã
bị Hồng nương xử lý, nhưng mà do đêm qua ta phát hiện có người lẻn vào
Bách Hoa cung, cho nên ta phỏng đoán, Hoa Liễu chắc hẳn là bị giết.”
“Hoa tỷ tỷ… Không được! Thê chủ, Hoa tỷ tỷ là tỷ tỷ ta thích nhất, ta không
thể để cho nàng chết một cách không minh bạch như vạy, ta muốn bắt được
hung thủ, đem hung thủ tra cho rõ ràng!”
Đúng như ta dự liệu ,Hậu Huyền chắc chắn sẽ báo thù cho Hoa Liễu. Hắn lại lần nữa nhìn về phía
ta: “Vậy thê chủ người trước hết ủy khuất ở lại Bách Hoa cung vài ngày
nữa, ta đi trước tìm một nơi ở, dàn xếp thật tốt cho người…” Nói xong
lời cuối cùng âm thanh của hắn bắt đầu trở nên chột dạ. Tiểu tử này còn
muốn vay tiền của Hoa Liễu, thì lấy đâu ra tiền mà thuê nhà.
“Không cần.” Ta cắt đứt lời hắn, vẻ mặt hắn hơi có vẻ kỳ quái, ta tiếp tục
nói, “Ta ở nơi này thật là tốt, ăn ngon, ngủ khỏe, còn có người hầu
hạ, ngươi không phải không có tiền sao, thuê phòng thế nào được?”
Gương mặt Hậu Huyền đỏ rực rỡ, bắt đầu chọc chọc hai ngón tay.
“Yên tâm, ngươi không có tiền, nhưng ta có.”
Hậu Huyền lập tức ngẩng đầu lên, mắt bắn ra kim quang, ta bổ sung thêm :
“Tạm thời cho ngươi mượn.” Hậu Huyền vui vẻ, vẻ lo lắng lập tức tiêu
tán.
Ta cười, chỉ hướng để văn phòng tứ bảo: “Đi, đem bút mực cầm đến đây.”
“Được!” Lúc này Hậu Huyền vô cùng nhiệt tình.
Quỷ Hồn ta cũng đã thấy, cho nên ta chắc chắn sẽ không thể bị Hoa Liễu ám
được, nhưng cái chết của Hoa Liễu rất kỳ hoặc, ta có cảm giác được âm
mưu nào đó. Tốt nhất là đưa được đồ tới tay người đó, rồi mau mau rời đi mới tốt.
Ta vẽ toàn bộ những chỗ ta đã giấu bạc lên giấy cho Hậu Huyền: “Đây là nơi ta giấu bạc, ngươi đào toàn bộ lên, ngươi giũ lại
một ít, còn lại toàn bộ để cho ta, khi nào xong việc ta sẽ chuộc thân.”
“A thê chủ a thì ra là người vẫn còn muốn ăn chùa ở chực tại đây nha.”
“Chực cái đầu ngươi, ngươi không phải muốn tra xem Hoa tỷ tỷ của ngươi chết
như thế nào sao? Ta khẳng định làmột trong số những người khách của nàng ra tay, ta phải ở lại đây thì mới biết được ai khả nghi chứ”
“Đúng vậy a! Vậy thê chủ một mình ngươi phải cẩn thận. À đúng, còn có thể tìm Nam Cung…”
“Không cho đi tìm hắn!” Ta quát chói tai, đem Hậu Huyền dọa cho nhảy dựng lên, thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, ta thản nhiên nói, “Ngươi tìm hắn cũng
có được, nhưng là đừng có để lộ ra là đã tìm được ta, hiêu không ?”
Hậu Huyền gật đầu như một cái máy: “A… Ngươi cùng hắn…”
“Thủy hỏa bất dung!” Khi ta nói xong này bốn chữ này, một luồng gió lạnh thổi vào trong phòng, Hậu Huyền cảm giác run rẩy lạnh buốt.