Đọc truyện Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh – Chương 7: Bất nhất dạng đích nhân sinh [7]
Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường trước tiên quay về nhà Cố Hướng Bồi đổi xe, sau khi tốt nghiệp, Cố Hướng Bồi liền dọn ra riêng, thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách cách công ty không xa, trừ bỏ hai ngày cuối tuần về nhà ăn cơm, những ngày còn lại đều ở trong căn hộ này.
Bởi vì tối nay có ba mẹ anh, dì Hà cùng Giang Lâm Nhi nên từ sáng Cố Hướng Bồi đã mượn bạn một chiếc du lịch bảy chỗ, dù sao xe anh cũng không thể nào chở nhiều người như vậy.
Đổi xe xong, hai người dựa theo khoảng cách xa gần trước tiên đón ông bà Cố sau đó mới tới nhà Hà Tử Tường đón bà Hà cùng Giang Lâm Nhi.
Hiện giờ, trong xe. Tuy Hà Tử Tường ngồi ghế phó lái nhưng luôn xoay người ra sau trò chuyện với bà Cố.
Hai chị em bà Cố bà Hà từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt, vì thế sau khi kết hôn vẫn còn liên lạc thường xuyên, sau khi bà Hà ly hôn, hai nhà lại càng thân thiết hơn nữa. Đứa nhỏ hai nhà, cũng chính là Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi cũng vì quan hệ của hai bà mẹ nên rất khắn khít, sau đó bà Hà ly hôn, Hà Tử Tường trở thành một đứa nhỏ chỉ có mẹ, Cố gia liền xem Hà Tử Tường như con cháu trong nhà mà yêu thương.
Hiện giờ, bà Cố đang lải nhải trách móc Hà Tử Tường: “Tử Tường, đứa nhỏ này thực là, đã cưới vợ làm ba rồi mà vẫn không biết chăm sóc sức khỏe bản thân gì cả, chỉ mới vài ngày không gặp đã gầy hẳn một vòng. Tật xấu kén ăn của con sửa mãi cũng không xong, lần này nhất định phải sửa.”
Hà Tử Tường tươi cười nghe bà Cố lải nhải, một chút mất kiên nhẫn cũng không có, đời trước, sau khi Cố Hướng Bồi xuất ngoại, hai ông bà Cố vì nhớ con mà cũng xuất ngoại theo. Qua vài năm, tới lúc phát bệnh, cậu cũng không nhận được tin gia đình anh họ trở về.
Kỳ thực có lẽ gầy đi thật, bởi vì khoảng thời gian này cậu cố ép bản thân ăn những món mình không thích, vì thế lượng cơm ít đi, bất quá nào có nghiêm trọng như bà Cố nói, chẳng qua vì bà quan tâm cộng thêm đau lòng nên phóng đại lên mà thôi.
Hà Tử Tường thực nguyện ý nghe bà lải nhải, với cậu mà nói, những điều này thực trân quý, là những kí ức tuyệt vời nhất. Lúc biết bản thân bị bệnh nan y cùng sắp rời khỏi trần đời, hết thảy quá khứ hệt như một quyển họa, từng bức từng bức ‘lả tả’ hiện lên trong đầu, bà Cố, ông Cố, Cố Hướng Bồi, ba, mẹ, Hà Thần, còn cả vợ của cậu khi đó, Giang Lâm Nhi.
Khi ấy cậu nghĩ trước hết là làm thế nào an bài tốt cho vợ cùng mẹ, nhưng nghĩ nhiều nhất lại là cả nhà họ Cố, đặc biệt là Cố Hướng Bồi, thời kỳ thiếu niên cùng thanh niên vẫn luôn có Cố Hướng Bồi bầu bạn, giữa hai bọn họ có vô số bí mật, ngay cả lần đầu tiên mộng tinh cũng do Cố Hướng Bồi giải thích cùng chỉ dẫn.
Cậu nhớ rõ, lúc ngủ dậy phát hiện quần lót khác thường thì hoảng sợ không nhẹ, cứ nghĩ bản thân mắc phải quái bệnh gì đó, sau khi thay ra liền bỏ vào túi plastic rồi nhét vào cặp, sau đó ngay cả bữa sáng cũng không ăn, vội vàng phóng tới nhà Cố Hướng Bồi.
Vội vàng tông vào cửa, hớt hải chào hỏi dì dượng rồi xông thẳng lên phòng Cố Hướng Bồi, khi đó anh đang thay quần áo, bị đứa em họ đột nhiên lao vào làm kinh hoảng một phen, hai tay đang mặc quần cũng không biết có nên mặc tiếp hay không.
Khi đó Hà Tử Tường đang hoảng sợ nên cũng không mấy chú ý, tâm tình bối rối, nhìn thấy anh họ thì hệt như thấy cứu tinh, chỉ mãi mê nói bệnh trạng ban sáng của mình: “Anh, em… em hình như, có bệnh.”
“Làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào?” Vừa nghe thế, Cố Hướng Bồi liền không để tâm tới vấn đề quần áo, trực tiếp kéo Hà Tử Tường qua sờ sờ trán, bình thường, không hề phát sốt, âm thanh cũng không giống bị cảm mạo, tiếp đó xoay một vòng, cao thấp quan sát một phen, cũng không thấy thương tích gì.
“Em…. em….” Hà Tử Tường ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời, chỉ đành lôi túi plastic trong cặp ra, đưa cho Cố Hướng Bồi.
Vốn Cố Hướng Bồi đang định gọi điện tới trường xin phép rồi dẫn Hà Tử Tường tới bệnh viện kiểm tra một phen, chỉ sợ có bệnh ẩn bên trong, thoạt nhìn không phát hiện, nào ngờ Hà Tử Tường ấp úng nửa ngày rồi lôi một cái túi plastic đỏ trong cặp ra, Cố Hướng Bồi nghi hoặc nhận lấy, cái gì đây?
Chẳng lẽ có quan hệ tới căn bệnh của Tử Tường? Cầm lấy, nhẹ hều, không hề có sức nặng, mở ra xem thử, là vải, lôi ra hết, quần lót! Cố Hướng Bồi vẫn thực nghi hoặc, bất quá trong đầu đột nhiên xuất hiện một khả năng, liền lộn trái kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy vài vệt bạch trọc đã khô lại, thoáng chốc, Cố Hướng Bồi hiểu ra.
“Khụ khụ.” Cố Hướng Bồi có chút ngượng ngùng, vấn đề này, muốn một đứa nhóc choai choai như anh giải thích cho một đứa nhóc khác đúng là một chuyện vô cùng xấu hổ: “Cái kia, không phải sinh bệnh mà chỉ là phản ứng bình thường…” Không có cách nào khác, anh chỉ đành mang hết tri thức của mình giảng giải cho Hà Tử Tường.
Nghe Cố Hướng Bồi giải thích, Hà Tử Tường mới tỉnh ngộ gật gù: “Anh, anh nói là vì em trưởng thành rồi nên mới như vậy chứ không phải sinh bệnh?”
“Đúng vậy.” Cố Hướng Bồi gật gật đầu, thực vừa lòng vì Hà Tử Tường nghe hiểu.
“Kia…” Lúc này Hà Tử Tường mới chú ý tới hạ thân khác thường của Cố Hướng Bồi, chỉ mặt mỗi cái quần lót: “Anh cũng vậy à? Anh đã trưởng thành rồi đúng không?” Còn chưa dứt lời đã thừa dịp Cố Hướng Bồi không kịp phản ứng vươn tay tới kéo quần lót anh, tiếp đó ánh mắt lập tức rọi vào, xem thử xem có bạch trọc giống như mình hay không.
Ngay tức khắc, Cố Hướng Bồi ngay cả tâm muốn chết cũng có, nhưng muốn cản cũng không còn kịp, chỉ đành dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt kỳ quái cùng uể oải của Hà Tử Tường: “Anh, anh không có cái thứ trắng trắng kia.”
“Anh…” Tuy những lời này hơi sâu xa nhưng Cố Hướng Bồi cự tuyệt nghĩ xa hơn, chỉ đành tiếp tục giải thích: “Chuyện này không phải ngày nào cũng có, chỉ ngẫu nhiên mà thôi, hôm nay anh không có.”
“Nga, thì ra là vậy.” Hà Tử Tường gật gật đầu, sau đó đột nhiên áp sát người anh, nhỏ giọng nói: “Anh, chỗ kia của anh lớn hơn em a!”
Những lời này vừa nói ra, gương mặt Cố Hướng Bồi liền không thể khống chế đỏ lên, điểm chết người chính là bộ phận cương lên ban nãy vừa hồi phục bình thường một lần nữa không thể khống chế bắt đầu trướng lớn.
May mắn Hà Tử Tường cũng không làm thêm chuyện gì làm Cố Hướng Bồi đỏ mặt tim đập, chỉ giật lấy cái quần lót của mình chui vào phòng tắm giặt giũ, sau đó phơi chung với đồ của Cố Hướng Bồi, cuối cùng kéo Cố Hướng Bồi đã mặc quần áo chỉnh tề cùng khôi phục cảm xúc bình thường xuống lầu dùng cơm sáng.
… …
Mà hiện giờ, nghe thấy những lời cằn nhằn cải nhải không thôi của bà Cố, Hà Tử Tường thực vui vẻ, giơ tay lên thề với bà: “Dì à, yên tâm đi, con cam đoan không bao giờ kén ăn, không bao giờ bỏ bữa nữa, về sau món gì cũng ăn, đồng thời cũng ăn cơm đúng giờ, sẽ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn a.”
“Vậy con phải nhớ kỹ, phải làm hết những gì vừa nói đó.” Bà Cố bị Hà Tử Tường chọc, bật cười khanh khách. Kỳ thật bà cũng biết có một số việc không nhất định do đứa nhỏ, khi đó em gái vừa ly hôn, bởi vì gánh nặng gia đình nên không thể không ra ngoài làm việc, hơn nữa cũng nghĩ con cái đã đủ lớn, biết tự chăm lo bản thân nên có chút sơ sẩy.
Mà Hướng Bồi tuy là anh họ nhưng dù sao cũng chỉ lớn hơn Tử Tường hai tuổi, từ nhỏ lại luôn cưng chìu đứa em này, cho dù biết Tử Tường kén ăn cũng không la mắng, chỉ biết ăn giúp những món Tử Tường chán ghét chứ làm gì có chuyện giám sát. Vì thế hiện giờ nó đã tập thành thói quen, có muốn thay đổi cũng khó.
“Dì, thật mà, dì phải tin con a, con thực sự không còn kén ăn nữa, ngay cả ba bữa cơm cũng ăn rất đúng giờ a.” Hà Tử Tường mở to mắt, ánh mắt thành khẩn, son sắt nói.
“Rồi rồi, có dượng làm chứng, này là tự Tử Tường nói, nói được thì phải làm được a.” Bà Cố cảm thấy trước kia đã không làm được thì bây giờ cũng không mấy khả quan (dù sao trước kia Hà Tử Tường cũng thất hứa nhiều lần rồi, mất lòng tin a), bất quá bà vẫn nguyện ý tin tưởng Hà Tử Tường, nguyện ý tin rằng cậu sẽ từ bỏ những thói quen cuộc sống không tốt kia.
“Đừng để tới lúc dì gọi tới lại bảo là chưa ăn cơm đó a.” Trước kia, bà Cố cũng từng nhắc nhở Hà Tử Tường, trước mặt thì Hà Tử Tường gật dù đáp ứng, kết quả bà vừa quay lưng thì lại như cũ, ăn cơm không đúng giờ giấc, thậm chí là bỏ bữa. Có khi bà Cố canh tầm một giờ rưỡi gọi cho Hà Tử Tường, nhẹ nhàng hỏi một câu ‘Ăn cơm chưa?’ làm cậu trở tay không kịp.
Những lúc không kịp phản ứng thì cứ cầm di động ấp úng không biết nói gì, dù sao cũng bị lộ rồi, đương nhiên cũng có những lúc Hà Tử Tường phản ứng nhanh, vừa bắt máy, nghe thấy câu hỏi quen thuộc thì lập tức cười ha hả: “Con ăn rồi.”
Lúc này, bà Cố sẽ hỏi ăn ở đâu, ăn gì, ăn cùng với ai, đủ loại vấn đề ập tới, cho dù Hà Tử Tường có nhạy bén cỡ nào cũng không kịp phản ứng, hơn nữa, bởi vì không thường xuyên ăn cơm bên ngoài nên cũng không quá quen thuộc với các nhà hàng ăn phụ cận, muốn lập tức nói ra một địa điểm thật sự quá khó.
Nghĩ đến trước kia luôn phải ứng phó những trận đột kích của bà, Hà Tử Tường không khỏi cười khẽ: “Dì à, an tâm đi, lần này con tuyệt đối sẽ giữ lời, dì có thể gọi điện giám sát cùng kiểm nghiệm thành quả bất kì lúc nào a. À, nếu còn chưa tin thì đợi lát nữa hỏi mẹ con đi, dì nghe xong, nhất định sẽ nhìn con với cặp mắt khác xưa.”
“Thật sao?” Tuy bà Cố làm bộ như không tin nhưng kì thực đã tin tưởng rồi, nguyên nhân là Hà Tử Tường sẽ không nói dối với trưởng bối, hơn nữa lát nữa gặp em gái là có thể kiểm chứng ngay, có nói dối cũng không ý nghĩa.
Biết Hà Tử Tường quyết tâm từ bỏ những thói quen xấu, bà Cố rốt cuộc vui vẻ, kỳ thực, bà sớm đã bất mãn với vợ Hà Tử Tường, là một người vợ, không đốc xúc chồng mình từ bỏ những tật xấu kia, ngược lại cứ để mặc đối phương, đúng là không biết cô ta làm vợ kiểu gì nữa.
Bà Cố bất mãn như vậy chính vì từ khi gả cho Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi vẫn tiếp tục đi làm, đối với chuyện này, bà không ý kiến, phụ nữ nên có sự nghiệp của riêng mình, điều này rất tốt, nhưng biết rõ chồng mình ăn cơm không đúng bữa mà vẫn mặc kệ là không đúng, cứ như cô ta nghĩ rằng: cơm trưa là tự túc, bữa sáng cùng bữa tối cùng ăn ở nhà mới cần phụ trách vậy.
Nhưng cho dù đau lòng cỡ nào thì Giang Lâm Nhi cũng không phải con dâu của bà, bà cũng đâu phải mẹ chồng, không có tư cách, bất quá nghe nói bà Hà cũng từng nhắc nhở, nhưng Giang Lâm Nhi chỉ gọi có lệ một hai ngày rồi im bặt.
Bà Cố thực không biết đám người trẻ bây giờ bị làm sao, xuất hiện hội chứng xem thường sức khỏe một cách tập thể, hết Giang Lâm Nhi rồi tới Hà Tử Tường, ngay cả đứa con trai Cố Hướng Bồi của bà cũng vậy, cứ thích thức đêm, tới nửa đêm vẫn chưa ngủ, có nói thế nào cũng không nghe, quả thực là điển hình cho câu nói dạy mãi không xong.
Kỳ thực, bà vẫn hoài nghi, thói quen cuộc sống không tốt của Hà Tử Tường chính là học từ Cố Hướng Bồi, dù sao trước kia hai đứa cứ dính chặt với nhau, sau khi Tử Tường cưới vợ mới tách ra một chút.
“Thật mà, so với vàng còn thật hơn.” Hà Tử Tường chỉ còn kém gọi điện cho mẹ mình chứng thực nữa thôi.
“Được rồi, tôi tin tưởng Tử Tường.” Lúc này ông Cố mở miệng nói một câu.
Bà Cố vỗ chồng mình một cái: “Tôi lúc nào không tin Tử Tường chứ.”
Mọi người một đường nói nói cười cười tới nhà Hà Tử Tường, mọi người xuống xe, lên nhà đón bà Hà cùng Giang Lâm Nhi.
Hai người sớm đã chuẩn bị xong, vừa thấy mọi người tới thì lập tức xuất phát tới nhà hàng. Chẳng qua lần này Cố Hướng Bồi lái xe không mấy vui vẻ, vốn vì chuyện Hà Tử Tường kiếm được lời từ thị trường chứng khoán mà vui vẻ, mọi người tụ hội ăn cơm cũng không tệ, nhưng Giang Lâm Nhi vừa mới xuất hiện, không nói không rằng đã dính lấy Hà Tử Tường, còn thường xuyên bổ nhào lên người cậu!
Kia cũng không nói đi, dù sao cũng là phụ nữ có thai, đi thang lầu cũng khá mệt mỏi, nhưng lúc ngồi trên xe rồi cũng cần ngã nhào vào lòng Hà Tử Tường à, ra vẻ ân ái cho ai xem chứ! Cố Hướng Bồi tức giận, thực lòng muốn đạp ga tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng chạy tới nhà hàng để Giang Lâm Nhi không còn nhân cơ hội được nữa, bất quá trên xe không phải chỉ có ba bọn họ, không có cách nào.
Cố Hướng Bồi buồn bực không thôi, dọc theo đường đi không nói tiếng nào, cũng không mỉm cười, bất quá anh không thể nào ngờ được, Hà Tử Tường cũng có cảm thụ giống vậy, khoảnh khắc Giang Lâm Nhi bổ nhào tới cậu thực muốn đưa tay đẩy cô ta ra, nhưng nghĩ tới con trai, hơn nữa lúc này hôn nhân vẫn chưa vỡ tan nên cố nhẫn nhịn, cứ tưởng lên xe thì tốt rồi.
Nào ngờ, ngồi xe thì cô ta lại càng làm quá hơn, chỉ kém không trực tiếp ngồi lên đùi cậu nữa thôi, làm cậu ôm cũng không phải mà không ôm cũng không xong, khó chịu cực kỳ, cả chặng đường không còn vui vẻ trò chuyện mà rầu rĩ ngồi đó, nghe mẹ cùng bà Cố nói những việc lặt vặt trong nhà.