Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 59: [59]


Đọc truyện Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh – Chương 59: [59]

“Biết.” Lý Duệ dùng vẻ mặt ‘toàn bộ thế giới đều biết chỉ có mình cậu không biết’ khinh bỉ nhìn Hà Tử Tường: “Anh ta biểu hiện quá rõ đi.” Hơn nữa, còn chính miệng thừa nhận, lại còn cảnh cáo tôi không được nói với cậu, hừ hừ, giờ tự mình nhịn không nổi đi.

“Cậu cũng biết trước kia tôi coi trọng cậu, cho nên mới dây dưa, muốn phát triển thành một mối tình tuyệt vời, khi đó Cố Hướng Bồi ghen tị không thôi.” Nói tới đây, Lý Duệ thực không có lời bình luận nào về sự trì độn của Hà Tử Tường, nguyên nhân tạo thành tình huống bây giờ, trì độn là một, sự hồn nhiên của thẳng nam cũng là một nguyên do, chẳng qua quan trọng nhất là thái độ dung túng của Cố Hướng Bồi.

Cố Hướng Bồi vẫn luôn nuông chiều Hà Tử Tường, để cậu luôn tự do tự tại, trong suy nghĩ của anh, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là tốt rồi!

Tốt cái bép ý, Lý Duệ khinh thường, đối phương hạnh phúc mà mình thì thống khổ, cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì, đời người ngắn ngủi chỉ có vài chục năm, cứ thế nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác, mà bản thân thì đắm chìm trong cô độc thống khổ??

Cuộc sống khốn đốn như vậy, chẳng thà luân hồi cho rồi, ít ra kiếp sau chưa chắc sẽ thảm thế này, biết đâu có thể gặp được một người tâm ý tương thông thì sao?

Đối với chuyện bẻ cong trai thẳng như Hà Tử Tường, Lý Duệ không thẩy có gì không ổn, cậu ta vốn chẳng hề để tâm tới mớ đạo đức đoan chính kia, cũng không băn khoăn nhiều như Cố Hướng Bồi. Theo Lý Duệ, thích thì phải tranh thủ, hai người ở cùng một chỗ chính là phương pháp duy trì yêu thích.

Cho nên, thừa dịp tôi vẫn còn thích mấy người, chúng ta mau mau ở cùng một chỗ đi.

Tránh cho sau này nghĩ lại sẽ hối hận này nọ, khi đó rõ ràng đối phương không tồi, mình cũng có hảo cảm, vì sao không thử ở bên nhau.

“Kỳ thực, tôi nói này, Cố Hướng Bồi biểu hiện cũng quá rõ đi.” Nhìn sắc mặt rõ ràng không dễ coi của Hà Tử Tường, Lý Duệ nói tiếp: “Cậu nói coi, một người đàn ông vì sao lại đối xử tốt với một người đàn ông khác như vậy, một ngày nấu ba bữa cơm, toàn bộ đều làm theo khẩu vị của cậu; mỗi khi cảm mạo sinh bệnh thì sốt ruột không thôi; trời lạnh thì nhắc nhở mặc nhiều quần áo, trời nóng thì nấu canh đậu xanh. Cậu xác định Cố Hướng Bồi là anh họ cứ không phải bà mẹ biến tính hoặc bảo mẫu cao cấp, lại còn là bảo mẫu cực kỳ có trách nhiệm?”


“Cậu cẩn thận ngẫm lại đi, hai người đàn ông thân mật như vậy không cảm thấy quái dị à, mỗi lần ăn cơm, Cố Hướng Bồi đều giúp cậu gắp rau múc canh, cả bữa cơm cậu cơ hồ không cần động đũa, chỉ cần phụ trách múc cơm bỏ vào miệng là được; còn nhớ kĩ hết yêu thích, thích ăn gì, không thích ăn gì, thích mặc gì, không thích dùng cái gì… Cậu xác định phương thức ở chung của hai người là anh em họ chứ không phải là một cặp yêu nhau thắm thiết à? Những điều đó chỉ có tình nhân cực kì cẩn thận lại ôn nhu mới làm được.”

Lý Duệ nói một hơi, Hà Tử Tường sững sờ, trước kia cậu hoàn toàn không để ý tới những điều này. Có lẽ vì từ nhỏ bọn họ đã ở chung như vậy, hết thảy đã thấm sâu vào tận xương tủy, quen thuộc tới mức không thể phát hiện; hoặc là cậu đã quen hưởng thụ sự quan tâm cùng chăm sóc của Cố Hướng Bồi, quen có một người như vậy ở bên cạnh, nói đúng hơn là thói quen làm cậu xem nhẹ mọi thứ.

Thói quen làm cậu xem nhẹ hình thức ở chung của bọn họ khác những người khác cỡ nào; xem nhẹ vì sao đối phương lại cẩn thận như vậy, xem nhẹ vì sao đối phương phí hết tâm tư chăm sóc mình, cũng không để ý nội tâm đối phương dày vò cùng thống khổ cỡ nào…

Lý Duệ dùng ánh mắt cự tuyệt lời mời gọi của thanh niên trước mặt, sau đó tiếp tục kích thích Hà Tử Tường: “Tôi nói thật, thực sự là không chịu nổi hai người, bất luận là cậu hay Cố Hướng Bồi, không thể nào tưởng tượng yêu thầm có thể duy trì nhiều năm như vậy, mà cậu…” Tới đây, Lý Duệ dừng lại không nói tiếp, bởi vì cậu ta nhớ ra, Hà Tử Tường vốn có biết gì đâu mà trách hay mắng.

“Hiện giờ cậu biết rồi đấy, suy xét xem có thể tiếp nhận không, không thể thì ăn ngay nói thật với Cố Hướng Bồi đi. Đừng có dây dưa lằng nhằng, tàn nhẫn bảo anh ta từ bỏ đi, đừng cứ dính mắt vào cậu nữa, thế giới này còn biết bao nhiêu người ‘tốt’. Nếu cần, tôi biết rất nhiều người có thể giới thiệu nà.”

Ban đầu Hà Tử Tường còn cảm thấy Lý Duệ nói khá đứng đắn, cũng có đạo lý, cũng là câu nói giống người nhất, nào ngờ tới đoạn cuối liền lòi đuôi, lộ ra bản tính thật.

Hà Tử Tường gật gật đầu, cậu hiểu ý Lý Duệ, cũng đồng ý, nhưng việc này sao có thể suy nghĩ rõ ràng trong một khoảng thời gian ngắn?

Kỳ thực, cho tới giờ Hà Tử Tường chưa từng hoài nghi tính hướng của mình, cậu vẫn luôn yêu thích khác phái, chỉ mới đêm qua thôi, cậu vẫn cho là vậy.


Cậu biết Lý Duệ là Gay, Lý Duệ cũng từng nghĩ tới việc ở cùng một chỗ với cậu, nhưng cậu chẳng có chút hứng thú nào, đối với Lý Duệ, cậu chẳng có chút cảm giác nào, những người đàn ông khác cũng vậy, mà Cố Hướng Bồi, trước đêm qua cũng thế.

Trải qua đêm qua, không phải nói cậu có cảm giác, nhưng nghĩ tới nụ hôn đêm qua thì không có cảm xúc chán ghét muốn lập tức đi đánh răng súc miệng này nọ, ít ra, sáng nay tỉnh lại, nhớ lại việc kia, chuyện trước tiên nghĩ tới không phải chạy đi làm vệ sinh mà là truy cứu thật giả, cùng với sau này nên làm gì bây giờ, làm sao đối mặt với Cố Hướng Bồi, nụ hôn lưỡi kia sớm đã không quan tâm.

Mà đối với những người đàn ông khác, đừng nói hôn lưỡi, chỉ chạm môi thôi cũng đủ làm cậu không thoải mái, đàn ông con trai, vì sao phải môi chạm môi chứ!

… …

Bên kia, Cố Hướng Bồi tăng ca thêm một tiếng rồi tan tầm lái xe về nhà, mở cửa, nhìn phòng ốc tối đen lạnh lẽo, Cố Hướng Bồi có chút suy sụp kéo cà vạt, mở đèn, tùy tay đặt cặp táp lên tủ, thay giày, nặng nề ngồi xuống sô pha.

Nâng tay lên che mắt, cứ nằm đó không nhúc nhích.

“Đinh linh linh ~~~~” Tiếng chuông vang lên, Cố Hướng Bồi lấy lại tinh thần, cầm di động nhìn màn hình: “Alo, Chương Nghi?”

“Hướng Bồi, tối nay ra uống chút rượu không? Bảo Hà Tử Tường đi chung luôn.” Chương Nghi mời nói, từ sau khi nhóc em họ Hà Tử Tường dọn tới ở cùng Cố Hướng Bồi, người bạn tốt anh đây không còn cơ hội ăn cơm với Cố Hướng Bồi nữa, bởi vì một ngày ba bữa cơm đều bị Hà Tử Tường chiếm lấy, cho nên hiện giờ muốn gặp Cố Hướng Bồi phải tới phòng làm việc, muốn hẹn đi uống rượu này nọ thì phải kéo theo cả Hà Tử Tường, bằng không Cố Hướng Bồi nhất định không chịu ra.


“Không đi.” Cố Hướng Bồi cự tuyệt, hiện giờ anh không có tâm tình, ngay cả uống rượu cũng không muốn. Trước kia mỗi khi tâm tình không tốt thì có thể mượn rượu giải sầu, đó là vì sự tình vẫn còn một tia hi vọng, tỷ như, Hà Tử Tường kết hôn nhưng đối phương là nữ; tỷ như, cho dù Hà Tử Tường không biết tình cảm của anh, nhưng anh có thể dùng danh nghĩa anh họ để ở bên cậu cả đời; mà hiện giờ, nếu thật sự bị cự tuyệt thì không còn chút hi vọng nào, không thể khôi phục hình thức ở chung trước kia, thái độ của Tử Tường cũng sẽ khác trước.

Cố Hướng Bồi không thể nói hiện giờ mình có tâm tình gì, đối với chuyện đêm qua có tâm tình gì, chỉ là có chút hối hận, tựa hồ bản thân đã quá xúc động, đã nhẫn nại nhiều năm như vậy, vì sao không cố thêm một đoạn thời gian, sau đó tạo ra một ít sự kiện, hoặc nghĩ cách làm Hà Tử Tường chậm rãi tiếp nhận, chứ không phải trực tiếp xé mở tầng giấy mong manh kia, không chừa lại chút đường sống nào.

Nhưng mà, anh không hề có chút hối hận, tuyệt không hối hận những gì đã làm đêm qua, anh đã ẩn nhẫn quá lâu rồi, không muốn nhịn xuống nữa, nếu tối qua không hành động thì vĩnh viễn không biết hóa ra môi Tử Tường mềm mại như vậy, làn da trơn bóng như vậy, mà ‘thân thể’ anh hóa ra phù hợp với ‘thân thể’ Tử Tường như vậy.

Những điều này, anh vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội, vì thế anh không hề hối hận.

Chương Nghi nghe ra chút bất thường trong giọng Cố Hướng Bồi, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

“Chương Nghi, Tử Tường biết rồi.” Tuy không muốn uống rượu nhưng Cố Hướng Bồi muốn tâm sự, mà Chương Nghi chính là một đối tượng tốt.

“Cái gì, đã biết.” Chương Nghi kinh ngạc: “Sao lại biết?”

“Tôi, tôi nhịn không được.”

“( ⊙o⊙)!! Cậu, cậu nhịn không được…” Chương Nghi kinh hãi, với lực nhẫn nại phi phàm của Cố Hướng Bồi mà cư nhiên cũng có ngày nhịn không được, thực không thể tin nổi, bất quá lập tức hưng phấn bừng bừng hỏi: “Hai người, làm rồi?”


Đối với tính bát quái của Chương Nghi, Cố Hướng Bồi chỉ có thể im lặng nổi lên vài đường hắc tuyến: “Không có.”

“Xì ~~ không làm, kia cậu nói không nhịn được là sao?” Chương Nghi có chút thất vọng, làm cũng không làm, tính cái gì mà nhịn với chả nhịn a.

“Tối qua tôi thừa dịp em ấy uống rượu hôn em ấy, sáng dậy Tử Tường nhớ được.”

” o(╯□╰)o” Này, cũng có thể xem là không nhịn được đi, chẳng qua chỉ ở cấp bậc nhi đồng: “Kia Tử Tường đâu, thái độ nhóc ấy thế nào, cậu tính toán làm sao?”

Cố Hướng Bồi kể lại thái độ buổi sáng cùng chuyện tối nay không về ăn cơm: “Mặc kệ Tử Tường có quyết định gì, tôi đều tôn trọng.”

“Cái gì!” Nửa câu đầu nghe còn được được, nhưng nửa câu sau thì thực sự làm Chương Nghi muốn phun ra một ngụm máu: “Gì mà mặc kệ Tử Tường có quyết định gì tôi cũng tôn trọng chứ! Kia nếu nhóc đó bảo không tiếp nhận được, còn vì tính hướng của cậu mà kỳ thị, bất hòa, cuối cùng xa lánh luôn, cậu vẫn mặc kệ à?”

“Tử Tường sẽ không như vậy.” Nghe Chương Nghi nói vậy, Cố Hướng Bồi lập tức phủ nhận.

“Chó má! Cái gì mà sẽ không, nó vẫn chưa làm sao cậu đã biết là không, hơn nữa, thái độ ban sáng đã chứng minh hết thảy, nếu có chút tí ti tình cảm nào thì phải đáp lại mới đúng.” Tình tự Chương Nghi có chút kích động, đừng nói đùa, hành vi không chịu tranh thủ, cứ dung túng giao phó hết cho đối phương thế này, người chịu thiệt chính là bạn tốt của anh a.

“Tôi nói này, bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn, một: lập tức tìm Hà Tử Tường tỏ tình, sau đó nếu nhóc kia không chút do dự cự tuyệt thì cậu đừng lưu luyến nữa, hai người không có khả năng đâu, từ bỏ đi, bên ngoài còn biết bao nhiêu cơ hội; hai, cũng lập tức tìm Hà Tử Tường tỏ tình, nếu bị cự tuyệt thì ôm lấy hôn thật sâu, để nhóc kia hiểu ra bản thân không phản cảm với sự thân mật của cậu, hiểu ra bản thân cũng có chút tình cảm, đã có tình cảm thì chứng tỏ có thể bồi dưỡng.”

“Hơn nữa, cậu vì Hà Tử Tường trả giá nhiều như vậy, nó vẫn thực thoải mái tiếp nhận mà không trả giá chút nào?” Cuối cùng, Chương Nghi quát to một tiếng: “Cố Hướng Bồi, nếu cậu vẫn ôm suy nghĩ ‘vì hạnh phúc của Tử Tường, mình có thống khổ cũng chả sao’ ngu xuẩn kia thì tôi nói cho cậu biết, đời này cậu không có cơ hội cùng Hà Tử Tường ở cùng một chỗ đâu. Cho nên, đừng để mình hối hận, lại càng không nên giao cuộc đời của mình cho người khác quyết định, Cố Hướng Bồi, hạnh phúc là phải nắm giữ trong tay chứ không phải phó thác trên người người khác.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.