Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 51: [51]


Đọc truyện Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh – Chương 51: [51]

“Anh, anh làm sao vậy?” Hà Tử Tường thấy Cố Hướng Bồi cả buổi cũng không chịu rời khỏi phòng bếp, tò mò tiến vào thì thấy anh tựa vào tường quay lưng về phía mình, thân thể có chút phát run, dường như đang cố chịu đựng gì đó.

Cố Hướng Bồi run run nửa ngày, không quay đầu lại, chỉ khàn khàn đáp: “Không có việc gì.”

Hà Tử Tường nhíu mày, vừa nhìn liền biết Cố Hướng Bồi không thích hợp, lại thêm âm thanh khàn khàn bất thường, rõ ràng là có việc, vì thế Hà Tử Tường nhấc chân muốn qua xem thử.

“Đứng lại!” Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Hướng Bồi khàn giọng ngăn cản: “Đừng lại đây, anh không sao.”

“Anh, anh lừa ai chứ.” Hà Tử Tường không nghe lời, ba bước chỉ cần hai bước bước tới bên cạnh, tay vừa chạm vào thân thể Cố Hướng Bồi thì lập tức cả kinh, làn da dưới lòng bàn tay nóng kinh người, lập tức xoay người anh lại: “Anh, anh phát sốt à?”

Lúc nhìn thấy biểu tình của Cố Hướng Bồi thì Hà Tử Tường một lần nữa sửng sốt, trán đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, hai mắt hơi đỏ lên, hừng hực ánh lửa, nóng tới mức làm người ta không dám nhìn thẳng, còn ánh mắt…

Hà Tử Tường cúi đầu liếc nhìn xuống bụng dưới Cố Hướng Bồi, nơi đó sớm đã đỉnh lên thành một túp lều nho nhỏ.

Hà Tử Tường cảm thấy phẫn nộ, không biết vì cái gì một luồng lửa giận phừng lên không thể khống chế. Cậu đương nhiên biết vì sao Cố Hướng Bồi bị như vậy, nhất định là vì ghé qua buổi tiệc kia của Lý Duệ.

Lý Duệ, cậu ta sao có thể cho anh họ uống mấy thứ này.

Cố Hướng Bồi hoàn toàn không ngờ dược tính lại mạnh đến vậy, chỉ mới vài phút đã như củi lửa bùng phát, à không, không phải củi, mà là củi có thêm dầu, ‘xèo xèo’ phừng lên tận trời, hừng hực mãnh liệt, hoàn toàn không thể khống chế.

Anh không biết, Lý Duệ chính là muốn hiệu quả như vậy, nếu quá nhẹ hoặc mềm nhũn không có sức thì không phải dễ dàng bị Cố Hướng Bồi áp chế à. Như vậy thì sao thành công, còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Tuy Lý Duệ không quá thân với Cố Hướng Bồi, nhưng từ tình huống yêu thầm suốt mười mấy năm mà không để Hà Tử Tường hay biết gì thì đủ biết ý chí cùng tự chủ cao cỡ nào, cho nên dược tính phải đủ mạnh, thời gian phác tán phải ngắn thì mới đủ lực.

“Tử Tường, anh không sao, em không cần để tâm.” Cố Hướng Bồi dùng chút lý trí cuối cùng miễn cưỡng nói, tiếp đó nhấc chân, lảo đảo muốn rời khỏi phòng bếp.

Hà Tử Tường không hiểu được loại thống khổ này, bất quá nhìn Cố Hướng Bồi nhẫn nhịn vất vả như vậy cũng hiểu nó rất khó chịu, cậu đi qua đỡ anh: “Anh, để em đỡ anh đi.”

Cố Hướng Bồi không có cách nào trả lời, toàn bộ tự chủ đều dùng hết vào việc khống chế bản thân, không cần bổ nhào về phía Hà Tử Tường, anh sớm đã không còn chút tinh lực nào cố kỵ chút việc nhỏ thế này.

… …

Hà Tử Tường ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, chờ đợi Cố Hướng Bồi.

Đã hơn nửa tiếng, tiếng nước ‘rào rào’ chưa từng ngừng lại, vẫn không tốt hơn sao?

Kim giây ‘tích tắc’ từng chút từng chút, lại thêm nửa tiếng, Cố Hướng Bồi vẫn không xuất hiện.

Hà Tử Tường có chút lo lắng, suy nghĩ xem có nên mở cửa hay không, hơn mười phút trước cậu đã gọi một lần, bất quá Cố Hướng Bồi không hề trả lời.


Lại đi tới trước cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: “Anh?”

Vẫn không có tiếng đáp lại, bên trong vĩnh viễn truyền ra tiếng nước rào rào.

Hà Tử Tường nhẫn nhịn mãi, cuối cùng cũng không chịu được, mở cửa xông vào.

Hết thảy ở bên trong lại làm Hà Tử Tường ngây ngẩn.

Vòi nước trên bồn rửa tay mở, tiếng nước chính là phát ra từ nó chứ không phải Cố Hướng Bồi xối nước lạnh hay đang tắm rửa như Hà Tử Tường nghĩ.

Anh đang ngồi trên nắp bồn cầu, lưng tựa vào tường, hai mắt đỏ bừng, hơi thở hỗn độn, khóe mắt có chút ần ật nước, mà tay thì vẫn đang nắm lấy nơi đó lỗ động, trong phòng không hề có hương vị đặc thù, trên người cũng không có chất lỏng màu trắng đục, Cố Hướng Bồi thế nhưng chưa tiết được lần nào…

Cố Hướng Bồi nghe thấy âm thanh mở cửa thì quay đầu qua, nhìn thấy Hà Tử Tường thì động tác trên tay dừng lại, có chút ủy khuất mở miệng: “Tử Tường, nó bắn không được.”

Nghĩ một chút Hà Tử Tường liền hiểu được, xuất hiện tình huống như vậy đại khái có liên quan tới thuốc, trong lòng không khỏi càng phẫn nộ hơn, ngày mai nhất định phải tìm Lý Duệ hảo hảo tính sổ một phen.

Chưa bao giờ nhìn thấy Cố Hướng Bồi yếu ớt đến vậy, Hà Tử Tường thoáng chốc mềm lòng, bước chân cũng nhẹ nhàng, ngồi xổm xuống, nhìn khe ngón cái cùnglòng bàn tay đã đỏ bừng, đủ biết một tiếng này anh rất cố gắng chỉ là không phát tiết được, mà vật nhỏ kia cũng đỏ hồng, gân xanh nổi lên, hung hăng trướng to, kêu gào nóng rực để chứng minh nó khó chịu cỡ nào, khao khát phóng xuất cỡ nào.

Thần trí Cố Hướng Bồi đã có chút không rõ, nhưng biết người trước mặt là Hà Tử Tường thì thực yên tâm, thực vui vẻ, cũng thực ủy khuất, vì cái gì nó mãi vẫn không bắn được, vì thế anh mơ mơ màng màng kể khổ: “Tử Tường, tay anh đau quá, nó cũng đau, chính là không ra được, thực khó chịu, trướng thực khó chịu.”

Hà Tử Tường đứng dậy, muốn ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Lý Duệ, hỏi xem phải làm thế nào mới giải được thuốc.

Nào biết vừa mới xoay người, cổ tay đã bị kéo lại, Cố Hướng Bồi thực đáng thương dùng vẻ mặt ‘đừng vứt bỏ anh’ nhìn Hà Tử Tường: “Tử Tường, giúp anh đi.”

Giúp, giúp thế nào?

Thấy Hà Tử Tường không có phản ứng, Cố Hướng Bồi liền kéo cổ tay làm cậu ngồi chồm hổm xuống, sau đó kéo tay cậu đặt lên anh bạn nhỏ nào đó vẫn thực hưng phấn của mình.

Hà Tử Tường: “…”

Bàn tay lạnh lẽo của Hà Tử Tường kì diệu giảm đi cảm giác trướng đau, Cố Hướng Bồi thoải mái rên rỉ một tiếng, kéo tay cậu tiếp tục lỗ động.

Hà Tử Tường không biết nên hình dung cảm giác của mình lúc này thế nào, cũng không biết nên lộ ra biểu tình gì, chuyện này nếu anh họ đã không làm được thì cậu làm cũng không có tác dụng gì đi, hơn nữa còn cầm lấy nơi đó… Hình dung thế nào nhỉ, quái dị, có một chút, ghê tởm, không có, còn lại chỉ có chút mờ mịt khó nói rõ.

Ngay lúc Hà Tử Tường đang rối rắm, Cố Hướng Bồi đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, sau đó, cậu cảm thấy trên tay có chút ấm nóng dinh dính.

‘ o(╯□╰)o!’ Này chính là biểu tình của Hà Tử Tường hiện tại, Cố Hướng Bồi loay hoay cả tiếng không được, cậu chỉ mới giúp đỡ vài phút đã bắn rồi.


Được rồi, Hà Tử Tường tạm thời không có thời gian rảnh để suy nghĩ vấn đề cao siêu này, nâng mắt nhìn lên thì phát hiện Cố Hướng Bồi hơi nhắm mắt lại, có vẻ rất mệt mỏi, mà vật nhỏ vẫn hừng hực ban này cũng đã mềm xuống.

“Phù…” Hà Tử Tường thở phào một hơi, dược tính giải được là tốt rồi.

Hà Tử Tường đứng dậy, đi qua bồn rửa tay rửa sạch bạch trọc, tiếp đó cầm một chiếc khăn quay lại thì phát hiện Cố Hướng Bồi đã chìm vào giấc mộng, hô hấp trầm ổn. Ngồi xuống giúp anh lau người rồi dìu về phòng, cởi giày cởi vớ, kéo chăn, sau đó mới quay về phòng mình.

… …

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh lý làm Cố Hướng Bồi đúng giờ thức dậy, có chút mê mang trợn tròn mắt, cảm giác vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cảm giác đêm qua ngủ thực thỏa mãn, thực thoải mái.

Thỏa mãn!? Trong đầu Cố Hướng Bồi hiện lên gì đó, đột nhiên bật dậy, chờ đã, anh nhớ ra, nhớ ra chuyện đêm qua.

Tối qua, không biết vì cái gì anh tự thân vận động mãi mà không bắn được, sau đó Tử Tường lo lắng xông vào xem thử, anh… anh thế nhưng lôi kéo không cho đi, còn.. còn bảo Tử Tường giúp mình.

Trong mắt Cố Hướng Bồi lóe lên chút quang mang, trầm mặc ngồi trên giường một chút, sau đó thu thập lại tình tự bản thân rồi xuống giường, giống như bình thường ra phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nửa tiếng sau, Hà Tử Tường mở to mắt, rời giường rửa mặt, lúc ra khỏi phòng liền nghe thấy mùi cháo thơm ngon.

“Anh, sớm.” Hà Tử Tường đứng ở cửa phòng bếp, cười nói với Cố Hướng Bồi đang chiên trứng.

Cố Hướng Bồi quay người, cũng mỉm cười: “Sớm.”

Suốt bữa sáng, hai người không hề nhắc tới chuyện đêm qua, cứ như nó chỉ là một chuyện cỏn con không đáng nói tới, cứ vậy trôi qua.

Cơm tối, Hà Tử tường gọi điện cho Cố Hướng Bồi nói mình ra ngoài ăn cơm với bạn, sẽ không về nhà ăn. Cố Hướng Bồi gật gật đầu, nói mình đã biết, còn căn dặn Hà Tử Tường đừng uống nhiều, về sớm một chút. Hà Tử Tường nhu thuận đáp ứng.

Sáng hôm sau đi làm, nhân viên tập đoàn Chấn Hưng, từ tiếp tân đại sảnh tới thư kí tổng giám đốc trên tầng cao nhất đều thảo luận một đề tài, bọn họ nhìn thấy Lý thiếu đeo kính râm đi làm, hơn nữa, bên khóe miệng còn lộ rõ vết bằm xanh xanh tím tím.

Chuyện Lý Duệ là Gay ở công ty không còn là bí mật, đối với tình huống này, mọi người đều suy đoán, chắc đêm qua Lý thiếu muốn cưỡng ép mỹ nam nào đó, kết quả bị người ta đập một trận đi? Khóe miệng bằm xanh, chắc dưới kính râm cũng là đôi mắt gấu mèo a.

Chỉ có một chuyện bọn họ không biết, cả ngày nay Lý thiếu đều than thở: “Hảo tâm không hảo báo, mình cũng chỉ vì Cố Hướng Bồi mới giúp một chút thôi, Hà Tử Tường chết tiệt, con rùa đen Cố Hướng Bồi khốn khiếp, hảo tâm không hảo báo mà.”

Mà qua ngày thứ ba, nhân viên tập đoàn Chân Hưng phát hiện, Lý thiếu hôm qua mặt mày xanh tím đi làm, hôm nay thế nhưng lại xin nghỉ. Hôm qua còn cố đến công ty, hôm nay lại nghỉ, chẳng lẽ tình thế lại chuyển biến xấu hơn, mỹ nam kia không cam lòng, lại tìm người tới đập thêm một trận, trực tiếp làm Lý thiếu không leo xuống giường nổi??

Bọn họ quả thực đã đoán đúng, Lý thiếu của bọn họ quả thực không xuống giường được, bất quá không phải bị đánh, mà là bị đè. Nguyên nhân thực đơn giản, Cố Hướng Bồi gọi điện cho Chu Vũ, còn gửi qua một kiện hàng.


Tối hôm đó, Lý Duệ bị Chu Vũ lăn qua lộn lại, ăn đến sạch sẽ, hôm sau liền dậy không nổi. Bất quá, vẫn không thể ngăn cản Lý Duệ than thở, mà lời kịch thì vẫn như cũ: “Hảo tâm không hảo báo a….”

Hoàn

Tiểu kịch trường đời trước (9)

Giang Lâm Nhi bị bà Hà khởi tố tội danh cố ý giết người.

Nguyên nhân, một, che dấu căn bệnh ung thư suốt nửa năm, đẩy lùi thời gian trị liệu làm Hà Tử Tường tử vong. (Cố Hướng Bồi dùng thủ đoạn cùng sự trợ giúp của bên cảnh sát, tìm ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hà Tử Tường nửa năm trước, theo báo cáo thì khi đó đã phát hiện dạ dày có u ác tính, nhưng bởi vì suốt nửa năm không hề trị liệu nên khối u chuyển biến xấu)

Hai, lúc Hà Tử Tường rốt cuộc không chống đỡ nổi ngã xuống, phải nhập viện chữa trị, Giang Lâm Nhi không chỉ không thực hiện nghĩa vụ chăm lo cho chồng, ngược lại cấu kết với tình nhân, vì mưu tính tài sản của chồng mà cố ý không trị liệu, cuối cùng làm Hà Tử Tường chết vì trị liệu đứt đoạn.

Trên tòa án, bà Hà khó nén bi thương, hai mắt đỏ bừng, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống như vẫn cố gắng kiềm chế tình tự, nghẹn ngào chất vấn: “Giang Lâm Nhi, tôi với Tử Tường chưa từng làm gì có lỗi với cô, vì cái gì cô có thể nhẫn tâm như vậy, có thể ích kỷ đến vậy, trơ mắt nhìn Tử Tường bị căn bệnh tra tấn, nhìn nó thân mang bệnh mà không hề hay biết… Lúc nhập viện còn không chịu trị liệu, chỉ toàn tâm toàn ý cầu mong nó sớm chết đi!!!”

Đến cuối cùng, bà Hà vẫn không kiềm được: “Giang Lâm Nhi, kẻ ngoan độc như cô sẽ không chết tử tế được đâu, tâm địa ác độc sẽ bị quả báo.” Bà Hà vốn làm công việc văn nhã, chưa từng chanh chua mắng người, chỉ là Giang Lâm Nhi làm bà phá lệ, cảm xúc hoàn toàn không thể khống chế, chỉ hung hăng trừng mắt, rủa xả đủ lời cay độc, cuối cùng không thể chống đỡ mà ngã xuống.

Thẩm phán định gõ búa nhắc nhở bên nguyên khống chế tình tự, bất quá còn chưa kịp gõ thì đối phương đã té xỉu. Cũng may Cố Hướng Bồi lo lắng chu toàn, bác sĩ đã chờ sẵn bên ngoài, lập tức tiến vào đưa bà Hà tới bệnh viện cứu trị, bên này vẫn còn Cố Hướng Bồi cùng luật sư phụ trách.

Ông bà Giang tới tận lúc tòa án gửi thư thông tri về nhà mới biết con gái mình gây ra sự tình này. Hai ông bà trợn mắt há hốc, nghe kể lại mọi chuyện, ông Giang quá tức giận, không chịu nổi cú sock mà ngất đi.

Bà Giang thì thực thương tâm, không ngờ con gái mình lại làm ra chuyện như thế, nhưng lại không nỡ nhìn nó suốt nửa đời sau phải chịu khổ trong ngục tù.

Bà Giang tìm tới cửa, muốn cầu xin bà Hà nể tình đứa cháu mà rút đơn kiện, dù sao ba nó cũng đã qua đời, chỉ còn lại mình mẹ, nếu mẹ cũng vào tử, nó phải làm sao đây.

Nhưng thật không ngờ bà thông gia trước nay luôn hiền hòa, lần này lại thực kiên quyết, nói thế nào cũng không chịu nhả, lần thứ hai tới nhà thì trực tiếp đóng cửa không gặp.

Bà Giang không có cách nào, định mời luật sư giỏi cho con gái thì bị ông Giang cản lại, ông nằm trên giường bệnh, mỗi khi nghĩ tới đứa con rể ngoan hiền giỏi giang thế nhưng lại bị con mình hại chết, đau lòng cùng áy áy liền tràn ngập trong lòng, làm ông tối ngủ không con ngày ăn không vô.

Ông Giang nghẹn một cỗ khí, lần đầu tiên dùng thái độ cường ngạnh nói với người bạn già đã chung sống với mình nửa đời người: “Không được đi! Nó đã làm ra chuyện như vậy thì phải tự gánh lấy hậu quả.”

Cho nên trong phiên tòa hôm nay, luật sư biện hộ cho Giang Lâm Nhi là người do tòa án phái tới.

… …

Sau khi có kết quả phán xét, bà Hà sớm đã khóc không thành tiếng, những người kia bị phạt thì sao chứ, con trai bà rốt cuộc cũng không thể quay về, không thể… quay về nữa rồi.

Trước lúc bị cảnh sát giải đi, Giang Lâm Nhi ngẩng đầu, nhìn bà Hà im lặng rơi lệ được Cố Hướng Bồi đỡ, môi hơi mấp máy, dùng khẩu hình nói: “Mẹ, thực xin lỗi. Ba mẹ, con gái xin lỗi. Tử Tường, thực xin lỗi. Con trai, mẹ xin lỗi con…”

Bởi vì Lâm Tuấn phạm pháp bị bắt, tất cả tài sản tạm thời bị niêm phong, kể cả hai căn hộ Giang Lâm Nhi vừa sang tên mới đó không lâu.

Bà Hà cùng Hà Thần chỉ có thể thu dọn hành lý, dọn đến nhà họ Cố.

Hà Thần không hiểu vì sao ba không thấy, mẹ cũng không ở, mới đầu cứ khóc nháo đòi ba đòi mẹ, mỗi lần bé khóc, bà Hà cũng khóc theo, hai bà cháu ôm nhau khóc thành một đoàn.


Buổi tối, tinh thần bà Hà không tốt lắm, ăn cơm xong phải uống thuốc rồi đi ngủ trước.

Cố Hướng Bồi ôm Hà Thần, nói chuyện với bé: “Húc Húc, con biết vì sao ba mẹ lại không ở cạnh con không?”

“Vì sao?” Hà Thần ngẩng đầu, ánh mắt ầng ật nước nhìn chú, vì sao, rõ ràng trước đó ba còn cười nói muốn dẫn bé đi sở thú, nhưng chỉ thoáng cái ba liền nằm ở cái nơi chích đau đau kia, mẹ cũng không chịu dẫn bé đi gặp ba, sau đó, sau đó thì không còn thấy ba nữa, bé thấy bà nội vừa khóc vừa gọi tên ba, cũng không biết là vì sao bọn họ lại nói ba đã chết. ‘Chết’ có nghĩa là gì, vì sao bé không được gặp ba nữa, chỉ được xem ảnh chụp.

Còn có, mấy hôm trước mẹ còn giúp bé mặc quần áo, còn đáp ứng sẽ dẫn bé đi ăn KFC, chính là, hôm đó chú họ dẫn theo hai chú nữa, tới dẫn mẹ đi, từ đó bé không còn thấy mẹ nữa, vì sao a!

“Húc Húc không được gặp ba, bởi vì ba đã đi tới một nơi, nó gọi là thiên đường.” Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, trái tim Cố Hướng Bồi lại co rút đau đớn không thôi, nhìn Hà Thần vẫn còn nhỏ xíu, khẽ nhắm mắt lại, Húc Húc, chú thực xin lỗi con: “Còn không được gặp mẹ là bởi vì cô ta đã làm ra chuyện thực có lỗi với con, với bà nội, với cả ba con nữa, vì thế cô ta phải trả cái giá rất lớn.”

“Húc Húc, ba con không mất đi, ba con chỉ đi tới một nơi khác, hiện giờ đang ở đó chờ chúng ta, sau này, khi con trưởng thành, chờ chú già đi, chúng ta có thể tới đó tìm ba con.”

“Thật ạ, chờ con lớn rồi thì có thể đi tìm ba?” Hà Thần nửa hiểu nửa không những lời Cố Hướng Bồi nói, chỉ có mấy chữ đi tìm ba là hiểu rõ nhất.

“Ừ, sau này chúng ta có thể đi tìm ba.” Cố Hướng Bồi nói tiếp: “Về phần mẹ, vì cô ta gây ra lỗi nên đang chịu phạt, về sau con đừng nhắc tới mẹ trước mặt bà nội, nếu nhớ mẹ thì nói với thú, chú sẽ dẫn con đi gặp mẹ, được không?”

“Thật ạ!” Hà Thần rốt cuộc lộ ra nụ cười, bé cao hứng ngồi thẳng dậy, cam đoan với Cố Hướng Bồi: “Ưm, con không bao giờ…. Nhắc tới mẹ trước mặt bà nội nữa, chú, chú nhất định phải dẫn con đi gặp mẹ nga.”

“Đương nhiên.” Tuy Giang Lâm Nhi có chịu tội thế nào cũng không thể tiêu trừ oán giận trong lòng Cố Hướng Bồi, nhưng đứa nhỏ là vô tội, chỉ cần không ảnh hưởng tới bé, anh không ngại để Hà Thần gặp cô ta.

Nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của Hà Thần, nhìn những bức hình của Tử Tường ngoài phòng khách: Tử Tường, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc dì và Húc Húc thật tốt.

Một tháng sau, Hà Thần, bà Hà cùng Cố Hướng Bồi lên máy bay bay sang nước ngoài.

… …

Mười tám năm sau, Cố Hướng Bồi, ông bà Cố, Hà Thần cùng bà Hà cũng nhau trở về Trung Quốc.

Một buổi sáng bốn năm sau, Cố Hướng Bồi lái xe tới nghĩa trang, giống như mỗi lần tới đây, mang theo hai món ăn Hà Tử Tường thích nhất, đi tới trước mộ cậu.

Cố Hướng Bồi rút khăn tay, tỉ mỉ lau khô bức hình trên bia mộ, bày thức ăn, sau đó ngồi xuống, bắt đầu kể những chuyện thường ngày của mình: “Tử Tường, em biết không, vợ của Húc Húc sinh con rồi, mới sinh đêm qua, là một nhóc béo nặng ba ký rưỡi, rất đáng yêu. Dì thực cao hứng, ba mẹ cũng vui vẻ.”

“Em biết không, hai mươi mấy năm qua, dì đã thoát ra khỏi bóng ma cái chết của em, Húc Húc cũng trưởng thành cưới vợ sinh con, sức khỏe ba mẹ cũng không sai, mỗi ngày thực vui vẻ, chuyện bất mãn duy nhất là tới tận bây giờ anh vẫn chưa cưới vợ.”

“A… cưới vợ, anh sao có thể cưới vợ…”

“Bọn họ đều tốt lắm, đều thực khỏe mạnh, tất cả đều thoát khỏi mùa đông u ám kia, chỉ có anh, chỉ có anh là không…”

… …

Hôm sau, báo chí cùng đăng tin về một vụ tự sát ở nghĩa trang, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi vì dùng thuốc ngủ quá liều mà tử vong, ở bên cạnh tìm được một chiếc di động, trong đó có một câu: ‘Tử Tường, anh tới tìm em, em phải chờ anh.’

Cũng sáng hôm đó, bà Cố tới phòng gọi con trai xuống ăn sáng thì lại phát hiện một tấm chi phiếu cùng một bức di thư…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.