Đọc truyện Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh – Chương 4: Bất nhất dạng đích nhân sinh [4]
Thời đại học, Hà Tử Tường học hệ tài chính, hiện giờ cũng đang làm trong công ty chứng khoán, đời trước, trong vòng bốn năm ngắn ngủi có thể có một chức vị không tồi trong phòng cũng có liên hệ lớn lao với thị trường chứng khoán.
Mà hiện tại, đối với một người trùng sinh như cậu mà nói, chứng khoán chính là một cơ hội lớn. Hà Tử Tường dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, bất quá cậu không thể dùng tên mình, nếu không tất cả tiền kiếm được sau này sẽ biến thành tài sản chung của vợ chồng, cậu không muốn cho Giang Lâm Nhi có thêm một phân tiền nào.
Những tài sản chung của vợ chồng hiện giờ, cậu không ngại chia một nửa cho Giang Lâm Nhi, nhưng tiền sau này kiếm được từ chứng khoán, cô ta có muốn cũng không được.
Nghĩ nghĩ, Hà Tử Tường quyết định mượn thân phận Cố Hướng Bồi mở tài khoản chứng khoán, à, còn vay tiền nữa. Đúng, vay tiền, thứ nhất là hiện giờ cậu căn bản không có tiền, thứ hai là nếu gom tiền trong nhà thì Giang Lâm Nhi sẽ biết, tiếp nữa là nếu đầu tư chứng khoán thì cần một số tiền khá lớn. Tự nhiên mất đi một khoản lớn như vậy, Giang Lâm Nhi không có khả năng không hỏi tới, khi đó cậu sẽ không biết nên giải thích thế nào, mà mấu chốt là cậu căn bản không muốn cô ta biết, vì thế vay tiền là lựa chọn tốt nhất.
Lấy điện thoại ra, bấm dãy số vô cùng quen thuộc: “Alo, Tử Tường?” Âm thanh quen thuộc của Cố Hướng Bồi vang lên từ bên kia đầu dây.
“Anh, Tử Tường đây. Em muốn mượn thân phận của anh mở tài khoản.” Hà Tử Tường nói thẳng mục đích của mình.
“Tài khoản ngân hàng à?” Cố Hướng Bồi có chút kỳ quái, không phải anh nghĩ nhiều, chỉ là bình thường không phải mọi người luôn dùng chứng minh của mình mở tài khoản sao, dùng người khác không mấy an toàn đi.
“Ừm, anh, em có nguyên nhân đặc biệt, bất quá hiện giờ không thể nói. Sau này, chờ sau này em sẽ giải thích rõ với anh, giờ em không thể dùng chứng minh của mình được, cần dùng của người khác, mà e không tin ai khác, anh cho em mượn đi.” Nếu nói cậu sống lại, liệu có ai tin tưởng sao, nhất định sẽ nghĩ rằng cậu bị bệnh hay phát điên, cuối cùng là đưa cậu tới gặp bác sĩ.
Cho nên Hà Tử Tường cũng không nói gì, với ai cũng không nói, cho dù thân như mẹ, như Cố Hướng Bồi cũng vậy.
“Tốt.” Cố Hướng Bồi chưa từng cự tuyệt yêu cầu của Hà Tử Tường, đừng nói là chứng minh, cho dù lao vào núi đao biển lửa cũng không thành vấn đề, mà một câu ’em không tin ai khác’ của Hà Tử Tường thực sự làm tâm tình anh phi thường vui vẻ, anh là người Tử Tường tín nhiệm nhất a, Cố Hướng Bồi đắc ý.
“Anh, còn một việc nữa.” Được cho phép mượn thân phận, Hà Tử Tường nói tiếp chuyện thứ hai: “Cho em mượn chút tiền.”
Nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Cố Hướng Bồi là Tử Tưởng đã xảy ra chuyện, bằng không sao lại cần mượn một khoản tiền lớn chứ, Hà Tử Tường mở miệng mượn tiền thì khẳng định là con số lớn, bởi vì nếu ít thì bản thân Tử Tường có thể tự xoay sở. Vừa định mở miệng hỏi nhưng nghĩ tới ban nãy Tử Tường nói tạm thời không thể giải thích, hơn nữa giọng điệu cũng không sốt sắng hay bối rối, hẳn không phải gặp chuyện nguy hiểm hay khó khăn: “Cần bao nhiêu?”
“Anh có bao nhiêu?” Theo kí ức thì cậu nắm chắc hơn mười loại, nhưng Hà Tử Tường tự nhiên không thể mua hết toàn bộ, bất quá mua được càng nhiều càng tốt: “Anh, em muốn chơi chứng khoán.” Việc này thì không có gì cần giấu, Hà Tử Tường liền nói thật.
“Cho nên, em mượn chứng minh của anh mở tài khoản để chơi cổ phiếu?” Liên hệ hai chuyện, Cố Hướng Bồi tự nhiên hiểu ra.
“Ưm, đúng vậy.”
“Tử Tường, cổ phiếu…” Anh vốn nói chơi cổ phiếu là một chuyện rất phiêu lưu, làm quản lí một công ty chứng khoán, bản thân cũng chơi, nhưng Hà Tử Tường dù sao cũng chỉ là một sinh viên mới ra trường đi làm không lâu, hiểu biết về phương diện này chưa đủ dâu.
“Ừm, em muốn chơi, em biết vài loại cổ phiếu sau này sẽ phát triển không tồi, muốn mua a.”
Nghe cách nói của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi nhíu mi, làm việc trong công ty chứng khoán, hằng ngày tiếp xúc với thị trường này, muốn chơi thử cũng thực bình thường, nhưng giọng điệu Hà Tử Tường có vẻ rất chắc chắn, cảm giác thực kiên định: “Loại nào?”
Hà Tử Tường nghĩ nghĩ, nói ra hai ba loại cổ phiếu trong khoảng thời gian ngắn sẽ có biểu hiện không tồi, bởi vì cho dù anh họ tín nhiện cỡ nào cũng không có khả năng để mặc cậu phá tiền, vì thế cậu cần để anh nhìn thấy thành quả trong một thời gian ngắn.
Nghe thấy tên mấy loại cổ phiếu, Cổ Hướng Bồi suy nghĩ một chút, anh nhớ rõ, mấy loại này gần nhất biểu hiện không tốt, một trong số đó còn vừa truyền ra vài tin không tốt nên cổ phiếu bị rớt giá, muốn lên lại không phải chuyện dễ: “Tử Tường, sao em biết mấy loại cổ phiếu này sẽ phát triển không tồi?”
Hà Tử Tường muốn chơi cổ phiếu, anh không phản đối, cho Tử Tường vay tiền cũng không thành vấn đề, nhưng chơi cổ phiếu một cách mù quáng thì anh không tán thành.
Hà Tử Tường nhíu mày, cậu nên giải thích thế nào với Cố Hướng Bồi, bởi vì sống lại nên cậu mới biết số cổ phiếu này trong thời gian ngắn sẽ tăng mạnh, lý do quỷ quái như vậy vừa nói ra đã bị xem là bị bệnh tâm thần đi. Trầm ngâm nửa ngày, đã không thể nói thì chỉ có thể giấu diếm: “Anh, anh phải tin tưởng em, em không làm bậy đâu.”
Em đã bắt đầu làm bậy rồi chứ không gì nữa. Bất quá trong điện thoại không thể nói rõ, Cố Hướng Bồi đề nghị: “Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, đợi lát nữa tan tầm cùng đi ăn cơm.”
“Ok.”
Trong ghế lô nhà hàng.
Hà Tử Tường đang cố gắng thuyết phục Cố Hướng Bồi cho mình vay tiền chơi cổ phiếu: “Anh, số cổ phiếu đó nhất định sẽ tăng giá, anh cho em mười ngày đi, à không, một tuần là đủ, anh chờ xem, chúng nó nhất định sẽ tăng.”
Từ lúc tiến vào phòng, còn chưa kịp ngồi xuống Hà Tử Tường đã bắt đầu giảng, hiện giờ cũng đã hơn mười phút đi, Cố Hướng Bồi có chút buồn cười, từ nhỏ tới lớn, mặc kệ Hà Tử Tường đưa ra yêu cầu nào, có khi nào anh không đáp ứng.
Vừa nãy anh có đề nghị hai loại cổ phiếu không tồi nhưng đều bị Hà Tử Tường phản đối, kiên quyết chọn ba loại kia, vốn muốn để Hà Tử Tường theo anh học hỏi một chút rồi mới bước chân vào giới chứng khoán, không ngờ Hà Tử Tường lại nhất quyết nói mình phải mua mấy loại kia.
Cố Hướng Bồi rót một tách trà đưa cho Hà Tử Tường: “Hiện giờ anh chỉ có một trăm ba mươi hai vạn tiền mặt thôi, đủ không?”
Hạ Tử Tường đang nói hăng say, thao thao bất tuyệt phun ra những lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn, Cố Hướng Bồi chen vào một câu như vậy, trực tiếp cắt đứt tiết tấu, tự nhiên cũng làm cậu choáng váng: a? Cái gì?
Nhìn biểu tình ngơ ngác không biết làm sao của Hà Tử Tường, khóe miệng Cố Hướng Bồi nhếch lên, quơ quơ tách trà trước mặt Hà Tử Tường, ý bảo cậu cầm lấy rồi mới nói: “Anh nói, hiện giờ anh chỉ có một trăm ba mươi hai vạn tiền mặt mà thôi, có đủ không?”
Hà Tử Tường trước kia vẫn biết Cố Hướng Bồi có tiền, chính là không ngờ còn trẻ mà lại có nhiều tiền vậy rồi, ban đầu cậu nghĩ có mấy chục vạn là tốt lắm rồi, nào ngờ….
Cố Hướng Bồi đột nhiên hào phóng như vậy làm Hà Tử Tường có chút chột dạ, ấp úng nói: “Anh, anh không sợ em phá hết tiền à?”
“Sợ a, cho nên nhóc con em không thể lập tức mua hết toàn bộ, biết không?” Cố Hướng Bồi nhìn bộ dáng lo lắng của Hà Tử Tường, không khỏi bật cười lắc đầu, vừa nãy không phải rất tự tin sẽ kiếm được tiền à. Hơn nữa anh cũng không đành lòng nhìn bộ dáng này của Hà Tử Tường, tiền mất rồi thì có thể kiếm lại, không có gì phải để tâm, vì thế liền an ủi: “Em không cần lo lắng, nếu đã tin tưởng thì cứ thử sức một phen đi. Về phần tiền, em không cần xem thường anh, năng lực kiếm tiền của anh không tồi đâu.”
Nghĩ tới Cố Hướng Bồi từ nhỏ đã thông minh, hơn nữa số cổ phiếu kia cũng không có khả năng sai sót, niềm tin của Hà Tử Tường một lần nữa bành trướng: “Ừm, anh yên tâm, em sẽ không phí tiền đâu, chờ có lời rồi liền chia một nửa cho anh làm lợi tức.”
“Ha ha, tốt. Anh chờ ngày thu lợi tức a.” Cố Hướng Bồi không mấy để ý, đối với anh mà nói, chỉ cần Hà Tử Tường vui vẻ là tốt rồi.
Lấy được chứng minh của Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường cấp tốc chạy tới ngân hàng mở tài khoản, sau đó chọn số cổ phiếu mình xem trọng, tuy Cố Hướng Bồi nói không nên mua hết một lần, bất quá nghĩ tới nghĩ lui, Hà Tử Tường vẫn quyết định mua hết một trăm hai mươi ba vạn, bất quá mua hai loại.
Hai hôm sau, Giang Lâm Nhi từ nhà mẹ đẻ trở lại.
Tan tầm về nhà, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng một cô gái trẻ trong nhà, Hà Tử Tường hoảng sợ, phải hai giây sau mới kịp phản ứng, là Giang Lâm Nhi đã trở lại.
“Tử Tường, anh đã về rồi.” Giang Lâm Nhi thực hiền hòa tiếp nhận cặp sách của Hà Tử Tường.
“Ừm.” Tuy mấy ngày nay Hà Tử Tường đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng, thế nhưng lúc thực sự đối mặt, lửa giận phẫn không ngừng dân lên, thiêu đốt lý trí cậu.
Giang Lâm Nhi tuy chú ý tới thái độ lạnh nhạt của Hà Tử Tường, bất quá chỉ nghĩ là do áp lực công việc, dù sao hai ngày trước khi biết tin mang thai, Hà Tử Tường đã vui sướng biết bao. Săn sóc kéo Hà Tử Tường ngồi xuống sô pha, Giang Lâm Nhi đưa tay nhẹ nhàng xoa ấn bả vai, muốn ông chồng vất vả làm việc cả ngày của mình có thể thoải mái đôi chút.
Hà Tử Tường thở dài một hơi, cố áp chế lửa giận trong lòng, tuy phẫn nộ Giang Lâm Nhi phản bội cùng tính kế, nhưng cậu không thể đổ hết tội lỗi lên đầu cô ta trong khi hiện giờ cô ta hoàn toàn không biết gì cả, huống chi, Giang Lâm Nhi vẫn còn đang mang thai. Hà Tử Tường kéo tay Giang Lâm Nhi: “Anh không sao, chỉ là làm việc cả ngày hơi mệt một chút. Mẹ đâu?”
“Mẹ trong phòng bếp.” Từ mấy ngày trước biết tin Giang Lâm Nhi mang thai, hết thảy mọi việc trong nhà bà Hà đều giúp đỡ con dâu một tay, đặc biệt là nấu cơm, tuy nôn nghén không quá nghiêm trọng nhưng mỗi khi ngửi thấy mùi dầu mỡ vẫn buồn nôn.
“Em ngồi nghỉ một lúc đi, anh vào bếp xem thử.” Hà Tử Tường đứng lên, vào bếp hỗ trợ.