Bát Nhã Thần Chưởng

Chương 6: Xích Mi lão tổ


Đọc truyện Bát Nhã Thần Chưởng – Chương 6: Xích Mi lão tổ

– Xin nữ thí chủ dừng tay!

Mũi gươm của nữ nhân chỉ còn cách huyệt đạo của Vương Nhất Minh chừng một tấc bỗng bị đẩy vẹt sang một bên. Bất Nghi đại sư đã xuất hiện đứng chắn giữa hai người.

– Sao đại sư lại can thiệp vào chuyện này? – Nữ nhân xẵng giọng hỏi.

– Xin nữ thí chủ bớt nóng giận. Chuyện gì rồi cũng từ từ giải quyết được mà….

– Đại sư đừng nói nhiều lời nữa! Việc ân oán của ta ngày hôm nay phải giải quyết.

– Không được. – Bất Nghi đại sư ôn tồn nói. – Bần tăng là khách mời của Vương giáo chủ nên buộc can thiệp, không để Vương giáo chủ bị hại dưới tay thí chủ được. Xin thí chủ hiểu cho.

Lão nói rất nhẹ nhàng song đầy uy lực. Đủ hiểu thế nào lão cũng nhất định không bỏ qua :

– Thôi được. – Nữ nhân cười nhạt nói – Trước sau gì ta cũng sẽ lấy mạng y thôi.

Nói xong nữ nhân bấm mạnh chân xuống đất nhảy vụt về phía trước mất dạng.

Bất Nghi đại sư tiến về phía Vương Nhất Minh hỏi giọng quan tâm :

– Vương giáo chủ, thương thế có sao không? Để bần tăng xem xét cho.

– Đa tạ, đa tạ… – Vương Nhất Minh nói – Cũng chẳng có gì nghiêm trọng, tại hạ đã có thuốc rồi…

Lão lấy trong người ra một viên thuốc rồi bỏ ngay vào miệng nuốt ực một cái xong xuôi Vương Nhất Minh cố gượng nói với quần hùng.

– Tại hạ không may trúng phải độc thủ của nữ ma đầu nên không thể ngồi đây bồi tiếp quí bằng hữu được. Xin các vị cứ tự nhiên cho…

– Không nên, không nên! – Bất Nghi đại sư nói – Theo thiển ý của bần tăng chuyện hôm nay chúng ta tạm gác lại để Vương giáo chủ nghỉ ngơi trị thương hẹn mùng tháng sau sẽ gặp lại tại chùa Thiếu Lâm, các vị thấy thế nào?

– Phải đấy, phải đấy! Tất cả đồng thanh.

– Còn một điều nữa tất cả môn phái phải đồng tâm hiệp lực cẩn thận đề phòng mọi bất trắc… Nếu có gì xảy ra phải kịp thời báo cho các môn phái khác…

– Đại sư nói chí phải… – Tùng Lâm đ*o trưởng tán thành.

– Còn bây giờ xin cáo biệt Vương giáo chủ. Hẹn ngày gặp lại.

Tất cả đều đồng loạt vòng tay chào Vương Nhất Minh. Lâm Tử Dương Chưởng môn phái Không Động vốn có mối giao tình với Vương Nhất Minh khẽ hỏi lão :

– Vương huynh, tại hạ có điều mạo muội muốn hỏi: Chẳng hay phu nhân sao không thấy xuất hiện…

– Nội nhân…. nội nhân của tại hạ – Vương Nhất Minh giọng nghẹn đi không thốt nên lời – Đã bị địch nhân bắt cóc cách đây mấy tháng rồi…

– Ủa có chuyện như vậy sao? – Lão Tử Dương kinh ngạc hỏi – Tại sao Vương huynh không thông báo cho võ lâm đồng đạo biết?

Lão thừa biết sỡ dĩ Vương Nhất Minh giấu kín chuyện này vì sợ mất mặt nhưng vẫn cứ hỏi.

– Vụ này… vụ này…. có nhiều uất khúc lắm, tại hạ muốn tự mình tìm hiểu lấy… không dám làm phiền tới…

Thấy Vương Nhất Minh có điều không muốn nói nên Lâm Tử Dương cũng không tiện hỏi thêm, gã nói :

– Vương huynh đang thương thế trầm trọng thế này có cần giúp đỡ gì không?

– Cảm ơn Lâm chưởng môn đã có hảo ý song tại hạ tự lo liệu được rồi…

– Vậy xin cáo biệt! Vương huynh hãy bảo trọng.

Trong phút chốc quanh cảnh trở nên vắng lặng như tờ. Trời tối xuống rất nhanh. Chu Cẩm Sơn không sao ngủ được sau tất cả những gì diễn biến ban ngày… Gã băn khoăn không hiểu nữ nhân hồi chiều là ai quả y và sư phụ có mối liên quan từ trước. Gã lại mủi lòng khi nghĩ tới thân thế của mình, mặc dù sư phụ yêu thương gã hết mực song dường như lão vẫn giấu gã một điều gì đó.

Chu Cẩm Sơn bước ra khỏi giường, gã chợt nghĩ đến sư phụ bị thương rất nặng nên tính sang phòng hỏi thăm. Gã rón rén ra khỏi hàng lang nhìn thấy thư phòng của Vương Nhất Minh vẫn còn le lói ánh đèn. Gã ghé mắt vào dòm thấy giường đã buông màn, Vương Nhất Minh nằm quay lưng ra ngòai, trên giường đắp tấm mền được lót bằng lông chim Vũ.

Trên bàn ngọn bạch lạp đang cháy dở đã gần tàn tỏa ánh sáng vàng nhẹ nhàng. Gã nghĩ bụng :

– “Sư phụ mệt đang nằm nghỉ không nên làm kinh động người lúc này”

Gã định quay về phòng bỗng thấy thấp thoáng trên mái nhà có một bóng đen thân thủ mau lẹ phi thường.

Ai mà lại mò đến lúc đêm thế này? Chỉ có kẻ thù mà thôi? Hẳn là hồi chiều thấy sư phụ bị thương nên thừa cơ lẻn vào ám toán.

Chu Cẩm Sơn lúng túng. Gã võ công kém cỏi thì xử trí sao đây? Vào báo cho sư phụ biết mà đề phòng chăng. Gã quay lại thì bỗng một cơn gió nhẹ nổi lên, ngọn bạch lạp trong phòng vụt tắt. Gã biết rằng đám cao thủ chỉ canh giữ vòng ngoài còn bên trong thì chẳng có ai cả. Chu Cẩm Sơn nhìn lên mái nhà thì không thấy bóng đen hồi nãy đâu cả. Gã đi vòng ra phía sau.

Cách xa phòng của sư phụ là nơi ở của lão Tần, phía phải là khu vườn rậm rạp.

Chu Cẩm Sơn định đi tiếp bỗng gã giật mình đứng sững lại rồi nép vào tường. Gã nghe tiếng hai người nói chuyện rất khẽ. Gã nhận ra một trong hai người này có một nữ nhân nhờ thanh âm trong trẻo.

Chu Cẩm Sơn cố giương đôi mắt lên nhìn xong không phát hiện được gì cả. Giọng nữ nhân nghe quen quen có lẽ là nữ nhân hồi chiều.

Thanh âm đàn ông thì trầm trầm rất khó nghe. Nhất định không phải là sư phụ rồi: Thứ nhất giọng nói rất khác lạ hơn nữa nội lực y tỏ ra rất hùng mạnh mà sư phụ lại đang bị thương trầm trọng.

Gã nghe thấy nữ nhân nói :

– Mã Kỳ! Bao năm nay ta kiếm tìm người… Lòng căm hận không sao tả xiết. Nhưng giờ đây, ta đã suy nghĩ lại rồi. Oán thù mà không cởi bỏ thì biết đến bao giờ nguôi, mà rút cuộc để rồi làm cái gì kia chứ? Bởi vì mọi việc đã qua rồi hãy để nó chìm vào quá khứ dù có muốn cũng không làm lại được. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất mà thôi.

– Ngươi muốn gì? – Giọng trầm cất lên.

– Ngươi… ngươi hãy nói sự thật cho y biết rồi trả lại cho ta. Từ nay chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa?

– Không được, điều đó không thể được. Ta nói rồi người đừng có hy vọng hão huyền nữa.

– Ngươi… ngươi thật là ác độc. Được ta sẽ nói hết cho giới giang hồ nghe…

– Ha! Ha!… Bộ ngươi tưởng ta sợ lắm sao. Ai sẽ tin ngươi đây? Ta đường đường…. còn mi là một nữ ma đầu… – Giọng đàn ông rít lên.

– Ta sẽ… giết ngươi!

– Không đâu? Nàng không giết ta được đâu? Ta đã tha mạng sống cho nàng nhiều lần rồi chỉ có một yêu cầu mãi mãi im hơi lặng tiếng mà nàng còn không hiểu sao?

– Ta….bây giờ đã khác xưa rồi…

– Đi đi, nếu không ta đổi ý đấy! Nàng không bao giờ địch nổi ta đâu…

… Chu Cẩm Sơn cố lắng tai nghe mà không hiểu gì cả. Giọng nữ nhân hồi chiều thì chắc chắn rồi. Song gã đàn ông kia là ai. Qua đối đáp, có vẻ như là người đối thoại với y là Vương Nhất Minh, nhưng thanh âm thì không phải.

Rõ ràng chính mắt gã thấy sư phụ bị nội thương rất nặng còn đang nằm trong thư phòng kia mà? Hay là lão Tần, cũng không phải. Lão không có võ công…

Vậy là ai!

Chu Cẩm Sơn định tiến thêm một bước nhưng vội kìm lại ngay. Gã nghe thấy tiếng vút của thanh trường kiếm. Hiển nhiên nữ nhân đã động thủ.

Không nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau rồi chỉ một thoáng sau, một tiếng “hự” thốt lên đau đớn một bóng đen chạy vụt vào lùm cây rậm rạp.

Hẳn là nữ nhân bị thương trầm trọng rồi. Quả nhiên, một bóng đen thứ hai ló ra, y mặc bộ đồ dạ hành mặt che kín, bộ pháp nhẹ nhàng như một con mèo cũng lướt theo rồi mất hút vào trong màn đêm.


Lòng hiếu kỳ nổi lên khiến Chu Cẩm Sơn quyết định phải khám phá cho ra sự thật. Gã thận trọng nhìn ngó xung quanh rồi theo lối hai bóng đen đã vào khi nãy, Chẳng có gì khác lạ cả, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá tạo nên những âm thanh vi vu. Chỗ này gã chẳng lạ gì, chỉ có phía sau gần chân núi thì gã chưa bao giờ đặt chân tới vì đó là nơi cấm địa của Thần Quyền môn, chỉ có Giáo chủ mới được quyền lui tới. Bất cứ sự xâm nhập nào, dù là ai đi chăng nữa nếu bị bắt gặp đều phải chịu tội chết. Đó là một luật hết sức nghiêm khắc đã có từ trước tới giờ. Chu Cẩm Sơn do dự! Gã đã đi hết lùm cây rậm rạp. Trước mặt là một tảng đá lớn chắn ngang, Chu Cẩm Sơn có khắc sâu một hàng chữ.

“Cấm không ai được bước vào. Vi phạm sẽ bị uổng mạng”.

Chu Cẩm Sơn nghĩ bụng :

– “Vừa rồi rõ ràng ta thấy hai bóng đen đi vào bụi cây mà sao bây giờ đây lại không thấy, chúng chỉ có thể đi theo lối này mà thôi”.

Rồi gã lại nghĩ :

– “Mình cũng vì sư phụ mà khám phá ra sự bí ẩn này. Dù có phạm giới luật song chắc người sẽ tha thứ”.

Nghĩ vậy, gã mạnh dạn đi theo con đường nhỏ phía sau tảng đá. Đi được một quãng bỗng có một bức tường đá chắn ngang, bên phải có một lối đi nữa, song không biết dẫn đi đâu, chỉ thấy dài hun hút lên tận đỉnh núi.

– “Hẳn là hai bóng đen đuổi nhau đến đây rồi chạy lên đỉnh núi rồi, có tìm kiếm cũng vô ích.”

Nghĩ vậy, Chu Cẩm Sơn toan quay lại. Bất ngờ trông thấy một cái miếu nhỏ nằm sát chân bức tường đá bị che khuất bởi một khối đá nhô ra mà nếu chỉ đứng phía trước tất không sao tìm thấy.

Chu Cẩm Sơn tiến lại gần thấy cái miếu nhỏ chỉ bằng thằng bé lên năm chui lọt, bên trong có một pho tượng thánh địa của bổn bang, nên nghĩ rằng cái miều này Giáo chủ dùng để khấn vái, tưởng nhớ đến tiền nhân đời trước, có lẽ nhân dịp này mình cũng nên thắp vài nén nhang chăng. Gã thấy mấy cây nhang còn để bên cạnh liền lấy lên rồi cắm vào bát. Song sực nhớ không mang theo đồ đánh lửa bên mình.

– Nếu như đây là nơi cúng vái hẳn bên trong phải có đồ đánh lửa. nghĩ thế nên Chu Cẩm Sơn quờ tay vào phía trong tim kiếm.

Tay gã bỗng chạm vào phía sau pho tượng, đụng vào một cái vòng sắt.

– Tại sao lại có một cái vòng sắt ở đây nhỉ?

Gã ngạc nhiên rồi nắm lấy giật thử. Cách một tiếng, cái vòng bật lên một cách nhẹ nhàng. Gã giật mình bỗng thấy bức tường phía trước nứt ngang một đường đủ để hai người chui lọt.

– Thì ra, đây là cơ quan phát động dùng để mở cửa vào thánh địa.

Gã liền bước vào. Đây là một cái hang rộng và sâu được đục vào quả núi. Không khí trong hang lạnh ghê người khiến Chu Cẩm Sơn phải thu người lại.

Lòng hang trống rỗng ở phía ngoài rồi thu hẹp dần. Gã đi chừng vài chục thước thì có một lối rẽ ngang. Đi hết chỗ đó lòng hang lại phình ra như một cái túi. Cảnh tượng bày ra trước mắt khiến gã phát sinh lòng kính cẩn.

Trên thành hang treo la liệt đủ mọi thứ vũ khí, thiết bảng, mâu, thương, kiếm kích… Hai bên là dãy quan tài gồm chín chiếc bằng đá. Chắc chắn là di thể của Giáo chủ chín đời trước.

Phía trong còn một mật thất nữa được khóa bằng một sợi xích to bằng cổ tay, ở ngoài là một ổ khóa to tướng không có lỗ để đút chìa.

Một cái bàn cũng bằng đá trên có để mấy cuốn sách. Chu Cẩm Sơn lại gần mở ra xem.

Thì ra đó chỉ là di huấn của các Giáo chủ đời trước để lại. Đột nhiên, Chu Cẩm Sơn thấy một tờ giấy ở trong quyển sách rơi xuống đất.

Gã cúi xuống nhặt lên. Đó là một lá thư bị cháy nham nhở tuy nhiên qua những gì còn đọc được có thể đoán chủ nhân của nó phải là một người có chí khí vì nét chữ rất phóng khoáng.

Gã cần lên đọc, chữ được chữ mất.

… Xin huynh… vui lòng… địch nhân rất nguy hiểm lại chưa lộ diện… nuôi dưỡng… sau này…

Phần dưới mất một đoạn không đọc được chỉ còn hai chữ: Họ Lưu…

Chu Cẩm Sơn định nhét mẩu giấy vào song gã chợt nghĩ :

– Thật là lạ lùng. Dường như mẫu giấy này có liên quan đến ta?… Nếu đúng vậy, sao sư phụ không chịu nói rõ thân thế của mình… Hẳn là phải có uẩn khúc gì đây!

Gã cẩn thận gấp tờ giấy nhét vào người rồi tìm theo lối cũ đi ra.

Gã lại theo cách thức cũ, thò tay vào nắm cái móc giật nhẹ một cái. Quả nhiên bức tường đá phía trước khép lại như cu.

Lúc đó trời đã gần sáng, Chu Cẩm Sơn theo lối mòn trở ra, gã vừa đi tới lùm cây bỗng giật nẩy người, một giọng nói nghiêm khắc nổi lên từ đằng sau :

– Nghịch tử, ngươi làm gì ở đây?

Chu Cẩm Sơn quay đầu lại, Vương Nhất Minh đã xuất hiện sau lưng gã tự bao giờ :

– Sư phụ! – Gã ấp úng – … Con… Con…

– Ngươi cả gan dám vào thánh địa phải không? Hãy nói thật đi?

– Sư phụ? Đêm qua…

Lão dùng giọng mui “Hừ” một tiếng rồi nói tiếp :

– Hẳn là ngươi có đọc giòng chữ trên tảng đá rồi chứ?

– Sư phụ! Hãy để con giải thích…

– Không cần!

Vương Nhất Minh nghiêm giọng nói :

– Ta không biết phải xử trí sao đây!…

Lão ngừng lại rồi đột nhiên giọng trầm hẳn xuống :

– Ngươi cũng hiểu rằng ta đối đãi với ngươi như con đẻ không có gì phân biệt. Nhưng luật lệ đã đặt ra từ chín đời Giáo chủ trước, bất kỳ ai cũng không thể ra ngoài quy định đó… Ngươi hiểu ý sư phụ rồi chứ?

– Dạ… con hiểu… – Chu Cẩm Sơn cứng cỏi đáp – … Con chết cũng chẳng oán hận gì song…

– Ngươi vẫn còn thắc mắc về lai lịch của mình phải không?

– Thưa sư phụ, đúng thế… Chừng nào con chưa biết rõ lai lịch của mình thì chết không được nhắm mắt…

– Chính ta bao năm nay cũng đang định truy tìm sự thật nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn. Ngươi yên tâm, sư phụ sẽ làm việc đó thay ngươi.

– Gia gia… – Một tiếng thét thất thanh vang lên – Gia gia hãy tha thứ cho tiểu ca đi?

Vương Nhất Minh không quay đầu nhìn lại, lão ôn tồn nói :

– Hồng Nhi, con làm gì mà ra đây sớm thế?

– Hài nhi đã nghe hết rồi… Gia gia, tiểu ca không phải là con người xấu đâu, hẳn là anh ấy có điều gì đó… gia gia hãy để tiểu ca giải thích…

– Ta không bắt lỗi y về việc tại sao y lại vào thánh địa của bổn bang? Nhưng giới luật là giới luật, các Giáo chủ đời trước cũng vậy. Ta làm sao làm khác được…

– Gia gia! Gia gia tha cho anh ấy một lần đi…

– Ta tha thì dễ thôi, song làm sao mà điều hành được đại sự… Hơn nữa, còn “Hình Luật đường”…

– Gia gia… – Vương Sở Hồng nức nở khóc.

– Ta cũng đau lòng lắm, ngươi phải hiểu cho ta!

– Sư phụ! Sư phụ đã hứa giúp con rồi con hoàn toàn mãn nguyện, không còn gì để phàn nàn cả? Xin người cứ ra tay đi…


Vương Nhất Minh gật đầu, gã giơ bàn tay lên rồi nhả chưởng lực ra.

Vương Sở Hồng thấy cha giết Chu Cẩm Sơn, cố nhảy bổ tới gạt tay Vương Nhất Minh thành thử chưởng phong bị chệch đi chút ít.

“Bùng” một tiếng, Chu Cẩm Sơn bị đánh bật về phía sau, máu trào ra khỏi miệng…

– Gia gia… Sao gia gia nhẫn tâm thế…

Vương Sở Hồng gào lên.

Vương Nhất Minh gạt cô ra toan phóng một chưởng nữa, bất ngờ một bóng người xuất hiện, thân pháp mau lẹ không tưởng. Chỉ thấy thấp thoáng bóng đen đã cắp được Chu Cẩm Sơn vào nàch rồi phóng mình vụt đi…

Lúc đó, Vương Xử Nhất từ phía trong chạy ra, gã nói với sư phụ :

– Bẩm Giáo chủ, để thuộc hạ rượt theo gã…

– Không cần! – Vương Nhất Minh nói giọng đầy đau khổ – Vì giữ nghiêm môn quy, ta buộc phải ra tay thôi… Hơn nữa, y đã bị trúng một chưởng rồi…

Chu Cẩm Sơn nhờ Vương Sở Hồng ôm lấy cánh tay Vương Nhất Minh nên chưởng lực bị chếch đi, nhờ vậy, gã bị chưởng lực đánh sớt qua song chưởng thế cũng thật là trầm trọng. Gã cảm thấy khí huyết nhộn nhạo cả lên.

Được quái nhân kẹp vào nạch, gã lơ mơ thấy gió thổi vù vù bên tai như đằng vân giá vũ, chứng tỏ khinh công của quái nhân đã đến độ xuất quỷ nhập thần.

Rồi gã ngất đi không biết gì nữa.

… Lúc tỉnh lại, Chu Cẩm Sơn thấy trước mắt mình lờ mờ một lão già mặt nhăn nheo tóc bạc trắng… gã thấy lão có vẻ quen quen song nhất thời không nhận rõ đó là ai cả.

Gã bỗng nghe thấy tiếng của người quái nhân nói :

– Hà hà… Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại rồi đấy… thật là hi hữu… không ngờ… không ngờ…

– Vãn bối… tiền bối… – Chu Cẩm Sơn lắp bắp – Đây là đâu vậy?… Tại sao người lại cứu vãn bối…?

– Hãy nằm yên, đừng nói nhiều, chân khí chưa hồi phục mà ngươi đã nói là nguy hiểm lắm đấy…

Gã thấy quái nhân đạt tay lên ngực nơi huyệt “Chiến Trung”. Một luồng chân khí mạnh như sóng vỗ bổ ào ạt tràn vào cơ thể gã khiến gã cảm thấy khoang khoái vô cùng. Bỗng gã nghe thấy quái nhân lẩm bẩm :

– Lạ quá! Lạ quá! Chân khí sao lại dội ngược thế này… tiểu tử, ngươi thấy thế nào?

Chu Cẩm Sơn thấy mặt tối sầm lại, ngực y nóng ran như thiêu đốt song gã vẫn trả lời :

– Vãn bối thấy dễ chịu lắm rồi, tiền bối ngừng tay đi thôi!

Quái nhân rút tay ra. Mặt lão đầm đìa mồ hôi. Chu Cẩm Sơn gắng gượng ngồi nhỏm dậy hỏi :

– Thưa tiền bối, vãn bối ở đây đã lâu chưa?

– Hừ! Đến hôm này là vừa tròn hai tháng rồi đấy! Nếu không nhờ viên Cửu Chuyển Hồi Tâm đan của ta thì có lẽ ngươi đã trở thành người thiên cổ rồi!

– Hai tháng! – Chu Cẩm Sơn kinh ngạc kêu lên – … vãn bối…

– Nhưng dù thế nào thì cũng chỉ uổng công thôi… – Quái nhân nói – Cửu Chuyển Hồi Tâm đan của ta chỉ có thể duy trì mạng sống của ngươi một thời gian… Thật đáng tiếc!

– Vãn bối cũng chẳng tha thiết sống nữa – Chu Cẩm Sơn nói – Bố mẹ thì không, sư phụ thì hất hủi…

– Tại sao ngươi lại bị lão Vương Nhất Minh đánh như vậy? Gã yêu thương ngươi lắm mà!

– Vãn bối đã vi phạm môn qui rất nặng, tội không thể tha thứ…

– Dẫu sao cũng không nên ra tay nhẫn tâm như thế! – Quái nhân tức giận nói… – Ngươi lại là kẻ không biết võ công!

– Vãn bối kông dám oán trách sư phụ… Đó chỉ là điều bắt buộc thôi…

– Ngươi vẫn còn bênh vực lão sao?

– Thưa tiền bối – Chu Cẩm Sơn bỗng như sực nhận ra – Tiền bối có phải là…

– Phải, ta chính là người mà ngươi và vị tiểu cô nương kia đã gặp trên núi…

– Vậy tiền bối cũng ở đâu đây thôi…

– Đúng vậy, đây chính là hang động nằm trong thác nước ngươi và tiểu cô nương luyện võ bữa trước.

Chu Cẩm Sơn ồ lên kinh ngạc :

– Thế thì nơi đây cũng giống như Thủy Liêm động của Mỹ Hầu Vương ngày xưa… Làm sao mà tiền bối có thể vào hang được. Thác nước chảy mạnh như thế kia mà…

Quái nhân cười có vẻ thích thú :

– Đó là một tuyệt kỹ của ta. Ngươi xem chốn này có giống chốn bồng lai không?

– Đẹp thật…- Chu Cẩm Sơn trầm trồ.

Chu Cẩm Sơn sực nghĩ tới một điều. Gã hỏi :

– Tiền bối, còn cái hẹn bữa trước…

Quái nhân bỗng xịu mặt xuống, lão buồn rầu nói :

– Ngươi nhắc lại làm ta thêm đau lòng… Ta đã thảm bại rồi…

– Tiền bối… thế là thế nào…vãn bối không hiểu?

– Để ta nói cho ngươi nghe… ta là Xích Mi lão tổ, là đại sư bá của lão Vương sư phụ ngươi…

– Thưa tiền bối… vậy…

– Phải, sư phụ của Vương Nhất Minh là Chưởng môn đời thứ chín Thần Quyền môn, là sư đệ của ta. Y tên là Trương Thiết Tâm. Bình sinh ta vốn không thích công danh chỉ vui thích đánh cờ nên đã giao lại cho y…

– Trương Thiết Tâm tiền bối đã chết rồi? Chính mắt vãn bối thấy…

– Phải! Nghe nói y bị tẩu hỏa nhập ma trong lúc luyện “Lạc Hoa chưởng”. Bản thân ta cũng chỉ luyện được ba thành. Y đang luyện tầng thứ bốn thì bị chết… Do đó, chức Giáo chủ đời thứ mười về tay Vương Nhất Minh…

– Vì sao võ công của Trương tiền bối cao như vậy mà đương thời Thần Quyền môn lại không nổi danh trên giang hồ. Chỉ tới đời sư phụ vãn bối thì tiếng tăm mới nổi lên như cồn? – Chu Cẩm Sơn hỏi.

– Ngươi nên biết rằng võ công của Trương Thiết Tâm rất cao, song y đã bế quan hai chục năm để luyện “Lạc Hoa chưởng”. Mọi việc đều do Dương Hiểu Chi chủ trương… Dương Hiểu Chi võ công tầm thường lại ít chăm lo đến công việc nên thanh thế Thần Quyền môn dần dần tàn lụi. Sau đó… Trương Thiết Tâm đột ngột chết. Không để lại di ngôn gì cả. Ngọc bối của Chưởng môn cũng mất. Đương nhiên Dương Hiểu Chi lên thay… Từ đó nội bộ Thần Quyền môn lục đục, vì thuộc hạ không phục Dương Hiểu Chi. Vì thế mới nẩy ra cuộc đại nội tỷ thí võ công để giành chức Giáo chủ… Vương Nhất Minh đã đánh thắng nên đã chính thức làm Giáo chủ đời thứ mười của Thần Quyền môn… Từ khi lên ngôi Giáo chủ, Vương Nhất Minh khuyếch trương thanh thế, kết giao với các anh hùng hảo hán trên giang hồ, có quan hệ mật thiết với Chưởng môn các phái lớn. Nghe đâu Lạc Hoa chưởng y đã luyện được tới lớp thứ hai rồi…

– Lạc Hoa chưởng lợi hại như vậy tại sao vãn bối thấy sư phụ đấu với nữ nhân không chống cự nổi?


– Nếu vậy thì quả là lạ lùng – Xích Mi lão tổ trầm ngâm nói – Ngươi nên biết rằng chỉ cần luyện được đến tầng thứ ba là giang hồ đã hiếm có người địch nổi. Như lão phu đây nổi danh khắp giang hồ khiến bọn ma đầu kể cả bọn tàn ác nhất cũng phải nể sợ. Nhưng Lạc Hoa chưởng rất khó tập, nếu tập sai một chút, thì không những tẩu hỏa nhập mà mà nhẹ nhất thì công lực cũng mất… Hay Vương Nhất Minh bị rơi vào trường hợp đó chăng?

Chu Cẩm Sơn vì không hiểu rõ mấy về võ công nên y cũng không hỏi thêm nữa. Gã hỏi Xích Mi lão tổ :

– Hồi nãy tiền bối đang nói về cuộc thi đấu gì đó… Hình như tiền bối bị thất bại, phải không?

– À! Thất bại thì cũng đúng mà không thất bại cũng đúng…

– Sao lại kỳ vậy?

Xích Mi lão tổ không trả lời. Lão dắt Chu Cẩm Sơn đi sâu vào thach động.

Bên trong rộng rãi vô cùng. Chu Cẩm Sơn thấy có cái bàn đá, trêm có vẽ bàn cờ. Trên mỗi bàn đều có sắp sẵn những quân cờ bằng đá. Xích Mi lão tổ nói :

– Đây là sáu mươi bốn nước cờ thế bí hiểm của một tiền nhân đời trước là Linh Trí thượng nhân. Lão đặt ra sáu mươi bốn thế cờ này, ai giải được sẽ có trong tay một pho bí kíp võ công thượng thừa. Đến lúc về già mà vẫn không ai giải được những thế cờ này. Lão chán nản vô cùng. E rằng tuyệt học võ công sẽ bị thất truyền, lão phải cất công tìm người có căn cốt để truyển dạy cho, nhưng thật uổng công, tìm mãi mà không được, lão đem toàn bộ tuyệt học chôn dấu ở một nơi… Sau đó… lão gặp được một người… nhưng lúc đó…

– Thưa tiền bối rồi sao ạ! – Chu Cẩm Sơn sốt ruột hỏi.

– Lúc gặp được truyền nhân thì Lính Trí thượng nhân đã hấp hối rồi…

– Vậy là tuyệt học đó truyền rồi sao? – Chu Cẩm Sơn nói giọng tiếc rẻ.

– Không! Nó không thất truyển bởi vì vị đệ tử duy nhất ấy là một kỳ nhân.

– Người đó là ai vậy?

– Phổ Hiền đại sư.

– Phổ Hiền đại sư? – Chu Cẩm Sơn há hốc miệng ra – Vãn bối tuy chẳng hiểu gì về võ công cả song vẫn thường nghe sư phụ nói chuyện với đồng đạo võ lâm cũng chính Phổ Hiển là người đã sáng lập ra môn võ công đó…

– Đấy là lời đồn thôi vì ngay cả Thái Ất đạo nhân không những không học được mấy mà cũng không biết điều đó…

– “Lúc ấy Phổ Hiền hãy còn trẻ tuổi là môn đồ của phái Thiếu Lâm. Một lần vào rừng Phổ Hiền đi lạc vào hang động và vô cùng ngạc nhiên khi thấy một lão già người khô đét đang ngồi tinh toa. trên một tảng đá. Phổ Hiền toan lại gần xem ông ta đã chết chưa thì bỗng thấy một hấp lực vô hình kéo đại sư lại. Rồi một tiếng cười vang lên, cái thân hình khô đét kia bỗng bật ra tiếng nói :

– Thật là kỳ duyên, kỳ duyên, ta đã gặp được đệ tử rồi…

Phổ Hiền kinh ngạc vội vòng tay xá dài :

– Tiền bối… tiền bối. Người là ai? Người định nói đến đệ tử nào vậy?

– Ta nói ngươi đấy. – Thân hình khô đét khẽ mấp máy môi – Ngươi có căn cốt quả đáng là người ta muốn tìm bấy lâu nay! Ta sẽ truyền cho ngươi một công phu tuyệt thế. Ngươi có học không?

– Thật đáng tiếc! – Phổ Hiền đại sư nói – Đệ tử là môn đồ của phái Thiếu Lâm rồi, không thể nào nhận người là sư phụ được. Mong…

– Ta là Linh Trí thượng nhân. – Thân hình khô đét không cần đếm xỉa gì lời nói của Phổ Hiền. – Võ công của lão Trí Học thiền sư của ngươi có đáng gì mà phải học… Ngươi yên tâm, võ công của ta không phải là tà ma ngoại đạo gì đâu, xuất xứ cũng từ Thiếu lâm mà ra cả.

– Nhưng…

– Ta biết người còn áy náy về điều đó song ta không bắt ngươi phải nói ra ta là sư phụ đâu. Nhanh lên, không thì không kịp nữa, ta chỉ còn sống mấy giờ nữa thôi.

– Tiền bối… Sao có thể như vậy được.

– Đừng lo lắng cho ta, ai sinh ra trên đời này mà lại không có lúc phải tử biệt nó. Đạo phật đã dậy “Hữu sinh, hữu biệt, hễ đã có bản thể tất có lúc phải bị hủy hoại, đó là lẽ thường của tạo hóa”. Ta cũng không ra ngoài lệ đó…

Linh Trí thượng nhân ngừng lại rồi nói tiếp :

– Đây là một môn võ công tuyệt thế suốt cả đời ta, chưa hề có ai địch nổi hai chiêu… uy lực thật không bến bờ. Phải là người có đức mới học được.

– Đệ tử làm sao xứng đáng được tiền bối tin cậy đến thế…

– Ta biết tìm được người tin cậy là khó… nhưng ngươi… hội đủ tất cả điều kiện…

Giọng Linh Trí thượng nhân bỗng tắt lịm song chỉ một thoáng sau, cặp mắt của Linh Trí mở ra, hai luồng thần quang sáng quắc một cách lạ thường,,, Phổ Hiền giật mình. Lão chợt nhớ ra có lần Trí Huệ thiền sư có kể về một nhân vật tiền bối chỉ cần phóng thần lực từ cặp mắt ra đã có thể giết hàng trăm mạng người. Thì ra… Linh Trí thượng nhân chính là vị tiền bối ấy…

– Ngươi… Ngươi… – Giọng Linh Trí thượng nhân bỗng trở nên đứt quãng. – Ngươi có chịu nhận lời không? Đừng phụ lòng ta…

Phổ Hiền phân vân. Nhận Linh Trí thượng nhân là sư phụ mà giấu diếm Trí Huệ thiền sư thì mang tội dối trá, phản bội, phạm vào ngũ giới của người tu hành mà không nhận thì…

– Ngươi còn chờ gì nữa, nếu không sẽ không kịp nữa đâu… Người chí khí là người không nên bị ràng buộc vào những điều nhỏ nhặt… Đừng làm ta thất vọng…

Phổ Hiền vội quỳ xuống trước mặt Linh Trí thượng nhân. Lão thấy ở vị tiền bối này khí độ thật hiên ngang. Phổ Hiền nói :

– Đệ tử bái kiến sư phụ. Đệ tử xin thề không làm phụ lòng mong mỏi của sư phụ…

Linh Trí thượng nhân khẽ mỉm cười, vẻ thỏa mãn. Lão nói :

– Toàn bộ bí kíp ta đã chôn ở một nơi, con sẽ chôn ta ở đó… Bây giờ ta không thể truyền dạy cho con được nữa… Đây là nơi đồ đệ…

Lão bỗng gục đầu xuống không nói được nữa, rồi đột nhiên ngẩng cao đầu nói luôn một mạch :

– Chân khí ta đã tuyệt rồi. Ta sẽ đọc khẩu quyết luyện công cho ngươi. Ráng nhớ cho kỹ. Vì tập luyện sẽ rất khó khăn đấy…”

– Rồi ra sao? Linh Trí thượng nhân có đọc hết khẩu quyết được cho Phổ Hiền đại sư không?

– Không, Linh Trí thượng nhân chỉ đọc được có một nửa… vì thế… thiên hạ mới đồn rằng môn võ bí truyền ấy có hai phần, một nửa là Linh Trí thượng nhân, một nửa là của Phổ Hiền đại sư, nhưng sự lợi hại thì cũng tương đương mà thôi…

Xích Mi lão tổ trầm ngâm một lúc. Lão nói :

– Ngươi là một trong số ít người được bíêt điều đó… thôi để ta nói nốt cho ngươi nghe… Lần trước ta có hẹn ngươi sau hai tháng đến đây thực ra là định nhờ ngươi một việc rất hệ trọng…

– Vãn bối đâu có tài cán gì có thể giúp được, võ công lại không biết…

– Chính vì ngươi không biết võ công thì mới nên việc đấy… – Xích Mi lão tổ mỉm cười. – Nguyên do Thần Quan đạo nhân vốn là chỗ thâm giao của ta. Chúng ta đã giao ước với nhau là ai giải được sáu mươi bốn thế cờ này sẽ thắng cuộc. Nếu ta thua, sẽ mất cho y một tuyệt kỹ của ta, còn nếu ta thắng thì y sẽ phải trao cho ta viên thuốc “Ngọc Lộ Lục Hợp đan, Ngũ Linh tán”.

– Viên thuốc ấy có gì quý báu mà tiền bối phải đổi cả tuyệt kỹ của mình. – Chu Cẩm Sơn hỏi.

– Với ta, thì bây giờ chẳng cần thiết nữa, bởi vì đã mấy chục năm, ta và lão vẫn hòa. Mỗi người đều giải được ba mươi mốt thế. Ván thứ sau mươi ba, ta và lão phải hai người mới giải được. Chỉ còn lại thế thứ sáu mươi tư.

– Thực ra – Xích Mi lão tổ nói tiếp – Sáu mươi ba thế cờ đó chỉ là sự tiếp nối để giải thế cuối cùng. Thế này mới thực là quan hệ đến nơi cất giấu tuyệt kỹ võ công…

– Nếu như khó khăn đến thế, mất chục năm hai tiền bối còn chưa giải được thì liệu vãn bối có thể làm được gì… – Chu Cẩm Sơn thốt lên.

– Ngươi hãy nhìn đây! – Xích Mi lão tổ dắt Chu Cẩm Sơn vào sâu trong hang – Cứ đúng ngọ, lúc mặt trời chiếu xuống cái khe nhỏ ở trên đỉnh hang thì ta lại thấy một con rùa từ cái giếng này ngoi lên… Ta sực nhớ rằng danh hiệu của vị tiền bối đó là Linh Trí thượng nhân. Vậy hẳn con rùa này không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện. Lời giải thế cờ có thể nằm ở đây!

– Sao tiền bối không bắt nó lên, giếng này đâu có sâu lắm đâu?

– Chính đó mới là chỗ rắc rối. Nước trong giếng lạnh một cách kỳ lạ, một ngươi có võ công như ta nếu mò xuống công lực sẽ tiêu tan hết, điều đó có nghĩa là bao nhiêu năm công phu sẽ tan tành mây khói… Còn ngươi có thể xuống được vì ngươi chẳng có võ công gì cả. Điều đó vô hại…

– Vậy bây giờ vãn bối xuống bắt nó cho tiền bối nhé!

– Ta thì không cần nữa nhưng lại rất hữu ích cho ngươi. Nếu như lời giải thế cờ nằm ở mu rùa thì không những ngươi có hy vọng luyện được tuyệt thế võ công mà còn có thế đổi lấy viên thuốc để chữa bệnh…

– Ngọc Lộ Lục Hợp đan Ngũ Linh tán?

– “Phải! Ngọc Lộ là tên một loại rượu quý xuất xứ từ nước Thổ Phồn. Sở dĩ gọi là Ngọc Lộ vì loại rược này được ngâm cùng với ngọc của một con trăn sống ngàn năm, còn quý giá hơn ngọc Lam Điển nhiều. Ngâm viên ngọc ấy nơi mát mẻ đúng ba trăm sáu mươi lăm ngày tương ứng với ba trăm sáu mươi lắm của chu thiên.

Sau đó hạ thổ cũng chừng ấy ngày nữa để hút lấy khí thuần âm. Rồi lấy lên để trên đỉnh núi cao từ giờ ngọ đến giờ thân để hút lấy khí thuần dương.

Trong vòng ba trăm sáu mươi lăm ngày nữa, trộn vào rượu sáu vị thuốc quí cùng chín loại thuốc nữa như: Mao căn, Huỳnh bát, Trạch lan, Kinh giới, Sa tiền, Đào nhơn, Khương lượt, Mộc thông, Vân Linh. Sau đó bắt cho được năm giống vật quý hiếm là Long, Ly, Quy, Phượng và Cọp mà phải toàn con đực lại cùng tuổi với ngau mới được lấy xuống nghiền nhỏ cho vào rượu đậy kín lại.

Đặt lên một cái chảo sắt đốt lửa nhỏ khi nào cạn hết sẽ còn lại một thừ bột màu đỏ, vê lại được một hoàn thuốc to bằng trái táo. Bỏ hoàn thuốc này vào miệng một con cọp cái cho nó nuốt vào bụng. Bảy năm sau bắt cọp mổ bụng ra lấy thuốc dùng.

Sở dĩ con cọp không ăn được và tiêu đi là vì khi vào bụng, viên thuốc sẽ rắn lại rồi nằm yên trong bao tử không bị tống ra ngoài…”

– Chà! – Chu Cẩm Sơn la lên – Công phu như vậy thì hẳn là phải quí lắm…

– Đúng thế, lão độc vật đã phải mất mấy chục năm mới có được, nên quí còn hơn cả sinh mạng của lão, người được hoàn thuốc ấy công lực sẽ bằng một trăm năm tu luyện lại không sợ bất cứ một loại độc dược nào nữa!

– Thưa tiền bối, thế thì đời nào lão chịu đưa cho vãn bối?


– Tiểu tử, ngươi ngốc lắm, ta với lão đã có ước hẹn: Ai giải được trước…

– Vãn bối hiểu rồi… Vậy…

– Nhưng ta e rằng ngươi bị trúng chưởng nặng như vậy mà xuống thì toi mạng ngay. Ta cho rằng Vương Nhất Minh đã bị trúng một loại độc nào đó nên chưởng lực của y mới kỳ quái như vậy…

– Nhưng đằng nào vãn bối cũng không sống được kia mà! Thà chết sớm còn dễ chịu hơn…

Chu Cẩm Sơn nói đoạn gã chạy ngay tới miệng giếng rồi ngó xuống. Xích Mi lão tổ nói :

– Khoan, để ta buộc dây vào người ngươi, khì nào bắt được thì ta kéo ngươi lên, ngoài ra ngươi phải ngậm cái này đã…

Lão đưa cho Chu Cẩm Sơn một cái ống rỗng lấy từ một loại cỏ gọi là Trường Thiên Thảo rồi bảo :

– Ngươi hãy ngậm lấy cái này vào miệng sẽ không bị ngộp thở.

Chu Cẩm Sơn cắn cọng cỏ vào miệng rồi buông mình xuống giếng. Thoạt tiên gã cảm thấy như muôn ngàng mũi dao đâm vào da thịt vì làn nước lạnh đến ghê người. Gã suýt ngất đi song lại cố trấn tĩnh lại trườn xuống dưới.

Giếng không sâu lắm, chỉ chừng mấy sải tay là tới đáy.

Gã mở to cặp mắt nhưng dòng nước tối đen khiến thoạt đầu gã không nhìn thấy gì cả.

Hồi lâu, quen dần với bóng tối, gã thấy một vật đen đen nằm nép ở thành giếng y như con thằn lằn bám vào thân cây vậy. Đúng nó rồi! Chu Cẩm Sơn quơ tay chụp lấy rồi kéo sợi dây ở bụng.

Xích Mi lão tổ phía trên thấy động liền rút dây lên. Chu Cẩm Sơn người tím đen như một xác chết, hai mắt nhắm nghiền nhưng tay vẫn ôm chặt con rùa vào bụng.

Xích Mi lão tổ đặt gã nằm xuống rồi truyền chân khí sang người gã.

Chừng uống cạn tuần trà, Chu Cẩm Sơn mới khẽ động đậy được cặp mắt. Gã mấp mấy nói thều thào :

– Tiền bối… có… có… đúng là…

– Tiểu tử, ngươi đừng có nói vội… để ta…

Xích Mi lão tổ ngồi xem xét mu rùa rất kỹ lưỡng song không phát hiện điều gì cả. Con vật chống cự rất dữ dội, không chịu nằm yên. bỗng nó đạp mạnh hai chân sau xuống đất lật ngửa người lên. Xích Mi lão tổ reo to :

– Đây rồi! Đây rồi! Thì ra dưới bụng nó có một hàng chữ li ti dẫn giải cách đi thế cờ cuối cùng.

Lúc Chu Cẩm Sơn thức dậy, trời đã sáng. Gã cảm thấy dễ chịu, chân khí lưu thông huyết mạch thông suốt. Gã cảm thấy Xích Mi lão tổ vẫn đang ngồi bên bộ bàn có nét mặt lộ rõ vẻ hoan hỉ. Chu Cẩm Sơn rón rén lại gần rồi khẽ hỏi :

– Tiền bối… Có đúng là tiền bối đã tìm ra cách phá thế cờ rồi không?

– Đúng thế! Đúng thế! Ta đã thành đệ nhất kỳ thủ rồi…

– Chúc mừng tiền bối – Chu Cẩm Sơn vui vẻ nói.

Xích Mi lão tổ đứng dậy, xoa hai bàn tay vào nhau rồi mỉm cười nói.

– Điều này nên dành cho ngươi. Đúng là mọi sự đều không ngoài chữ “duyên”, ngươi thật may mắn lắm đó. Tuy thế, nếu muốn có được pho võ công tuyệt thế cũng không phải dễ dàng đâu, cần phải có Thái Cực đồ… Tiểu tử, ngươi hãy lại đây rồi học lại thế cờ này…

– Tiền bối, dù vãn bối có thắng được Thần Quang đạo nhân để lấy được Ngọc Lộ Lục Hợp đan Ngũ Linh tán đi chăng nữa thì cũng mang về đây cho tiền bối…

– Không, chính ngươi là người xứng đáng được hưởng. Ta đã nói với ngươi thác nước này cứ mười năm lại có ba ngày nước ngừng đổ xuống. Lúc ấy cảnh vật yên tĩnh và thần tiên đến lạ thường, khiến cho bất kỳ ai được ngồi ở đó tâm trí cũng trở nên sáng suốt minh mẫn. Đó cũng chính là kỳ hẹn giữa ta và Thần Quang đạo nhân gặp nhau để đánh cờ. Bây giờ là lúc ngươi phải tự đi tìm lão vì kỳ hạn đã hết…

– Vãn bối biết tìm Thần Quang đạo nhân ở đâu được? – Chu Cẩm Sơn hỏi.

– Đó là điều cực kỳ khó khăn! Thần Quang đạo nhân bình sinh không tiếp ai, tính tình rất cổ quái nên ất khó gặp được lão. Lão có một sơn trang ở phía Tây núi Ngũ nhạc… nhưng hành tung bất định lại hay thay đổi dung mạo…

– Thưa tiền bối, vậy có cách nào tìm được lão không?

– Lão rất thích chơi cờ! Nhưng rất ít kẻ dám đấu cờ với lão vì kết quả thảm bại là sinh mạng. Không ai chơi cờ mà thắng được lão, kết quả là đều phải để lại nắm xương tàn để lão mài đẽo thành quân cờ… Nơi lão ở có khoảng cả ngàn bộ cờ bằng xương như thế…

– Thế nếu Thần Quang đạo nhân thua, lão sẽ mất mạng hay sao?

– Không! Lão sẽ truyền dạy võ công cho kẻ thắng vì võ công lão cực cao… ta… cũng không địch nổi lão…

– Như vậy, lão quá tàn ác?

– Không hẳn thế! Bởi những kẻ tìm đến lão đều nhằm một mục đích học được võ công để hùng bá thiên hạ… Những tham vọng như vậy đều phải trả giá… Nhưng ngươi thì lại khác bọn chúng. Ngươi cần linh đơn để chữa bệnh và trong tay đã có cách phá sau mươi bốn thế cờ này… Lão sẽ thua thôi!

– Tiền bối… Vậy vãn bối xin cáo từ…

– Được… Ngươi nên đi tìm lão càng sớm càng tốt vì bệnh của ngươi để lâu sẽ khó trị. Ta cho ngươi mấy viên Cửu Chuyển Hồ Tâm đan.

Lão lấy trong người ra một cái lọ con đưa vào tay Chu Cẩm Sơn rồi nói tiếp :

– Cứ một tháng ngươi lại uống một viên thì sẽ kìm chế được độc khí phát tác…

– Đa tạ tiền bối đã chiếu cố… – Chu Cẩm Sơn nói giọng kính cẩn – Vãn bối xin ghi lòng tạc dạ…

– Đừng có nói những lời khách sáo với ta, này tiểu tử, tự nhiên ta lại có một ý nghĩ này…

– Tiền bối cứ chỉ dậy, vãn bối sẽ nghe theo…

– Ta suốt đời không ai thân thích, không nhận đệ tử, về già lại thấy cô đơn… ta muốn nhận ngươi làm nghĩa đệ…

– Tiền bối, vãn bối sao dám thế? Vãn bối còn nhỏ tuổi…

– Không sao! Ngươi cứ gọi ta là đại ca là được rồi… thế là vui hơn, ngươi chịu không?

– Được như vậy thì còn gì bằng, nhưng…

– Không nhưng gì cả… Ngươi đồng ý là được rồi… Này tiểu tử! – Xích Mi lão tổ vui vẻ gọi – Ta muốn tặng ngươi một thứ này…

– Đại…

Chu Cẩm Sơn định nói đại ca, song gã thấy khó nói quá… Lão già tóc bạc trắng này lại kết tình huynh đệ với một tiểu tử thì thật kỳ…

– Cứ gọi đại ca đi mà. Ta đã bảo…

– Đại ca… – Chu Cẩm Sơn ấp úng nói – Đại ca đã đối xử quá tốt với tiểu đệ rồi… Tiểu đệ… không dám nhận đâu…

– Đừng có nói nhăng thế…

Lão vừa nói vừa rút trong người ra một cuốn sách :

– Thật đáng tiếc là ngươi lại chưa thể nào đọc võ công được nhưng ta cũng trao cho ngươi cuốn sách này, khi nào uống được Ngọc Lộ Lục Hợp đan Ngũ Linh tán, công lực tăng lên, chân khí điều hòa thì ngươi sẽ luyện tập…

– Đại ca! Đây là võ công gì vậy…?

– Đây không phải là võ công! Ngươi nên nhớ rằng Thần Quang đạo nhân đã phải đổi cả hoàn thuốc quí giá nhất của lão để lấy nó đấy! Có tuyệt kỹ này ngươi võ công kém cỏi cũng không ai làm gì nổi ngươi được…

Lão lật mấy trang sách ra, bên trong không có chữ nghĩa gì cả, chỉ có hình rất nhiều bàn chân chằng chịt cùng những dấu hiệu khó hiểu.

– Đây là “Cửu Cung bộ pháp”, dựa theo phương vị của tinh đẩu mà chế thành. Năm xưa trên đỉnh Ly Sơn tuyết phủ, có chín vị kỳ nhân bàn luận võ công rồi ngắm sự dịch chuyển dịch của tinh tú mà sách tạo ra bộ pháp này. Đó là các sao Giốc, Chấp, Chương, Bế, Đẩu, Phong, Lâu, Khê, Tịnh. Cả thẩy là chín vị. Đây là một công phu lợi hại dù địch nhân lợi hại đến đâu cũng không sao phạm vào thân thể ta được. Ngươi hãy xem cho kỹ nhưng chưa tập được đâu vì phải có nội lực thật thâm hậu mới luyện được. Ta phải mất mười năm mới thông hiểu được chỗ diệu dụng của nó đấy!

Xích Mi lão tổ ngừng lời. Lão lấy ra một tấm thẻ bằng đồng rồi nói tiếp :

– Trước đây, khi tung hoành trong Trung thổ, mặc dầu không ở môn phái nào cả song tấm lệnh bài này là dấu hiệu riêng của ta, bất cứ bọn tà ma ngoại đạo trông thấy cũng phải nể sợ. Nay ngươi hãy cầm lấy, sẽ có chỗ đắc dụng sau này…

– Đại ca, nếu như tiểu đệ muốn tìm đại ca thì biết tìm ở đâu? Đại ca còn ở đây chăng?

– Chưa chắc, vì nơi này đâu còn gì lưu luyến với ta nữa, ta sẽ đi ngao du cho phỉ chí tang bồng.

Xích Mi lão tổ mơ màng nói :

– Tiểu đệ cứ yên tâm! Nếu như Xích Mi này còn sống ắt tiểu đệ sẽ gặp được. Ta đã nói rồi “Mọi việc không ngoài chữ duyên”.

Chu Cẩm Sơn bỗng cảm thấy hào khí trong lòng nổi lên, gã vòng tay nói :

– Đa tạ đại ca, tiểu đệ xin cáo biệt. Hẹn ngày tái ngộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.