Đọc truyện Bát Nhã Thần Chưởng – Chương 13: Tái ngộ Cái bang
Sẵn có mấy con ngựa của bọn Thanh Long bang để lại. Chu Cẩm Sơn nhảy lên một con rồi ra roi phi nước đại. Chừng được mấy chuc dậm gã tới một thị trấn nhỏ, đìu hiu xơ xác. Chỉ có một tửu điếm hãy còn mở cửa vì lúc ấy trời đã là khuya. Trong quán vắng tanh, gã phổ tạp đang ngồi ngáp trên một cái ghế đặt giữa phòng, thấy Chu Cẩm Sơn bước vào, gã đứng bật ngay dậy.
– Khách quan dùng gì ạ? – Gã xum xoe hỏi.
– Ở đây có thứ gì ăn ngon không?
– Cái gì cũng có, thịt bò nấu rượu, cá bỏ lò, gà hấp muối…
– Cho món thịt bò nấu rượu. – Chu Cẩm Sơn nói.
– Có ngay! Có ngay! – Gã liến thoáng nói – Mời khách quan dùng trà trước đã…
Đồ ăn được mang ra, đang đói bụng nên Chu Cẩm Sơn ăn một loáng đã hết sạch. Gã thấy trời đã tối nên nói với chủ quán :
– Ở đây có chỗ nghỉ đêm không?
– Dạ có, nhưng chắc không được như ý khách quan đâu, chỗ này hoang vắng….
– Không sao! Tại hạ chỉ cần chỗ ngả lưng thôi là được rồi. Mai đi sớm.
– Vậy thì được! Xin mời đi lối này.
Gã dẫn Chu Cẩm Sơn đi theo lối cầu thang bên phải vào một căn phòng được bày biện sơ sài, tường vách mối mọt ăn khắp chỗ. Gã mỉm cười nói :
– Quán nghèo chỉ có vậy thôi, xin khách quan bỏ qua cho. Ở đây chúng tôi lấy giá cũng phải chăng.
– Tiền nong ngươi không phải nói tới ta chỉ cần yên tĩnh là được.
Chu Cẩm Sơn đóng cửa lại rồi lên giường xếp chân bằng tròn luyện công.
Tập xong gã toan nằm xuống nghỉ thì bỗng nhiên có tiếng động bên ngoài rồi một mũi tên từ cửa sổ bắn vào căn phòng cắm phặp vào tường.
Gã thấy đuôi mũi tên có gắn một mảnh giấy liền mở ra xem. Bên trong vỏn vẻn chỉ có mấy chữ :
“Mời thiếu hiệp đến ngay Linh Sơn tự cách đây hơn dặm về phía Tây! Việc rất quan trọng xin thiếu hiệp giúp cho…”
Phía dưới không thấy tên họ người viết là ai cả! Chu Cẩm Sơn nghĩ bụng :
– “Chắc là ai đó bị uy hiếp nên cầu ta đến viện trợ! Không lẽ lại khoanh tay ngồi yên”.
Nghĩ thế gã liền phóng mình ra ngoài cửa sổ nhắm thẳng hướng Tây thẳng tiến. Không gian xung quanh tối đen như mực. Đường đi mỗi lúc một rậm rạp bởi cây cối mọc chằng chịt.
Quả nhiên đi chừng hơn mười dặm, gã trông thấy lờ mờ một ngôi chùa được xây cất chênh vênh trên triền núi, bên trong có ánh đèn tỏa ra. Chu Cẩm Sơn tiến nhanh về phía ngôi chùa, lúc đến nơi thấy cửa chùa khép hờ không đóng, gã đẩy mạnh cửa bước vào.
Quang cảnh bên trong khiến Chu Cẩm Sơn sửng sốt. Trên sàn nhà la liệt khoảng bảy tám xác chết, mặc quần áo đủ các môn phái. Góc bên phải là xác một nhà sư chùa Thiếu Lâm, kế đến là hai xác chết của hai đệ tử phái Võ Đang.
Tất cả đều trong tư thế nằm ngửa, mắt trợn trừng vẻ khiếp sợ vô cùng.
Chu Cẩm Sơn thấy trên môi nhà sư hơi mấp máy, hiển nhiên lão còn sống. Gã liền cúi xuống đặt tay vào ngực nhà sư truyền công lực nhà sư truyền công lực thượng thừa cùa mình vào hy vọng sẽ hỏi được đôi điều.
Được chừng một lúc. môi nhà sư bỗng chuyển động nhiều hơn, rồi thều thào rất khẽ, phải chú ý lắm mới hiểu được lão nói gì.
– Thí….. chủ….. là…..ai?
– Vãn bối là Chu Cẩm Sơn, có người đến bào tin đến đây không ngờ chậm trễ một chút.
– Không… Không…
Lão định nói một câu gì nữa song không thốt nên lời :
– Coi… chừng…. – Lão lắp bắp.
– Ai đã hạ độc thủ… xin đại sư cố nói cho vãn bối được biết.
Chu Cẩm Sơn thấy lão không trả lời, lại thấy ngực nhà sư bị trúng một chưởng bầm đen hết xung quanh chứng tỏ lão bị nội thương cực kỳ trầm trọng, ngay cả đầu ngón tay cũng thâm tím lại, một biểu hiện hết sức nguy kịch.
Trong Bát Nhã thần công phần cuối có đề cập sơ qua về y đạo có nói tới trình trạng này là “Thập Chỉ Liên Tâm” mười đầu ngón tay của con người có liên hệ mật thiết đến kỳ kinh bát mạch, bị bầm tím có nghĩa là nội tạng đã hư hại nặng khó bề cứu chữa.
Gã chợt nghe thấy tiếng động mạnh bên ngoài cửa bật tung ra. Gầ hai chục cao thủ bước vào. Đi đầu là một nhà sư, mặt tròn da dẻ hồng hào, bên cạnh cũng là một nhà sư chùa Thiếu Lâm mà Chu Cẩm Sơn đã biết mặt là Phương Lâm đại sư, mấy người khác là bọn đạo sĩ phái Côn Luân, Thanh Thành. Nhưng người làm Chu Cẩm Sơn ngạc nhiên hơn là Vương Xứ Nhất, cao đồ của Vương Nhất Minh.
Nhà sư đi đầu dừng lại rồi cất tiếng thanh âm mạnh mẻ vô cùng :
– A di đà phật! Bần tăng là Bất Nghi đại sư xin được hỏi quí tính cao danh của thí chủ?
– Vãn bối là Chu Cẩm Sơn… trước đây là…
Gã định nói lên gia phụ mình song lại thôi. Bỗng nghe Vương Xứ Nhất quát to :
– Tên phản đồ kia, mi có nhận ra ta không?
Chu Cẩm Sơn nổi giận, gã đã chính tai nghe Triệu Bất Nhị nói Vương Nhất Minh là kẻ giết cha mẹ mình, hẳn tên này cũng có tham gia ít nhiều. Gã trầm giọng nói :
– Tuy Vương Nhất Minh là nghĩa phụ của ta, song chưa bao giờ ta được học võ công của lão, sao lại gọi là phản đồ được… Hơn nữa, chính tại hạ cũng đang định đến “Thần Quyền môn” để hỏi cho ra lẽ đây.
– Ta biết.. ta biết..! – Vương Xứ Nhất cười sằng sặc – Qúi vị anh hùng, gã này đã chiếm đoạt được Bát Nhã thần chưởng nên mới lên giọng phách lối như thế, y còn nhẫm tâm ra tay sát hại…
Gã chỉ tay vào mười mấy xác chết trên sân.
– Thiện tai! Thiện tai! Sao thí chủ nỡ ra tay tàn độc như vậy! – Bất Nghi đại sư vẫn ôn tồn nói – Thanh Vân hòa thượng của bổn chùa đâu có hiềm thù gì với thí chủ đâu?
– Thì ra nhà sư bị trúng chưởng là Thanh Vân hòa thượng.
Chu Cẩm Sơn nghĩ bụng, gã vội nói :
– Đại sư, vụ này có sự hiểu lầm, vãn bối….
– Đừng có nhiều lời… – Vương Xứ Nhất cắt ngang – Ngươi còn có một tội danh nữa ngươi có nhận không?
– Tội gì? Ngươi thử nói xem!
– Ngưoi đã đầu độc các đệ tử Cái bang, Tùng Lâm đ*o trưởng rồi nhiều người khác nữa trong đại hội Cái bang ở Kim Sơn trấn…
– Ngươi đừng có ngậm máu phun người… – Chu Cẩm Sơn tức giận nói – Việc này… có thể liên quan tới Trần Bá Lưu, chính lão…
Chu Cẩm Sơn định kể cho mọi người nghe chuyện gã nhận ra Trần Bá Lưu là người đã nhờ gã và Lưu cô nương đánh xe chở thực phẩm đến nhà Vương phủ gia sau đó đột nhiên xuất hiện tranh chức Bang chủ. Gã toan nói thì Phương Lâm đai sư đã chen vào :
– Bữa đó, cũng may bần tăng không ăn gì, nếu không đến bây giờ, công lực cũng chưa chắc đã hồi phục…. Nghe Vương thí chủ nói mới biết thì ra chính Chu thiếu hiệp đã mang thực phẩm đến…
– Đại sư! Vãn bối có mang rau quả đến cho các vị thật song….
– Thôi! Việc đã rành rành thết, thí chủ còn chối cãi làm chi! Vậy thử hỏi mười mấy xác chết này ngoài thí chủ ra còn ai vào đây nữa!
– Lúc vãn bối đến đây, sự việc đã xảy ra rồi…
– Tại sao thí chủ lại đang đêm đến chỗ này làm gì?
– Có một kẻ nào đó, bắn một mũi tên vào phòng trong có gài bức thư nhờ vãn bối đến đây cứu trợ.
– Thí chủ nói nghe vô lý quá! – Bất Nghi đại sư thong thả nói – Nếu họ muốn nhờ thí chủ giúp đỡ, sao không vào tận nơi để nói mà phải dùng thủ đoạn lén lút đó.
– Nếu như không phải như vậy thì vãn bối đã bị mắc mưu chúng rồi…
– Thí chủ hãy đưa bần tăng coi lá thư xem sao? – Bất Nghi đại sư bảo gã.
Chu Cẩm Sơn thò tay vào bọc song sực nhớ gã đâu có mang theo người. Gã nói :
– Xin mời các vị theo tại hạ đến tửu điếm. Lá thư tại hạ vẫn để trên bàn.
– Đúng là đồ dối trá… Ngươi đừng ỷ mình võ công cao mà thoát khỏi đây được đâu. – Vương Xứ Nhất quát lên.
– Bần tăng có đề nghị như thế này. Thí chủ nên theo bần tăng về chùa Thiếu Lâm, đợi tháng sau có đại hội Bát đại môn phái chúng ta sẽ xem xét lại. – Bất Nghi đại sư ôn tồn nói – Nếu lúc ấy, quả thất thí chủ bị oan, bần tăng xin hứa sẽ không gây khó dễ gì cho thí chủ đâu. Thí chủ nghĩ sao?
– Điều đó, vãn bối quyết không thể tuân theo được… vãn bối còn phải tới Thần Quyền môn hỏi cho ra lẽ…
– Thí chủ lại gây khó khăn cho bần tăng rồi… bởi vì sự việc hôm nay quần hào đều chứng kiến.
– Vãn bối đã nói không phải là không phải. – Chu Cẩm Sơn cố thanh minh – Nhất định phải có kẻ nào đã ra tay?
– Chốn hoang vắng này làm gì có ai ngoài thí chủ? Thanh Vân hòa thượng của bổn tự võ công rất cao, ai là người có thể hạ sát được y? Bần tăng đã biết mới đây, thí chủ đã giết khá nhiều đệ tử Cái bang, chứng tỏ võ công thí chủ không phải tầm thường…
– “Chuyện mới đây thôi sao Bất Nghi đại sư đã biết rồi”. – Chu Cẩm Sơn nghĩ bụng.
Gã nói :
– Chuyện đó thì có nhưng không phải là đệ tử Cái bang mà là bọn Thanh Long bang…
– Thí chủ lại còn chối cãi nữa sao? Chính Bang chủ Trần Bá Lưu đã xác nhận là người của y?
– Thật là tức cười quá! – Chu Cẩm Sơn nói – Nếu Đại sư còn nghi ngờ, hãy hỏi Bất Quá Ngũ…
– Thôi, đừng có nhiều lời nữa!- Vương Xứ Nhất quát to – Ngươi còn viện cớ lăng nhăng thì càng tỏ ra gian trá. Bọn ta biết tìm Bất Quá Ngũ ở đâu mà hỏi bây giờ…
Chu Cẩm Sơn tức đầy ruột. Gã hiểu ra dù có mồm năm miệng mười cũng không cản nổi. Đã đến nước này thì chẳng cần thanh minh làm chi cho mệt, gã nói :
– Thôi được, nếu các vị không tin thì tại hạ xin cáo từ, lúc khác sẽ giải thích sau…
– Thí chủ đâu có thể bỏ đi dễ dàng thế được – Phương Lâm đại sư nói – Tốt hơn là theo bần tăng về chùa.
– Nếu tại hạ không chịu thì sao?
– Thì bần tăng đành phải thất lễ vậy. – Bất Nghi đai sư nói.
– Nếu đại sư đã bắt ép như vậy, vãn bối đành phải vô lễ với đại sư. Xin đại sư miễn trách.
– Đấy là tại thí chủ buộc bần tăng phải động thủ thôi. Xin thí chủ hãy cẩn thận.
Lão nói rồi tiến lên hai bước, Chu Cẩm Sơn thấy nền nhà khẽ rung lên thì hiểu rằng công lực Bất Nghi quả thực ghê gớm. Bất Nghi chắp hai tay trước ngực rồi nói :
– Mời thì chủ ra tay trước đi!
Chu Cẩm Sơn không khỏi khâm phục thái độ của lão. Mặc dù chứng cớ hiển nhiên gã đã giết các đệ tử của Thiếu Lâm, song nét mặt lão vẫn ung dung, đúng phong độ của một Chưởng môn tiền bối.
Gã cung kính vòng tay thi lễ rồi nói :
– Đại sư! Vãn bối ra chiêu đây!
Gã nói xong tả quyền đưa về phía sau, chân phải bước lên thành thế Nghịch Bộ, trong qua thì thấy rất hơ hênh song thực tế có thể ra chiêu tấn công từ bốn phía khiến đối phương khó lòng mà lường được.
Bất Nghi đại sư cũng lùi lại một bước hai quyền trước sau giữ thế ra chiêu “Phân Cung Tự Định” một chiêu rất khoan hòa. Quyền của Chu Cẩm Sơn vừa đánh tới lập tức nhà sư thay đổi bộ pháp khác hẳn với tư thế chậm chạp hồi nãy, tay phải xòe ra như cái quạt, lão xoay người về bên tả của Chu Cẩm Sơn ra chiêu “Phật Thủ Như Lai” vỗ vào bả vai của gã. Quyền chưa tới mà kinh lực đã tới trước thật là uy lực vô cùng.
Thật ra Bất Nghi đại sư ra chiêu này không có ý đả thương Chu Cẩm Sơn.
Lão chỉ định kiềm chế gã mà thôi nên phương vị đánh chệch đi một chút để khỏi đã thương chàng Chu Cẩm Sơn hiểu ngay hướng của Bất Nghi, gã thu quyền về rồi chặt vào tay nhà sư. Gã sử dụng yếu quyết “Phản Thủ Vi Công” để hộ thân.
Nên biết các cao thủ hạng nhất khi động thủ luôn dự đoán được phản ứng của đối phương nên chỉ cần nửa chiêu thôi đã phòng bị rồi. Vừa thấy gã ra chiêu, Bất Nghi không rụt tay lại mà tay tả của đại sư vươn ra sử dụng chiêu “Thiên Ưng Ngũ Trảo” chộp vào cổ tay gã. Đây là chiêu tuyệt kỹ trong mười tám thế cầm nã của Thiếu Lâm. Đòn ra nhanh như chớp, đúng là “sét đánh không kịp bưng tai”.
Chu Cẩm Sơn sử dụng yếu quyết chữ “Không” chân trái điểm vào mặt đất bước sang phương vị Minh Di ở vị trí sao Đẩu, thi triển Cửu Cung bộ pháp thoắt một cái gã đã luồn sang phía sau nhà sư, ngón trỏ điểm ngay vào huyệt “Như Du” trên vai Bất Nghi.
Bất Nghi đại sư là Chưởng môn Thiếu Lâm, võ công đã vào bậc trác tuyệt nên đánh trúng lão đâu có phải là chuyện dễ. Lão trầm người xuống một chút ra chiêu “Lý Ngư Tụy Thoái” đánh vào bụng Chu Cẩm Sơn.
Chu Cẩm Sơn dù đã tinh thông Bát Nhã thần quyền song kinh nghiệm hãy còn non nớt. Gã yên trí nhà sư bị điểm trúng huyệt này thì tay đã cứng đơ không hoạt động được nữa. Không ngờ, bỗng nhiên thấy hạ bàn bị uy hiếp thì hoảng sợ vội đè mạnh tay hữu xuống.
“Kịch” một tiếng, các cao thủ bên ngoài nghe hai bàn tay của hai người chạm đụng nhau mà tưởng chừng như hai thanh sắt. Chu Cẩm Sơn thấy tê buốt cánh tay còn Bất Nghi lui về phía sau lảo đảo.
Lão trợn mắt kinh ngạc rồi nói :
– Nội lực của thí chủ thật là đáng phục! Quả thật thí chủ đã luyện được Bát Nhã thần công rồi.
Chu Cẩm Sơn cũng thấy khâm phục công lực của Bất Nghi, gã nói :
– Đại sư quá khen khiến vãn bối lại thêm xấu hổ, chẳng qua…
– Thí chủ đừng khiêm tốn như thế! Võ công thí chủ cao như vậy mà lại đi theo tà đạo thật là đáng tiếc lắm lắm. Bần tăng có một lời, chẳng hiểu thí chủ có nghe chăng?
– Xin đại sư cứ chỉ dạy! – Chu Cẩm Sơn nói.
– Bể khổ bao la, quay lại là thấy bến bờ, thí chủ nên cùng bần tăng về chùa Thiếu Lâm, mọi ân oán nên hóa giải có hay hơn không?
– Vãn bối đã nói ở đây có sự hiểu lầm, vãn bối còn một việc rất quan trọng phải đến gặp Vương Nhất Minh, mọi việc xong xuôi sẽ lên Thiếu Lâm tạ tội với đại sư…
– Không được. – Phương Lâm đại sư nổi nóng – Chưởng môn, đừng nghe lời ngon ngọt của gã. Hôm nay chúng ta quyết bắt gã về mới nghe.
Chu Cẩm Sơn suy tính :
– “Võ công của Bất Nghi đại sư cũng chẳng kém gì mình bao nhiêu, ở đây lại tập trung rất đông cao thủ rất đạng ngại, chi bằng ta chuồn đi là hơn”.
Quyết định rồi gã lừa cho Bất Nghi không chú ý vọt mình lên không định nhảy ra ngoài.
Phương Lâm đại sư đã kịp phát hiện lão vung thiết trượng lên đón đánh.
Chu Cẩm Sơn người đang lơ lửng trên không làm sao tránh được. Gã nghĩ tới yếu quyết “Tứ Lạng Bất Thiên Cân”, “Phải lấy cái mạnh của địch để làm cái mạnh của mình” Tá Lực Đả Lực. Gã co chân phải lên đạp vào đầu trượng của Phương Lâm bắn vọt ra ngoài.
– Đuổi theo mau lên!
Tiếng Vương Xứ Nhất la hét. Mấy chục cao thủ rượt theo Chu Cẩm Sơn. Lẽ ra gã đã chạy mất dạng song đường đất nhiều cây cối chắn ngang khiến gã không thi triển được bộ pháp khinh công thượng thừa.
Gã cứ cắm đầu chạy bừa không để ý gì đến đường lối. Gã nghĩ bụng :
– “Nếu mình lại động thủ với họ tất sẽ chỉ tăng thêm thù hận, chạy đi là hơn”.
Bỗng trước mặt gã xuất hiện một vực sâu cản lối. Chu Cẩm Sơn giật mình đứng lại. Gã than thầm :
– Đúng là họ bắt buộc mình phải động thủ rồi. Không còn con đường nào khác!
Phía sau, mấy chục hảo thủ đang ào ào chạy tới :
– Chu Cẩm Sơn! Chu Cẩm Sơn! Ngươi hết đường chạy rồi, biết điều thì đứng lại chịu trói may ra còn được toàn mạng sống… tiếng quần hào la hét!
Chu Cẩm Sơn đứng lại, phía sau là vực thẩm sâu muôn trượng. Gã bình tĩnh nói :
– Các vị tiền bối! Các vị đừng dồn tại hạ vào chỗ đường cùng. Hôm nay có sự hiểu lầm, các vị phải bình tâm suy xét mới được, không thì mắc phải gian kế của kẻ địch đấy!
– Ngươi đầu hàng hay bắt bọn ta phải động thủ? – Vương Xứ Nhất quát to…
– Các vị ỷ đông hiếp đáp một kẻ như vãn bối sao gọi là anh hùng..
– Võ công thí chủ quả là cao siêu, song vì đại cuộc nên bắt buộc mọi người phải ra tay, điều đó… điều đó…. – Bất Nghi đại sư ngập ngừng nói…
Trong bụng lão quả thật thấy việc này cũng khó coi, nhưng nếu đơn thủ giao đấu, khó mà thắng được…
– Nếu các vị cứ nhất định không chịu nghe tại hạ giải thích thì đại hạ đành phải thất lễ vậy.
Gã nói xong đã thấy Vương Xứ Nhất hét lên :
– Các vị, bao vây gã này thật chặc không cho gã rảnh tay phóng chưởng. Chưởng lực của y lợi hại lắm…
Một rừng vũ khí khua lên, Chu Cẩm Sơn thi triển Cửu Cung bộ pháp xuyên qua xuyên lại giữa các cao thủ. Chỉ nghe thấy tiếng keng keng của vũ khí, mọi người chạm vào nhau song không tài nào đánh trúng gã được. Đánh hơn năm hiệp, Chu Cẩm Sơn người đã thấm mệt. Cửu Cung bộ pháp tuy rất lợi hại song phải dùng rất nhiều nội lực nên hao tổn rất nhiều nguyên khí, hơn nữa Chu Cẩm Sơn mới bị trúng độc châm của Du Tiểu Phụng, mặc dù gã trục được chất độc ra ngoài nhưng công lực chưa được hồi phục hoàn toàn. Gã nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này mà không đả thương vài người tất sẽ nguy đến tánh mạng. Gã đang suy nghĩ thì bỗng nghe Vương Xứ Nhất hô lên :
– Các vị đồng loạt phóng chưởng giết gã đi để trừ hậu họa cho võ lâm.
Hơn hai chục cao thủ đều buông khí giới xuống rồi không khí đột nhiên yên tĩnh đến rợn người. Chu Cẩm Sơn trong lòng không chấn động. Gã vận đến bảy thành công lực sử dụng chiêu thứ hai trong Bát Nhã thần chưởng là “Nguyệt Chuyển Hồn Hoàn” đánh ra. Hai luồng chưởng lực một dương một âm, môt cương một nhu chạm vào nhau, hút chặt lấy không một tiếng động.
Lúc ấy, xảy ra một việc thật bất ngờ, nguyên do là Bất Nghi đại sư vốn nảy lòng từ bi.. Lão nghĩ rằng ngần ấy cao thủ cùng hợp chưởng đánh ra tất Chu Cẩm Sơn phải nát ra như cám nên riêng lão chỉ vận Đạt Ma công để hộ thể chứ không xuất chưởng ra. Chính vì vậy, Bất Nghi phải gánh chịu nặng nhất.
Lão đâu có lường được uy lực của Bát Nhã thần chưởng lại ghê gớm đến như vậy. Lão cảm tưởng như bị một tảng đá ngàn cân giáng vào ngực, ngã ngửa về phía sau, máu trào ra khỏi miệng.
Về phần Chu Cẩm Sơn, gã chỉ vận được bảy thành công lực nên cũng không chống nổi chưởng lực của ngần ấy cao thủ, nhưng nhờ có Bát Nhã thần công bảo vệ nên gã không bị nội thương song cũng bị đánh bật lên cao rồi rớt xuống vực.
Trong lúc lơ lửng trên không gã còn kịp nhìn xuống thấy vực sâu thăm thẳm thì cầm chắc cái chết trong tay. Lúc sắp sửa chạm đất, gã bỗng thấy một luồng kình lực âm nhu từ dưới đẩy lên giống như có một sức mạnh vô hình đỡ người gã vậy. Chu Cẩm Sơn rớt xuống đất nhẹ nhàng như chẳng có gì xảy ra.
Gã ngạc nhiên vô cùng, tự hỏi không hiểu sức mạnh kỳ lạ phát xuất từ đâu? Bỗng một giọng khàn khàn cất lên nghe như từ dưới địa ngục.
– Tiểu tử, ngươi thật tốt số lắm đấy…. Ngươi là ai mà bị quần hùng vây đánh như thế?
Chu Cẩm Sơn quay về phía có tiếng nói, một quái nhân râu tóc đầy mặt, nửa nằm nửa ngồi đang nhìn gã chăm chú… Gã chắp tay lại nói :
– Đa tạ tiền bối cứu mạng, vãn bối là Chu Cẩm Sơn!
– Chu Cẩm Sơn! – Cái bóng người râu ria la lên – Ngươi là Chu Cẩm Sơn thật sao?
Chu Cẩm Sơn cũng ngạc nhiên không kém, gã không ngờ một quái nhân dưới một vực sâu thăm thẳm lại dường như có biết gã. Gã nói :
– Vãn bối là Chu Cẩm Sơn xin được hỏi: Tiền bối là ai mà lại biết đến vãn bối?
– Ngươi lại đây! – Quái nhân nói – Nhìn kỹ ta xem!
Chu Cẩm Sơn lại gần thì phát hiện ra quái nhân chỉ còn một nửa người, hai chân đã bị gãy từ bao giờ, đang dựa vào một tảng đá. Gã có cảm giác trông lão có vẻ quen quen. Song nhất thời không nhận ra là ai…
– Tiểu tử, mi không biết ta sao?
– Vãn bối… – Chu Cẩm Sơn ngập ngùng – Hình như có lần vãn bối đã có gặp tiền bối rồi.
– Ngươi không nhận ra ta là phải thôi… – Quái nhân buồn rầu nói – Trông thân thể ta tiều tụy thế này…
– Ta là Sử Văn Long, Bang chủ Cái bang đây…
– Sử bang chủ! – Chu Cẩm Sơn kêu lên – Vãn bối nhớ ra rồi… Lần trước tại Kim Sơn trấn, có đại hội….
Sử Văn Long kinh ngạc nhìn gã :
– Vậy chính ngươi là người đã chở xe rau quả đến…
– Phải! Nhưng tiền bối chớ có hiểu lầm.
– Ta biết! Lưu cô nương đã kể hết cho ta nghe rồi!
– Lưu cô nương! Có phải Sử bang chủ muốn nói Lưu Lệ Quân?
– Đúng vậy!
– Không lẽ Lưu cô nương cũng bị rớt xuống đây? – Chu Cẩm Sơn hỏi.
– Cũng không lâu lắm đâu! – Sử Văn Long nói.
– Tiền bối! Vụ này là thế nào. Sao Lưu cô nương lại bị đánh rớt xuống vực này… – Chu Cẩm Sơn nóng ruột hỏi – … Lại còn việc tiền bối nữa… Lão Trần Bá Lưu.
– “Để ta kể cho ngươi nghe! Sư phụ ta, Bang chủ Cái bang đời trước là Lưu Tuấn Kiệt lúc tuổi tác đã cao đâm ra chán nản chuyện giang hồ nên thường phiêu bạt đây đó tìm thú vui trong chén rượu, cuộc cờ.. Vì thế công việc của bổn bang lúc đó rất lộn xộn chia bè kết phái ganh ghét lẫn nhau, tranh đoạt quyền hành. Trần Bá Lưu là trưởng lão thuộc phái Thanh Y trong Cái bang thường đè nén các đệ tử phái “Khất Thực”. Gã muốn sát nhập hai phái làm một chỉ rình cơ hội Bang chủ mất đi là tiếm quyền. Tuy nhiên, ta là một chướng ngại của y vì y biết võ công không hơn ta, mà xem ý Bang chủ thì ta có vẻ như sẽ nắm quyền Bang chủ trong tương lai. Gã rất sợ Lưu Tuấn Kiệt sẽ dạy cho ta Giáng Long thập bát chưởng nên tìm mưu tính kế. Sau nhiều tháng rình rập gã đã ăn trộm được của sư phụ bí kíp võ công rồi trốn đi ngấm ngầm luyện tập.
Đấy là một tuyệt học trấn sơn của bổn bang nếu rơi vào tay người khác thì rất nguy hại vì theo luật lệ, chỉ có Giáo chủ mới biết được võ công đó. Ta cùng sư phụ phải đi truy lùng tên nghịch đồ. Gần tám tháng sau mới gặp y đang luyện đến chiêu thứ tư của Giáng Long thập bát chưởng.
Y trông thấy ta và sư phụ hiện biết cự không nổi nên quì xuống xin tha tội và trao trả cuốn bí kíp. Thương tình gã cũng lâu năm ở Cái bang nên Bang chủ tha tội chết cho hắn song buộc gã phải ra khỏi bổn bang…”
Kể đến đây, Sử Văn Long dường như quá mỏi mệt nên lão im lặng một hồi sau mới nói tiếp…
– “Trần Bá Lưu dập đầu tạ ơn rồi xin phép vào hang để lấy bí kíp. Lúc đó sư phụ cũng cho là gã thật tình nhưng thật ra gã đã ngầm hạ độc thủ.
Sau này ta mới biết y đã gặp Giáo chủ Thanh Long bang và đã động thủ với y và bị khuất phục. Giáo chủ Thanh Long bang biết y đã đánh cắp được Giáng Long thập bát chưởng nên nảy ra ý cứ để y tiếp tục luyện đến khi thành công sẽ tranh ngôi Bang chủ Cái bang. Như thế là “Nhất cử lưỡng tiện”, Cái bang sẽ nằm trong tay y. Y đã trao cho Trần Bá Lưu một loại độc dược cực độc là “Truy Hồn Tán” để thừa cơ lúc có dịp hạ độc thủ…
Trần Bá Lưu vào hang động một lúc sau, mang ra một bọc vải. Gã quì xuống cung kính nói với sư phụ :
– Thưa sư phụ… con xin trao trả lại cuốn bí kíp… Mong sư phụ tha tội.
Gã nói xong, hai tay đưa bọc vải lên.
Lưu Tuấn Kiệt thấy bọc vải không có gì khác lạ liền đưa tay đỡ lấy rồi mở ra coi. Ngay trang đầu gã đã rải Truy Hồn Tán. Truy Hồn Tán là một thứ bột không màu sắc rất mịn nên khó nhận biết. Hơn nữa chỉ cần hít phải một lượng rất nhỏ là đủ trúng độc rồi. Lúc ấy ta đứng cách xa sư phụ nên may mắn không bị ha độc.
Truy Hồn Tán là một loại độc dược vô cùng lợi hại vì nó tác động rất chậm nên người bị trúng độc không thể nào biết được. Đến lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi….
Lưu Tuấn Kiệt mở sách ra coi thấy đúng là võ công của bổn bang liền bảo gã :
– Ta tha tội cho ngươi song kể từ nay cấm ngươi không được nhận là đệ tử của Cái bang và không được sử dụng võ công của bổn môn. Nếu trái lời lúc ấy ta sẽ không tha đâu!
Rồi Bang chủ quay sang bảo ta :
– Ta sẽ dạy ngươi môn võ công này, bây giờ ta có rất nhiều việc phải làm. Ngươi hãy tạm cầm “Gậy Đả Cẩu bổng” này thay ta điều hành công việc… Bảy tháng sau đến tìm ta ở Tử Hà Quang.
Sau đó sư phụ truyền cho ta khẩu quyết luyện công để tập Giáng Long thập bát chưởng. Nguyên cuốn bí phổ chỉ ghi rõ các chiêu thức song khẩu quyết chỉ có Giáo chủ mới biết mà truyền miệng lại thôi.
Trần Bá Lưu tuy có trong tay bí kíp nhưng khẩu quyết luyện công lại không có nên dù có tập được cũng không bao giờ đạt được thành tựu cả…
Ta đem gậy Đả Cẩu bổng về tạm chấp chưởng công việc được bảy tháng rồi tìm đến Tử Hà Quang gặp sư phụ. Trần Bá Lưu đã nghe lén được cuộc hẹn ấy nên y cũng đến đó phục sẵn. Sau ba tháng Truy Hồn Tán đã phát huy tác dụng. Lưu bang chủ đâu có ngờ mình đã trúng độc từ lúc nào. Trong lúc chờ ta đến, Lưu bang chủ tranh thủ ngồi luyện công và cũng chính vì thế đã bị chết đột ngột vì chất độc phát tán bất ngờ. Từ đằng xa, ta đã trông thấy sư phụ đang trong một tư thế kỳ lạ thì nghĩ rằng ngươi đang luyện công! Song lúc lại gần mới phát giác sư phụ đã chết… Trong lúc ta đang mải cố gắng xem xét thương thế cho Bang chủ thì Trần Bá Lưu xuất hiện. Y nghĩ rằng sẽ giết được ta nhưng không ngờ bị ta đánh rớt xuống vực.
Sau khi chôn cất sư phụ xong xuôi, ta trở về một thời gian sau thì gặp Giáo chủ Thanh Long bang… Ta đã động thủ cùng lão song đã bị đánh văng xuống Ngọc Long sơn này. Thật là kỳ lạ, mười mấy năm sau ta lại bị Trần Bá Lưu đánh rớt xuống chính chỗ này…”
– Tại sao Bang chủ lại bị y đánh rớt xuống vực? – Chu Cẩm Sơn hỏi.
– Ngươi không biết, chưởng lực của Giáo chủ Thanh Long bang cực kỳ lợi hại, ta bị trúng một chưởng của lão không chết đã là may mắn rồi nhưng cho đến tận ngày hôm nay, công lực đã bị mất đi ba bốn phần không sao hồi phục được. Chính vì thế, tại Kim Sơn hôm đại hội Cái bang, ta đã bị gã đả bại…
Thực ra lúc đó ta đã cố giết chết gã rồi nhưng mỗi lần vận khí quá sức, thì rất dễ bị ngất…
– Phải rồi… – Chu Cẩm Sơn nói – Lúc đó thấy tiền bối phóng chưởng bỗng dưng ngã xuống.
Sau đó, Sử Văn Long nói tiếp :
– Trần Bá Lưu thay ta tạm chấp chưởng chức vụ Bang chủ. Y đãi tiệc quần hùng và kết quả là tất cả các cao thủ đều bị trúng độc, trừ Phương Lâm đại sư.
Chu Cẩm Sơn thấy lo lắng trong lòng, gã nghĩ tới Vương Sở Hồng, không hiểu cô có làm sao không?
– Chắc chắn Trần Bá Lưu đã ra tay rồi!
– Chỉ có y mà thôi! – Sử Văn Long nói – Song không có ai phát giác ra được vì Trần Bá Lưu cũng giả bộ bị trúng độc… nhưng thật ra, y đã cố lén đuổi theo ta.
– Lão thật là tàn ác! – Chu Cẩm Sơn thốt lên.
– Y biết rõ ta đang bị nội thương nên quyết giết ta bằng được… kết quả là ta rớt xuống đây!
– Cũng may mà tiền bối không chết! – Chu Cẩm Sơn nói.
Sử Văn Long nét mặt chẳng vui lên tí nào. Lão buồn rầu nói với Chu Cẩm Sơn.
– Phải, ta không chết nhưng cũng trở thành phế nhân rồi thà đừng sống còn hơn… Ngươi biết đấy, lúc rơi xuống, ta cũng chẳng hiểu vì sao lại còn sống sót. Lúc tỉnh dậy, người đau đớn không thể tả nhìn xuống thì hai chân đã gãy lìa. Ta vội điểm vào mấy đại huyệt để cầm máu, song vì vết thương quá nặng nên máu vẫn chảy ra nhiều. Lúc ấy, ta tưởng cầm chắc cái chết trong tay thì bỗng nhìn thấy một con khỉ cái cõng trên lưng một con khỉ con hình như bị con vật nào đó cắn trọng thương. Ta thấy khỉ mẹ hái một nắm lá dịt vào vết thương cho con, vết thương cầm máu ngay lập tức. Ta cố lết đến chỗ cái cây kỳ lạ đó, thì thấy nó là một loại dây leo có lá hình răng cưa, ta hái một nắm bỏ vào miệng nhai nát rồi đắp vào vết thương. Quả nhiên, máu cầm ngay tức khắc. Cứ như thế, đến một hôm tình cờ ta tìm được báu vật trấn sơn của bổn bang đã bị mất?
– Gậy Đả Cẩu bổng có phải không? – Chu Cẩm Sơn hỏi.
– Đúng thế! Vì vậy ta hằng ngày nằm chờ ở đây vì biết chắc rằng có ngày sẽ có người rớt xuống vực vì khi động thủ với cường địch, mọi người thường chạy đến chỗ này. Ở đây có một lối mòn dễ đi nhất dẫn đến đây!.. Quả nhiên đúng như ta dự đoán, Lưu cô nương của ngươi…
– Lưu Lệ Quân! – Chu Cẩm Sơn kêu lên – Ai đã đánh Lưu cô nương vậy?
Bang chủ có thấy Tư Mã Lăng không?
– Chỉ có mỗi một mình Lưu Lệ Quân thôi! – Sử Văn Long đáp – … Một hôm đang ngồi dưỡng thân ta bỗng nghe thấy tiếng hò hét trên miệng vực rồi một bóng đen lao thẳng xuống. Thì ra Lưu Lệ Quân không muốn rơi vào tay bọn chúng nên thà chịu chết còn hơn bị bắt, đã nhảy xuống vực tự vẫn. Ta đã phóng chưởng lên để cứu Lưu cô nương như đã làm để cứu ngươi vậy. Lưu cô nương đã kể hết chuyện cho ta nghe.
– Có phải bọn Thanh Long bang truy đuổi Lưu Lệ Quân không?
– Phải! – Sử Văn Long chậm rãi nói – Chúng đã tìm ra Triệu Bất Nhị không phải là họ Triệu mà chính là nghĩa đệ của gia gia ngươi, là họ Lưu… Vì thế, chúng đã quay lại tìm Lưu Bất Nhị để kiếm Thái Cực đồ, song ngươi và Lưu cô nương đã đem đi rồi.
Chu Cẩm Sơn liền thuật lại cho Sử Văn Long nghe chuyện gã tìm ra bí kíp Bát Nhã thần chưởng như thế nào, gã bị hiểu lầm và quần hào vây đánh gã ra làm sao rồi nói tiếp.
– Bọn Thanh Long bang cuối cùng cũng tìm ra Bạch Mã tự… Lúc vãn bối ở đó, đã gặp Vương Xứ Nhất.
– Thật là may cho võ lâm vô cùng! – Sử Văn Long nói – Nếu ngươi chậm chân hơn bọn chúng thì không hiểu sẽ tai hại đến chừng nào. Tiểu tử! Ta chúc mừng ngươi, song trách nhiệm của ngươi đối với võ lâm thật lớn lao vô cùng!
– Vãn bối hiểu! – Chu Cẩm Sơn nói – Nhất định vãn bối không để Bang chủ phải thất vọng đâu! Thưa Bang chủ! Chuyện về sau thế nào?
– À! – Sử Văn Long có vẻ vui hẳn lên – Để ta kể tiếp cho ngươi nghe! Sau khi biết ngươi và Lưu Lệ Quân trốn thoát mang theo Thái Cực đồ, bọn chúng một mặt tìm kiếm bí phổ, một mặt chia ra các ngã lùng sục ngươi và Lưu cô nương, cuối cùng chúng đã mò đến nơi ở của Tư Mã Lăng. Tư Mã Lăng võ công rất cao nhưng không may cho lão lần này chạm trán với chính lão Giáo chủ của bọn chúng. Tư Mã Lăng liều chết để cản đường cho Lưu Lệ Quân chạy trốn. Số phận lão thế nào ta cũng không biết, nhưng Lưu Lệ Quân bị bọn Thanh Long bang rượt đuổi đến đây và kết cuộc thế nào thì ngươi đã rõ.
Sử Văn Long ngừng lại một lát rồi lão nói tiếp :
– Lưu Lệ Quân sống ở đây với ta hơn bốn tháng và đã nhận giúp ta một việc rất quan trọng. Hôm nay gặp được ngươi, ta hoàn toàn yên tâm vì chắc rằng ngươi cũng sẵn lòng giúp Lưu cô nương.
– Thưa tiền bôi, việc gì vậy?
– Ta không thể nào lên khỏi chỗ này được nữa nên đã quyết định nhường chức Bang chủ Cái bang cho Lưu Lệ Quân.
– Tiền bối, việc lớn như vậy mà…
– Ngươi yên tâm, ta đã không nhận lầm người đâu! Ngươi có nhớ lần trước ở Kim Sơn trấn, Trần Bá Lưu chỉ tạm nắm quyền mà thôi, chờ cho đến khi ai có được gậy Đả Cẩu bổng trong tay…
– Nhưng! – Chu Cẩm Sơn – Còn phép Đả Cẩu bổng pháp và Giáng Long thập bát chưởng…
– Ta đã truyền thụ cho y hết rồi… – Sử Văn Long lộ vẻ hài lòng – Như thế, với Đả Cẩu bổng pháp trong tay và tuyệt kỹ võ công của bổn môn, Lưu cô nương có quyền đoạt lại chức Bang chủ từ tay Trần Bá Lưu.. Việc cần làm là Lưu Lệ Quân phải gặp các trưởng lão để thông báo đại hội Cái bang.
– Lỡ Trần Bá Lưu không phục, đòi tỉ thí võ công thì sao?
– Điều đó nhất định sẽ xảy ra vì Lưu Lệ Quân buộc phải thi triển tuyệt kỹ của Bang chủ trước sự chứng kiến của đám đệ tử Cái bang. Nhưng ta tin rằng võ công của Lưu cô nương có thể khắc phục được Trần Bá Lưu… Nhưng có điều Trần Bá Lưu là kẻ nham hiểm khôn lường nên ta muốn nhờ ngươi lén giúp Lưu Lệ Quân một tay…
– Vãn bối xin sẵn lòng, nhưng gặp Lưu cô nương ở đâu bây giờ?
– Theo ta bàn với y thì hiện nay việc đầu tiên của Lưu Lệ Quân là phải thông báo cho Trần Bá Lưu và các trưởng lão biết: Tín vật đã được tìm thấy, yêu cầu Cái bang mở đại hội, ngoài ra còn phải mời một số Chưởng môn các phái lớn đến tham dự chứng kiến. Có một điều khó khăn là hiện nay các môn phái đang liên kết với nhau để đối phó với bọn Thanh Long bang và một số Chưởng môn đã bị hạ độc lần trước không tham gia được. Chỉ có thể cử đệ tử hoặc sư đệ tham gia. Mà ta e rằng bọn chúng cũng đã bị Thanh Long bang khống chế rồi.
– Tiền bối! Vậy thì bao giờ có đại hội Cái bang?