Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Chương 2


Bạn đang đọc Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi: Chương 2

Đêm lạnh như nước.
Ánh mắt lạnh lẽo xoi xét nhìn chằm chằm người đang nằm ngủ ngang tàng trên trường tháp.
Là nàng sao?
Nàng chính là người mà Thái Thượng Hoàng an bài (sắp đặt)?
Khuôn mặt lặng lẽ lộ ra vẻ phức tạp hiếm có.
Nhìn thân nàng nằm trên cái trường tháp vốn không coi là rộng rãi, phát ra tiếng ngáy đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng cong cong mấp máy hai cái, dường như đang nói mơ . . . . .
Khá lắm nha đầu vừa kỳ quái vừa không quy củ!
Tâm vốn lạnh nhạt lại có chút nóng lên, sao lại thế này?
Tròng mắt trong veo của hắn chuyển thâm.
Hắn không thể mềm lòng!
Nàng tất nhiên phải chết không thể nghi ngờ. . . . . .
************
Thế này đâu phải là phục vụ người, căn bản là đang giám thị nàng! Từ sau khi theo”Tướng công” từ trong cung trở về, tùy theo từng lúc sẽ có người nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người nàng, trên danh nghĩa là nha hoàn theo hầu nàng, nhưng thật ra là coi nàng như tù phạm, thì ra bọn họ là có dự tính trước, sợ nàng trốn? Trong lòng nàng rất là lo lắng!
Xem này, chặt chẽ đến gió thổi không lọt gián mắt chòng chọc vào nàng chính là Tiểu Xuân hung ác cùng với Tiểu Mai áng chừng cùng tuổi với nàng.”Này Tiểu Xuân, ngươi đi theo ta một tấc cũng không rời như  vậy, chẳng lẽ không thấy mệt?” Nàng không nhịn được hỏi. Nàng không hề có chút khe hở nào để tách ra, vậy phải làm sao bây giờ? Nàng đã gấp lắm rồi!
“Nô tỳ là phụng mệnh làm việc, không tư cách nói mệt.” Tiểu xuân vẻ mặt so nàng còn khó chịu hơn.
“Ngươi! Tốt, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi là phụng mệnh của ai mà phải đi theo ta dai như kẹo kéo vậy?” Nàng tức giận phì phò hỏi.
“Có thể ra lệnh cho ta dĩ nhiên là chủ tử.”
“Là tên đó?”
“Thế tử phi, người quá càn rỡ, làm sao có thể gọi Thế tử gia như vậy?” Tiểu xuân vừa nghe, lập tức trách cứ.
“Ta không biết tên hắn, không gọi tên kia, vậy phải gọi thế nào?”
“Người không biết tục danh (tên húy) của Thế tử?” Tiểu xuân gương mặt kinh ngạc.
“Nói nhảm, ta vừa mới gả tới đây, lại không quen biết với hắn, dĩ nhiên không biết tục danh của hắn!” Nàng chỉ biết”Tướng công” là vị Vương Gia Thế tử tôn quý, còn dẫn nàng đi gặp vị hoàng đế cũng trẻ tuổi như hắn, làm cho nàng sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần. . . . . .
Nàng nhéo lông mày, nhớ tới trước đây, nàng trong đầu chỉ muốn lấy vài thứ đáng giá trong phủ sau đó trốn đi, nào có bận tâm xem người được gả cho là mèo hay chó? Chẳng qua, lúc này bị nhìn chằm chằm chết chặt, hơn nữa ngay cả hoàng thượng cũng đã gặp rồi, nên nếu chạy trốn rõ ràng chính là tội khi quân, nhất thời trong thời gian ngắn là không đi được rồi. Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, Thế tử phủ thoải mái như vậy, “Tướng công” lại là loại lãnh cảm. . . . . . Lạnh nhạt, xét về chủ quan, hay khách quan đều thấy nơi này là một nơi tốt “Sống yên phận”, đã như vậy, nàng tính toán sẽ lấy thân phận nữ chủ nhân trước hết ở nơi này làm mưa làm gió một chút, đợi đến khi lại nghĩ ra phương pháp chạy trốn hãy hay.
“Thế tử phi, Thế tử gia họ Cừu tên Thường Khiêm, là đường huynh (anh họ) của hoàng thượng” Một cái nha hoàn vâng vâng dạ khác là Tiểu Mai nhỏ giọng nói cho nàng biết, khiến cho Tiểu Xuân trừng mắt hung ác một hồi.
“Thì ra là tên kia gọi Cừu Thường Khiêm, vừa là Thế tử, còn là anh họ của hoàng thượng, khó trách hôm qua lúc vào cung, hắn cùng với hoàng thượng xưng huynh gọi đệ, thấy hoàng thượng cũng không có quỳ lạy hành đại lễ, gật đầu một cái nói đôi ba câu coi như là xong việc.”
“Dĩ nhiên như vậy, bởi vì cả triều đều biết, Thế tử gia và hoàng thượng cùng nhau lớn lên, giao tình không phải là ít” Tiểu Xuân hả hê nói.
“Ra là vậy!” Nàng mắt thơ ngây rủ xuống, xoay vòng lưu chuyển không ngừng, Nhìn xem nàng đã nhặt được đồ tốt lành gì? Lần này cha cần phải hết lời khen ngợi nàng rồi, cư nhiên bắt được một cái dê béo lớn, hì hì, vậy phải xem nàng làm thịt dê thế nào đây. . . . . .
Nhưng là, trước khi làm thịt dê, có thể trước tiên phải xử lý một chút cái lũ quạ đen chướng mắt này, tổng quan là phải biết rõ nguyên nhân khiến cho lũ quạ đen xấu xí lộn xộn kẽo kẹt trên đầu nàng.”Tiểu Xuân, tên kia. . . . . . Thế tử gia, tự mình hạ lệnh muốn ngươi chằm chằm nhìn ta không dời?” Nàng liếc về phía Tiểu Xuân. Con cọp không ra oai lại tưởng là mèo ốm.
“Cái này. . . . . . Là tổng quản Lý Văn phân phó ta không được để cho người rời khỏi tầm mắt.” Tiểu Xuân chột dạ nói, trên thực tế, tổng quản chỉ gọi nàng theo hầu bên cạnh, là nàng cố ý nhìn chòng chọc Thế tử phi, muốn cho Thế tử phi khó chịu. Chỉ là lúc này Thế tử phi thần sắc có chút khác lạ, không chỉ có vẻ mặt khiêu khích, thái độ không sợ hãi, còn tương đối phách lối.

“Lớn mật!” Nàng đột nhiên giả oai hùm hét lớn một tiếng, nhất thời dọa Tiểu Xuân giật mình.
“Thế tử phi. . . . . .”
“Khá khen cho nô tài to gan, lại dám nghe lệnh từ một tổng quản đến giám thị ta, chẳng lẽ ngươi quên ta mới đúng là chủ tử?”
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một dạng chủ tử không rõ lai lịch!” Sau khi trấn tĩnh, Tiểu Xuân liền nói.
Ánh mắt của nàng chớp chớp, Tiểu Xuân thật đúng là nói không sai.”Cho nên ngươi không xem ta ra gì?”
“Hừ!” Tiểu xuân khịt mũi khinh bỉ xoay mặt.
Đáng ghét!”Tiểu Mai, ngươi cũng xem thường ta?” Nàng chuyển sang người đang cúi đầu không dám ngẩng.
“Ta. . . . . .”
“Nói!” Nếu muốn qua những ngày tốt lành ở phủ này, nhất định phải đem hiện tại làm cho rõ ràng.
“Phải . . . . .” Tiểu Mai bị sợ đến lập tức gật đầu.”. . . . . . Thế tử gia thân phận tôn quý như thế, mà nghe nói nhà mẹ của Thế tử phi chỉ là gia đình quan Thất Phẩm nghèo nàn, so vói Thế tử gia đúng là muốn với cao, hơn nữa. . . . . .”
Quan Thất Phẩm coi như gia cảnh nghèo nàn? Cha nàng Uy Long trại chủ kia không hề có cấp bậc quan lại gì, cùng lắm là được xưng tụng là một trong ba cái lưu manh. . . . . . Chẳng phải còn không cao hơn cái mặt bàn? Nàng chột dạ cười gượng, lại nghe được Tiểu Xuân từ trong mãi mũi phát ra một tiếng cười nhạt.
“Hừ!” Coi thường người, nha đầu ghê tởm này!”Tiểu Mai, hơn nữa cái gì? Ngươi nói cho xong đi.”
“Hơn nữa. . . . . . Nghe nói Thế tử phi phẩm hạnh không đoan chính, đã từng cùng nam nhân. . . . . . Tư thông (lén lút qua lại).” Tiểu Mai càng nói thanh âm càng nhỏ.
“Tư thông?” Ai da! Cái này có thể khiến ắt nàng mở to (kinh ngạc), nữ nhi của một Quan Gia cùng người tư thông, đây chính là chuyện lớn, chuyện xấu lớn a!
“Không sai!” Tiểu Xuân khinh bỉ tiếp lời.”Thế tử phi sẽ không phủ nhận chứ?”
“Nàng. . . . . . Ta cùng người tư thông như thế nào?” Nàng không nhịn được hỏi.
“Cùng người tư thông như thế nào?” Tiểu xuân cau mày.”Ngươi là người trong cuộc, cùng người tư thông như thế nào, chính ngươi rõ ràng nhất, làm sao lại đi hỏi ta?” Quái nhân!
“Ta. . . . . . Ta chỉ là muốn biết, bên ngoài là thế nào. . . . . . loan truyền nhầm lẫn (truyền nhầm) về ta.” Nàng miễn cưỡng nói.
“Truyền nhầm? Hừ, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm!” Tiểu Xuân bộ dáng như kiểu nàng đừng mong giải thích.
“Ngươi! Tiểu Mai, vậy ngươi nói đi!” Nàng ngược lại hướng thành thật Tiểu Mai hỏi.
“Cái này. . . . . . Ta cũng chỉ là nghe nói. . . . . . Thế tử phi, ngài đừng nóng giận.” Tiểu Mai không muốn rước họa vào thân, bởi vì dù nhìn thế nào, nàng dù sao vẫn là chủ tử.
“Ít rầy rà, nói mau!”
“Ngươi đừng ép nàng, để ta nói.” Tiểu xuân cười chê mà nói.”Thân phận ngươi thấp hèn không xứng với hoàng tộc cũng coi như bỏ qua, Nhưng mà lại truyền ra tin tức trước khi xuất giá cùng đứa ở trong nhà nhiều lần qua lại tình cảm (ám thông xã giao), thậm chí cùng nhau bỏ trốn!”
“A!” Khó trách bọn hạ nhân đối với nàng khinh thường như vậy, nàng đúng là xui xẻo, thế thân ai không thế, lại đi giả mạo một nữ nhân mất trinh tiết, cái này ngậm bồ hòn làm ngọt, không trách được người ta xem thường nàng!
“Nữ nhân như vậy không xuất giá cũng đã khiến Thế tử gia hổ thẹn rồi, cho nên Thế tử gia ngay cả cùng giường với ngươi cũng không muốn, chúng ta đều ở đây đoán xem chừng nào thì ngươi sẽ trở thành người đàn bà bị vứt bỏ.” Tiểu Xuân ác độc nói.
“Ai?” Thì ra là Cừu Thường Khiêm không phải là không giỏi giao tiếp, mà là khinh thường nàng, cho nên ngay từ đêm động phòng hoa chúc đã tỏ rõ không muốn chạm vào nàng, thậm chí trước đó còn chán ghét lập gia đình đến mức ngay cả tên nàng cũng không muốn biết. Nàng lắc đầu.”Nếu ngay từ đầu đã tính toán thôi nàng. . . . . . ta, vậy sao còn phải lấy ta?” Điểm này lại càng kỳ quái, nếu hắn không hài lòng tân nương, lấy thân phận của hắn từ hôn là được, tại sao phải dám cưới làm gì để chịu nhục?
“Chúng ta cũng không biết, vì sao đến giời mới khiến chủ tử bất bình! Nói không chừng là ngươi dùng quỷ kế hèn hạ gì đó, ép Thế tử gia không thể không cưới ngươi, đã thế cần gì phải ở đây giả bộ? !”
“Ngươi!” Nàng tức giận đến nghiến răng, đem giận giữ nuốt vào bụng, nói một cách thẳng thừng, tất cả sai lầm đều là do Thế tử phi thật gây họa, nhưng lại khiến đồ giả là nàng phải ngậm bồ hòn làm ngọt thay nàng ta chịu đựng! Thật oan uổng!

Ah? vẻ mặt nàng bỗng dưng nổi lên biến hóa.”Tốt lắm, bây giờ thì ta đã biết rõ nguyên nhân các ngươi xem thường ta rồi, tên kia. . . . . . Thế tử gia ở đâu? Ta muốn gặp hắn.” Nàng nhanh chóng thu lại vẻ giận dữ, trong lòng có tính toán mới.
Hì hì, nàng quay đầu mừng thầm, sao ngay từ đầu lại không nghĩ ra? Nếu danh tiếng đã thúi như vậy rồi, nàng sẽ đùa một cái cho khoái chí, tin rằng Thế tử gia sẽ không quan tâm để mặc kệ nàng rồi, có khi còn là tốt cho hắn, nói không chừng khi biết nàng càn rỡ làm bừa, hắn sẽ vì giận dữ mà thôi nàng trước thời hạn (sớm thôi nàng), Như vậy chẳng phải nàng không cần tốn công, có thể thong dong rời khỏi nơi này sao?
Đến thời điểm may mắn đó, trở thành người đàn bà bị bỏ, sau đó còn có một bức hưu thê (giấy bỏ vợ), phí bồi thường cũng lĩnh, điều quan trọng nhất, nàng là bị đuổi ra vương phủ, không phải tự mình bỏ trốn, nên sẽ không có người đến đuổi bắt nàng, càng sẽ không bị mang trên đầu cái tội khi quân, tránh khỏi họa mất mạng, một lần đếm không hết, kế hay, diệu kế a!
************
************
“Ngươi nói xem mắt ngươi thế này là chuyện gì xảy ra?” Cừu Thường Khiêm,  mặt vốn đã đủ lạnh lẽo, sau khi nhìn đến Mao Uy Long đôi tay che  mắt sưng lớn như hột đào, nổi lên  một tầng sương.
“Ta. . . . . . Cái này. . . . . . Là ngoài ý muốn. . . . . .” Nàng làm bộ đáng thương cúi đầu.
“Ngoài ý muốn? Ở trong miếu thắp hương cầu phúc có thể có bực này ngoài ý muốn?” Nhìn nàng cặp mắt sưng đỏ bộ dáng nhếch nhác, lập tức khí lạnh không ngừng đánh úp lại.
“Cái này sao. . . . . . Bởi vì trong miếu dâng hương quá đông người , nên trong lúc chen lấn, xô đẩy khó tránh khỏi. . . . . .”
“Ngươi muốn nói, mắt ngươi bị như vậy là do chen lấn xô đẩy mà thành? Ta lần đầu tiên nghe nói xô đẩy có thể ép làm ắt thành mắt gấu mèo”
“Ha ha. . . . . . Dĩ nhiên không phải, ta muốn nói là trong lúc xô đẩy ta đụng phải xà ngang. . . . . .”
“Chiều cao của ngươi có thể đụng vào xà ngang?”
“Không phải, ta nói sai, là đụng phải cây cột!” Nàng liều mạng cười gượng, mắt bị húc vào sưng húp thành một vòng lớn, rất xấu xí!
Đôi mắt đen xinh đẹp trong nháy mắt híp lại, nhìn chằm chằm nàng.”Tiểu Mai, có phải là ngươi đi theo Thế tử phi, ngươi nói xem, chuyện gì đã xảy ra?” Giọng nói có thêm mấy phần nghiêm nghị.
“Phải . . . . .” Tiểu Mai cẩn thận nhìn mấy lần nữ chủ tử đang nhìn nàng cười khúc khích, suy tính nên nói như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy nam chủ tử sắc mặt trầm xuống, đành quyết định nói sự thật.”Thế tử phi đúng là lên Tự Miếu, chỉ là người không có dâng hương, sau khi đi một vòng liền đến quầy cá cược bên ngoài chùa cùng người cá cược. . . . . .”
“Đánh cá cược?” Đường đường một Thế tử phi lại cùng tôi tớ ngoài đường đánh cược? Hình tượng này. . . . . .
Nghĩ đến đó sắc mặt hắn trầm hơn.
“Đúng vậy, Thế tử phi đánh cược vận không tệ (vận đỏ), thắng liền ba ván cược, sau đó lại liên tiếp đến các nơi quanh phố đánh bạc….” Tiểu Mai càng nói thanh âm càng nhỏ.
“Sòng bạc?”
“Đúng vậy.” Thật muốn chết, Thế tử phi mỗi khi ra khỏi cửa, cố tình chỉ đích danh nàng theo cùng, nên giờ mới để nàng bị kéo vào chuyện như vậy, nhìn chủ tử hình như đang nổi giận, chết nàng, kiểu này là muốn giận chó đánh mèo, phải làm sao đây?
“Nói tiếp!”
Cho là chủ tử sẽ tức giận, thế nhưng hắn âm thanh lại lạnh xuống, Tiểu Mai thở phào nhẹ nhõm.”Thế tử phi sau khi tiến vào sòng bạc, cùng người đánh cuộc vài ván, đem thua sạch toàn bộ bạc mang đi, còn đem áo len ngắn trên người cầm đổi tại chỗ tiếp tục chém giết (đánh tiếp), kết quả vẫn thua, Ngay lúc đó liền nghe bàn bên cạnh có người hét lớn sòng bạc nhà này chơi giả, ăn gian, Thế tử phi ngay lúc đó căm tức, lập tức cùng chưởng sòng bạc gây sự,  không một lời cùng với người đánh nhau, sau đó Thế tử phi bị đá ra khỏi sòng bạc với bộ dáng thế kia.” Báo cáo xong, tiểu Mai nơm nớp lo sợ vội vàng lui tới một bên, chờ chủ tử xử lý.
Mọi người thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhau, ai cũng không dám mở miệng nữa, thật lâu, chủ tử rốt cuộc nói chuyện, “Tiểu Long.”
Lúc này Uy Long tuy cảm giác được lạnh lẽo nhưng cũng chăm chăm vui, đến lúc rồi, hắn sẽ phải nộ hỏa công tâm (giận giữ) mà bỏ vợ rồi. . . . . .
“Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Dung nhan anh tuấn xuất hiện một chút chán ghét, ngay sau đó lại khôi phục lạnh lùng.
Nàng sửng sốt, mất thể diện như vậy hắn cũng không quan tâm? Không muốn thôi vợ theo ý của nàng? Càng không có một tia trách cứ? khổ nhục kế đó của nàng thế này không phải công toi sao? Làm sao vậy! Người này rốt cuộc thật sự là không quan tâm, hay là chính bởi vì tính tình vốn lạnh nhạt?
Xem ra muốn thoát thân, thuốc này sẽ phải dùng mạnh một chút!
************

“Thế tử gia, nô tài có chuyện quan trọng muốn bẩm!” Lý Văn vội vã báo lại.
“Chuyện gì?” Cừu Thường Khiêm ngồi thẳng ở vị trí chủ Nghị Sự Đường, cau mày, bên trong Nghị Sự Đường có chừng mười người đều là những đại thần nhất phẩm ngồi thành hai hàng, đang nghị sự.
“Cái này. . . . . . Nô tài có thể bẩm báo riêng được không?” Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, Lý Văn dường như có chút khó mở miệng.
Cừu Thường Khiêm mặt ngọc không vui.”Đã biết, các vị trước ──”
Vừa mới mở miệng bảo chúng đại thần lui ra trước, tiểu Mai vẻ mặt hốt hoảng đã xông tới la hét , “Không xong rồi, Thế tử phi đã xảy ra chuyện!”
Một màn này khiến cho ọi người lỗ tai dựng lên, vừa rồi tổng quản báo lại có việc, mọi người đã rất tò mò, nhưng ai dám hỏi thăm việc riêng trong nhà của vị Thế tử gia đang nắm giữ thực quyền? Chỉ là lúc này đã biết rất rõ ràng là người nào gặp chuyện không may.
Mọi người càng thêm có hứng thú, bởi vì kể từ sau khi Cừu Thường Khiêm đột nhiên đón dâu, khắp nơi lời đồn đãi cũng không dứt, đối với vị Thế tử phi thần bí này càng thêm đủ loại tin đồn, có nói nàng trước hôn nhân là siêu trộm, cũng có tin nói việc nàng có thể may mắn được gả vào thế tử phủ có liên quan Thái Thượng Hoàng, nhưng mọi người nghĩ không ra, một gia đình quan lại nho nhỏ bối cảnh bình thường lại có quan hệ thế nào với một Thái Thượng Hoàng đã thoái vị Vân Du Tứ Hải (ngao du bốn biển)? Lại có người nói nhà mẹ nàng ngay cả chức quan Thất Phẩm cũng là mua được, Thật đúng là làm cho thân thế vốn khó mở miệng của nàng muốn dấu cũng khó. . . . . .
Tóm lại xôn xao nhiều giả thuyết, tin tức vỉa hè một đống, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định, cô dâu này không ở yên trong nhà, mấy ngày trước đây còn ở sòng bạc cùng bọn tôi tớ đánh bạc đánh nhau, đường đường Thế tử phi mà lại làm ra chuyện khó coi đến vậy, lập tức truyền đi khắp Kinh Thành đều biết, trà dư tửu hậu (quán ăn uống) thảo luận không nghỉ, có thể thấy theo trong đồn đãi đầy rẫy, tối thiểu cái này không giả.
Vì vậy sau lưng tất cả mọi người xem đoạn nhân duyên này như một chuyện cười, thậm chí nhìn có chút hả hê, ai bảo Thế tử gia xuất thân tôn quý, văn võ song toàn, có cuộc sống thuận buồm xuôi gió đến vô cùng hoàn mỹ, người như vậy khó tránh khỏi không xem ai ra gì, hôm nay cưới phải một thê tử có vết nhơ, vừa đúng gọt bớt tính kiêu ngạo của hắn,cũng làm ọi người trong lòng lấy được một tia thăng bằng.
“Thế tử phi nàng làm sao?” Hắn nhịn  khôngđược xệ mặt xuống.
“Thế tử phi sắp bị người của Hình bộ giải đi!” Tiểu Mai không để ý nhiều người nhìn trừng trừng, hết sức khẩn cấp nói.
“Cái gì?” Hắn sắc mặt biến đổi.
Mọi người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên.
************
“Chuyện này là sao?” Cừu Thường Khiêm sau khi ngồi vào chỗ của mình ở đại sảnh hỏi. Trên mặt không một chút gợn sóng.
Thị Lang bộ Hình vội vàng tiến lên khom người nói: “Bẩm thế tử gia, chuyện này hạ quan vẫn còn đang tra──”
“Tra cái gì? Nói điểm chính!” Hắn không nhịn được cắt đứt, nhìn người một bên bị người ta áp giải còn có thể lim dim (ngủ gật), như vậy cũng có thể ngủ? Hắn mày kiếm cau nhanh.
“Vâng” Thị Lang cả kinh, vội giải thích: “Chuyện là như vầy, Thế tử phi sáng nay bị người tố cáo, nói đêm qua nàng hung dữ đánh người ở của  Lưu Thân Vương, cưỡng chiếm ruộng đất tốt của nhà Lưu Thân Vương , Lưu Thân Vương biết được kẻ ác lại là Thế tử phi, trong lúc nóng giân quyết định kiện lên Hình bộ, hạ quan đành bất đắc dĩ phụng mệnh bắt giữ.” Hắn nhắm mắt nói xong, trên thực tế, hai bên đều là hoàng thân quốc thích, ngàn vạn không thể đắc tội, hắn kẹp ở giữa là bị làm khó mười phần.
“Có chuyện như vậy?” Cừu Thường Khiêm ánh mắt lạnh lẽo như nước  nhìn về phía nha đầu vẫn chưa tỉnh ngủ kia.
Chủ tử hỏi mà nàng vẫn còn đang ngủ gật, Tiểu Mai đứng một bên vội vàng lay tỉnh nàng.”Thế tử phi, Thế tử gia đang hỏi người, ngươi mau tỉnh lại a!” Tai họa trước mắt nàng thế nào vẫn còn ngủ được?
“Đừng quấy rầy, tối hôm qua đánh người đánh đến quá mệt mỏi, trời có sập trước hết cũng phải để cho ta ngủ đủ rồi hãy nói!” đại cô nương Nàng mắt cũng không thèm mở, một hồi khò khè nói.
Mọi người vừa nghe, đây không phải là đã thừa nhận hành hung đánh người rồi sao? Lần này có thể trốn được không, nếu chỉ đánh mấy nô tài tội không lớn, có Thế tử gia che chở sẽ không có chuyện gì, nhưng chuyện cưỡng chiếm ruộng, cái này. . . . . .
“Tiểu Mai a. . . . . . Ngươi nói xem đất này. . . . . . phì nhiêu như thế , chúng ta nên gieo giống gì tốt?” Mọi người còn đang suy nghĩ,  đại cô nương này lại phun ra một đoạn lời không nên nói, vừa nói xong đầu lại cúi xuống gục vào vai của tên tiểu quan lại Hình bộ đang áp giải bên cạnh.
“Thế tử phi!” Tiểu Mai vội vã mất kiên nhẫn khẽ gọi, nàng sao có thể nói ra những lời này?
“Được rồi, để cho nàng ngủ, chỉ là. . . . . .” Cừu Thường Khiêm ánh mắt quét về phía đầu vai tiểu quan lại Hình bộ, con mắt đẹp híp lại.”Tổng quản, đi!” Hắn khẽ quát một tiếng.
Lý Văn lập tức dùng ánh mắt sai khiến hai nha hoàn, nhanh chóng giành lại nữ chủ nhân đang ngủ như chết kia, cũng lập tức mang tới đệm mềm trước hết để cho nàng ngủ ở trên đùi chủ tử.
“Thế tử gia, ngài như vậy là muốn làm khó chúng nô tài?” Thị Lang thấy thế vội nói. Thế tử phi rõ ràng cũng thừa nhận chuyện do nàng làm rồi, Thế tử gia còn làm như vậy, hành động lần này rõ ràng chính là muốn bao che, trong tình huống này trước mặt hắn ai dám dẫn người đi?
“Ta sẽ không bao che, ta chỉ muốn biết nguyên nhân sự việc từ đầu đến cuối, nếu Thế tử phi làm sai, ta sẽ ở ngay trước mặt Lưu Thân Vương tạ lỗi.” Hắn lạnh nhạt mà nói.
“Nhưng ──”
“Tiểu Mai, ngươi thay mặt Thế tử phi nói một chút, chuyện này là như thế nào?” Hắn không đợi Thị Lang nhiều lời, trực tiếp bảo Tiểu Mai giải thích.
“Vâng” tiểu Mai vẻ mặt đau khổ, có lẽ bởi vì nàng thật thà, sẽ không làm điều giống như Tiểu Xuân từng làm với Thế tử phi, cho nên Thế tử phi rất ưu ái mang nàng ra ngoài chơi đùa . . . . . Làm việc, ai, lúc này lại được vì Thế tử phi mà dọn dẹp.
“Chuyện không phải hoàn toàn đúng như tố cáo của Lưu Thân Vương, lúc ấy Thế tử phi là muốn tìm người xung quanh gây chuyện đánh nhau. . . . Ách, muốn tìm người chào hỏi náo nhiệt. . . . . . đúng lúc bắt gặp một phụ nữ nông dân đang ở trên đám ruộng kêu khóc, thì ra là Phủ Lưu Thân Vương  không coi ai ra gì, khi dễ người nhà của phụ nữ nông dân, đem công sức khổ cực gieo trồng một ngày của nhà nông đó phá hỏng, Thế tử phi chỉ chờ có thế. . . . . . Ách. . . . . . Gặp chuyện bất bình, tức giận, tình nguyện tìm tới trước lý luận, đối phương nghe nói nàng là người của phủ Thế tử đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền châm biếm Thế tử phi xuất thân tám phần chính là nông dân, cho nên mới phải ra mặt giúp đỡ người phụ nữ nông dân đó, Thế tử phi lúc này mới nổi giận đánh cho bọn họ một trận.”

Nàng dừng một chút, lại nói thêm: “Cũng may mấy cái người ở này dù sao cũng không dám cùng Thế tử phi động thủ, chịu đựng bị đánh, chỉ là sau khi trở về ghi hận trong lòng, quay ra hướng chủ tử bọn họ vu cáo Thế tử phi vì cưỡng chiếm ruộng đất mà đánh người, ta đoán Lưu Thân Vương nghe theo lũ nô tài  bịa chuyện, tức giận nên mới đi kiện người.”
Tiểu Mai sau khi nói xong, phát hiện nữ chủ tử vốn đang ngủ ngáy to lại mở mắt chằm chằm nhìn nàng, giống như là đang trách nàng lắm mồm nhiều chuyện, nhưng nàng đang nói sự thật mà, hơn nữa nàng không phải đang giúp cứu nguy sao? Chẳng lẽ Thế tử phi không cần nàng cứu?
“Thì ra là như vậy.” Cừu Thường Khiêm nửa khuôn mặt anh tuấn cúi xuống, làm cho người ta không nhìn thấy được tâm trạng của hắn.
Thị Lang kinh hãi. Lúc trước hắn mới nghe lời nói từ một phía của những người ở phủ Lưu Thân Vương đã tới bắt người, lúc này. . . . . .”Thế tử gia, chuyện này từ đầu hạ quan đã nói rồi, sẽ tra rõ, nếu thật không phải lỗi của Thế tử phi, hạ quan sẽ buộc bọn họ tội vu cáo.” Thị Lang mồ hôi chảy ròng ròng vội nói. Nói thật ra, hai bên mặc dù đều là hoàng thân, nhưng ai cũng biết hôm nay vị nào đang có ưu thế, nếu thật đối nghịch cùng Thế tử gia, chính là tự tìm phiền toái, hắn khẩn trương không biết phải làm sao khắc phục hậu quả.
Cừu Thường Khiêm cười lạnh một tiếng “Không cần phiền toái như vậy, chuyện này ta sẽ tự giải quyết, ngươi chỉ cần quay về nói với Lưu Thân Vương, chuyện này không cần hắn tới tìm ta, ta sẽ đi tìm hắn !” Thị Lang nghe vậy đầu tiên là than một hơi, tiếp theo sắc mặt biến hóa, “Tự giải quyết” ? Mặc dù trong triều đều biết, vị Thế tử vương gia này bình thường lãnh miệng phát sợ, đối đãi với người lạnh lùng, không chút tình cảm, cũng không dễ dàng cho người khác nhìn thấy hỉ nộ, nhưng bình thường càng như thế, tính tình âm trầm này càng làm cho người ta sợ, cho nên những lời hắn vừa nói, cho thấy hắn để ý chuyện này muốn tự mình xử lý như vậy. . . . . . cũng chứng tỏ hắn đang phát cáu!
Thế này có phải là cũng muốn nói mình cũng nằm trong danh sách “Giải quyết riêng”  của hắn rồi ?
Thị Lang nhất thời ánh mắt nổ đom đóm, hai gò má run rẩy, thầm kêu nguy rồi!
Về phần người nào đó đang nằm trên đùi người ta “ngủ như chết”, nhịp tim đang tiết lộ tâm tình âm thầm tức giận, điên cuồng dán trên bắp đùi người ta  ……….. .
Chọc phải hoàng thân quốc thích cũng không việc gì? Hắn không hờn không giận? Đáng ghét! Nàng biết, nước cờ ngàn tính vạn tính này là thua trên người Tiểu Mai, sớm biết thế sẽ không mang theo nàng ra khỏi cửa.
Đúng rồi, lần tới mang Tiểu Xuân theo làm việc, nàng ta sẽ không thể không làm hư việc, nên còn có thể giúp đỡ một chút, lẽ ra nên sớm làm như vậy!
************
“Này, ngươi có thể hay không nói cho ta biết, vẻ mặt ngươi lạnh lùng như vậy, rốt cuộc có cảm xúc hay không”? Ngày hôm đó đã là ngày thứ mười kể từ sau khi thành thân, nàng tạm thời không giống như ngày thường ra cửa”Gây chuyện”, mà là nằm ở trên bàn hắn, dùng con mắt Thanh Linh vô cùng trong vắt nhìn chằm chằm Cừu Thường Khiêm đang không ngừng bận rộn.
Nói thật ra, người này dáng dấp thật đúng là tuấn tú, là người đẹp nhất mà nàng từng thấy, đáng tiếc phong cách có chút lạnh lẽo, làm cho người ta khó có thể gần gũi.
Chỉ là, nàng cũng phát hiện mình trừ bỏ hai ngày đầu bị hắn “Khí lạnh” cóng đến có chút bị giật mình, sau đó liền từ từ có thể thích ứng, thậm chí cảm thấy dừ là ở giữa đất trời mùa đông, gió lạnh thấu thấu xương, trong mưa gió tuyết, hắn dường như cố ý không để cho nàng cảm thấy”Quá mức lạnh lẽo” . . . . . .
Hắn để bút lông nhỏ trong tay xuống, phong cách tự trọng lạnh nhạt, biến hóa duy nhất chính là khóe miệng của hắn, không rõ ràng mang theo nhàn nhạt khẽ nhếch.”Là người đều có cảm xúc.” Hắn nói đơn giản.
“Vậy ý của ngươi là, ngươi không phải là người sao?” Nàng theo lý đoán.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi nói cái gì?”
Nàng toét miệng cười, phát hiện mình thế nhưng không có bị giật mình?”Ta nói ngươi chưa bao giờ cười, gặp chuyện cũng thật không thấy  buồn, chưa từng gặp ngươi phát điên, muốn biết như thế nào mới có thể khiến ngươi phát điên sau đó. . . . . .” Đem nàng oanh đuổi đi. Câu này nàng cũng không dám nói thật rõ rệt.
Trên thực tế, nàng hôm nay là tới tìm hiểu tình hình địch, như vậy khi ra tay mói có thể một kích liền trúng.
“Sau đó như thế nào?” Hắn chờ nàng tiếp theo.
“Khụ khụ. . . . . . Sau đó mới có thể thật hiểu biết ngươi là người như thế nào.” Nàng cười khúc khích nói.
Hắn liếc xéo nàng.”Tại sao muốn biết về ta?” Bao nhiêu người vì muốn biết hắn, để hợp ý  nịnh nọt hắn, nhưng là vừa gặp phải hắn mặt lạnh, rối rít đánh trống rút lui, nha đầu này muốn biết hắn là vì. . . . . .”Ngươi hối hận?” Sắc mặt hắn trầm xuống.
“Ah?” Hắn lại hỏi? Đêm tân hôn lúc hắn hỏi  câu này nàng đã cảm thấy khó hiểu, lúc này lại toát ra câu này, khiến nàng không khỏi nghĩ muốn hỏi rõ ràng.”Hối hận cái gì?”
Chỉ thấy hắn đang nhìn nàng, ánh mắt trực tiếp như vậy khiến cho nàng tâm chợt giật mình. Một hồi lâu, hắn mới nói: “Ngươi ở đây cùng ta giả bộ sao?” Mắt đen nhánh đáp lại nàng là một bộ dáng lục súc (6 loại gia súc a) ngây thơ vô hại, trái tim một hồi tức giận xao động.
Bị hắn  nhìn chăm chú , nàng không khỏi cũng luống cuống.”Ta không hiểu ngươi nói gì?”
“Không hiểu?” Hắn đầu tiên là sửng sốt, tiếp nữa sắc bén nhìn vào nàng, giống như chó săn đang tính toán thế nào đem con mồi không thành thật trừng phạt nuốt vào bụng.
Trái tim của nàng bỗng dưng phanh nảy một cái , bay qua bay lại, cảm giác không khí rất không thích hợp. . . . . .
Đang khi nàng không hề phòng bị cùng dự đoán được tình huống, một bàn tay với những ngón gọn gàng sạch sẽ càng lúc càng đến gần cánh môi của nàng, người này vốn lạnh lẽo đầu ngón tay lại cực nóng nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của nàng, ánh mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn  môi châu khéo léo mê người của nàng. . . . . .
Nàng bị mê hoặc rồi, mặc dù thần trí giùng giằng nên thoát đi là thượng sách, nhưng thân thể lại không giống như lúc bình thường không tự chủ được đứng im tại chỗ, không thể động đậy!
Một đôi môi mỏng lạnh lẽo, không biết từ lúc nào đã hôn lên đôi môi hồng kiều diễm, lửa nóng đầu lưỡi hấp dẫn triền miên quấn quít lấy nàng. . . . . .
Khoảng chừng hắn cảm thấy thỏa mãn, mới rời đi môi anh đào của nàng, thuận đường liếm liếm môi mình còn lưu lại mùi của nàng, tròng mắt lạnh lẽo lóe sáng rỡ quỷ mị, nàng cứng lại, mắt mở trừng trừng, che đôi môi bị hôn sưng tấy, quả thật không dám tin hắn đối với nàng đã làm cái gì, sau đó “A ──” thét chói tai  xông ra ngoài.
Hắn mày kiếm nhéo nhéo, nhìn chằm chằm hồi lâu bóng lưng rời đi như gặp quỷ của nàng, thì thầm một câu, “Muốn hối hận, đã không còn kịp rồi.” Cũng không biết câu này nói là cho ai nghe, là nàng? Hay chính là bản thân hắn?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.