Đọc truyện Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi – Chương 11
Chương 10
Hắn yêu nữ nhân này, điên cuồng mê luyến nữ nhân này! Cong người xuống, cúi đầu, để cho gương mặt của mình dần dần đến gần khuôn mặt nhỏ bé mê hoặc hắn này. Nàng ngủ say, đôi mắt trẻ trung linh động chói lọi giờ phút này nhắm kỹ lại. Hắn nheo mắt lại. Nữ nhân này nhưng cũng là yêu hắn như hăn yêu nàng yêu đến độc đoán? Một cái cánh tay ngọc kèm theo thanh âm than nhẹ hàm hồ ôm chặt hắn. Tâm thần hơi rung, nhắm mắt lại, chứa đựng cười, tất nhiên rồi!
*********
“Lại không có ở đây? Thế tử phi lúc này đi những đâu rồi hả?” Cừu Thường Khiêm mặt lạnh nhăn nhó hỏi, nha đầu này lâu không ở yên trong nhà, ngày gần đây hắn bận xử lý công việc diệt trừ dư đảng của Cừu Khánh Linh, không nghĩ tới hắn bận, nàng còn bận rộn hơn, có đến mấy ngày không thấy bóng dáng, nha đầu này đến cùng là đang làm cái quỷ gì?
“Nô, chúng nô tài. . . . . . Cũng không biết. . . . . .” Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, một đám nô tài lại run muốn chết.
Hắn nheo mắt cau mày.”Chuyện gì xảy ra? Nói!”
“Nô nô. . . . . . chúng nô tài không không. . . . . .”
“Còn không nói cho rõ tình hình thực tế!” Hắn vỗ bàn một cái, lạnh lẽo khác thường.
Lần này đám nô tài càng thêm kinh hoàng luống cuống. “Nghe. . . . . . Nghe nói Thế tử phi. . . . . . Giống như thường đến ngoài thành bảy. . . . . . Nhà trọ Thất Tinh.”
“Nhà trọ Thất Tinh? Nàng đến đó làm gì?”
“Nghe. . . . . . Nghe nói. . . . . . ngài là đi gặp. . . . . . nam. . . . . . Nam nhân. . . . . .” Rốt cuộc có người run giọng nói xong, chỉ là hồn cũng bị sợ đến tứ tán.
“Cái gì? !” Hắn bỗng nhiên đứng dậy. Nam nhân?!
Nghìn dặm đóng băng, trong nháy mắt nứt toác!
“Tướng công, ngươi làm sao vậy? Đoàn người này là sao?” Mao Uy Long mới trở về phủ, liền gặp được mọi người sắc mặt sợ hãi quái dị, mà nam nhân ngồi thẳng ở trung tâm, trên mặt càng thêm âm trầm đáng sợ.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
“Không có gì, nàng qua đây.” Cừu Thường Khiêm âm điệu lạnh lẽo hợp tình hơp lý nói.
“Đó, không có việc gì sao cần cả một đoàn dọa người như vậy?” Nàng bĩu môi, giống như thường ngày thoải mái rúc vào trong cái ổ ngực hắn.
Mọi người lập tức cũng hít một ngụm lãnh khí, lúc này nàng còn dám đến gần núi băng? Không sợ núi băng trong nháy mắt bạo phát, xương cốt không còn?
“Hôm nay nàng đi những đâu?” Hắn mặc cho nàng ở trong lòng hắn cọ cọ tìm vị trí tốt, thoải mái dán vào.
Đại cô nương không có tri giác, kéo miệng cười. “Không có chuyện gì, trong kinh thành mò mẫm thoáng qua một cái.”
“Vậy, có xảy ra chuyện gì lý thú sao?”
Nàng nâng tay áo bào của hắn vuốt vuốt, còn chưa có ngửi được nguy hiểm. “Không có.” Quả thật không có, sau khi từ chỗ Vinh Phú rời đi, nàng ở trên đường cái vòng một vòng, cảm thấy không có gì vui mới quay về.
Ngang nhiên nói dối! Thân thể hắn cứng lại. “Thật không có?”
“Ừ.” Nàng thậm chí ngáp một cái .
“Nàng không thử ngẫm lại xem, có lời gì muốn nói với ta?”
“Tướng công, thời tiết giống như trở nên lạnh, ngay cả ổ ngực của chàng cũng không ấm rồi. . . . . .” Tự mình nói xong, nàng lại ngủ thiếp đi.
Mọi người sững sờ, chỉ thấy chủ tử lạnh cứng như đá, tựa hồ. . . . . . dĩ nhiên đã có hơi lạnh tản ra.
*********
*********
“Thế tử phi, ngài có khách.” Mới buổi trưa, tổng quản liền tới ngoài cửa phòng báo.
Mao Uy Long ngáp dài, không biết tại sao, tối hôm qua tướng công giống như uống nhầm thuốc, phát cuồng muốn nàng suốt đêm, làm cho lúc này lưng nàng rất đau, toàn thân vô lực.
“Không gặp.” Nàng bò lên giường, tính toán tìm lại cảm giác ngủ bù, lại vừa có cảm giác dậy có lẽ sẽ khôi phục chút tinh lực.
“Nhưng. . . . . . Hắn nói nhất định không thể không gặp ngài, nếu không sẽ không đi.”
Nàng cau mày. “Đó, người nào mà lại không thể không gặp ta?” Nàng ngồi dậy trên giường, bộ mặt không kiên nhẫn.
“Là Vinh Phú.”
“A, ” nàng kinh hoảng nhảy xuống giường. “Gặp, ta gặp!”
Nàng lập tức rửa mặt, chỉ chốc lát sau liền vội vàng chạy vội tới ngoài cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy Vinh Phú đang chờ ở đó.
“Làm sao ngươi tìm tới cửa?” Mao Uy Long kéo người tới biệt sảnh (phòng ở phía xa), hốt hoảng hỏi. Ngộ nhỡ bị tướng công nhìn thấy liền nguy rồi.
“Nô tài có việc gấp van ngài giúp một tay.” Vinh Phú cũng là mặt khổ qua (khổ qua = mướp đắng. Câu này ý nói là mặt nhăn nhó, khổ sở).
“Chuyện gì?” Nàng vội vàng hỏi, một đôi mắt nhỏ dáo dác ngó xung quanh, chỉ sợ người không nên xuất hiện sẽ xuất hiện, giống như là làm việc gì trái với lương tâm vậy.
“Nô tài tìm được thân thích đã mất tích.”
“Vậy rất tốt, làm sao mặt ngươi còn nhăn nhó khổ sở như vậy?”
“Thân thích đã gặp được, nhưng là có chút phiền toái.”
“Đó là gì?”
“Thân thích của nô tài một thời gian trước tới Ti trấn chơi bài, không biết xảy ra chuyện gì, lại bị người ta vu cho là giết người, nhưng những người bà con kia của ta chỉ tay lên trời mà thề là hắn vô tội, cho nên lúc này mới muốn mời ngài lấy thân phận Thế tử phi đến giúp một tay.”
“Như vậy. . . . . .” Thân thích của hắn thật đúng là xui xẻo, lại gặp chuyện như thế. “Vậy Ti trấn ở đâu?”
“Từ kinh thành đi về hướng tây, mất khoảng một ngày rưỡi đi đường.”
“Cần một ngày rưỡi à? Này. . . . . .” Rời đi lâu như vậy, tướng công nhất định sẽ sinh nghi.
Thấy nàng do dự, hăn nóng lòng nói thêm: “Kính xin Thế tử phi giúp một tay, nghe nói nếu không có người bảo lãnh, chỉ một hai ngày là quan phủ xử trảm rồi.”
“Đây không phải là giết người bừa bãi, giết lầm người dân lương thiện sao!” Nàng kinh sợ.
“Đúng ạ!” Hắn một vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp cùng ngươi đi chuyến này.”
*********
*********
“Tướng công, ta muốn. . . . . .” Mao Uy Long nhìn chằm chằm nam nhân một hồi lâu, thực đúng là nói không lên lời.
Không biết vì sao, bắt đầu từ hôm qua, nam nhân này có gì đó quái quái, nàng nhìn kỹ bên trong ánh mắt của hắn mang theo tức giận, còn có chút âm lãnh!
“Muốn cái gì?”
Ơ, cả giọng nói cũng mang âm điệu lành lạnh.
“Cái này. . . . . . Ngày mai ta muốn đi ra vùng ngoại ô một chút.” Nàng hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói.
“Ngoại ô? Nơi nào?”
Lạnh không chịu được, nàng suy tính có nên trở về phòng mặc thêm áo bông vào hay không?
“Ti trấn.” Nàng rốt cuộc không nhịn được, hắt hơi một cái, vuốt vuốt mũi, xác định có cái gì đó không đúng.
“Tốt.”
“Ah?” Dứt khoát như vậy? Không ổn.
“Chuẩn bị một chút, ta đi cùng nàng.” Hắn đứng dậy.
“Hả? Đợi chút, ta. . . . . . Chàng . . . . . Chàng muốn đi cùng?” Nàng nóng lòng vội vàng kéo hắn.
“Nàng không phải là muốn đi Ti trấn sao?” Hắn nhìn chằm chằm nàng.
“Này. . . . . . Thì đúng rồi, nhưng gần đây không phải là chàng rất bận sao? Ta thấy. . . . . . Ta có thể tự mình đi cũng được, hiện tại lên đường, qua ba. . . . . . Không, hai ngày sau sẽ quay về thôi.” Vốn là xòe ra ba ngón tay, lại nhìn thấy khuôn mặt hắn trầm xuống liền cụp bớt một ngón. Nàng quyết định nhanh, lộ trình dạo bước nhanh một chút nói không chừng hai ngày sau có thể đủ để trở về rồi.
“Nàng là đang nghĩ cho ta sao?”
“Vậy. . . . . . Cũng không hẳn vậy, chàng một ngày kiếm bạc tỷ, ta không thể cứ quấn lấy chàng mãi, khiến chàng không thể làm chánh sự, một thê tử tốt phải biết độc lập, không phải sao?” Nàng dày mặt cười khúc khích. Nếu để cho hắn biết mình là vội đi giúp Vinh Phú, không chừng đừng có nói là thân thích không cứu được, ngay cả Vinh Phú cũng gặp nạn.
Chỉ thấy khuôn mặt đẹp của hắn lộ ra lành lạnh, thật lâu không nói một câu nào, khiến cho bàn chân nàng cũng lạnh luôn. Nam nhân này quái đến cực điểm, nếu không phải là lúc này thật sự có việc, nàng nhất định sẽ hỏi cho thật rõ ràng.
Thật lâu, hắn mới chậm rãi há mồm, “Đi đi!”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ rất sợ hắn đổi ý, người như một làn khói lập tức không thấy bóng dáng.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, biểu tình của Cừu Thường Khiêm trở nên lạnh đến cực hạn. Mặc dù hắn tự bắt mình phải tin tưởng nàng, nhưng tâm lại không ngừng chìm xuống.
*********
“Vinh Phú, rút cuộc là đã đến Ti trấn chưa vậy? Ngươi không phải nói là mấy dặm nữa sẽ đến sao? Mao Uy Long lau mồ hôi hỏi. Cũng đã muốn mệt chết đi được còn chưa có tới! Nàng còn phải chạy trở về để trấn an tên kia nữa, trong lòng nam nhân kia tám phần có chuyện, nàng nếu không làm cho rõ ràng, trong lòng không yên.
“Đến đến, xuyên qua cánh rừng này là đến rồi.” Vinh Phú nhỏ giọng trấn an.
“Vậy sao?” Nàng cùng hắn bước nhanh đi vào cánh rừng.”Ah? Chúng ta thế nào đi tới đi lui lại vẫn lòng vòng trong rừng là sao?” Nàng phát hiện bọn họ ở trong rừng vòng thật lâu không ra được, giống như lạc đường?
“Thật sao? Đi về phía trước hai bước chính là cửa ra rồi.” ánh mắt Vinh Phú khẽ đảo một vòng.
Mao Uy Long giống như thấy được trong mắt của hắn chợt lóe lên quỷ quyệt, lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn di chuyển theo chỉ dẫn của hắn đi về phía trước, đi không đến mấy bước, lại chỉ thấy một gian nhà gỗ nhỏ rách nát, hơn nữa bốn phía nhìn như không có dấu vết của người ở, chuyện này là sao?
“Vinh. . . . . . Tại sao lại là ngươi?” Nàng xoay người lại muốn chất vấn Vinh Phú, lại kinh ngạc thấy Tiểu Xuân đứng ở sau lưng nàng.
“Biểu tiểu thư ở chỗ này, ta dĩ nhiên cũng ở đây.” Tiểu Xuân vẻ mặt lạnh lùng, thân thể nhích sang bên cạnh nhường chỗ, thật ngạc nhiên lại thấy Hỉ Nhi!
Mao Uy Long kinh ngạc. “Các ngươi thế nào đều ở đây vậy?” Họ không phải nên ở Cừu trang sao?
“Chúng ta đặc biệt đến chỗ này chờ ngươi.” Hỉ Nhi cười lạnh nói.
“Các ngươi làm sao biết ta sẽ đi qua nơi này?” Nàng vô cùng giật mình.
“Dĩ nhiên, bởi vì là ta muốn ngươi tới.” Hỉ Nhi hả hê hừ lạnh.
Mao Uy Long giận tái mặt, nhanh chóng chuyển sang Vinh Phú. “Ngươi lừa ta?” Nàng biết bản thân mình bị lừa, chỉ là bọn họ vì sao phải làm như vậy?
Lúc này Vinh Phú không còn bộ dạng đáng thương, bây giờ nhìn lại thậm chí là âm hiểm.
“Không sai!” Hắn cười đến cực kỳ dữ tợn.
Nàng kinh hãi lui một bước.
“Ngươi dám giành nam nhân của ta, ta muốn ngươi thân bại danh liệt!” Hỉ Nhi vẻ mặt ác độc.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Nàng kinh ngạc không thôi.
“Có nhìn thấy không, căn nhà rách nát này là ta tỉ mỉ chọn lựa làm nơi đặt chân cuối cùng cho ngươi!” Hỉ Nhi chỉ vào căn nhà gỗ xiêu vẹo chỉ chực sụp, cười đến hí hửng.
Nữ nhân này điên rồi,muốn nhốt nàng? !
*********
*********
Ba ngày rồi, nàng chưa có trở về!
Từ lúc nàng rời đi, Cừu Thường Khiêm suốt ba ngày ngồi thẳng trong sảnh, vẻ mặt giống như pho tượng.
Hắn đếm mặt trời mọc rồi lặn, đếm ngày nàng đồng ý trở về, nhưng nàng không có trở lại, chứng minh nàng phụ lại sự tin tưởng của hắn, cùng nam nhân kia bỏ trốn!
Nàng lại phản bội hắn!
Yêu càng nhiều, hận càng sâu!
Lửa giận hừng hực từ trong ngực hắn bùng lên, giống như mãnh hổ bị thương chuẩn bị gào thét, quay người lại, trưởng phong mang theo hận ý cùng lửa giận giống như sóng gió phóng ra bốn phía, trong nháy mắt bàn ghế trong phòng bị hủy hết, hắn một mình cô độc giữa căn phòng hỗn độn, nhìn lạnh lẽo đến dọa người.
“Thế tử gia. . . . . .” thanh âm Lý Văn run run cẩn thận đến gần. Nếu không phải bất đắc dĩ, giờ phút này ai cũng không dám đến gần chủ tử, nhưng còn để mặc chủ tử tiếp tục điên cuồng mù mịt như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
“Khởi bẩm Thế tử gia. . . . . . Biểu tiểu thư tới.” Lý Văn nhìn một chút ngoài cửa, làm hết trách nhiệm bẩm báo, chỉ hi vọng chủ tử có thể thoáng tỉnh táo lại.
Hỉ Nhi ra hiệu cho Lý Văn lui ra, tiếp đó liền đi về phía Cừu Thường Khiêm, to gan từ phía sau ôm lấy hắn.
Hắn chấn động, cũng không đẩy ra.
Trong lòng nàng mừng thầm. “Biểu ca, nghe nói biểu tẩu mất tích?” Nàng thử hỏi.
Hắn tựa như không nghe thấy, vẫn lãnh nhược băng sương (lạnh lùng) như cũ .
“Nàng ta thế nhưng lại. . . . . . Cùng người bỏ trốn?” Nàng hỏi tiếp, cảm nhận được hắn khẽ run run, ngay sau đó lại không có phản ứng gì.
“Biểu ca, huynh không cần phải vì loại nữ nhân đó mà tức giận, nàng ta căn bản không có giá trị, cũng không xứng ——”
Cừu Thường Khiêm bỗng dưng đẩy nàng ta ra, khiến nàng nhếch nhác ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, âm hiểm nhìn chằm chằm nàng.
“Nàng ta sẽ không trở lại, nàng là loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng, nghe nói trước kia còn từng quyến rũ nam nhân khác, loại nữ nhân này biểu ca còn tưởng nàng ta là bảo vật sao, nàng là một kẻ vô sỉ đê tiện! Vô sỉ đê tiện!” Nàng không cam lòng rống to.
“Câm mồm!” Trong mắt của hắn tràn đầy tia máu, vẻ mặt đã cuồng nộ.
“Ta không nói sai, huynh sớm nên nhận rõ sự thật, nữ nhân này xuất thân thấp hèn, hành động dĩ nhiên đê tiện, lúc này làm ra chuyện cùng với đứa ở của Cừu trang bỏ chốn cũng là chuyện đương nhiên, chẳng có gì lạ, cứ cho là có thể quay về, nàng ta cũng đã là Tàn Hoa Bại Liễu ——”
Bốp! Hắn thưởng nàng một bạt tai, khiến nàng mắt nổ đom đóm rốt cuộc ngừng miệng. “Biểu ca. . . . . .”
Hắn đầu tiên là lửa giận dâng cao, bỗng chốc lại dường như có điều gì suy nghĩ. “Làm sao ngươi biết nàng bỏ trốn cùng đứa ở của Cừu trang?”
Trong phủ Thế tử tuy trên dưới đều biết Uy Long phản bội hắn, nhưng chỉ có Lý Văn điều tra lai lịch giúp hắn mới biết gian phu kia là ai, trong phủ Thế tử chưa tùng có ai gặp qua đứa ở kia ở Xuyên Cũng, mà Lý Văn là người kín miệng, như vậy, nàng vừa mới đến Phủ thế tử, lại từ đâu mà biết được, từ đâu liên tưởng tới Uy Long cùng đứa ở của Cừu trang bỏ trốn?
Lòng hắn không khỏi nổi lên nồng đậm nghi ngờ.
“Ta. . . . . .” Nàng ngạc nhiên cà lăm. Nguy rồi, nàng nhất thời tức giận, nói quá nhiều rồi.
“Nói!” Mặt hắn hung ác lấn đến gần nàng.
“Ta. . . . . .” Nàng cơ hồ là bò đến góc tường.
“Ta nói rồi, đừng mơ tưởng ra vẻ ở giữa ta và Uy Long, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi quên rồi sao?” Ánh mắt hắn bén nhọn, bộ dáng kinh người.
Nàng bị hù dọa luống cuống. “Ta. . . . . . Ta không có!” Nàng rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng biết lần này hắn thật sẽ không chút lưu tình thương tổn nàng. . . . . .
*********
*********
“Ngươi định làm gì? Không cho ngươi đến gần ta!” Mao Uy Long kêu to. Nàng toàn thân không còn chút sức lực nào, bị giam ở trong nhà gỗ ba ngày rồi, một chút nước cũng không có, lúc này nàng đói bụng đến choáng váng, tứ chi sắp vô lực, Vinh Phú lại đột nhiên vào phòng, hơn nữa còn mặt cười dâm đãng, nước miếng chảy ra, hai tay xoa xoa vào nhau đi về phía nàng, nàng bị sợ đến không còn hơi sức cũng muốn xuất ra chút sức lực cuối cùng ngăn cản hắn.
“Không tới gần ngươi, sao có thể để cho ngươi biết ta muốn làm gì?.” Hắn cười gằn lấn đến gần.
Nàng nhất thời hoa dung thất sắc. “Tiểu Xuân, cứu mạng! Tiểu Xuân!” Nàng chỉ còn biết hướng về phía Tiểu Xuân vẫn canh giữ ở bên ngoài kêu cứu, hi vọng nàng ta còn có lương tâm tới cứu nàng.
“Đừng kêu nữa, là tiểu thư Hỉ Nhi giao phó, Tiểu Xuân cũng không làm chủ được, lúc này nàng ta còn giúp chúng ta giữ cửa, ngươi nói nàng ta dám không thuận theo sao?”
Nàng ngạc nhiên, Hỉ Nhi ác như vậy? Chuyện như vậy cũng làm được?!
“Đừng giãy giụa nữa, ngoan, khiến cho lão tử vui vẻ thoải mái, có thể sẽ thả ngươi Tàn Hoa Bại Liễu trở về, xem một chút lúc đó Thế tử gia có còn muốn ngươi không.” Hắn miệng đầy nước miếng cười.
“Mau. . . . . . Dừng tay!” Nàng suy yếu sợ hãi né tránh.
“Chớ trốn, ta chờ ba ngày, chính là muốn chờ tiểu tử này nhà ngươi bé bóng đói bụng đến vô lực, không phải mất chút sức lực nào cũng có thể xuống tay.” Hắn nhe răng cười dâm uế không dứt đáp lại.
“Ngươi. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . .” Lời còn chưa dứt, miệng Mao Uy Long bị kẻ ác tâm cứng rắn hôn, nàng giãy giụa không ngừng, xấu hổ đến nước mắt chảy ròng ròng. Không cần, nàng thật xin lỗi tướng công!
Khi hắn cứng rắn cạy ra hàm răng nàng, sắp đưa đầu lưỡi vào, nàng ra sức cắn hắn một nhát, Vinh Phú gào lên một tiếng, trở tay cho nàng một cái tát. “Cái người đàn bà thúi này, lại dám cắn ta!” Hắn vuốt miệng mình đầy máu, giận điên lên.
Nàng bị đánh đến gương mặt lập tức sưng đỏ một mảng. “Ngươi còn chạm vào ta nữa, ta giết chết ngươi!” Nàng giận nói.
“Ngươi! Còn tưởng rằng ngươi đói bụng ba ngày, không còn hơi sức đấu lại ta, tốt, đây là ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc!” Hắn thô lỗ nắm cánh tay ngọc của nàng, chỗ bị hắn nắm lấy lập tức tím bầm đau nhức.
Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa hắn càng hưng phấn, xoẹt một tiếng áo khoác của nàng liền bị xé rách, lộ ra vạt áo bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy cái yếm ở dưới vạt áo bên trong, lập tức bộ dạng hắn gấp gáp đè lên thân thể của nàng.
Nàng kinh ngạc, nước mắt hoảng sợ lập tức trào ra, nhưng vô cùng suy yếu, hơi sức chống cự không còn như lúc bình thường. “Ngươi còn không dừng tay, ta liền cắn lưỡi tự sát!”
Vinh Phú có chút giật mình, thật nhìn không ra, tính tình Thế tử phi này còn rất mãnh liệt. “Ai, đáng tiếc ngươi hôm nay là nhất định phải thật xin lỗi Thế tử gia rồi, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ mau chóng làm xong, sẽ không để cho ngươi chịu đau đớn, nói không chừng ngươi sẽ thấy sảng khoái, còn phải kêu ta đừng ngừng lại!” Hắn xấu xa dụ dỗ nàng.
“Phi! Vô sỉ! Trong lòng ta chỉ một mình tướng công, ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ chết thật cho ngươi xem!” Thanh âm của nàng cực kỳ giận dữ, quát.
Nàng hối hận đã mắc mưu của thằng nhãi này, khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh này!
“Hừ, muốn tìm cái chết là chuyện của ngươi, Hỉ Nhi tiểu thư căn dặn, không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào cũng muốn ta làm nhục ngươi, cho nên ngươi hôm nay là khó tránh tai kiếp rồi !” Hắn lại lần nữa đè lên nàng.
“Không!” Nàng lại rơi lệ, cũng không chịu nổi nữa bàn tay bẩn thỉu của kẻ này sờ lên thân thể nàng, nhắm mắt lại, tâm trầm xuống, “Tướng công, vĩnh biệt!” Vừa lên tiếng liền tính toán cắn lưỡi tự vận.
Dùng sức cắn xuống —— ah? Thế nào không đau? Nhưng nàng rõ ràng nếm được mùi máu? Chợt mở mắt.”A! Tướng công? !” Nàng không dám tin, giờ phút này đập vào mi mắt là một người đang cau mày nhìn nàng, gương mặt lo lắng.
Lại cúi đầu, nhìn thấy thì ra là nàng cắn không phải là đầu lưỡi của mình, mà là tay người nam nhân của mình, nàng cả kinh vội vàng nhả ra, nhưng tay Cừu Thường Khiêm đã in vết răng tiếp đó vết máu lần lượt bao phủ một mảnh. “Tay của chàng!” Lúc này Mao Uy Long lại phát hiện rõ ràng, chẳng biết từ lúc cái tên ác ôn đè lên nàng đã hoảng sợ bị một cái tay khác của tướng công bóp thật chặt cổ họng, chỉ cần hắn dùng sức một cái, Vinh Phú tất nhiên cổ sẽ gãy lìa rơi xuống đất.
“Nàng vẫn ổn chứ?” Hắn khàn giọng hỏi nàng.
“Ô ô. . . . . . Tướng công, ta bị hù chết. . . . . . Ô ô. . . . . .” Vừa thấy được hắn, tất cả hoảng sợ lo lắng nhất thời tan thành mây khói, vốn đã là lệ rơi đầy mặt nàng khóc càng lợi hại hơn.
Sắc mặt Cừu Thường Khiêm trắng bệch, ôm nàng vào trong ngực. “Không sao.” Hắn nhẹ giọng dỗ dành.
“Tướng công. . . . . . Ô ô. . . . . .” Nàng còn là khóc đến hoa lê đẫm lệ, hiển nhiên thật bị sợ đến không nhẹ.
Nàng khóc càng lớn, một tay kia của hắn giữ cổ họng Vinh Phú sức lực lại càng tăng, đảo mắt cả mặt Vinh Phú đã đỏ bừng, cặp mắt như muốn lồi ra, có thể thấy là sắp tắt thở.
“Tướng công, thật xin lỗi.” Nàng cuối cùng dừng lại khóc thút thít, ngước đầu thút thít mà nói.
“Thật xin lỗi cái gì?” Hắn thoáng buông ra kiềm chế đối với Vinh Phú.
“Tay của chàng. . . . . . Ta không biết đã cắn phải tay chàng.” Nhìn thấy tay hắn huyết nhục mơ hồ, nàng rất đau lòng.
Cừu Thường Khiêm trưng ra vẻ mặt không sao cả, khóe miệng lại mơ hồ khẽ nhếch. “Không cần nói xin lỗi, cắn được lực càng lớn, bày tỏ nàng không phải muốn làm việc có lỗi với ta càng mãnh liệt.”
“Tướng công. . . . . .”
“Ta nghe được lời nói vừa rồi của nàng, Uy Long, lần sau đừng hồ đồ như vậy nữa, kể cả nàng có thực sự bị làm nhục, ta cũng vẫn sẽ không trách nàng.” Thanh âm hắn khàn khàn cảm thấy vị chát chát.
Hắn buồn bực vô cùng, vợ của hắn nguyện ý vì hắn thủ thân tìm chết, mà hắn lại không tin nàng, lại nghĩ nàng muốn phản bội hắn! Hắn thật đáng chết!
Một tay ôm nàng, Cừu Thường Khiêm thật lâu không bình tĩnh lại được.
“Tướng công.” Lỗ mũi nàng đau xót, lại muốn khóc.
“Tổng quản, dẫn người vào đây!” Hắn đột nhiên hướng ra cửa quát khẽ.
Thì ra là Lý Văn cũng tới, chỉ là vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi lệnh, lúc này được lệnh, liền lôi Hỉ Nhi và Tiểu Xuân vào nhà.
Cừu Thường Khiêm đứng lên, một cước đá Vinh Phú vẫn đang ho khan không dứt ngã nhoài ra trên đất, dẫm chân lên ngực của hắn.
Hỉ Nhi và Tiểu Xuân thấy tình cảnh này, ở một bên sợ hãi co rúm lại.
“Nói, là ai ra lệnh cho ngươi xuống tay với Thế tử phi?” Hắn mãnh liệt dùng sức một cái, xương sườn Vinh Phú suýt nữa bị đạp gãy, đau nhức không dứt.
“Này. . . . . . Là tiểu thư Hỉ Nhi muốn ta. . . . . .” Hắn chỉ vào Hỉ Nhi, run giọng nói. Việc đã đến nước này, nào dám giấu diếm?
“Ngươi nói láo!” Hỉ Nhi hốt hoảng cắt đứt lời hắn, “Rõ ràng là chính ngươi thấy sắc đẹp nổi tà tâm, còn muốn đem ta ra gánh tội thay!”
Vinh Phú biết kiểu này là muốn qua sông rút cầu rồi, thế này thì hắn hẳn phải chết không còn có thể nghi ngờ gì nữa, vội vàng bảo vệ mạng phủ nhận, “Ta không có nói dối! Ban đầu là tiểu thư Hỉ Nhi dẫn ta vào Cừu trang, giao cho ta đi quyến rũ Thế tử phi, nhưng lúc đó không có cơ hội, cho nên lúc này nàng mới dẫn theo ta lên kinh, dặn dò ta nhất định phải. . . . . . Nhất định phải làm bẩn Thế tử phi. . . . . .”
Cừu Thường Khiêm nghe vậy giận dữ, hung hăng nhấc chân dùng sức đạp một đạp vào mệnh căn (cái chỗ quan trọng liên quan đến giống nòi ý có phải không nhỉ, hay đầu óc ta đen quá?) của hắn, chỉ thấy Vinh Phú đau đến nước mắt văng tứ tung, cả người co rúc ở trên đất gào khóc.
“Ngươi còn có lời gì để nói?” Tầm mắt bén nhọn cơ hồ có thể xuyên thấu lòng người của hắn đính tại trên người Hỉ Nhi.
Hỉ Nhi phịch một tiếng quỳ xuống đất, Tiểu Xuân thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống theo.
“Biểu ca, ta biết sai rồi, ta. . . . . . Ta bây giờ không phải đã dẫn huynh tìm được biểu tẩu rồi sao? Hoàn hảo chưa làm thành sai lầm lớn, huynh hãy tha thứ cho ta đây lần thứ đầu . . . . .” Hỉ Nhi không ngừng run rẩy, đôi mắt đẫm lệ vòng quanh cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt Tiểu Xuân cũng là hoảng sợ, liên tiếp dập đầu, “Thế tử gia, là nô tỳ không có khuyên can biểu tiểu thư. . . . . . Xin Thế tử gia tha mạng. . . . . .”
“Hừ!” Cừu Thường Khiêm cười lạnh, “Ngươi đâu chỉ không có khuyên can, cho tới giờ còn là ngươi xuất ra nhiều lực giúp đỡ nhất, giành được công lao rất lớn đấy. Một cái nha hoàn nghịch tặc đáng chết, một cái thì lại trở thành đồng lõa độc ác, ta lúc đầu thật là có mắt như mù mới có thể để cho các ngươi đi theo hầu Uy Long!”
Thấy hắn từ bên hông rút ra hai thanh đoản đao (dao nhọn) sáng loáng, Mao Uy Long biết hắn là lại muốn đại khai sát giới, tình thế cấp bách vội tiến lên ôm lấy cánh tay của hắn.
“Tướng công không cần!” Nàng thật là sợ hắn lại mất khống chế như lần trước.
“Ta nói rồi, phàm là người thương tổn nàng ta đều sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, huống chi họ hợp mưu hại nàng lại còn lên kế hoạch đã lâu, càng thêm tội không thể tha!”
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, trong nháy mắt đã thấy đoản đao bắn ra, một thanh ngay giữa tim Vinh Phú, một thanh là cắt qua cổ họng Tiểu Xuân, hai người cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức liền tắt thở.
Chính mắt thấy nha hoàn thân cận Tiểu Xuân đứng cách mình không tới nửa bước đoạn khí mà mất mạng, cặp mắt Hỉ Nhi trừng lớn, sợ hãi cực độ thét chói tai, ngay sau đó chết ngất trên mặt đất.
“Tướng công, cầu xin chàng tha cho nàng ta đi!” Mao Uy Long nóng nảy nói, “Nàng dù sao cũng là biểu muội của chàng, ngộ nhỡ nàng xảy ra vấn đề gì, mẹ chàng sẽ rất đau lòng!” Mặc dù Hỉ Nhi thật rất đáng ghét, nhưng nàng ta cũng là bởi vì quá yêu mà sinh hận, mới có thể đối với mình như vậy, lại nói nàng dù sao cũng là thân thích.
Hắn nhìn nàng suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng khuất phục thở dài. “Được rồi, tùy nàng vậy.”
Nàng vui mừng mỉm cười, biết hắn là không nhịn được khi thấy nàng chịu uất ức, sợ nàng lại gặp phải chuyện như vậy, mới có thể gây nghiệp chướng giết người như vậy, xem ra sau này nàng phải thu lại một chút, thay tướng công của nàng tích đức nhiều một chút rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, vì trấn an hắn còn nỗ lực nặn ra nụ cười, khiến Cừu Thường Khiêm đau lòng không dứt, sau khi đưa tay giúp nàng sắp xếp ổn thỏa quần áo trên người, hắn ôm chặt cả người nàng vào trong ngực, đứng dậy.
“Chúng ta về nhà.”
Hồi cuối
Mấy tháng sau, Mao Uy Long theo phu quân trở lại Xuyên Cũng nhân lễ mừng năm mới, nàng không khỏi hả hê nhìn ngắm Cừu trang tráng lệ này, quả không nghĩ tới mình lại tìm được một Thế tử gia như vậy làm phu quân, cũng chính cống trở thành Thế tử phi, ỷ vào được tướng công độc nhất cưng chiều, cả ngày làm mưa làm gió ở xung quanh, rất khoái hoạt.
Đáng tiếc duy nhất không được hoàn mỹ chính là. . . . . . Hỉ Nhi, nàng ta cũng ở Cừu trang, nhưng không may, nàng ngu, kể từ cái đêm đó sau khi hôn mê tỉnh lại, Hỉ Nhi trở thành một cái con ngốc, đối với lần này nàng cảm khái thở dài, nhưng cũng vui chính là, từ sau lúc Hỉ Nhi ngu, hai người ngược lại có thể cùng nói chuyện, bởi vì Hỉ Nhi luôn quấn lấy nàng đòi chơi đùa, hiện tại nàng nghiễm nhiên trở thành đại vú em của Hỉ Nhi.
Lúc này, nàng hất ra cái người phiền toái luôn quấn lấy Hỉ Nhỉ, đang khoái chí ăn táo Đông Dương Nam vô cùng trân quý, một bóng người vô cùng chói mắt nhàn nhã thoáng qua trước mắt nàng, nàng nheo lại mắt, không thuận mắt lắm nhìn Trạm Thanh.
Người này cả ngày hắn còn không có việc gì ở trong Cừu trang lúc ẩn lúc hiện, cũng không biết là vì quá rãnh rỗi hay còn lý do khác, cả ngày lẫn đêm đối nghịch với nàng, nói với nàng toàn những lời nhàm chán, tám phần là ghen tỵ nàng và tướng công quá ân ái rồi!
Đã như vậy . . . . . .
Kể từ sau khi hồ đồ trở thành Thế tử phi, vẫn không thể gặp được cha một lần, cũng nên mời cha cùng các sư huynh, sư muội của Uy Long trại đến vương phủ ngồi một chút rồi. . . . . .
【Hoàn】