Đọc truyện Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc – Chương 11: Mảnh vải không thể tháo nha
Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Đầu thu, cơn mưa thu đến, trong gió đưa đến cảm giác man mát.
Trình Thiên Diệp ngồi trong hương xa, vén rèm xe lên nhìn hai bên đường phố.
Tòa thành thị vừa mới bị chiến hỏa quét qua, khắp nơi hiện rõ vẻ rách nát và tiêu điều.
Áo không đủ che thân, lưu dân chán nản, tốp năm tốp ba lội trên con đường bùn lầy rời đi.
Những chân tường đổ nát phía dưới, thỉnh thoảng có thể trông thấy một vật thể đang cuộn mình.
Trình Thiên Diệp không dám đến xác nhận, bởi vì đó có lẽ là một thi thể đã mất đi sinh mạng.
“Thật sự là tiêu điều, Tấn quốc chúng ta còn khá hơn ở đây.” Trình Thiên Diệp một đường lĩnh quân tới từ Tấn quốc, tự mình trải nghiệm sự chênh lệch về dân sinh.
“Đó là bởi vì đại Tấn có Chúa công.” Tiêu Tú cùng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy năm gần đây Biện Châu đều ở trong chiến loạn, qua tay nhiều thế lực khác nhau, mỗi nhóm người ngựa đều chỉ muốn liều mạng vơ vét một trận rồi đi, có ai sẽ quản dân chúng chết hay sống.”
Có lẽ vì Trình Thiên Diệp là sinh viên khoa học tự nhiên, nên lịch sử và chính trị chỉ học được mặt ngoài.
Trong tiềm thức của nàng, Quân vương dưới đế chế phong kiến, chính là biểu tượng của bóc lột và độc tài.
Bọn họ đứng ở phe đối lập với quảng đại quần chúng, sống an nhàn sung sướng rút cạn mồ hôi nước mắt nhân dân, chắc hẳn là đối tượng bị dân chúng chán ghét và căm hận.
Đến nơi này, nàng mới nhận ra được.
Ở niên đại này, có một chủ quân cố định, một quốc gia ổn định, mới là nỗi chờ mong thật sự của nhân dân.
Tất cả nhu cầu về bình đẳng và quyền con người, là kết quả của xã hội ấm no và giàu có sau này.
“Nói vậy, ta có thể là một Chúa công được dân chúng chờ mong trong lúc này nhỉ.” Trình Thiên Diệp sờ cằm.
“Đương nhiên, Chúa công là một quân chủ nhân từ và thiện lương, là phúc của dân chúng Tấn quốc ta. Nếu Tú nhi không gặp Chúa công, đã sớm chết đói đầu đường rồi.” Tiêu Tú ngại ngùng nói.
Trình Thiên Diệp gật đầu, nàng không để ý lắm đến những lời này của Tiêu Tú.
Bởi vì phía trước xuất hiện một khu chợ dân cư buôn bán.
Nói là khu chợ buôn bán, thật ra cũng chỉ là vài thương buôn đang thu mua nô lệ.
Một nhóm thường dân vô gia cư, hoặc bán thân, hoặc bán con gái, cắm cỏ tiêu đứng đó để đám buôn nô lệ chọn lựa.
Nếu bị chọn trúng, kẻ buôn nô lệ sẽ ký khế ước bán thân với người bán mình hoặc cha mẹ của bọn họ trên thẻ tre, dùng một ít lương thực đổi người đi.
Dẫn tới một chậu lửa than, cầm lấy một cái mỏ hàn nung đỏ, xèo một tiếng in dấu hiệu riêng biệt lên thân thể con người, sau đó dùng xích sắt khóa tất cả nô lệ mới mua thành một chuỗi.
Thỉnh thoảng có một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, nương theo âm thanh cháy da thịt của mỏ hàn.
Đoàn người chỉ biết chết lặng và lạnh nhạt, dường như đây là chuyện phải làm, tập mãi thành thói quen.
Trình Thiên Diệp mơ hồ ngửi thấy một mùi gay mũi trong không khí bay tới, nàng thấy ở phía xa thỉnh thoảng bốc lên khói trắng, cùng với từng tiếng kêu thảm, chỉ cảm thấy trong lòng run sợ.
Nàng đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn Mặc Kiều Sinh đang nằm sấp trên xe.
Mặc Kiều Sinh đang len lén đánh giá nàng, bị nàng bắt quả tang, tránh né không kịp, vội vàng tránh ánh mắt, đỏ mặt thấp giọng nói: “Chủ nhân chưa từng ban thưởng ấn cho hạ nô.”
Hắn vì thương thế nên không tiện mặc y phục, chỉ đắp một cái áo ngủ bằng gấm hơi mỏng trên lưng, lộ ra da thịt phía sau lưng.
Xương bả vai xinh đẹp hiện rõ, thấy được những dấu vết chằng chịt, dấu ấn cũ bị phỏng vừa mất đi, ấn ký mới đã tùy ý in lên người hắn.
Ban thưởng ấn cái quỷ, ngươi còn có thể bày ra dáng vẻ chờ mong như thế nữa.
Trình Thiên Diệp suýt nữa muốn mắng chửi người, nhẫn nhịn: “Từ nay về sau, tự xưng ta, không được xưng loạn.”
Mặc Kiều Sinh buông mi mắt, mím chặt môi.
Trình Thiên Diệp tức giận tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một nữ nhân mặc y phục tả tơi, có bốn đứa bé ngồi phía trước, trong đó trên đầu hai cô bé cắm một cọng cỏ tiêu.
Nàng ra lệnh cho ngừng xe ngựa.
Người mẹ này muốn bán con mình đi làm nô lệ.
Trình Thiên Diệp không dám tưởng tượng, là một người mẹ thì sao có thể cam lòng cho đi hài tử, nàng chợt gặp phải cảnh ngộ mà tiểu Mặc đã từng trải qua.
Vị mẫu thân kia bề ngoài tiều tụy, thần thái ngốc trệ, dường như chẳng khác nào cái xác không hồn.
Trình Thiên Diệp không phải chưa từng gặp qua người nghèo khó, nhưng thế giới nàng sinh sống giàu có yên ổn, bất luận tưởng tượng thế nào, cũng không thấy tận mắt những hài tử này để mà đau lòng.
Những hài tử này, tay chân gầy như chiếc đũa, hốc mắt hõm thật sâu trông có vẻ rất to, tóc khô vàng như rơm rạ, quả thật khiến cho người không đành lòng nhìn thẳng.
Tiêu Tú từ cửa sổ nghiêng đầu xem: “Bán mình còn tốt hơn là chết đói. Giống người cha ma quỷ của ta vậy, sẽ dẫn ta tới một nơi lạ lẫm, bảo ta ngồi chờ lão, rồi tự mình chạy.”
Hắn kể một câu chuyện xưa cứ như là chẳng liên quan gì đến mình: “Chẳng những lãng phí một túi lương thực có thể đổi về nhà, còn làm hại ta suýt nữa chết đói đầu đường, thật ngu ngốc.”
Trình Thiên Diệp cảm giác mình thật sự phải thay đổi cách suy nghĩ.
Nàng biết rõ quan niệm của Tiêu Tú mới là chính xác, khi cuộc sống của con người vẫn còn khó khăn, vấn đề thực phẩm và y phục nặng của con người hơn nhu cầu tình cảm.
Một tên buôn nô lệ đi đến trước mặt người mẫu thân kia, xách cô bé nhỏ lên, dò xét trên dưới, vừa kéo miệng để nhìn hàm răng.
Không hài lòng lắc đầu buông tay: “Lớn lên cũng tạm được, nhưng quá nhỏ gầy, nói không chừng lúc ban thưởng ấn sẽ nhịn không nổi.”
Vị mẫu thân nọ bất lực trả lời: “Bán túi lương thực là đủ rồi.”
Tên buôn nô lệ kia hài lòng, ra tay bắt cô bé kia.
Nữ hài gầy trơ xương hét lên, liều mạng trốn sau lưng tỷ tỷ.
Tỷ tỷ của cô bé ôm bé thật chặt, quỳ xuống đất dập đầu: “Chủ nhân cũng mua cả ta đi, ta lớn lên không xinh đẹp như muội muội, nhưng ta có sức khỏe, có thể làm việc.”
Tên buôn nô lệ vừa lôi kéo, vừa mắng: “Chết qua một bên đi, ta đây cung hàng cho kỹ viện, mua loại người như ngươi thì được bao nhiêu tiền hả?”
Bây giờ Trình Thiên Diệp nhìn không nổi nữa, dùng ngón tay gõ cửa sổ xe, ngăn cản trận mua bán này.
Nàng nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Tú.
Tiêu Tú nhảy xuống xe, tiện tay ném một đĩnh bạc vụn, nâng cằm: “Theo ta, mệnh thật tốt, Chúa công coi trọng ngươi.”
Tên buôn nô lệ kia, thấy một đám tùy tùng đông đảo, khí thế phô trương.
Biết là một vị quý nhân xuất hành. Không dám tranh chấp, cúi đầu khom lưng rời đi.
Muội muội cố gắng níu y phục tỷ tỷ nghẹn ngào khóc rống, tỷ tỷ của cô bé quệt nước mắt, đẩy cô bé ra: “Nhanh đi, đây là một vị quý nhân, có cơm cho muội ăn, không đói bụng đâu.”
Trình Thiên Diệp đỡ trán, ra dấu tay cho Tiêu Tú đưa cả hai lên.
Hai tiểu cô nương y phục tả tơi trèo lên xe, xe ngựa hoa mỹ sạch sẽ khiến các nàng khó xử, hai người nhét chung một chỗ, sợ hãi rụt rè quỳ trong góc, dùng đôi mắt vì đói quá mà có vẻ rất lớn kia sợ hãi nhìn Trình Thiên Diệp.
Vốn thùng xe rộng rãi, vừa thêm hai người chợt có vẻ hơi chật.
Mặc Kiều Sinh chống người, nhích qua. Giúp nàng dành ra chút ít không gian.
Tiêu Tú bất mãn nhăn mũi, hắn cảm thấy cả thùng xe bốc lên một mùi khó ngửi.
Nhưng hắn cũng không vi phạm bất cứ lời nói nào của Trình Thiên Diệp, bởi vậy không nhiều lời, chỉ hung hăng thêm một bó hương liệu to vào lư hương.
Trình Thiên Diệp buông rèm, nhắm mắt lại, cách xa khỏi cái thế giới tràn ngập thống khổ ấy.
Nhiều hài tử và cũng nhiều người đáng đồng tình như vậy, nhưng ta chỉ có thể cứu được vài người thôi.
Tuy nhiên, Chúa công ta đây chỉ là tượng trưng. Nhưng trước khi tìm được cách để trở về, tạm thời ta sẽ cố hết sức vậy.
Trình Thiên Diệp rất nhớ thời đại vừa an toàn vừa ấm áp của mình, nhớ anh trai sinh đôi chân chính cùng nhau lớn lên với mình, và bạn bè người thân của mình.
Đoàn người tiến vào sơn trang ôn tuyền ở Tây Sơn,
Nguyệt thần tuyền trong truyền thuyết, chỉ là một con suối hình mặt trăng nho nhỏ.
Nhiệt độ bốn mùa ổn định, nước suối có màu vàng nhạt, mặt nước lượn lờ khói trắng.
Chủ nhân của tòa sơn trang này hiển nhiên rất biết cách hưởng thụ, dọc theo con suối hai bên được lát đá cẩm thạch trắng, xây dựng lan can và bậc thang để ngồi xuống ngâm, ngoài ra không có một dấu vết nhân tạo dư thừa nào.
Bốn phía ôn tuyền trồng rất nhiều cây phong, giờ phút này hồng diệp như vân [1] đầy trời, những chiếc lá nhỏ lác đác phiêu diêu rơi trên mặt nước, như ảo cảnh, như tiên giới.
[1] hồng diệp như vân: lá đỏ như mây
Trình Thiên Diệp đang say đắm thưởng thức cảnh đẹp này, đột nhiên nghe thấy Tiêu Tú không vui thấp giọng trách cứ: “Nhanh xuống đi, ngươi đang làm gì thế? Không biết phân biệt tốt xấu à.”
Trình Thiên Diệp nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Tú và hai người hầu, đang muốn đưa Mặc Kiều Sinh vào suối, tay Mặc Kiều Sinh gắt gao bắt lấy cán, không muốn vào nước, trên người nổi lên một màu đen nồng đậm đại biểu cho sợ hãi.
Đương lúc trông thấy Trình Thiên Diệp nhìn qua, trên người hắn chợt được bao bọc bởi viền vàng sáng, cưỡng chế đẩy lùi cái màu đen kia.
Sau đó hắn không giãy dụa nữa, chìm thân thể mình vào trong nước.
Trình Thiên Diệp cảm thấy hơi kỳ quái, nàng đi đến bên suối, ngồi xổm người xuống, nhìn Mặc Kiều Sinh trong nước.
“Ngươi rất sợ nước sao?”
“Không… Không sợ.” Tuy nhiên khi hắn đang ngâm trong suối nước ấm áp nhưng sắc mặt tái nhợt, toàn thân cứng còng, cố gắng níu chặt tay vịn hai bên bờ.
Trình Thiên Diệp vẫy lui những người còn lại.
Có chút hăng hái nhìn Mặc Kiều Sinh trong nước.
Chỉ thấy hắn mím chặt môi, vẫn giữ nguyên tư thế cứng ngắc không nhúc nhích, hiển nhiên đang cố nén nỗi sợ hãi.
Trình Thiên Diệp ngồi xổm ở đó, nhẹ nhàng vươn tay sờ lên đầu hắn.
“Tiểu Mặc, từ khi ta trở thành Chúa công, mỗi ngày đều có rất nhiều người, nói với ta những lời dễ nghe, lời khen tặng, lời quan tâm. Nhưng ta biết rõ, bọn họ đều đang gạt ta.”
Nàng chậm rãi lấy một chiếc lá phong trên đầu Mặc Kiều Sinh, thấy gương mặt ướt sũng, nâng lên từ trong nước, đang nhìn mình.
“Ta hi vọng ngươi, có thể đừng gạt ta, được không?”
“Ta…” Một giọng nam trầm thấp dễ nghe, vang lên trong làn khói trắng.
“Lúc ta còn nhỏ, từng bị bán vào Sở Hoài quán, đó là một quán kỹ nam. Vào bên trong, lúc đó chủ nhân muốn huấn luyện kỹ xảo để ta lấy lòng nam nhân.” Mặc Kiều Sinh cúi đầu, tóc đen mềm mại rủ xuống, che khuất gương mặt.
“Khi đó ta còn quá nhỏ, tính tình quật cường, nhưng lại dám không phục tòng chỉ lệnh của chủ nhân, liều chết kháng cự. Chủ nhân trừng phạt ta, dìm ta vào chum nước, lúc gần chết, mới xách ta đi lên. Nhiều lần như thế, kéo dài mấy ngày. Cho đến lúc ấy một tiểu quan đang hồng (ý là đang nổi) nhìn thấy, nói giúp cho ta, xếp ta vào đến bên cạnh y làm người hầu, lúc đấy mới ngừng trừng phạt.”
“Tuy đã qua rất lâu, nhưng mà, ta… ta vẫn hơi sợ nước.”
“Ta, ta mặc dù từng ở tiểu quan quán, nhưng phương diện kỹ xảo kia, quả thật, quả thật không hề biết gì cả.”
Mặc Kiều Sinh không yên lòng nghĩ: Ta cắn tay Hàn đại nhân, nghịch ý chủ nhân trước, đều bị chủ nhân biết. Hắn có thể chán ghét loại nô lệ kiệt ngạo khó thuần như ta không.
Lúc này hắn cảm thấy đôi mắt của hắn bị một mảnh vải đen bịt kín rồi.
Bên cạnh vang lên âm thanh có người bước vào nước.
Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng cầm tay hắn.
“Đừng sợ, ta ngâm cùng người một lúc. Ta sẽ trông ngươi, sẽ không để ngươi chìm xuống nước.”
Hắn nghe thấy tiếng chủ nhân vang lên bên tai.
“Mảnh vải trên mắt không thể tháo ra đâu nha.”