Đọc truyện Bắt Ma Đặc Công – Chương 31: Chu Đình mất tích
“ Lão bí thư, miếu nhỏ trong thôn là thế nào vậy?” Lữ Minh Dương tận dụng cơ hội, liên tục hỏi những nghi vấn trong lòng bấy lâu.
“ Cái miếu kia cũng là Cổ thiên sư yêu cầu xây đó.” Lão bí thư nheo đôi mắt, đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói:” Năm đó Cổ thiên sư đi ngang qua, trong thôn đã chết mất gần hai mươi đứa nhỏ, ông ta nói là địa khí thay đổi, thu hút tà vật – nhưng ông ta cũng không có nói là vì tu sửa con đê mà bị như vậy.”
Nhìn thấy lão bí thư lại một trận ai oán thở dài, Lữ Minh Dương cũng không nói thêm lời nào, ông ta ngừng một lát, tiếp tục nói:” ông ấy yêu cầu xây tòa miếu này, lúc đó trong thôn mọi người sớm đã hoảng loạn, nhà nào cũng quyên tiền. Khi đó mọi người đều tin chuyện này, không giống như hiện tại, lại đi tìm bác sĩ trong thành phố đến, bác sĩ thì có thể làm được gì chứ?”
Lữ Minh Dương trong lòng một trận cười khổ, chính mình chẳng phải là đang còn đóng vai bác sĩ đó sao? Chẳng qua theo trước mắt mà nhìn, lão bí thư này tựa hồ đã nhận định chính mình là bác sĩ giả mạo rồi.
“ Cổ thiên sư xây miếu, lại yêu cầu gia quyến của những đứa nhỏ chết đi di dời mộ phần chúng nó đến phía sau đông sơn, nói cậu cũng không tin, chứ từ lúc đó trở đi, trong thôn thật đúng là yên bình.” Lão bí thư hai mắt mờ mịt nhìn mặt nước trong đập khẽ nhấp nhô gợn sóng, nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
Lữ Minh Dương trong lòng cẩn thận suy tính, hắn thật không rõ Cổ thiên sư này đến tột cùng là dùng phương pháp gì để áp chế ác linh, đối với những pháp môn trừ quỷ khu yêu cổ truyền, chính mình cũng không có am hiểu tường tận. Nhưng nếu thực giống như lời lão bí thư đã nói, như vậy Cổ thiên sư này tựa hồ là người có chút năng lực.
“ Như vậy vị Cổ thiên sư kia hiện tại ở chỗ nào rồi? Vì cái gì không thỉnh hắn đến xem giúp đi?” Lữ Minh Dương hỏi.
“ Đâu có chuyện dễ dàng như vậy chứ?” Lão bí thư thở dài, nói:” Người ta thật đúng là tiên nhân a, đi đến vô tung, biết tìm chỗ nào đây.”
Lữ Minh Dương trong lòng có chút hiểu ra, Cổ thiên sư này xem ra chắc là một đạo nhân tha phương, không nơi ở cố định. Cho nên khi trong thôn xảy ra vấn đề, cho đến tận hơn mười năm sau, ông ta mới có dịp đi ngang qua mà thi pháp cứu giúp. Nhưng kỳ quái chính là vì cái gì ông ta lại không trực tiếp đi tiêu diệt ác linh kia, mà lựa chọn biện pháp trấn áp chứ?
Còn nữa, chính là ác linh này rõ ràng bị trấn áp, lại có nguyên nhân gì làm cho nó xuất hiện trở lại chứ? Chẳng lẻ thực chính là cùng Kim lão thái có quan hệ gì sao?
“ Lão bí thư, như vậy ông không cho Kim lão thái đến bãi tha ma ở đông sơn lại là chuyện gì vậy?” Lữ Minh Dương lại hỏi.
Lão bí thư liếc Lữ Minh Dương một cái, thập phần khẳng định nói:” Tôi thấy cậu thực chính là một thiên sư. Nhưng mà sao lại có thiên sư trẻ tuổi vậy chứ?
Lữ Minh Dương cười khổ không nói, nói thẳng ra, dùng hai chữ “thiên sư” này xưng hô với mình thật là không thích hợp, làm cho người ta nghe thấy lại liên tưởng đến thần côn, giống như một kẻ lừa đảo. Phải biết rằng chính mình cũng xem như là một người làm công tác khoa học a.
“ Cổ thiên sư năm đó nói qua, oán khí của mấy đứa nhỏ chết oan này rất lớn, mai táng ở nghĩa trang trong thôn là một cái tai họa, cho nên mới di dời toàn bộ đến đông sơn.” Lão bí thư thở dài nói,” Cậu nghĩ lại xem, nhiều đứa nhỏ chết oan mai táng cùng một chỗ như vậy, oán khí kia chẳng phải lại càng lớn hơn nữa sao? Người trong thôn trừ khi đi tảo mộ, bình thường không ai đến đông sơn, bằng không sẽ gặp phải chuyện không may…”
Nếu nói như vậy, vô duyên vô cớ Kim lão thái lại chạy đến đông sơn, đốt giấy tiền vàng bạc cho cháu gái mình, việc này có ý nghĩa gì đây? Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, lão bí thư lại đốt một điếu thuốc, rít một ngụm, tiếp tục nói:” Kim lão thái này cũng thật là, bình thường vẫn thường nói nhiều lần với bà ấy, nhưng bà ta cứ cách ba bốn bữa lại muốn đi đông sơn đốt giấy cho cháu gái, bây giờ không phải đã xảy ra chuyện rồi sao.”
“ Cháu gái Kim lão thái nếu không phải là bị chết oan, vậy tại sao vẫn phải mai táng tại đông sơn chứ?” Lữ Minh Dương hỏi.
“ Ai, cái này lại nói tiếp…” Lão bí thư thở dài, nói:” Kỳ thật năm đó lúc đứa bé chết, người trong thôn lại làm ầm ĩ lên, có người nói phải mai táng nó tại đông sơn, có người nói không cần mai táng ở đông sơn, Kim lão thái tức giận đến khóc ngất một trận, rồi từ đó bà ta cũng trở nên thần thần bí bí, sau đó chính bà ta lại nói là muốn mai táng nó tại đông sơn…”
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, cái này khó trách. Kim lão thái nhất định là ghi hận người trong thôn không cho cháu gái của bà ta được chôn trong mộ phần tổ tiên, nên muốn phá vỡ vật trấn tà trong miếu, thả ác linh ra. Hoặc giả là ác linh sớm đã bị Cổ thiên sư tiêu diệt, mà bà ta lại bồi dưỡng cháu gái vừa chết của mình trở thành một ác linh mới – ở trước mộ phần đó không phải chính mắt hắn nhìn thấy qua hồn phách của cô bé sao chứ?
Nghĩ như vậy, Lữ Minh Dương nhất thời thấy vấn đề trở nên thông suốt, hiện tại vấn đề mấu chốt chính là Kim lão thái. Nhưng bà ta lại vì sao mà ngất xỉu trước mộ phần cháu gái mình đây?
Lữ Minh Dương cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, nhưng không tìm được giải thích hợp lý, trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến: Chẳng lẻ bà ta là giả vờ hôn mê? Trương giáo sư không phải nói trong người bà ta hoàn toàn bình thường sao chứ?
Chu Đình!
Lữ Minh Dương trong lòng cả kinh, nếu Kim lão thái thực giả vờ hôn mê, như vậy hiện tại Chu Đình một thân một mình cùng bà ta ở một chỗ, sẽ thập phần nguy hiểm!
“ Lão bí thư, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, phải trở về một chút.” Lữ Minh Dương cảm giác trong giọng nói của chính mình lộ ra một chút lo lắng.
“ A, cậu đi đi, tôi ngồi thêm một lát.” Lão bí thư nhàn nhạt nói.
Lữ Minh Dương một đường chạy gấp, lập tức trở về miếu nhỏ ở đầu thôn nam. Mới từ bên ngoài mặt trời chói chang chạy vọt vào trong miếu, ánh mắt nhất thời không thích ứng được với hoàn cảnh hôn ám trong này, Lữ Minh Dương nhanh chóng chớp chớp mắt, lại cảm giác thấy mấy cái chớp mắt ngắn ngủi này, phảng phất giống như dài vô tận.
Trong miếu một mảnh im lặng, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.
Đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng, Lữ Minh Dương vội vàng quét mắt khắp nơi, cái đầu tiên nhìn đến, chính là thấy Kim lão thái ở trên giường góc phía đông. Kim lão thái như trước vẫn còn ngủ mê, hô hấp nặng nhọc lại còn kèm theo tiếng ngáy khẽ, nhưng Chu Đình thì lại không thấy.
Lữ Minh Dương chậm rãi tiến tới, cẩn thận quan sát Kim lão thái một chút, bà ta tựa hồ thật là ngủ mê, hơi thở nặng nề lại thập phần có tiết tấu, cũng không giống là giả vờ.
Lữ Minh Dương chân mày đã nhíu thật chặt, hắn lại cẩn thận đánh giá chung quanh, trên mặt đất không có vết máu, không có vết nước bọt, cũng không có dấu vết lăn lộn, điều này không phải chứng minh Chu Đình thực là không có bị thương tổn gì sao? Phải biết rằng sở trường của con ác linh này chính là làm cho người ta giống như bị phát bệnh động kinh mà chết, như vậy tất sẽ bị lăn lộn dưới đất mà lưu lại các dấu vết.
Nếu Chu Đình thực không có bị thương tổn, vậy cô ta đi đâu rồi chứ?
Xuất hiện hiện tượng động kinh là bởi vì ác linh khống chế đại não con người làm ra, như vậy nó có thể hay không khống chế thần trí Chu Đình, làm cô ta vô ý thức đi đến địa phương nào đó khác rồi?
Tựa hồ rất có thể là khả năng này. Làm ra một cái ảo giác, khiến cho Chu Đình tình nguyện theo ảo giác rời đi, việc này đối với một ác linh đã làm hại qua rất nhiều sinh mệnh mà nói, cũng không phải là việc gì khó.
Lữ Minh Dương vội vàng nâng cổ tay lên, điều chỉnh thiết bị EMF.
——————————————————————————