Đọc truyện Bắt Ma Đặc Công – Chương 16: Vĩ thanh
Chương 16: Vĩ thanh
Bành Giang Vĩ nghe thấy Lữ Minh Dương kêu Giang Vĩ Bân nhấn cái nút màu cam gì đó, nhất thời cảm giác thấy không ổn, tiểu tử này lại giở âm chiêu gì đây?
Ý nghĩ trong đầu nó lúc này chính là muốn ngăn cản Giang Vĩ Bân, vì thế vội vàng xông lên phía trước, kéo mạnh cửa sắt ra, ngay tại thời khắc này, nó bỗng nhiên phát hiện ánh đèn đường chớp lóe dữ dội, tiếp theo là ánh đèn từ các cửa sổ trên lầu đối diện cũng đồng dạng kịch liệt lóe sáng.
Từ trong chiếc xe Jepp cũ của Lữ Minh Dương phát ra một tiếng còi chói tai, những chiếc xe hơi trong mấy căn nhà phụ cận có gắn khóa điện tử đều giống như cộng hưởng bắt đầu không ngừng kêu lên theo. Tựa hồ toàn bộ trời đất đã rơi vào ngày tận thế hỗn loạn, ánh sáng lập lòe, tiếng còi hú rung trời
Bành Giang Vĩ bỗng nhiên cảm giác đồng thời ngay lúc này, toàn thân nó truyền đến trận trận kịch liệt đau đớn, tựa hồ có vô số thanh kiếm vô hình, bên trong thân thể nó không ngừng đâm xuyên qua.
Nó thống khổ hai tay ôm chặt đầu, liều mạng giảy dụa thân thể, nhưng rốt cục vẫn là thống khổ ngã vật trên mặt đất, không ngừng lăn lộn. Nó phát hiện Lữ Minh Dương đã gượng đứng dậy, đang từ trong túi áo lấy ra một cái hộp màu đen.
“ Ngươi muốn làm gì?” Đừng giết ta, ta không muốn chết…” Bành Giang Vĩ thống khổ giãy dụa, gào lên.
“ Ngươi chẳng lẽ quên, ngươi đã chết rồi, bây giờ căn bản không phải là người.” Lữ Minh Dương thở hào hển nói.
“ Tại sao, tại sao, ta làm sai cái gì, cuối cùng lại nhận được kết quả như thế này.” Bành Giang Vĩ căm phẫn kêu lên.
Lữ Minh Dương thở dài, nói:” Ngươi cưỡng gian bạn gái, còn chưa thành công, chuyện này cũng chỉ có thể trách ngươi nông nổi nhất thời, còn có thể hối cải, nhưng làm quỷ rồi còn đi hại người, thì đừng trách ta cho ngươi hồn phi phách tán.” Hắn vừa nói, vừa mở chiếc hộp ra, bên trong hộp là một cây đinh dài ba tấc, ngân quang lấp lánh – đây là một cây đinh đặc chế từ chất phóng xạ đặc biệt, có khả năng phát ra nhiễu điện từ trường mạnh mẽ, chỉ cần đóng cây đinh này vào mi tâm của ác linh, chỉ mất một chút thời gian, là có thể đem hắn tiêu diệt biến thành vô hình.
“ Ta yêu các cô ấy như vậy, cái gì cũng thỏa mãn các cô ấy, các cô ấy lại không yêu ta, cái gì cũng không muốn cho ta, đó là các cô ấy đáng chết!” Bành Giang Vĩ hung hăng nói.
Lữ Minh Dương cầm lấy cây đinh bạc trong hộp, nhắm ngay mi tâm Bành Giang Vĩ đóng xuống, nhìn hắn thống khổ giãy dụa, Lữ Minh Dương lạnh lẽo nói:” Dùng tình yêu để hòng đạt được mục đích thú tính của mình, ngươi vĩnh viễn sẽ không chiếm được cái ngươi muốn .”
Nhìn quỷ hồn vặn vẹo của Bành Giang Vĩ ngày càng nhỏ, Lữ Minh Dương thở dài, ánh mắt mơ màng nhìn bầu trời ngoài cửa, lơ đãng nói:” tình yêu là tự nguyện cho đi, mà không yêu cầu được nhận lại bất cứ thứ gì…”
***
Xe Jeep đã ngừng hú còi, ngọn đèn chũng không còn chớp lóe nữa, Giang Vĩ Bân cố dằn xuống cảm giác buồn nôn trong cổ họng, chật vật nhảy xuống xe chạy đến, nhìn thấy Lữ Minh Dương nhanh chóng đem cất cây đinh bạc trở vào cái hộp đen, thở dài một hơi.
“ Mới vừa rồi là chuyện gì vậy?” Giang Vĩ Bân vỗ vỗ cái đầu còn đang choáng váng nói.
“ Đó là bức xạ điện từ cường độ cao, có thể làm nhiễu loạn các năng lượng thể trong bán kính năm mươi mét.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.
“ Có đồ tốt như vậy, sao không sớm dùng một chút.” Giang Vĩ Bân nói.
“ Bởi vì nó có một nhược điểm, chính là đồng thời trong phạm vi bán kính năm mươi mét con người cũng bị ảnh hưởng, nhẹ nhất cũng sẽ xuất hiện tình trạng choáng váng nôn mửa, nếu thời gian lâu thêm một chút, sẽ làm người ta bất tỉnh nhân sự, thậm chí tử vong. Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không thể tùy tiện sử dụng.” Lữ Minh Dương thở dài, nói,” Xem ra ngày mai bệnh viện sẽ đông khách đây.”
“ Rốt cục cũng phá án, ha ha.” Giang Vĩ Bân cười khan một tiếng nói,” Tiếp theo làm sao đây?”
Lữ Minh Dương rất nhanh đi vào bên trong phòng, dùng một cái chăn mỏng cuốn lấy Tào Lâm Lâm đang lõa thể, đưa qua cho Giang Vĩ Bân, nói:” Bây giờ chuyện phải làm chính là hủy thi diệt tích.”
“ Cô ta chết rồi hả?” Giang Vĩ Bân mới vừa nhận lấy Tào Lâm Lâm, lại nghe câu nói như vậy nhất thời bị dọa hết hồn. Nhìn kỹ lại lần nữa, Tào Lâm Lâm chính là đang hô hấp đều đặn, hai gò má hồng hào, đang ngủ mê man.
Lữ Minh Dương mỉm cười nói,” Tôi nói hủy thi diệt tích là ám chỉ cái căn phòng này. Anh xem trong này coi, một đống lộn xộn, máu gà máu chó vương vãi khắp nơi, anh ngày mai làm sao giải thích với bên ngoài đây? Nếu cho một mồi lửa nho nhỏ, chẳng phải là đơn giản hơn nhiều sao? Thời gian không nhiều lắm, mau đi ra ngoài thôi.”
Lữ Minh Dương cầm lên hai bộ quần áo, dùng bật lửa đốt lên, ném ra mấy góc phòng, sau đó kéo Giang Vĩ Bân đi ra ngoài, vỗ vỗ vai anh, mỉm cười nói:” Anh ở chỗ này ngắm hoa lửa nhé, tôi phải đi đây.”
“ Chú muốn đi đâu? Trở về tỉnh hả?” còn định nhờ Lữ Minh Dương ôm giúp Tào Lâm Lâm, bản thân mình còn đang choáng váng buồn nôn mà, cũng không nghĩ đến tiểu tử này lại nói muốn đi là đi ngay.
“ Ờ. Nhớ, sự tình phát sinh ở chỗ này không được nói cho bất luận người nào, bao gồm cả cô ta.” Lữ Minh Dương nhìn thoáng qua Tào Lâm Lâm đang nằm trong lòng Giang Vĩ Bân, cô ta từ đầu tới cuối vẫn luôn hôn mê, nên chắc sẽ không nhớ rõ buổi tối hôm nay đã xảy ra sự tình gì đâu.
“ Còn mấy vụ án mạng kia thì sao đây?” Giang Vĩ Bân vội vàng hỏi. Mặc dù là đã phá án, bản thân mình còn có phần tham gia, nhưng một khi không thể đem quá trình thật sự kể ra, vậy chẳng khác nào cái gì cũng chưa làm?
“ Anh giả vờ điều tra thêm hai ngày, sau đó thì kết luận là nạn nhân chết vì cơn đau tim đột ngột, cứ như vậy báo lên cấp trên là xong.” Lữ Minh Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có mấy cái cửa sổ nhà hàng xóm đã mở ra, mơ hồ có thể thấy bóng người đang chạy xuống nhìn dáo dác, chắc là tiếng còi xe hơi lúc nãy hú lên đã làm mấy người này thức giấc, vừa chóng mặt nôn mửa vừa chạy ra xem tình huống bên ngoài.
Hắn nhảy lên chiếc Humvee đã độ thành chiếc xe Jeep cũ nát, hướng về phí Giang Vĩ Bân đang ôm Tào Lâm Lâm gật nhẹ đầu, rồi phóng như bay trên đường khuya.
***
Giang Vĩ Bân cầm lên điện thoại di động, đầu bên kia vang lên giọng nói ngọt nào của Tào Lâm Lâm:” Chào Giang đội trưởng, bạn bè cho tôi biết chính anh là người đã cứu tôi ra khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn ngày hôm đó, các cô ấy ở trong cửa hàng của tôi cũng từng gặp qua một người lạ tự xưng là em họ của tôi đó.”
“ Chính xác không? Vậy rất có thể hắn chính là tên trộm đã phóng hỏa cửa hàng của cô đó.” Giang Vĩ Bân khẽ mỉm cười, nói:” Cô có thể đến đồn cảnh sát địa phương để trình báo một chút a, như vậy cũng có thể sớm ngày phá án.”
“ Ôi, nếu là sếp Giang anh điều tra vụ án này, khẳng định có thể bắt được cái tên bại hoại kia.” Tào Lâm Lâm than nhẹ một tiếng.
“ À há, đáng tiếc vụ án này cũng không phải tôi phụ trách a.” Giang Vĩ Bân khẽ cười nói.
“ Ôi, xong. Buổi tối tôi mời anh ăn cơm được chứ? Cám ơn ân cứu mạng của anh.” Tào Lâm Lâm lại nói
“ Còn mời nữa hả?” Giang Vĩ Bân cười khổ, Tào Lâm Lâm này đã liên tục ba ngày mời mình ăn cơm, lý do đều là cám ơn ân cứu mạng.” Được rồi, vậy đi nha.”
Cúp điện thoại, Giang Vĩ Bân phát hiện tiểu Triệu cầm một tập báo cáo kết án đi vào, bộ dáng không cam tâm hỏi:” sếp Giang, mấy vụ án mạng này cứ như vậy kết thúc sao?”
“ Vụ án đã được tra rõ, cả ba cô gái đều là đau tim đột tử, tự nhiên là phải kết thúc rồi.” Giang Vĩ Bân thản nhiên nói.
“ Nhưng mà mấy vụ án này còn rất nhiều nghi điểm nha, cứ như vậy kết thúc…” Tiểu Triệu nói.
“ Thắc mắc cái gì? Nhớ, trong tay Giang Vĩ Bân tôi cho tới bây giờ còn không có treo án ( án không phá được ), cũng không có nghi án ( kết án khi chưa đủ chứng cứ ), lại càng không có sai án ( án oan ). Trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng không có!” Giang Vĩ Bân kiên định nói, ánh mắt lại phiêu hốt nhìn về phương xa…
Hết quyển 1
***