Bất Lương Quân Hôn

Chương 64: Mất hình tượng


Bạn đang đọc Bất Lương Quân Hôn: Chương 64: Mất hình tượng

Edit: Mẹ Mìn

Mễ Kiều thật cẩn thận vươn tay, lấy tờ giấy trên trán Nhạc Khải Phong xuống, sau đó ngượng ngùng cười, ngữ điệu dị thường nịnh nọt.

“Hắc hắc, ngại quá!”

Nhạc Khải Phong sắc mặt hoàn toàn đen kịt, hắn rút ra hai tờ giấy sống chết chà lau trên trán mình, hai tròng mắt nhìn Mễ Kiều càng phát ra tia hung ác.

Đêm càng sâu, không khí càng thêm quỷ dị.

Lái xe bị dọa sợ toát hết mồ hôi lạnh, mở ra cửa xe bên phía Mễ Kiều, bộ dáng ai oán như đi gặp bà côkhông chồng vậy.

“Tiểu thư, cô xuống xe đi, tôi xin cô, nếu cô không xuống xe, tôi sẽ mất việc đấy.”

Mễ Kiều sửng sốt, đưa tay vứt miếng giấy trong tay ra cửa, lập tức đáng thương hề hề nhìn Nhạc Khải Phong, mang theo ánh mắt động lòng người khóc nức nở.

“Ô ô, ô ô, vậy được rồi, tôi đây đi xuống. Tôi đi rồi, nếu sáng mai, báo chí đưa tin nói, đêm nay, trêncon đường này, có một cô gái bị hại, bị hại, ô ô~, phiền các người liên hệ với cảnh sát một chút, nói hai người là người cuối cùng gặp tôi, tôi là học viên Trường quân giáo Tây Sơn. Ô ô~ ô ô~”

Mễ Kiều ủy ủy khuất khuất nói xong, một chân bước ra ngoài, chậm rãi xê dịch thân thể, một chân lại tiếp tục bước ra ngoài.

Tâm Nhạc Khải Phong như là bị cái gì tác động một chút, vì ý nghĩ của Mễ Kiều mà đầu ong ong đau nhức như muốn nổ tung.

Cái gì ma báo chí đưa tin, cái gì mà cảnh sát hỏi, cái gì mà người bị hại?

Bàn tay xoa xoa trán, nhắm mắt lại, Nhạc Khải Phong hướng về phía lái xe vẫy vẫy tay.

“Quên đi, đưa cô ta đến Trường quân giáo Tây Sơn, tôi lên ghế trước ngồi.”


Lái xe kinh ngạc ngây người mất mấy giây, nhìn Nhạc Khải Phong thật sự mở cửa xe đi ra, sau đó mở cửa bên ghế phó lái ngôi vào trong.

Có thể làm cho ông chủ nhượng bộ triệt để, ông theo ông chủ đã lâu, thấy chỉ có cô gái kia là người đầu tiên, chắc sau cô cũng không có người thứ hai.

Khóe miệng Mễ Kiều khẽ nhếch một nụ cười biết ơn, nhưng mà ánh mắt gian tà, làm thế nào cũng không lộ được một chút ưu thương.

Đoạn đường từ đây đến Trường quân giáo Tây Sơn ước chưng mất khoảng 40 phút chạy xe. Nhìn cả đoạn đường le lói một chút ánh sáng, hãn hữu lắm mới một chiếc xe chạy qua, Nhạc Khải Phong nghĩ rằng, nếu đem cô đuổi xuống, thật sự ở trên đường gặp phải người xấu, sợ là khóc lóc kêu trời cũng chẳng có ai cứu.

Bên trong xe, lái xe bỗng nhiên bật đài lên, tiếng đàn dương cầm du dương vang lên. Nhạc Khải Phong châm một điếu xì gà, làn khói theo đầu ngón tay thon dài để bên cửa sổ thủy tinh ô tô nhẹ nhàng bay ra. Vừa mới rồi cảm xúc bị kích thích, nháy mắt được thả lỏng không ít.

Loáng thoáng, hắn lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng khóc nức nở.

Đưa tay chỉnh lại kính chiếu hậu trong xe. Qua gương hắn nhìn thấy một cô gái với mái tóc ngắn, hai tay bưng mặt, run run khóc.

Trong lòng, lại giống như bị cái gì tác động một chút.

thật sự là một cô gái kỳ quái.

Rất kỳ quái.

Nhạc Khải Phong nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu nửa ngày, thẳng cho đến khi lái xe đem xe dừng lại ven đường, hắn mới giật mình tỉnh lại. không ngờ hắn lại nhìn cô lâu như vậy?

Mặt không chút thay đổi, hít vào một hơi, hắn đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trường quân giáo Tây Sơn”. Tấm biển trên cao với năm chữ màu vàng to, rõ ràng đứng sừng sững ở cách đó không xa. Bên cạnh cổng trường có một trạm gác, hai bên cổng có hai binh nhì đứng ôm súng canh gác.


“Đến nơi rồi!”

Lái xe xoay mặt hướng về phía Mễ Kiều nói một câu, lúc này Mễ Kiều mới ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, vuốt lại mấy sợi tóc xõa xuống trán.

Lúc này, trong nháy mắt, Nhạc Khải Phong mới chân chính nhìn thấy mặt của cô. Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, màu da trắng nõn như ngọc, còn có đôi mắt vì khóc mà phiếm hồng.

thật sự là một cô gái xinh đẹp. Nhưng lại là một quân nhân?

Trầm mặc không lên tiếng, trơ mắt nhìn cô mở cửa xe đi rồi đi xuống, cơn gió thổi qua, thân hình mảnh khảnh của Mễ Kiều dưới ánh trăng có vẻ như lung lay sắp đổ. cô vòng qua cửa chính, theo hướng đông đi dọc theo tường bao cao lớn của trường quân giáo Tây Sơn.

Nhạc Khải Phong nhíu mày, phân phó lái xe tắt đèn xe đi, dựa vào ánh đèn đường leo lét chậm rãi lái xe theo Mễ Kiều.

Mễ Kiều đi khoảng hai phần ba chiều dài của tường bao trường quân giáo Tây Sơn, Mễ Kiều suy nghĩ, cảm thấy đây là vị trí gần đúng mà cô đã leo tường nhẩy ra lúc trước. Nhưng mà có chút không xác định, vì thế liền nhặt mấy hòn đá kê dưới chân để có thể nhìn rõ vị trí bên trong.

một chân vừa mới giẫm lên, trên vai trầm xuống, vẫn là bàn tay to ấm áp đặt lên vai cô.

Mễ Kiều theo bản năng nhận định, nửa đêm mà có người không nói không rằng chạm vào người mình, nhất định là người xấu muốn hại cô. Thân hình vừa chuyển, một tay nắm lấy cổ tay đặt trên vai cô, đem hết toàn lực quăng mạnh một cái. Trong đêm vắng, tiếng hét đau đớn cùng tiếng xương cốt trật khỏi vị trí cùng nhau vang lên.

“Nhạc tổng! Nhạc tổng!”

Mễ Kiều sửng sốt, phía trước, một thân người càng chạy càng gần, kia, không phải là ông lái xe vừa rồi hay sao?

một loại dự cảm không tốt ùa về. Đôi mắt đẹp nhìn xuống, nhìn vào gương mặt đau đớn của người đàn ông vừa bị cô quật ngã. Ha ha, không phải là tên nhà giàu mới nổi ưa sạch sẽ vừa cho cô đi nhờ sao?


“Ha ha, thực xin lỗi, tôi không biết là anh, sao lại lén lút đi theo sau tôi vậy?”

Nửa câu đầu, chân chó đến cực điểm. Nửa câu sau, đúng lý hợp tình.

Nhạc Khải Phong thật thấy hoài nghi xú nha đầu trước mắt có phải bị bệnh tâm thần phân liệt hay không !

“Nhạc tổng, Nhạc tổng!”

Lái xe te tái chạy lên đỡ Nhạc Khải Phong đứng lên, sợ tới mức toàn thân cao đổ đầy mồ hôi, mỗi mộttế bào trong cơ thể đều co rút lại.

“đi bệnh viện!”

Nhạc Khải Phong nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, quay đầu hướng về phía Mễ Kiều hung hăng trừng mắt liếc cô một cái.

“cô! Đừng nghĩ bỏ chạy! Cùng tôi đến bệnh viện!”

Rạng sáng 2 giờ rưỡi, bệnh viện thứ 3 thành phố, phòng cấp cứu khoa chỉnh hình.

Mễ Kiều có chút không biết làm thế nào, đứng ở một bên hơi hơi lắc lư thân thể, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được.

Vị bác sĩ trung niên mặc áo blu trắng, hai tay nắm lấy cánh tay bị trật khớp của Nhạc Khải Phong, hít sâu một hơi, dùng một chút lực, trong không khí lại vang lên tiếng kêu cùng tiếng xương cốt trở lại vị trí.

“Tốt lắm, vào khớp rồi, cậu hoạt động thử xem.”

Nhạc Khải Phong làm theo lời bác sĩ, xoay đi xoay lại cánh tay, hành động tự nhiên, không có cảm giác đau đớn gì, đôi chân mày cuối cùng cũng gián ra.

“Ha ha ha, ha ha, chỉ bị trật khớp mà thôi, không bị gẫy, cái kia, anh không có việc gì, tôi đi trước.”

Vẻ mặt Mễ Kiều nịnh nọt lấy lòng, lập tức xoay người sẽ dời đi.

“Đợi chút!”


Thân hình mảnh khảnh dừng lại, không tình nguyện quay lại.

“anh còn muốn phân phó cái gì?”

Khóe miệng Nhạc Khải Phong khẽ nhếnh lên một nụ cười tà ác, xấu xa nhìn cô, không nói được một lời. Khiến cho tâm Mễ Kiều càng ngày càng hoảng.

Tuy nói, cô có một người cha làm quan lớn, lại có ông ngoại nắm giữ binh quyền, nhưng mà, nửa đêm trèo tường trốn ra ngoài, cũng đủ bị phạt rồi.

“cô là học viên trường quân giáo Tây Sơn?”

Quả nhiên, tên này rất biết đi vào vấn đề chính. Hai mắt Mễ Kiều khép lại, trong lòng bắt đầu bất ổn.

“Nhạc tổng, Nhạc tổng!”

một giọng nữ cao vút vang lên, Mễ Kiều theo tiếng nói quay lại, liền nhìn thấy một cô gái có phần quen thuộc đang chạy đến.

“Nhạc tổng, tôi nhận được điện thoại của lái xe liền lập tức chạy tới! Ngài có sao không? Ai nha, ngài không biết đâu, tôi bị hù sắp chết rồi, thói đời thật là, nhưng mà ngài đừng lo, Nhạc tổng, hung thủ đâu? Nhất định phải nghiêm trị, tôi muốn báo cảnh sát! Chúng ta tố cáo cô ta tội cố ý đả thương người!”

Mễ Kiều vừa nghe, cảm thấy không vui, nhanh chóng không nể mặt bước lên.

“Cái gì hung thủ?! cô biết gì mà nói? Coa biết tình huống lúc đó ra sao không? Nếu không phải bỗng nhiên anh ta nắm vai tôi từ đằng sau, liệu có bị tôi quật ngã hay không? Còn muốn tố cáo tôi tội cố ý đả thương người, tôi đây là tự vệ đó!”

Tiếng nói thanh lệ rống lên, làm cho toàn thể mọi người trong phòng cấp cứu giật mình.

“Mễ Kiều? cô, cô không phải Mễ Kiều sao?”

cô gái vừa đến bỗng nhiên tỉnh trí, xông lên tinh tế đánh giá Mễ Kiều.

“Tôi là Lam Phỉ Phỉ, cô còn nhớ không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.