Bắt lửa

Chương 20Phần 2 -


Đọc truyện Bắt lửa – Chương 20: Phần 2 –

Chương 17:
Sức ảnh hưởng tới các nhà tổ chức là ngay tức thì và đầy mỹ mãn. Một số thốt ra tiếng kêu nhỏ. Kẻ khác thì nơi lỏng tay nắm cốc rượu, khiến chúng rơi vỡ loảng xoảng trên sàn. Có hai người hình như đã ngất xỉu. Phản ứng kích động trở thành đồng loạt.
Giờ thì tôi đã có được sự chú ý của Plutarch Heavensbee. Ông ta nhìn bất động vào tôi khi phần dịch từ quả đào ông ta đang bóp nát trên tay chảy qua các ngón. Cuối cùng Plutarch Heavenbee hắng giọng và nói:
“Giờ cô có thể đi được rồi đấy, thưa cô Everdeen.”
Tôi gật đầu kính cẩn và quay đi, nhưng ở giây phút cuối tôi không cưỡng lại được việc hất tung cốc nước ép dâu rừng qua vai. Tôi có thể nghe thấy thứ chất lỏng kêu lộp độp trên các hình nộm khi thêm hai cốc rượu nữa vỡ vụn. Lúc cánh cửa thang máy đóng lại trước mặt, tôi không thấy ai cử động.
Việc đó đã làm họ kinh ngạc, tôi nghĩ thế. Nó thật thiếu suy nghĩ, liều lĩnh và không nghi ngờ gì là tôi sẽ phải trả giá gấp mười lần. Nhưng trong một khắc, tôi cảm thấy có gì đó gần như là hoan hỉ và tự cho phép mình thưởng thức nó.
Tôi muốn tìm ông Haymitch ngay và kể về buổi gặp mặt nhưng xung quanh không có ai. Tôi đoán họ đang chuẩn bị cho bữa tối và quyết định đi tắm, vì tay tôi bị dơ do nước ép quả. Khi đứng dưới làn nước, tôi mới bắt đầu ngạc nhiên về sự khôn ngoan trong mánh khóe sau cùng của mình. Giờ thì câu hỏi luôn trong mục tiêu của tôi là “Việc này có giúp Peeta được sống không?” Nói gián tiếp thì có lẽ là không. Những chuyện xảy ra khi huấn luyện là tuyệt mật cao độ, thế nên chẳng ích gì khi đối phó với tôi mà không ai biết tội lỗi của tôi là gì. Thực ra, năm ngoái tôi còn được trao thưởng vì sự xấc láo nữa cơ. Dù thế nhưng đây là một loại phạm tội khác. Nếu các nhà tổ chức nổi điên với tôi và quyết định trừng phạt trong trường đấu, Peeta cũng có thể bị liên lụy trong cuộc công kích. Có lẽ nó quá bốc đồng. Nhưng mà… tôi không thể nói xin lỗi do đã làm thế.
Khi tất cả tập trung cho bữa tối, tôi để ý hai bàn tay của Peeta hơi dơ lem nhem với một đống màu vẽ, dù tóc cậu ấy vẫn còn ẩm lúc mới tắm. Chắc là phải hóa trang. Khi món súp được mang lên, ông Haymitch đi thẳng vào vấn đề trong suy nghĩ mọi người.
“Được rồi, thế cuộc gặp mặt riêng của các cháu diễn ra thế nào?”
Tôi trao đổi cái nhìn với Peeta. Không hiểu sao tôi không hào hứng với việc diễn đạt những việc đã làm bằng lời nói. Trong không khí tĩnh lặng của phòng ăn, dường như việc ấy là quá sức.
“Cậu trước đi,” tôi nói với Peeta, “Chắc nó phải đặc biệt lắm. Tớ phải đợi tận bốn mươi phút mới bước vào.”
Peeta hình như cũng vướng vào sự miễn cưỡng y như tôi đang phải trải qua.
“À thì, tớ – tớ đã hóa trang, như cậu gợi ý đó Katniss.” Cậu ấy lúng túng. “Không hẳn là hóa trang. Ý tớ là tớ sử dụng thuốc nhuộm.”
“Để làm gì?” Portia hỏi.
Tôi nhớ các nhà tổ chức đã nháo loạn thế nào khi tôi bước vào phòng tập gym cho buổi gặp mặt. Mùi thuốc khử trùng. Tấm đệm được kéo đè lên vết bẩn ở giữa phòng. Có phải nó che giấu cái gì đó mà họ không thể lau sạch đi?
“Không phải cậu tô cái gì đó à? Một bức tranh.”
“Cậu thấy nó rồi?” Peeta hỏi.
“Không. Nhưng họ thật sự có mục đích khi phủ khăn lên che nó đi,” tôi đáp.
“Ồ, đó mới là chuẩn mực. Họ không thể để một vật tế biết những gì kẻ khác làm,” Bà Effie nói hờ hững.
“Cháu đã tô vẽ gì thế Peeta?” bà ấy trông khá mập mờ. “Có phải là bức tranh vẽ Katniss?”
“Sao cậu ấy lại vẽ cháu được, bà Effie?” tôi hỏi, không hiểu sao lại tức tối.
“Để chứng tỏ là cậu ấy sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ cháu. Dù sao thì đó cũng là điều mọi người ở Capitol đang mong đợi. Cậu ấy không tình nguyện bước vào cùng cháu à?” bà Effie nói, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới.
“Thực ra, cháu đã vẽ một bức tranh về Rue,” Peeta đáp “Về việc cô bé trông thế nào sao khi Katniss phủ hoa lên em ấy.”
Trên bàn có một quãng im lặng dài trong khi mọi người thấm thía câu nói này.
“Thế chính xác cháu đang cố làm cái gì?” Ông Haymitch hỏi với giọng rất đắn đo.

“Cháu không chắc. Cháu chỉ muốn họ cảm thấy có trách nhiệm, trong một khắc cũng được,” Peeta trả lời.“Vì đã giết chết cô gái bé nhỏ đó.”
“Thật dễ sợ.” Bà Effie như kiểu sắp khóc. “Kiểu suy nghĩ như vậy… nó bị cấm Peeta à. Chắc chắn như vậy. Cháu sẽ chỉ chuốc thêm rắc rối cho bản thân và Katniss thôi.”
“Ta phải đồng ý với bà Effie về vấn đề này,” Ông Haymitch nói.
Portia và Cinna vẫn im lặng, nhưng mặt họ thực nghiêm túc. Tất nhiên, họ đã đúng. Nhưng dù điều ấy làm tôi lo lắng, tôi nghĩ những gì cậu ấy đã làm thật đáng nể.
“Cháu đoán bây giờ là thời điểm không nên nếu nhắc tới cảnh cháu treo cổ một con hình nộm và vẽ tên Seneca Crane lên đó,” tôi nói.
Câu này có ảnh hưởng thật đáng mong muốn. Sau một lát vẻ không tin, sự phản đối trong căn phòng quật vào tôi như một tấn gạch đá vậy.
“Em… đã treo cổ…Seneca Crane?” Cinna hỏi.
“Vâng. Em đang biểu diễn kĩ năng thắt nút mới, và anh ta không hiểu sao vướng ở cuối nút thòng lọng,” tôi đáp
“Ôi Katniss,” bà Effie nói nhỏ. “Làm thế nào mà cháu lại biết trò đấy cơ chứ?”
“Nó là một bí mật ạ? Tổng thống Snow không phản ứng như kiểu nó bí mật đâu. Thực ra ông ta có vẻ muốn cháu biết cơ,” tôi đáp.
Bà Effie rời bàn với chiếc khăn ăn chùi mặt.
“Giờ mình làm bà Effie khó chịu rồi. Tớ đáng nhẽ nên nói dối và nói là đã bắn vài mũi tên.”
“Chị chắc hẳn nghĩ chúng em lên kế hoạch trước.” Peeta nói, ném cho tôi một nụ cười mỉm.
“Phải không?” Portia hỏi. Chị ấy đụng ngón tay ấn mi mắt khép lại như thể đang tránh ánh đèn sáng chói.
“Không ạ,” tôi đáp, nhìn Peeta với vẻ cảm kích. “Không ai trong chúng em biết sẽ định làm gì khi bước vào.”
“Còn bác, Haymitch?” Peeta nói. “Chúng cháu đã quyết định sẽ không có bất kì sự liên minh nào trong cuộc đấu.”
“Tốt. Rồi ta sẽ không phải chịu trách nhiệm về việc các cháu hạ gục bất cứ người bạn nào của ta với sự ngớ ngẩn của các cháu.” Ông Haymitch đáp.
“Đó chỉ là những gì bọn cháu đang nghĩ” tôi nói với ông ấy.
Chúng tôi kết thúc bữa ăn trong im lặng, nhưng khi đứng dậy để vào phòng họp, Cinna đặt tay vòng qua tôi và siết nhẹ.
“Đi thôi, đi xem điểm số trong bài huấn luyện.”
Mọi người tập trung quanh bàn tivi và một bà Effie với cặp mắt nảy lửa đập vào chúng tôi. Khuôn mặt của những kẻ hiến tế hiện lên từng quận một và điểm của họ nhấp nháy dưới các hình ảnh. Từ một tới mười hai. Có thể đoán được điểm số cao sẽ dành cho Cashmere, Gloss, Brutu, Enobaria và Finnick. Còn lại là từ thấp tới trung bình.
“Họ từng cho điểm không chưa?” tôi hỏi.
“Chưa, nhưng mọi thứ đều có lần đầu mà.” Cinna trả lời.
Hóa ra anh ấy đúng thật. Vì khi Peeta và tôi mỗi người đạt điểm mười hai, chúng tôi đã dựng nên lịch sử của đấu trường. Nhưng không ai có vẻ là chúc mừng.

“Sao họ làm thế?” tôi hỏi.
“Bởi vì những người khác sẽ không còn lựa chọn nào ngoài nhắm vào cháu,” ông Haymitch nói thẳng thừng. “Đi ngủ thôi. Ta không chịu được việc nhìn thấy ai trong số các cháu nữa.”
Peeta đi cùng tôi xuống phòng trong im lặng, nhưng trước khi cậu ấy nói lời chúc ngủ ngon, tôi vòng cánh tay quanh cậu ấy và dựa đầu vào ngực cậu ấy. Tay Peeta lướt dọc lưng tôi và áp má vào tóc tôi.
“Tớ xin lỗi nếu làm mọi việc tệ hơn.” Tôi nói.
“Không tệ hơn tớ đâu. Nhưng sao cậu lại làm thế?” Peeta hỏi.
“Tớ không biết. Để thể hiện rằng tớ không chỉ là một quân cờ trong cuộc chơi của họ chăng?” Tôi đáp.
Cậu ấy hơi cười, chắc là nhớ tới buổi tối trước cuộc đấu năm ngoái. Chúng tôi ở trên mái nhà, vì không đứa nào ngủ được cả. Rồi Peeta đã từng nói gì đó mà tôi chưa hiểu ý cậu ấy là gì. Nhưng giờ tôi đã hiểu.
“Tớ cũng thế,” Peeta kể lể, “Và tớ không nói sẽ không cố gắng. Ý tớ là, để đưa cậu trở về nhà. Nhưng nếu tớ hoàn toàn thành thật về việc này…”
“Nếu cậu hoàn toàn thành thật, cậu sẽ nghĩ rằng Tổng thống Snow có thể bằng mọi cách đã ra lệnh trực tiếp cho họ để đảm bảo chúng ta đã chết trong trường đấu.” tôi đáp.
“Điều đó đã thoáng qua trong đầu tớ,” Peeta nói.
Nó cũng đã thoáng qua trong đầu tôi. Lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhưng trong khi biết mình sẽ không sống sót mà rời trường đấu, tôi vẫn giữ hi vọng rằng Peeta sẽ sống. Nhưng sau cùng, cậu ấy đã không ném ra những quả dâu rừng, mà là tôi.
Không ai từng nghi ngờ vể việc sự bất chấp của Peeta được thúc đẩy bởi tình yêu. Nên có lẽ tổng thống Snow sẽ muốn để cậu ấy sống, bị đay nghiến và tổn thương, như một lời cảnh cáo sống cho những kẻ khác.
“Nhưng dù nó có xảy ra, mọi người cũng sẽ biết chúng ta đã thôi đấu tranh đúng không?” Peeta hỏi.
“Đúng vậy,” tôi đáp.
Lần đầu tiên, tôi thoát khỏi được màn bi kịch cá nhân đã làm tôi kiệt sức từ khi bắt đầu Cuộc dẹp loạn. Tôi nhớ tới người đàn ông già nua bị bắn chết ở quận 11, tới Bonnie và Twill và những cuộc nổi dậy được đồn đại. Đúng thế, toàn quận sẽ dõi theo tôi để xem xem tôi đối phó với lời tuyên án tử hình này thế nào, với động thái cuối cùng của chế độ dưới quyền tổng thống Snow. Họ sẽ lục tìm vài dấu hiệu cho thấy cuộc chiến đấu của họ vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng. Nếu tôi có thể thể hiện rõ rằng tôi vẫn sẽ chống đối Capitol tới cùng, Capitol sẽ giết tôi… nhưng không phải nghị lực của tôi. Còn cách nào tốt hơn để mang lại hi vọng cho nhóm dân nổi loạn không?
Cái hay của ý tưởng này là quyết định giữ cho Peeta được sống dựa trên sự đánh đổi cuộc đời của chính tôi tự nó đã là một sự chống đối. Một lời khước từ tham gia vào đấu trường sinh tử với những luật lệ của Capitol. Kế hoạch riêng của tôi hoàn toàn khớp với kế hoạch đã công khai. Và nếu tôi thực sự có thể cứu lấy Peeta…như một sự giải phóng, thì việc này thật lí tưởng. Vì cái chết của tôi sẽ còn có giá trị. Họ có thể biến tôi kiểu như thành một kẻ chết vì chính nghĩa và vẽ mặt tôi trên các tấm băng rôn, và nó sẽ giúp trấn an mọi người tốt hơn bất kể những việc tôi có thể làm nếu còn đang sống. Nhưng mạng sống của Peeta có giá hơn, và bi thảm hơn, vì cậu ấy có thể biến nỗi đau thành những ngôn từ làm thay đổi người khác. Peeta sẽ không làm thế nếu biết tôi đang nghĩ tới điều này, nên tôi chỉ nói:
“Thế chúng ta nên làm gì vào những ngày cuối cùng ít ỏi?”
“Tớ chỉ muốn dành từng giây phút có thể trong phần còn lại của cuộc đời với cậu,” Peeta trả lời.
“Vậy thì, đi nào.” Tôi nói và kéo cậu ấy vào phòng.
Cảm giác như vui sướng khi lại được nằm ngủ cùng Peeta. Giờ tôi mới nhận ra mình khao khát sự thân mật thuộc về con người tới mức nào. Khao khát cảm giác cậu ấy nằm cạnh tôi trong bóng đêm. Ước gì tôi không phí hai buổi tối hôm nọ mà kh ông cho cậu ấy vào. Tôi chìm vào trong giấc ngủ, được bao bọc trong hơi ấm của cậu ấy, và khi mở mắt ra lần nữa, ánh sáng ban ngày đang rót xuống qua những ô cửa sổ.
“Không có ác mộng?” Peeta nói.
“Không ác mộng,” tôi xác nhận, “Cậu thì sao?”
“Không. Tớ đã quên rằng một giấc ngủ thực sự là thế nào rồi.”cậu ấy đáp.

Chúng tôi nằm đó một lúc, không vội vàng bắt đầu ngày mới. Tối mai sẽ phát sóng cuộc phỏng vấn, nên hôm nay bà Effie và ông Haymitch chắc sẽ phụ đạo cho chúng tôi. Tôi nghĩ sẽ có nhiều giày cao gót và những lời nhận xét đầy châm chọc hơn. Nhưng rồi cô gái Avox tóc đỏ bước vào với lời nhắn nhủ từ bà Effie nói rằng, từ cuộc diễu hành gần đây của chúng tôi, cả bà ấy và ông Haymitch đều nhất trí là chúng tôi có thể tự xoay sở cho phù hợp giữa công chúng. Những bài tập phụ đạo đã bị hủy bỏ rồi.
“Thật sao?” Peeta nói, tóm lấy tờ ghi chú trên tay tôi và xem xét nó. “Cậu có biết nó có nghĩa gì không? Chúng ta sẽ có cả ngày cho bản thân.”
“Nhưng thật tệ khi không thể đi đâu đó,” tôi đáp lại vẻ buồn bã.
“Ai nói chúng ta không thể?” cậu hỏi lại.
Trên mái nhà. Chúng tôi gọi một đống thức ăn, túm lấy vài tấm mền và tiến thẳng lên mái nhà làm một bữa picnic. Bữa picnic kéo dài cả ngày giữa vườn hoa với tiếng chuông gió kêu leng keng. Chúng tôi ăn uống và nằm dưới ánh mặt trời. Tôi đớp lấy những quả nho treo lủng lẳng và dùng chút kiến thức mới học lúc huẩn luyện để đan và thêu những tấm lưới. Còn Peeta thì vẽ tôi. Chúng tôi nghĩ ra một trò chơi với tấm lưới chắn dựng quanh nóc nhà – một trong hai ném một quả táo vào nó và người còn lại phải bắt lấy.
Không ai tới làm phiền cả. Tới quá trưa, tôi nằm và gối đầu lên đùi Peeta, làm một chiếc vương miện từ hoa trong khi cậu ấy nghịch tóc tôi, nói là đang thực hành thắt nút. Sau một lúc thì tay cậu ấy mới ngừng lại.
“Cái gì?” tôi hỏi.
“Tớ ước có thể đóng băng giây phút này, ngay tại đây, bây giờ và đắm chìm trong nó mãi mãi.”cậu ấy nói.
Thường thì những kiểu trả lời thế này ám chỉ tình cảm bất diệt của cậu ấy dành cho tôi khiến tôi cảm thấy mình tội lỗi và độc ác. Nhưng tôi thấy rất ấm áp, thoải mái và ngoại trừ việc lo lắng về một tương lai không bao giờ có được, tôi chỉ để lời nói tuột ra khỏi miệng.
“Được thôi.”
Tôi có thể thấy cậu ấy cười trong lời nói.
“Vậy là cậu sẽ chấp nhận nó?”
“Tớ sẽ chấp nhận.” tôi trả lời.
Ngón tay cậu ấy trở lại trên tóc tôi và tôi chợp ngủ mơ màng, nhưng cậu ấy đánh thức tôi để nhìn mặt trời lặn. Đó là mảng sáng vàng cam diệu kì ẩn sau đường chân trời ở Capitol.
“Tớ không nghĩ cậu muốn bỏ lỡ nó đâu.”
“Cảm ơn cậu.” Tôi đáp. Vì tôi không thể đếm trên đầu ngón tay số lần mặt trời lặn mà tôi đã bỏ qua, mà tôi không muốn bỏ lỡ lần nào trong số chúng.
Chúng tôi không tham gia bữa tối với mọi người, và chẳng ai gọi cả.
“Tớ vui lắm. Tớ mệt mỏi khi khiến mọi người xung quanh thực khổ sở,” Peeta lên tiếng. “Mọi người sẽ rơi nước mắt, hoặc bác Haymitch…” Peeta chẳng muốn nói tiếp.
Chúng tôi ở trên mái nhà cho tới giờ đi ngủ và rồi lặng lẽ trượt xuống phòng ngủ mà không bắt gặp ai.
Sáng hôm sau, chúng tôi bị dựng dậy bởi đội chuẩn bị. Cảnh Peeta và tôi ngủ cùng nhau quá sức tưởng tượng với Octavia, vì chị ấy bật khóc ngay lập tức.
“Cậu nhớ những gì Cinna nói với chúng ta đấy!” Venia nói mạnh giọng. Rồi Octavia gật đầu và thôi thổn thức.
Peeta phải quay trở lại phòng mình để chỉnh trang và tôi ở lại một mình với Venia và Flavius. Tiếng ríu rít chuyện trò quen thuộc ngưng bặt. Thật ra, chẳng có tí chuyện nào cả, ngoài việc bảo tôi nâng cằm hay nhận xét về một kĩ xảo trang điểm. Trời đã gần trưa khi tôi cảm thấy có gì đó nhỏ giọt trên vai mình và quay lại thì nhìn thấy Flavius đang cắt tóc với những giọt nước mắt thầm lặng chảy trên mặt. Venia ném cho anh ấy một cái nhìn, rồi anh ấy nhẹ nhàng đặt chiếc kéo xuống bàn và rời đi.
Sau đó đến Venia, làn da chị ấy nhợt nhạt tới độ những hình xăm như thể đang lồi ra. Thật cứng nhắc và nghiêm nghị, chị ấy làm tóc, làm móng tay và trang điểm cho tôi, những ngón tay linh hoạt để làm bù cho những thành viên trong đội đang vắng mặt. Toàn bộ quá trình, chị ấy tránh cái nhìn chằm chằm của tôi. Chỉ khi Cinna xuất hiện để kiểm tra tôi và để chị ấy ra ngoài thì Venia mới nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Tất cả bọn chị đều muốn em biết rằng, việc biến em trở nên xinh đẹp nhất quả là một đặc ân,”
Đội chỉnh trang của tôi. Những con thú cưng ngốc nghếch, hời hợt và trìu mến của tôi, bị ám ảnh bởi lông vũ và tiệc tùng, gần như làm trái tim tôi vỡ òa bởi lời tạm biệt của họ. Chắc chắn là từ câu nói cuối cùng của Venia mà tất cả chúng tôi biết rằng tôi sẽ không quay trở lại nữa. Có phải cả thế giới này biết điều đó không? tôi tự hỏi. Tôi nhìn Cinna. Chắc chắn anh ấy biết. Nhưng như đã hứa, sẽ chẳng có chuyện là anh ấy khóc đâu.
“Thế, tôi nay em sẽ mặc gì?” tôi hỏi, nhìn vào túi quần áo đựng bộ váy của tôi.
“Tổng thống tự mình phối hợp bộ trang phục,” Cinna nói. Anh ấy kéo khóa chiếc túi, để lộ ra một trong những bộ váy tôi đã mặc trong buổi chụp hình. Chất liệu lụa màu trắng nặng trịch khoét sâu cổ, phần eo bó sát và tay áo thả từ cổ tay xuống sàn. Và những viên ngọc trai nữa. Mọi chỗ đều có ngọc trai. Chúng được đính vào váy, trên vòng cổ và viền thành chiếc vương miện cho tấm mạng che mặt.
“Dù họ thông cáo Cuộc dẹp loạn đường phố vào tối hôm chụp hình, mọi người vẫn bình chọn cho bộ váy ưa thích và đây là chiếc chiến thắng. Tổng thống nói em sẽ mặc nó tối nay. Lí do phản đối của bọn anh đều bị lờ đi.”
Tôi vò một góc chiếc váy lụa giữa các ngón tay, cố đoán xem tổng thống Snow đang suy tính cái gì. Tôi cho rằng kể từ lúc tôi thành tên tội phạm lớn nhất, nỗi đau, sự mất mát và nhục nhã của tôi nên được ở dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ nhất. Ông ta nghĩ việc này sẽ làm mọi thứ rõ tỏ hơn. Thật quá đỗi man rợ, ngài tổng thống đang biến bộ váy cô dâu của tôi thành một tấm vải liệm, khiến tai họa này xóa sổ sạch sẽ nơi tôi trú ngụ, để tôi lại với một nỗi đau thấu tâm can trong lòng.

“Chà, thật tiếc khi bỏ qua một chiếc váy đẹp đẽ thế này,” là tất cả những gì tôi nói.
Cinna cẩn thận giúp tôi mặc áo choàng. Khi nó được đặt cố định lên vai tôi, bọn họ không nhịn được một cái nhún vai than thở.
“Nó luôn nặng thế này sao?” tôi hỏi. Tôi nhớ có vài bộ váy được làm chặt, nhưng bộ này như thể nó nặng tới một tấn vậy.
“Anh phải vài lần sửa qua do ánh đèn sân khấu rồi đấy,” Cinna đáp. Tôi gật đầu, nhưng không thấy việc ấy để phù hợp với cái gì nữa. Anh ấy trang trí tôi bằng những đôi giầy, trang sức ngọc trai và mạng che mặt. Rồi sửa qua phần trang điểm. Bảo tôi đi lại.
“Em thật quyến rũ,” anh ấy nói. “Bây giờ, Katniss, vì vạt áo trên của chiếc váy rất vừa vặn nêu anh không muốn em giơ tay quá đầu nữa. Chà, nhưng chỉ cho đến khi em phải xoay vòng.”
“Em lại phải xoay vòng nữa sao ạ?” tôi hỏi, nghĩ tới bộ váy năm trước.
“Anh chắc chắn Caesar sẽ đề nghị em. Còn nếu không thì em tự gợi ý vậy. Chỉ cần không chậm trễ đúng lúc. Giữ nó cho màn cuối nhé,” Cinna chỉ bảo.
“Anh ra hiệu cho em rồi em sẽ biết khi nào,” tôi nói.
“Được rồi. Còn kế hoạch cho buổi phỏng vấn thì sao? Anh biết được ông Haymitch đã để cho hai em tự xoay sở.”
“Không, năm nay em chỉ phải bổ sung cho nó thôi. Buồn cười là em chẳng lo lắng tí nào cả.” Và tôi sẽ không. Dù tổng thống có ghét tôi tới nhường nào, khán giả Capitol vẫn là của tôi.
Chúng tôi gặp được bà Effie, ông Haymitch, Portia và Peeta trong thang máy. Peeta đang mặc một bộ tuxedo thanh lịch với găng tay trắng. Thứ mà chú rể mặc lúc đám cưới, ở đây, tại Capitol. Còn ở nhà mọi thứ đơn giản hơn nhiều. Một phụ nữ thường thuê chiếc váy trắng đã được mặc cả trăm lần. Đàn ông mặc thứ gì đó sạch sẽ mà không phải bộ đồ thợ mỏ là được. Họ điền vào vài mẫu đơn ở tòa nhà tối cao và được cấp cho một ngôi nhà. Gia đình và bạn bè sẽ tụ tập trong một bữa ăn mặn hoặc chút bánh nếu có thể được. Mà dù không có bánh, sẽ luôn có một bài hát truyền thống được hát khi cặp đôi bước qua ngưỡng cửa. Rồi chúng tôi sẽ có nghi lễ kỉ niệm của chính mình, nơi họ sẽ đốt lò sưởi lần đầu tiên, nướng ít bánh mì và chia sẻ nó.
Có thể nó cổ hủ nhưng không ai thực sự cảm thấy đã kết hôn ở quận 12 cho tới lúc đã nướng bánh xong.
Những vật tế khác đã tập trung sẵn sau sân khấu và đang nói chuyện khe khẽ nhưng khi Peeta và tôi đến, họ trở nên im bặt. Tôi nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào những dấu chữ thập trên váy cưới của tôi. Họ ghen tị vì vẻ đẹp của nó sao? Vì sức mạnh của nó có thể thu hút được đám đông?
Cuối cùng Finnick lên tiếng, “Tôi không thể tin được Cinna lại nhét cô trong cái thứ đó.”
“Cinna không còn lựa chọn nào cả. Tổng thống ra lệnh cho anh ấy.” tôi đáp, chẳng hiểu sao như đề phòng. Tôi sẽ không để ai chỉ trích Cinna.
Cashmere hất những lọn tóc óng mượt ra sau và thốt lên, “Chà, trông cô thật tức cười!”
Cô ta túm lấy tay anh trai và kéo anh ta đứng đúng chỗ để dẫn đoàn diễu hành lên sân khấu.
Những vật tế khác cũng bước lên. Tôi thấy bối rối vì trong khi tất cả bọn họ đang cáu kỉnh, thì vài người đặt lên vai chúng tôi những cái vỗ vai thông cảm, và Johanna Mason thậm chí đã dừng lại để chỉnh thẳng thớm chiếc vòng cổ ngọc trai.
“Khiến anh ta phải trả giá cho việc đó, được không nào?” cô ấy nói.
Tôi gật đầu nhưng không biết ý cô ấy là gì. Cho tới khi tất cả đều an tọa trên sân khấu, Caesar Flickerman, với mái tóc và khuôn mặt nổi bật giữa đám hoa oải hương, kết thúc bài diễn văn mở đầu và những Vật tế bắt đầu được phỏng vấn. Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra chốn tận cùng của sự phản bội giữa những kẻ chiến thắng và cơn thịnh nộ kèm theo nó. Nhưng bọn họ thật khôn khéo, cực kì khôn khéo khi diễn kịch, vì tất cả đều quay lại chỉ trích chính phủ và tổng thống Snow. Nhưng không phải tất cả mọi người. Có những kẻ trung lập nhiều tuổi, như Brutus và Enobaria, những người mà chỉ đến đây vì một cuộc đấu khác, và họ cũng thất bại, nghiện ngập hay bị tổn thương khi tham gia vào cuộc đấu. Nhưng có những nhà vô địch vẫn sáng suốt và tỉnh táo để tiếp tục chống chọi.
Cashmere mở đầu buổi khiêu vũ bằng một bài phát biểu rằng cô ta không thể ngừng khóc khi nghĩ tới cảnh mọi người dân Capitol hẳn sẽ phải chịu đau khổ mức nào bởi họ sẽ mất đi chúng tôi. Còn Gloss nhắc lại sự thân thiện nơi đây với anh ta và chị gái. Beetee thì đặt câu hỏi về tính hợp pháp của cuộc Dẹp loạn trong sự bồn chồn và bực dọc và băn khoăn không biết nó đã được kiểm tra bởi các chuyên gia gần đây chưa. Finnick thì ngâm một bài thơ mà anh ta đã viết gửi tới một tình yêu đích thực ở Capitol và gần trăm người đã ngất xỉu vì nghĩ anh ta ám chỉ mình. Lúc Johanna Mason tỉnh lại, cô ấy thắc mắc không biết có thể làm gì trong tình huống này nữa. Chắc chắn các nhà tổ chức Cuộc dẹp loạn đường phố không bao giờ có thể đoán trước được việc hình thành lòng yêu mến giữa các nhà vô địch và dân Capitol. Không ai có thể tàn nhẫn cắt đứt một mối giao liên như vậy. Kẻ chủ mưu sẽ âm thầm nghĩ tới việc tổng thống Snow trở nên quyền lực thế nào khi quay lại quận 11. Nếu ông ta có quyền lực, sao không cải tổ cuộc Dẹp loạn đi? Và Chaff, bước đi vững vàng trên giầy cao gót, lại khăng khăng rằng tổng thống có thể cải tổ nếu muốn, nhưng lão ta chắc hẳn không nghĩ nó chẳng hề ảnh hưởng gì nhiều tới mọi người.
Lúc tôi được giới thiệu, khán giả hoàn toàn hỗn độn. Mọi người khóc lóc, ngã khụy và thậm chí còn kêu gọi việc cải tổ. Cảnh tượng tôi trong bộ trang phục cô dâu bằng lụa trắng thực đã gây ra hỗn loạn. Không còn tôi, thì không còn những người hâm mộ bất hạnh, và không còn đám cưới nào hết. Tôi thậm chí có thể thấy sự chuyên nghiệp của Caesar thể hiện thật xuất sắc khi anh ta cố trấn an mọi người để tôi phát biểu, nhưng ba phút của tôi nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng cũng tạm lắng và anh ta tiếp tục, “Vậy, cô Katniss, rõ ràng hôm nay là một buổi tối đầy cảm xúc với mọi người. Cô có lời nào muốn bày tỏ không?”
Giọng tôi run run khi phát biểu. “Chỉ có một điều là tôi rất xin lỗi khi các bạn không thể có mặt trong lễ cưới của tôi… Nhưng tôi rất vui vì ít nhất các bạn cũng thấy tôi mặc váy cưới. Đó không phải… là điều tuyệt vời nhất hay sao?”
Tôi không nhìn cái ra dấu của Cinna. Tôi biết đây là thời điểm thích hợp. Tôi bắt đầu xoay vòng chầm chậm, giơ cánh tay áo của chiếc áo choàng nặng nề qua đầu.
Khi nghe thấy tiếng la hét của đám đông, tôi nghĩ chắc là mình trông rất tuyệt. Rồi tôi để ý thấy có gì đó đang bốc lên quanh người. Khói. Từ đống lửa. Không phải thứ lập lòe mà tôi đã dùng năm ngoái trong cỗ xe ngựa, mà thứ gì đó thật hơn đang thiêu hủy chiếc váy. Tôi bắt đầu hoảng sợ khi khói trở nên dày đặc. Một ít tàn lụa cháy đen xoáy vào trong không trung và những viên ngọc trai rơi lách cách trên sân khấu.
Không hiểu sao tôi sợ ngừng lại vì cơ thể tôi như là không bị thiêu đốt và tôi biết Cinna sẽ ở phía sau dù chuyện gì có xảy đến. Thế nên tôi tiếp tục xoay tròn rồi xoay tròn. Trong một giây ngắn ngủi, tôi thở hổn hển, hoàn toàn chìm vào trong ngọn lửa kì lạ. Rồi đột ngột, đống lửa tắt ngấm. Tôi chầm chậm dừng lại được, băn khoăn không biết tôi có hở hang không và tại sao Cinna lại sắp xếp để đốt cháy bộ váy cưới của tôi nữa.
Nhưng tôi không trần truồng. Tôi đang mặc chiếc váy giống hệt chiếc váy cưới, chỉ khác là nó có màu đen như than và được tạo nên bởi những cọng lông vũ nhỏ xíu. Thật ngạc nhiên, tôi nâng tay áo dài và mềm mại lên không trung và đó là lúc tôi thấy chính mình trên màn hình tivi. Toàn thân phủ màu đen ngoại trừ phần mảnh vải trắng trên tay áo. Hoặc tôi nên gọi là những đôi cánh. Vì Cinna vừa biến tôi thành một con chim nhại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.