Bạn đang đọc Bất Lộ Thanh Sắc – Chương 54
Kim đồng hồ đảo qua một vòng rồi lại một vòng.
Trong phòng ăn, rượu đã qua ba tuần, bánh sinh nhật đã ăn, bài hát sinh nhật ồn ào cũng đã vang lên.
Mọi người tiến đến phòng khách, ngồi xếp bằng quanh bàn trà đầy tự nhiên.
“Còn nhiều rượu quá, sức chiến đấu của mọi người như vậy là không được rồi.” Dung Trĩ mang rượu và đồ ăn vặt đến bàn trà.
Cô ấy thành tâm chiêu đãi khách.
Ngoại trừ chai rượu vang đỏ mà Sầm Lộ Bạch mang đến, cô ấy còn tự mang theo rất nhiều thứ đến.
Thôi Dục buồn cười:” Tiết kiệm tiền cho cậu không được à?” Cô ấy búng tay:” Chơi vài trò được không? Nếu thua thì chọn nói thật hoặc bị phạt.
Còn nếu không muốn nói…” Cô ấy nâng chai rượu đã mở ra, rót đầy chiếc ly trước mặt, đẩy đến giữa bàn trà rồi nói:”…Uống hết nó.”
“Hiếm khi thấy đại biên kịch Dung Trĩ, người thường ngày không tiêu xài hoang phí lại chịu chi nhiều tiền như vậy vào hôm nay đấy.
Chúng ta đừng khách sáo với cậu ấy nữa.” Cô ấy trêu Dung Trĩ.
Mọi người cười phá lên, không có ý kiến gì.
Dung Trĩ hậm hực:” Tôi dùng tiền cho lưỡi dao tốt nhất có được không?” Cô ấy không so đo, hỏi:” Chơi gì đấy?”
Mọi người đều là người thường xuyên ra ngoài xã giao, nên không mấy xa lạ với loại trò chơi trên bàn tiệc này, nên đã dự định chơi trò đoán số.
Quy tắc của trò chơi là mỗi người sẽ nói nickname của mình vào mỗi vòng.
Sau khi người chủ trì bắt đầu, mọi người sẽ chọn số từ một đến năm để nói cùng lúc.
Đối với những người nói số trùng nhau, họ phải nhanh chóng báo tên và nickname đối phương vừa chọn ra, ai phản ứng chậm sẽ bị thua.
Dung Trĩ tình nguyện làm người quản trò thay vì tham gia trò chơi.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của cô ấy, nên cô ấy sẽ được ưu tiên—— Ai thua sẽ bị trừng phạt bởi bên thắng cuộc và ngôi sao sinh nhật Dung Trĩ.
Nghĩ đến việc mọi người đều là người có chừng mực, sẽ không hỏi ra những câu quá mức riêng tư hoặc đưa ra yêu cầu thái quá, nên Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch đều không tỏ ý kiến, vui vẻ tham dự.
Vì vậy, trò chơi nhàn nhã bắt đầu khi Dung Trĩ thốt lên: ” Vậy chúng ta chọn một bộ phim làm tên mã của vòng này đi.”
Đàm Thù Như ngồi bên tay phải của Dung Trĩ, thản nhiên tiếp lời:” Vậy chị sẽ chọn mật danh là《 Đông thành 》.
《 Đông thành 》là bộ phim đầu tiên mà Dung Trĩ tham gia biên kịch.
Mặc dù tên của em ấy không xuất hiện trong chuyên mục biên kịch lúc phát hành nhưng đây cũng là một cột mốc quan trọng đối với Dung Trĩ.
Cô ấy sẽ không bao giờ quên được ánh mắt rạng ngời, đầy hạnh phúc của Dung Trĩ khi báo tin vui cho mình.
Tâm tư Dung Trĩ lay động.
Cô ấy nhìn Đàm Thù Như theo bản năng, Đàm Thù Như mỉm cười dịu dàng, tự nhiên và hào sảng.
Dung Trĩ bỗng cảm thấy thoáng ngọt ngào.
Khương Chiếu Tuyết theo sau Đàm Thù Như, nói:” Vậy tôi sẽ chọn《 Hướng dương trong đêm》.
Vừa rồi, lòng nàng cũng có tâm sự, nên đã vô tình uống rất nhiều.
Thật ra cũng có chút choáng, nhưng lúc này, đầu óc vẫn còn rất minh mẫn.
“Hahaha, Khương lão sư, cậu tranh thủ quá đấy.” Người bạn biên kịch tóc ngắn nói đùa.
Sau khi phát hành《 Hướng dương trong đêm》, dựa vào cốt truyện và mối quan hệ giữa Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn, đây gần như được liệt vào một trong mười bộ phim không thể không xem.
Vẻ ngoài của Khương Chiếu Tuyết luôn được nhiều người đánh giá là “thoạt nhìn rất thẳng”.
Đây cũng là lần đầu tiên có người nói nàng “tranh thủ cơ hội”.
Nàng vui đến cong cong mắt, nhưng không nói tiếp.
Thôi Dục phàn nàn:” Cái gì mà tranh thủ cơ hội, mọi người cảm thấy có ổn không? Sầm tổng vẫn còn ngồi ở đây đấy.”
Bọn họ cười ầm lên, Sầm Lộ Bạch cũng mỉm cười.
Cô hé môi, nhàn nhạt đọc từng chữ:”《Vô phương cứu chữa》.”
《 Vô phương cứu chữa》là bộ phim đầu tiên Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú hợp tác sau khi công khai mối quan hệ, do Cảnh Tú làm đạo diễn và Quý Hựu Ngôn đóng vai nữ chính.
Khương Chiếu Tuyết cầm lòng chẳng đặng, ghé mắt nhìn Sầm Lộ Bạch một chút.
Sầm Lộ Bạch cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt cô trong veo, lúc trông thấy nàng, nụ cười của cô thực sự sâu hơn.
Khương Chiếu Tuyết ngoảnh đầu lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lớp phòng tuyến cuối cùng còn sót lại trong lòng nàng đã sụp đổ.
Sầm Lộ Bạch thật sự biết cách làm người khác mềm lòng.
Rất đáng ghét.
Tuy rủa thầm là đáng ghét, nhưng đáy lòng lại tuôn ra dàn bong bóng chua chua ngọt ngọt, từng chút từng chút rồi tràn ngập chữ thích.
Thôi Dục chỉ cảm thấy như thể bản thân đã ăn phải một ngụm cơm chó, nhưng lại không nói ra.
Cô ấy từ bỏ nghi vấn, thẳng thắn nói ra tên của một bộ phim nước ngoài, mang ý xấu chói lọi viết thẳng lên mặt, hai vị biên kịch khác cũng mỉm cười xấu xa theo.
Khương Chiếu Tuyết hơi hoa mắt, nhưng vẫn dễ dàng nhớ kỹ.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Sau khi Dung Trĩ nói “báo số”, giọng của mọi người lần lượt vang lên.
Đàm Thù Như:” 1.”
Thôi Dục:” 2.”
Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch trăm miệng một lời:” 3.”
Cả hai bất giác nhìn nhau.
Trong giây tiếp theo, các nàng gọi mã của nhau cùng một lúc——
“Hướng dương trong đêm.”
“Vô phương cứu chữa.”
Ngay lập tức, tất cả các quy trình đã được hoàn thành trong gang tấc.
Quần chúng vây xem trêu chọc:” Đây có phải là tâm linh tương thông không nhỉ?”
“Ôi trời, vòng này không thể phạt được rồi.”
Khương Chiếu Tuyết cắn môi nhìn Sầm Lộ Bạch, cuối cùng cũng không thể kìm nén được, mỉm cười với cô.
Sầm Lộ Bạch khẽ nhướng mày, ánh nên nụ cười chân thành đầu tiên trong đêm nay.
Dung Trĩ chủ trì vòng tiếp theo: “Lại đến, lần này dùng mã để báo số đi.”
“1, 2, 3, 4, 5, 5!”
Thôi Dục và Khương Chiếu Tuyết chạm nhau.
Khương Chiếu Tuyết không cần nghĩ nhiều, nói tên mã của Thôi Dục:” Story story.”
Thôi Dục vẫn đang:” @#?%.”
Dung Trĩ và hai nhà biên kịch khác cười đến ngã trước ngã sau.
Cô ấy nằm trên vai Đàm Thù Như, vui sướng, hả hê khi thấy người gặp nạn:” Thôi đại biên kịch như vậy là không được rồi.”
Khương Chiếu Tuyết cũng vô thức mỉm cười và tiến đến gần Sầm Lộ Bạch hơn, cùng cô dán chặt cánh tay.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch trở nên ấm áp hơn.
“Rõ ràng là Khương lão sư quá lợi hại, được chưa?” Thôi Dục không chịu thua kém.
Dung Trĩ không khách sáo:” Mặc kệ, dù gì cậu cũng thua rồi, đừng hòng ăn gian.
Thôi nào, truth or dare đây?”
Những người khác cũng hùa theo.
Thôi Dục sang sảng:” Ai nói tôi muốn ăn gian? Chơi thì chơi, tôi chọn truth.”
“Được rồi.” Dung Trĩ vẫn luôn chờ đợi.
Cô ấy nhếch mép hỏi:” Lần hôn người khác gần nhất là vào khi nào?”
“Wow wow wow…” Hai nhà biên kịch khác cười đến mức quái dị:” Quy mô lớn như vậy à?”
“Không phải gần đây Tiểu Thôi nhà chúng ta tuyên bố độc thân sao? Lần cuối là khi nào đấy?”
Khương Chiếu Tuyết cũng thích thú nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Mặt Thôi Dục đỏ như màu gan lợn.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng nhận thua, trực tiếp vươn tay cầm lấy ly rượu, một hơi cạn sạch.
Dung Trĩ cùng hai nhà biên kịch khác bất ngờ bị sốc: ” Cậu có nhầm không đấy?!”
“Cậu thực sự có chuyện gì à?”
“Khi nào, chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Thôi Dục thẹn quá hóa giận:” Sao thế, đây là câu hỏi thứ hai, tôi sẽ không trả lời.”
Khương Chiếu Tuyết ranh mãnh:” Tôi vẫn còn chưa hỏi đấy.”
“Dạo gần đây biên kịch Thôi có chuyện nào không?” Đuôi mắt nàng có chút phiếm hồng, ánh mắt ngấn nước ánh lên một lớp sương nhẹ.
Mọi người cười ồ lên, vỗ tay rầm rầm và cảm ơn: ” Khương lão sư đúng là vĩ nhân mà!”
Thôi Dục:”…” Cô ấy chua chát nói:” Khương lão sư, là tôi nhìn lầm cậu.”
Khương Chiếu Tuyết ngượng ngùng cười khúc khích.
Men say và bầu không khí quá đỗi nhẹ nhàng dần khiến thần kinh nàng thả lỏng, bất tri bất giác muốn trốn lên người Sầm Lộ Bạch.
Nhưng lúc vừa cúi đầu, nàng lại nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức kiềm chế lại, ngồi thẳng người đầy tự nhiên.
Thôi Dục do dự, lòng rung động, chỉ trả lời đơn giản:” Gần đây tôi có crush một cậu em.”
“Yo yo yo, trâu già gặm cỏ non xuất hiện rồi này.” Mọi người đều không có ác ý nói đùa.
Đàm Thù Như mỉm cười, đứng ngoài cuộc.
Nhưng Sầm Lộ Bạch lại nhíu mày, nhìn những nhà biên kịch đã thốt nên lời này.
Thôi Dục xấu hổ:” Các cậu cứ chờ đấy! Đừng để rơi vào tay tôi.”
“Sợ cậu quá.” Dung Trĩ không hề giả trân.
Dù gì cô ấy cũng không chơi, nên không hỏi đến cô ấy được.
Vì vậy, bắt đầu hiệp thứ ba và thứ tư…!Không ngờ rằng sau vài hiệp, hai nhà biên kịch khác và Đàm Thù Như cũng ngã xuống, nhưng Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch lại luôn bất khả chiến bại, không thể đặt câu hỏi cho các nàng.
Người bạn biên kịch có ý kiến.
“Không được, Sầm tổng và Khương lão sư có trí nhớ tốt quá, vẫn chưa cho chúng ta cơ hội báo thù nữa.” Thôi Dục nửa đùa nửa giả thử.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Hai người khác phụ họa.
Ngày thường, rất ít khi có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Sầm Lộ Bạch.
Khương Chiếu Tuyết cũng rất kiệm lời, khó có được cơ hội như thế, Dung Trĩ cũng muốn cạy ra một số thứ thú vị từ miệng cả hai.
Cô ấy quạt gió thêm củi:” Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế.”
“Chúng ta đổi trò nhé?” Cô ấy nắm lấy tay cầm của máy chơi game đã được đẩy vào góc của tấm thảm rồi đề nghị:” Chơi trò Smash Bros mà tôi vừa mua hôm qua được không? Tiết tấu rất nhanh, một trận chỉ diễn ra vài phút, vừa lúc bảy người chúng ta có thể chơi cùng nhau nữa, vô hạn hồi sinh, giết càng nhiều, điểm sẽ càng cao.
Theo bảng xếp hạng, hai người đứng đầu có thể trừng phạt hai người cuối cùng, hoặc chọn truth, hoặc chọn dare, được chứ?”
Cô ấy nghĩ Khương Chiếu Tuyết là người không chơi game, chắc chắn không thể thuận buồm xuôi gió được.
Thường ngày, Sầm Lộ Bạch quá bận rộn với công việc, nên có lẽ không có quá nhiều thời gian để chơi game.
Họ được định trước sẽ thua trò chơi này.
Hiển nhiên, mọi người đều nghĩ theo cách này, sôi nổi đồng ý.
“Tiến sĩ Khương và Sầm tổng cho nhóm người có trí nhớ không được tốt như bọn tôi một cơ hội nhé?” Cô ấy quay sang Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch, lộ ra bộ dáng lấy lòng.
Thực ra, đầu óc Khương Chiếu Tuyết đã có chút đờ đẫn, nhưng nàng không muốn làm hỏng cuộc vui, nên đã không để lộ ra.
Nàng và Sầm Lộ Bạch nhìn nhau.
Nhận thấy cô không có ý kiến gì, nàng liền gật đầu đồng ý.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn về thao tác, trò chơi đã bắt đầu.
Vừa rồi, Khương Chiếu Tuyết mạnh mẽ như thế nào trong trò chơi trước, nhưng vào giờ phút này, nàng lại tỏ ra khó khăn thế nào trong trò chơi này —— Gương mặt nhỏ nhắn của nàng căng thẳng, tay cũng nắm chặt lấy tay cầm, nhìn chằm chằm vào chuối, cam, táo đại diện cho từng loại trên màn hình lớn…!Chạy tới chạy lui, bộ não của nàng nói rằng đã biết, nhưng đôi tay thì không —— Nàng không thể phân định được mình đang làm gì và họ là ai.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tâm trí nàng tràn ngập dấu chấm hỏi.
Sầm Lộ Bạch ngồi cạnh nàng, nhìn nàng ngây ngốc đến đáng yêu, lẳng lặng cong môi.
Vòng đầu tiên chỉ để làm nóng người, nhưng Khương Chiếu Tuyết đã bị tra tấn và giết chết gần như ngay khi nàng hồi sinh.
Chưa chạy được hai bước đã nằm xuống, không tài nào trải nghiệm được cảm giác game.
“Quả quýt là ai? Sao cứ đánh tôi thế?” Khương Chiếu Tuyết luống cuống tay chân.
Dung Trĩ đắc ý:” Là tôi đấy, quả quýt, hahahaha.
Tiến sĩ Khương ơi, có lúc cậu cũng không nhớ nổi nữa cơ đấy.”
Khương Chiếu Tuyết hừ nhẹ.
Sầm Lộ Bạch trốn trong khu rừng cùng màu trên bản đồ rồi bất ngờ lao ra, kết liễu Dung Trĩ bằng một nhát dao.
Dung Trĩ vui quá hóa buồn, thút thít:” Quả bơ này là của ai, ở đâu ra vậy?”
Tay Sầm Lộ Bạch không ngừng di chuyển.
Cô nâng dao lên rồi đâm xuống, hai cú đều đâm vào quả táo đang đuổi theo Khương Chiếu Tuyết, lời ít ý nhiều:” Tôi.”
Dung Trĩ – người mới vừa bắt nạt phu nhân của người ta:”…”
“Có đối tượng thì ghê gớm lắm à.” Cô ấy tủi thân nhìn Đàm Thù Như.
Đàm Thù Như chủ trì công đạo:” Rất ghê gớm, đáng đời mọi người bắt nạt người ta.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Bọn họ hi hi ha ha, bỏ đá xuống giếng.
Khương Chiếu Tuyết nhìn quả bơ hùng vĩ trên màn hình lớn, đầu óc ngày càng choáng váng, nhưng lòng cũng mềm đến rối tinh rối mù.
Rõ ràng nàng vẫn còn đang hờn dỗi Sầm Lộ Bạch, nhưng lại cầm lòng chẳng đặng muốn đến gần cô.
Kiên nhẫn đến vất vả.
Trò chơi cuối cùng cũng kết thúc.
Không có gì thay đổi.
Dù có sự bảo vệ của Sầm Lộ Bạch, nhưng Khương Chiếu Tuyết vẫn bị xếp vào vị trí cuối cùng vì giết quá ít mạng.
Xếp áp chót là Đàm Thù Như, người cũng ít chơi game.
Dung Trĩ và Thôi Dục giành vị trí nhất nhì như mong muốn.
Cuối cùng Thôi Dục cũng đã nắm được cơ hội báo thù, hai mắt sáng ngời.
Cô ấy hỏi Đàm Thù Như trước.
“Chị Đàm, diễn viên chị muốn hợp tác nhất là ai?” Ăn thịt đồng loại là ngắn nhất.
Hơn nữa, những câu mà vừa rồi Đàm Thù Như hỏi rất ôn hòa, vì thế cô ấy cũng có qua có lại.
Đàm Thù Như không cần suy nghĩ nhiều, trả lời:” Cảnh Tú.”
Thôi Dục gật đầu, mọi người đều không mấy ngạc nhiên.
Trong ngành nghề này, Cảnh Tú là thần thoại theo một tầng ý nghĩa nào đó.
Dù là diễn viên, biên kịch hay đạo diễn, cũng có rất nhiều người đều mong muốn được hợp tác với Cảnh Tú.
Ban đầu, ý định gia nhập vào ngành này của Thôi Dục cũng vì Cảnh Tú.
Cô ấy thở dài: ” Tiếc là chị ấy không thường tham gia diễn xuất nữa.”
Vài năm trở lại đây, các phim do Cảnh Tú làm đạo diễn đều được công chiếu, nhưng không phải do cô ấy đóng chính.
Đàm Thù Như cũng tiếc nuối: ” Đúng vậy, còn có cuộc sống riêng.
Tuy nhiên, tôi có nghe nói rằng điều kiện sống của chị ấy rất tốt, mọi người trong ngành đều ghen tị đấy.”
Thôi Dục đồng tình:” Đúng, haiz, nữ thần cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.
Hơn nữa, sự nghiệp đạo diễn cũng rất tốt.
Về sau, nếu tôi chỉ là nhân viên đứng sau hậu trường cùng chị ấy thôi thì cũng đã rất mãn nguyện rồi.”
Đàm Thù Như sẻ chia với cô ấy:” Sẽ có cơ hội.”
Thôi Dục gật đầu, định thần lại rồi kéo đề tài về.
Cô ấy quay sang Khương Chiếu Tuyết – người đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ, nhắc nhở:” Đến lượt cậu rồi, cô giáo Khương.”
Đôi mắt ngấn nước của Khương Chiếu Tuyết cong cong, như thể đang chăm chú lắng nghe.
Lòng Thôi Dục ngứa ngáy.
Thật ra, cô ấy rất muốn hỏi vài câu khiến sắc mặt luôn lạnh lùng của Khương Chiếu Tuyết biến sắc.
Tuy nhiên, mặc dù Sầm Lộ Bạch luôn nhẹ nhàng và tao nhã, nhưng cô vẫn tạo cho cô ấy cảm giác ngột ngạt, khiến cô ấy không dám lộn xộn.
Cô ấy cân nhắc, thỏa hiệp hỏi:” Khương lão sư, cậu yêu Sầm tổng ngay từ cái nhìn đầu tiên hay lâu ngày sinh tình?”
“Chê!” Dung Trĩ lập tức trào phúng cô ấy:” Tiểu Thôi, cậu như vậy là không được rồi.
Không phải cậu muốn trả thù hả? Này mà hỏi cái gì.”
Hai nhà biên kịch khác xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đồng loạt châm ngòi thổi gió:” Đúng vậy, không hỏi thì để tôi hỏi.”
Thôi Dục chẳng buồn quan tâm, tự tin mười phần:” OK, vậy các cậu thắng một lần đi là được?”
Họ cãi nhau và chờ đợi câu trả lời của Khương Chiếu Tuyết vì nghĩ rằng đây chỉ là một câu hỏi tặng điểm.
Khương Chiếu Tuyết không nghĩ vậy.
Câu hỏi này không dễ để nàng trả lời một chút nào.
Đầu tiên, dù là tình yêu sét đánh hay theo thời gian thì đều phải có tình.
Nếu đây chỉ là gặp dịp thì chơi, qua loa lấy lệ, nàng có thể tùy tiện được.
Nhưng, đây lại là sự thật.
Nàng sẽ cảm thấy băn khoăn về niềm tin của bản thân khi lừa người như thế.
Hơn nữa, Sầm Lộ Bạch đang ở bên cạnh.
Nếu nói thật, có phải sẽ là lời thổ lộ không?
Nàng cảm thấy gương mặt vốn đã nóng của mình lại càng trở nên nóng hơn.
Nàng nhìn Sầm Lộ Bạch một lần, lúc bắt gặp ánh mắt của cô, nàng lại nhanh chóng rời đi.
Đáy lòng bỗng dưng dâng lên tia tủi thân, không muốn thú nhận việc Sầm Lộ Bạch không hôn mình.
Nàng mím môi, duỗi tay lấy một ly rượu, lốc cốc lộc cộc uống sạch.
Phòng khách vang lên những âm thanh kinh ngạc.
Dung Trĩ:” Sao cậu lại uống rượu, câu này có gì không thể nói cơ chứ?”
Ánh mắt của Sầm Lộ Bạch dán chặt vào Khương Chiếu Tuyết, dường như cũng đang thăm dò xem có chuyện gì không.
Đầu óc Khương Chiếu Tuyết càng choáng váng.
Vị đắng của rượu tràn ngập cổ họng, khiến nàng không dám tiếp tục nhìn Sầm Lộ Bạch nữa, rồi thể hiện một chút thái độ kiêu căng mà nàng sẽ không bao giờ thể hiện trước mặt người ngoài khi còn tỉnh táo:” Làm sao, đây là câu mà cậu muốn hỏi tôi đấy à?”
Dung Trĩ không nhận ra, khẩn trương:” Đương nhiên không phải rồi.”
Cô ấy có nhiều câu hỏi kích thích hơn.
“Cậu thích điều gì nhất ở Sầm tổng.” Cô ấy cười tủm tỉm, nhấn mạnh:” Trên cơ thể đấy.”
Câu hỏi chất đấy.
Thôi Dục và hai nhà biên kịch khác thầm cảm thán.
Đàm Thù Như ôm trán, có chút lo lắng nhìn Sầm Lộ Bạch, nhưng khi thấy Sầm Lộ Bạch mỉm cười, cô ấy cũng cảm thấy tò mò, khi xác nhận rằng cô không cảm thấy bị xúc phạm mới có thể yên tâm.
Khương Chiếu Tuyết:”…” Trong nháy mắt, rất nhiều hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí nàng, bao gồm cả bờ vai thẳng tắp, tấm lưng trắng nõn, đẫy đà của Sầm Lộ Bạch…! Nàng vội vàng dừng dòng suy nghĩ lung tung của mình lại, chột dạ cúi đầu nhưng khóe mắt lại vô tình quét đến những ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng đang đặt cạnh chân mình của Sầm Lộ Bạch…
Sức nóng toàn thân hoàn toàn bật ra lửa.
Khương Chiếu Tuyết vươn tay, dứt khoát cầm lấy một ly rượu khác, lẳng lặng uống cạn.
Mọi người:”…”
Đáy mắt Sầm Lộ Bạch ánh nên vẻ lo lắng.
Dung Trĩ bật cười, khó hiểu:” Khương Khương, không phải cậu keo kiệt quá đấy à? Cái gì cũng không thể nói sao?”
Mọi người bật cười, mặt Khương Chiếu Tuyết đỏ lên.
Nàng hung hăng nói:” Tôi nói xong rồi, cậu hỏi chị Đàm đi.”
Sắc mặt Dung Trĩ lập tức thay đổi, đầy ngượng ngùng.
Khương Chiếu Tuyết:”…”
Sầm Lộ Bạch đến gần nàng, nhẹ nhàng quan tâm:” Em có sao không? Có phải uống nhiều rồi không?”
Khương Chiếu Tuyết dần mềm lòng, nhỏ giọng cậy mạnh:” Không có, không sao đâu ạ.”
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sâu thẳm, lộ ra một tia nuông chiều, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Dung Trĩ ngẫm kỹ câu hỏi rồi hỏi Đàm Thù Như:” Gần đây, điều khiến chị cảm thấy hạnh phúc nhất là gì?”
Khương Chiếu Tuyết:”…”
Đồ nhát gan.
Nàng rủa thầm.
Nàng quay đầu lại, thủ thỉ vào tai Sầm Lộ Bạch:” Lộ Bạch.”
Hơi thở mang theo mùi rượu vang quanh quẩn chớp mũi và vành tai của Sầm Lộ Bạch.
Cổ họng Sầm Lộ Bạch khẽ động, đáp:” Hửm?”
Khương Chiếu Tuyết thỉnh cầu:” Nếu chút nữa có cơ hội hỏi chị Đàm, chị có thể giúp em hỏi một câu không?”
Đừng nói là một.
Một trăm cũng có thể.
Cô thản nhiên:” Được.”
Khương Chiếu Tuyết lấy điện thoại di động ra, tự cho là nhanh, nhưng thật ra lại chậm rì rì đánh chữ:” Hỏi chị Đàm rằng nếu yêu đương thì có thể xem xét qua phụ nữ được không?”
Nàng gõ chữ xong rồi đưa cho Sầm Lộ Bạch đọc.
Không hiểu sao, nàng luôn cảm thấy thế giới trước mắt đang rung chuyển, ánh đèn, màn hình, Dung Trĩ, Đàm Thù Như…!Tiếng cười và gương mặt vui vẻ của mọi người dường như đang mờ đi.
Nàng buồn ngủ quá đi.
Nàng hoàn toàn nhấn tay cầm theo bản năng.
Sầm Lộ Bạch đang định giúp nàng ám sát những quả quýt trước mặt thì bỗng trơ mắt nhìn nàng nhảy sông tự tử.
Khóe môi cô không khỏi ánh lên ý cười, muốn quan tâm Khương Chiếu Tuyết một chút.
Giây tiếp theo, bờ vai cô chùng xuống, Khương Chiếu Tuyết đang tựa vào người cô.
Sầm Lộ Bạch dừng việc nhấn tay cầm, ngoảnh sang nhìn Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết nghiêng người, tựa đầu vào vai cô, như thể đã ngủ say.
Gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp ửng hồng.
Đôi môi chữ M thoáng hếch lên, tựa như không ngủ ngon, giống hệt như nàng mèo tủi thân, vừa đáng thương, vừa ngoan ngoãn.
Lòng Sầm Lộ Bạch lập tức mềm nhũn.
Cô không di chuyển tay cầm nữa, cũng chẳng muốn chơi tiếp.
Cô chỉ hạ vai xuống, để nàng thoải mái dựa vào hơn và đợi trò chơi kết thúc.
Năm phút sau, chiến cuộc hạ màn, Sầm Lộ Bạch và Khương Chiếu Tuyết đều ở cuối bảng.
Tất cả mọi người đều hưng phấn, muốn ồn ào.
Lúc quay đầu lại, họ phát hiện Khương Chiếu Tuyết đã ngủ.
Sầm Lộ Bạch rũ mắt nhìn nàng, vẻ mặt nhu tình đến mức trước đây, không ai có thể tưởng tượng rằng chúng sẽ xuất hiện trên gương mặt cô cho đến khi họ tận mắt nhìn thấy.
Mọi người đều tự giác im lặng.
Hóa ra, tảng băng trôi cũng sẽ tan chảy.
Hoang mạc cũng sẽ nở hoa.
Sầm Lộ Bạch ngước mắt, lại lạnh lùng và khách sáo:” Mọi người chơi tiếp đi, tôi và em ấy xin phép về trước.”
Mọi người phản ứng lại, tự giác hạ giọng, lo lắng:” Khương lão sư đang say sao ạ?”
Sầm Lộ Bạch gật đầu, khẽ gọi tên Khương Chiếu Tuyết:” Chiếu Tuyết…”
Khương Chiếu Tuyết khó chịu mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cô, đáy mắt ngân ngấn nước, quả nhiên đã cực kỳ say.
Sầm Lộ Bạch đau lòng.
Đàm Thù Như ân cần mời:” Sầm tổng, nếu hai người cảm thấy tiện, tôi có một gian phòng dành cho khách đấy.
Chăn ga gối đệm đều mới, hai người ở đây nghỉ một đêm nhé?”
“Được đấy, Chiếu Tuyết say quá rồi, nếu ra ngoài sẽ trúng gió, đường về xóc nảy cũng không thoải mái.” Dung Trĩ cũng khuyên bảo.
Xem xét qua lộ trình lái xe, Sầm Lộ Bạch cũng không khách sáo nữa, gật đầu với Đàm Thù Như:” Vậy phiền em rồi.”
Mặt Đàm Thù Như giãn ra, kéo gần khoảng cách:” Làm gì có, lúc vừa vào cửa, chị còn nói bọn em khách sáo đấy.”
Sầm Lộ Bạch cười nhẹ, không khách sáo nữa.
Cô vươn tay ôm lấy eo Khương Chiếu Tuyết, tay còn lại bắt qua chân nàng, dỗ dành:” Tôi bế em đi ngủ nhé?”
Khương Chiếu Tuyết chớp chớp mắt, không nói gì.
Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng khi nhìn gương mặt động lòng người của Sầm Lộ Bạch, nàng không thể nghĩ được việc không ổn chỗ nào.
Nàng chỉ cảm thấy rất thích, rất thích cô.
Nàng thích cô hơn cả bộ《 Sử Ký 》,《 Tư Trị Thông Giám 》 và tất cả những cuốn sách lịch sử yêu thích mà nàng đang sở hữu nữa.
Nàng không từ chối cô.
Sầm Lộ Bạch nương theo sự đồng ý của nàng, dỗ dành:” Vậy em ôm cổ tôi được không?”
Khương Chiếu Tuyết nghĩ, trông cô rất đẹp khi cười, giống như áng trăng sáng nhất trên bầu trời.
Sáng nhất…!và cũng xa xôi, không tài nào với tới được nhất.
Nàng rất thích cô, nhưng dường như Sầm Lộ Bạch không thích nàng như thế.
Nàng cảm thấy đau đớn, đau muốn chết đi, nhưng vẫn không nỡ từ chối cô.
Nàng ngoan ngoãn giang tay, vòng qua cổ Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch cẩn thận bế nàng lên theo kiểu công chúa.
Trong phòng khách, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ chuyển động.
Sầm Lộ Bạch rất cao, nhưng cũng rất gầy, mảnh khảnh, yểu điệu.
Từ trước đến nay, cô đều khiến mọi người cảm thấy mong manh, quý phái, thậm chí lộ ra vẻ nhu nhược, ốm yếu.
Trên bàn tiệc thường có một câu chuyện cười, là do người có lai lịch lớn nói ra.
Đừng để bị tướng mạo của Sầm tổng Bách Nạp lừa, cô ta không phải thực sự nhu nhược như Tây Thi đâu.
Đó thật sự là một con hổ.
Căn bệnh của cô ta là đòi mạng bạn đấy.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sự mạnh mẽ này không phải chỉ tồn tại trong tâm trí cô.
Thôi Dục nửa thẳng không cong nuốt nước bọt, Dung Trĩ cũng vô thức chạm vào phần thịt trên cánh tay mình.
Đàm Thù Như cũng sững sờ hai giây trước khi phản ứng lại ánh mắt nghi hoặc của Sầm Lộ Bạch.
Cô ấy bước đến trước mặt họ để dẫn đường.
Khương Chiếu Tuyết không thể phân định được hoàn cảnh của bản thân.
Sầm Lộ Bạch muốn đuổi nàng đi sao? Cô đang đưa nàng đi đâu vậy? Nàng không muốn rời xa cô mà.
Nàng buồn ngủ, mệt mỏi, hoảng loạn và bất lực, vô duyên vô cớ ngày càng buồn hơn, cánh tay cũng ôm chặt Sầm Lộ Bạch hơn.
Sầm Lộ Bạch cảm nhận được sự quyến luyến trong nàng.
Tim cô mạnh mẽ đập loạn, sự mềm mại chưa từng có bao giờ bỗng thổi qua lòng cô.
Cô siết chặt cánh tay, dùng cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu Khương Chiếu Tuyết, vừa vỗ về, vừa đi theo Đàm Thù Như vào phòng khách.
Cô dùng một chân tựa vào đệm, nhẹ nhàng đặt Khương Chiếu Tuyết xuống giường.
Khương Chiếu Tuyết vẫn ôm cổ cô, không chịu buông ra.
Nàng dụi dụi vào cổ và vai cô, nỉ non:” Chị đừng đi.”
Giống như chú mèo nhỏ đang làm nũng.
Lòng Sầm Lộ Bạch mềm mại đến nỗi như có thứ gì đó sắp tràn ra.
Cô khẽ dỗ dành:” Tôi không đi.” Rồi quay đầu lại nhìn Đàm Thù Như.
Đàm Thù Như hiểu ý:” Tôi đi lấy đồ tẩy trang.”
“Ừm, phiền em rồi.”
Đàm Thù Như cười đáp lại.
Sầm Lộ Bạch ngồi xuống mép giường, để cho nàng ôm, không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng.
“Tôi không đi, tôi không đi đâu cả, tôi sẽ ở đây cùng em, được không?” Cô nhẹ nhàng nói, như thể chất chứa thứ tình cảm ma mị, mê hoặc, khiến người khác trầm luân.
Khương Chiếu Tuyết càng mê luyến, lại càng tủi thân.
Cuối cùng, nàng cũng không kiềm nổi nỗi buồn, hỏi ra câu hỏi đã canh cánh trong lòng suốt hai ngày qua:” Lộ Bạch, tại sao, tại sao chị lại không hôn em, không hôn em…”
Sầm Lộ Bạch không kịp chuẩn bị.
Cô sững người trong khoảnh khắc, sau đó dịu giọng, trả lời:” Em say rồi.”
Khương Chiếu Tuyết lẩm bẩm:” Em không có.”
Nỗi buồn nuốt chửng nàng, nàng không tài nào kiểm soát được sự ấm ức và mê man.
Nàng vùi vào cổ cô, áp vào thân nhiệt ít ỏi mà bản thân có thể cảm nhận được, nhẹ nhàng hỏi:” Có phải chị cũng…!không thích em nhiều như vậy không?”
Rõ ràng nàng vẫn đang ôm lấy cô, nhưng vẫn cảm giác như không thể với tới được cô.
Có thứ chất lỏng ẩm ướt chảy xuống cổ Sầm Lộ Bạch, va vào tim cô.
Cơ thể Sầm Lộ Bạch cứng đờ, hoảng loạn hơn bao giờ hết.
Lòng cô tan nát, chân tay luống cuống:” Tôi không, không phải, Mông Mông…”
Cô nâng mặt nàng lên, từ bỏ tất cả sự nhẫn nhịn, kiềm chế của bản thân và nói với nàng:” Khương Chiếu Tuyết, tôi thích em.”
“Thích hơn bất kỳ người nào khác trên đời này thích em.”
Nhưng lúc nâng mặt nàng lên, Khương Chiếu Tuyết đã nhắm nghiền mắt, hàng mi quạ vẫn còn vương nước mắt, tủi tủi thân thân ngủ thiếp đi.
Sầm Lộ Bạch:”…”
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp cùng đôi môi anh đào mà cô đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn, dục vọng dần sinh sôi trong lòng.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của người đẹp đang say giấc nồng của cô, như đang hôn một bảo vật vô giá.
Dịu dàng và trân trọng.
Mông Mông, vậy còn em? Cô hỏi từ tận đáy lòng: Sao em không hôn tôi? Có phải em cũng không thích tôi nhiều như vậy không?
Non nửa cuộc đời, cô cũng muốn được người khác kiên định lựa chọn một lần, chỉ cần như lúc này đây.
Được người mình yêu sâu đậm nhất lựa chọn.
Có phải quá làm khó người khác không? Cô dao động..