Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 49


Bạn đang đọc Bất Lộ Thanh Sắc – Chương 49


Thời gian của tôi đều thuộc về em
*
Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc, đối phương cũng gọi nàng một tiếng lão sư đầy lịch thiệp như thế.

Lúc đó, Khương Chiếu Tuyết đã nghĩ rằng mình gặp được một người đối tác tốt.

Nhưng trên thực tế, khi nàng phản đối những sự thay đổi quá mức trong cốt truyện và tạo hình nhân vật, hắn ta đã ám chỉ rằng nàng chỉ là một người ngoài cuộc, không hiểu khán giả muốn xem gì, mang đánh giá cốt lõi ban đầu của nàng hạ xuống đến mức không còn giá trị gì.

Thậm chí, hắn ta còn kiêu ngạo đến mức không dành cho nàng nửa đồng tôn trọng nào.
Tâm trạng Khương Chiếu Tuyết rơi xuống vực sâu, một vài cảm xúc lảng tránh từ lâu lại dâng lên, móc nối đoạn quá khứ u ám kia.
“Buổi chiều, hoặc buổi tối, tối mai thì sao? Chị dâu, chị có thời gian không?” Sầm Dao vẫn đang đợi câu trả lời của nàng.
Khương Chiếu Tuyết mất hứng, nhưng cũng đã đồng ý với Sầm Dao rồi, không tiện nuốt lời, nên đành phải căng da đầu trả lời:” Buổi chiều đi.”
Sầm Dao hứng thú bừng bừng:” Vâng ạ, vậy hai giờ chiều mai em đón chị tại Quân Đình nhé?”
“Ừm.”
“Buổi chiều gặp.”
“Chiều gặp.”
Sầm Dao không gửi thêm tin nhắn, Khương Chiếu Tuyết cũng không trả lời thêm, cộng với tin nhắn từ chủ sở hữu bản quyền phim, đều bị nàng khóa vào trong màn hình tối tăm.
Nàng lẳng lặng ngồi trong cơn mê man.
Không muốn hồi âm, không muốn đồng ý, không muốn nói lời trái lương tâm với các độc giả đang mong chờ, nhưng lại ngại hợp đồng, thấp cổ bé họng nên chẳng có quyền từ chối.
Chỉ có thể nhịn giống như trước đây, hèn nhát và vô dụng.
Di chứng do trầm cảm mang đến lại bắt đầu tấn công thần kinh nàng.

Nàng nhìn xuống hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của bản thân trên màn hình điện thoại tối đen, rồi lại sinh ra cảm giác bất an một lần nữa.
Thực sự sẽ không mắc phải những sai lầm tương tự một lần nữa sao?
Thứ tình cảm thuở ban đầu luôn nồng nhiệt và chân thành ấy.

Ngay cả khi hiện tại Sầm Lộ Bạch thích nàng, liệu rằng cô có thực sự sẽ mãi thích nàng không?
Nàng có gì đáng giá để Sầm Lộ Bạch thích mãi đây?
Nàng không nghĩ ra câu trả lời.

Mây đen của những ngày tháng xưa cũ dần bao trùm khoảng trời mới, kéo theo mưa lạnh, làm tan đi những ngọt ngào của ngày qua.
*
Hai giờ chiều, Sầm Dao đến Quân Đình đón nàng như đã hẹn.

Cả hai cùng nhau mua sắm tại trung tâm thương mại lớn – nơi mà Sầm Dao vẫn thường đến.
Trên đường đi, cả hai vừa nói vừa cười.

Khương Chiếu Tuyết vẫn nói chuyện nhẹ nhàng như mọi khi.


Nhưng vì hoàn cảnh trưởng thành thúc đẩy, Sầm Dao có khả năng nhìn mặt đoán ý hơn người bình thường rất nhiều.

Không mất quá nhiều thời gian để cô ấy nhận ra rằng tâm trạng của nàng không được tốt.
“Có chuyện gì vậy, chị dâu?” Lúc bước vào cửa hàng đồ lót thứ hai, Sầm Dao thản nhiên hỏi trong lúc chọn áo tắm.
Khương Chiếu Tuyết:” Hửm?”
Sầm Dao thăm dò: ” Trông tâm trạng chị không tốt như mọi khi cho lắm.”
Khương Chiếu Tuyết sững sốt một lúc, không ngờ rằng Sầm Dao lại nhạy bén như vậy.

Nàng mỉm cười, dời tầm mắt khỏi mặt Sầm Dao, miễn cưỡng xem như chưa hề có gì xảy ra:” Có lẽ buổi trưa chị không nghỉ ngơi được nên có chút buồn ngủ.”
Ánh mắt Sầm Dao dán chặt vào người nàng.

Lúc nhận thấy nàng không muốn nhiều lời, cô ấy lập tức đảo mắt, không hỏi gì thêm.
“Được rồi, vậy để em xốc lại tinh thần giúp chị nhé?” Cô ấy nói đùa.
Đầu ngón tay Sầm Dao dừng lại tại chiếc áo tắm xẻ tà, sau đó lấy xuống, đưa đến trước mặt Khương Chiếu Tuyết rồi khoa tay múa chân:” “Còn cái này thế nào? Nó tôn màu da nên rất hợp với dáng người của chị dâu đấy.”
Cô ấy chọn chiếc áo nửa cúp ngực màu đỏ thẫm với chất liệu vải ít ỏi.
Khương Chiếu Tuyết có vòng eo thon và đôi chân dài, phong cơ tú cốt, hệt như chiếc giá treo quần áo điển hình.

Ngày thường, nàng ăn mặc theo phong cách trong sáng và nhẹ nhàng, nên chẳng có vẻ gì là đặc biệt.

Nhưng, chỉ vài lần nàng mặc váy dạ hội cũng đã đủ khiến Sầm Dao nhìn thấy nét đẹp tâm hồn trong nàng.
Người bình thường không thể mặc, nhưng Khương Chiếu Tuyết thực sự có thể.
Khương Chiếu Tuyết thực sự lấy lại tinh thần vì bị sốc:” Không được không được, cái này lố quá.”
Khi nghĩ đến việc ăn bận như thế này và đứng trước mặt Sầm Lộ Bạch, nàng cảm thấy bản thân như muốn bốc khói.
Sầm Dao cười thầm trong lòng.
Không biết sẽ bơi ở đâu.

Nếu có người ngoài ở nơi công cộng thì thực sự không tốt.

Có khả năng chị gái của cô ấy sẽ đưa nàng đến nơi mà chim không thèm ị để dạy học.
Nhưng ngoài mặt, cô ấy vẫn giả vờ thản nhiên và trêu chọc nàng:” Vậy à? Được mà? Em cảm thấy rất đẹp đó.”
Khương Chiếu Tuyết tỏ ra bối rối, không chịu nhận.
Sầm Dao vui không tả xiết.

Cô ấy trêu Khương Chiếu Tuyết chưa đủ, lại còn muốn trêu thêm Sầm Lộ Bạch:” Em gửi cho chị em xem nhé? Tham khảo ý kiến của chị ấy? Em nghĩ chị ấy sẽ thích phong cách này đó.”
Sự xấu hổ khắp toàn thân Khương Chiếu Tuyết lại tăng lên.

Chọn quần áo và gửi cho đối phương xem đã là một việc cực kỳ ái muội rồi, vậy mà còn chọn loại này…
“Không cần đâu, chúng ta cứ lén lút chọn rồi tạo bất ngờ cho chị ấy vào lúc đó đi.” Nàng nghiêm túc đến lạ thường.
Sầm Dao nửa tin nửa ngờ.


Vậy à?
“Thôi được rồi.” Cô ấy gác trò vui của mình lại:” Thật ra thì gửi cho chị ấy xem cũng không có ích gì.”
Khương Chiếu Tuyết:” Ừm?”
Sầm Dao treo lại bộ áo tắm lên giá trưng bày rồi phàn nàn: ” Đợi đến khi chị ấy trả lời tin nhắn của em, phỏng chừng rằng chúng ta đã bơi ba vòng dưới nước rồi đấy.”
Khương Chiếu Tuyết bị chọc cười thành công, có cần làm quá như vậy không?
“Chắc là chị ấy bận quá.” Tuy ngoài miệng đang an ủi, nhưng trong lòng lại nhớ về những lần mà cô trả lời tin nhắn của mình chỉ trong vài giây.
Sầm Dao bĩu môi:” Là vậy đấy, bận đến mức lục thân không nhận*.” Rõ ràng là người giàu kinh nghiệm.
(Lục thân không nhận*: Ý chỉ bận rộn đến mức mất hết tính người, lục thân bao gồm: bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.)
Khương Chiếu Tuyết chớp chớp mắt, dè dặt mỉm cười, tâm trạng cũng bất tri bất giác tươi sáng hơn rất nhiều.
Sầm Lộ Bạch thực sự thích phong cách như vậy sao? Ánh mắt nàng vô thức lướt qua bộ áo tắm nửa cúp ngực mà Sầm Dao vừa treo lại.
Mặc ra ngoài thì quá xấu hổ, nhưng cũng chỉ giống như đồ lót mà thôi, không phải không thể nghĩ lại.
Khương Chiếu Tuyết ghi nhớ kiểu dáng rồi thu hồi tầm mắt, mặt đỏ tim đập.
*
Nửa đêm, trên penthouse Quân Đình yên tĩnh nhưng không trống trải, Khương Chiếu Tuyết tắm xong, hiếm khi không tiếp tục đọc luận văn trong phòng làm việc mà lại ngồi xếp bằng trên tấm thảm tại phòng khách để xếp LEGO.
LEGO này là thứ mà Sầm Lộ Bạch đã mang về cho nàng sau khi đến triển lãm MOC một mình vào ngày hôm ấy.
Nàng ráp vài mảnh, đáy lòng cũng lắng lại đôi chút.

Nàng vô tình quẹt qua chiếc điện thoại di động vẫn đang im lìm, nhưng lòng lại không yên.
Cả ngày hôm nay, Sầm Lộ Bạch đã không gửi bất kỳ tin nhắn nào đến cho nàng ngoại trừ việc thông báo mình đã đáp máy bay an toàn.

Cô cũng không nói sẽ gọi điện cho nàng, nên nàng cũng chẳng chủ động làm phiền Sầm Lộ Bạch vì sợ cô đang bận, cũng sợ dáng vẻ quá mức dính người và không có chừng mực của bản thân.
Nhưng không biết vì sao, nàng luôn có linh cảm rằng Sầm Lộ Bạch sẽ gọi cho mình.
Kim giây đảo qua một vòng rồi lại một vòng.

Lúc kim giờ chỉ đến số mười, điện thoại cuối cùng cũng rung lên.
Màn hình hiển thị yêu cầu cuộc gọi video từ Sầm Lộ Bạch.
Khương Chiếu Tuyết luống cuống tay chân.
Đây là lần đầu tiên Sầm Lộ Bạch gửi yêu cầu trò chuyện video cùng nàng.
Nàng sửa sang tóc và cổ áo của mình theo bản năng.

Sực nhớ ra điều gì đó, nàng liền bước vào phòng ngủ để lấy giá đỡ điện thoại, điều chỉnh góc độ, giấu đi nụ cười quá mức rạng rỡ của bản thân trước khi nhấn nút tương tác.
Trên màn hình, cuộc trò chuyện được mở ra.

Hình ảnh phía bên Sầm Lộ Bạch tối đen như mực, không thể thấy rõ mặt.
Khương Chiếu Tuyết:”…”
“Chuẩn bị ngủ sao?” Giọng nói của Sầm Lộ Bạch truyền ra từ loa phóng thanh, mang theo tiếng gió, chất chứa ý cười lười biếng.

Khương Chiếu Tuyết trả lời:” Vẫn chưa ạ.”
Nàng không thể nhìn thấy biểu hiện của Sầm Lộ Bạch, bỗng cảm thấy ngại khi đơn phương bộc lộ.
“Sao bên chị tối vậy?”
“Đang ở ban công khách sạn, ánh sáng không được tốt cho lắm.”
“Còn đang bận sao?”
“Ừm, những người trong nhóm dự án đang tăng ca.”
“Vậy chị ra ngoài gọi điện không sao đấy chứ?” Khương Chiếu Tuyết quan tâm:” Chị ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.

Không sao đâu, tôi chỉ là người giám sát thôi.”
Khương Chiếu Tuyết bị cách nói chuyện của cô chọc cười.
“Còn em, đang làm gì thế? Hình như không ở trong phòng làm việc thì phải?” Dường như Sầm Lộ Bạch đã điều chỉnh phương hướng, lộ ra một chút hình dáng mông lung.
Khương Chiếu Tuyết cong môi, chỉnh camera của điện thoại về phía sau, đặt một miếng LEGO nhỏ trên mặt đất rồi nói:” Em đang ghép nó.”
“Lòng không yên sao?” Sầm Lộ Bạch bỗng nói vào đúng trọng tâm.
Khương Chiếu Tuyết:”…”
Thực ra, sự trằn trọc vào giây phút này hoàn toàn là do vướng bận và mong đợi.

Nhưng vào lúc này, được Sầm Lộ Bạch dịu dàng quan tâm như vậy, nàng bỗng sinh ra đôi chút mềm mại và yếu ớt.
Sầm Lộ Bạch hiểu nàng.
Mỗi lời mà nàng nói ra và mỗi cách biểu đạt của nàng đều được Sầm Lộ Bạch để trong lòng.
Nàng không phải là một người có thói quen trút những cảm xúc tiêu cực lên người khác.

Trong xã hội hiện đại, thời gian của ai cũng quý giá, và không một ai có nghĩa vụ phải xua tan năng lượng tiêu cực trong bạn.
Kể một chút buồn bực cho người khác nghe, nhưng không nhất thiết sẽ nhận được sự thấu hiểu như mong đợi.

Nỗi đau và sự cô đơn sẽ chỉ tăng thêm nếu những kỳ vọng mà mình mong mỏi đều thất bại.
Khương Chiếu Tuyết đã học được cách không tự chuốc lấy đau khổ nữa.
Nhưng có lẽ giọng nói của Sầm Lộ Bạch quá đỗi dịu dàng và có sức quyến rũ, khiến nàng chui ra khỏi vỏ ốc đã ủ mình rất lâu rồi dùng xúc tu chạm vào người cô.
Vẫn để máy quay ở phía sau, khiến Sầm Lộ Bạch không thể nhìn rõ gương mặt mình.

Nàng cắn môi, khẽ thầm thì:” Có một chút ạ.”
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Sầm Lộ Bạch dường như chậm rãi hơn:” Nói cho tôi nghe được không?”
Khương Chiếu Tuyết cầm lấy một miếng LEGO, vuốt ve trong vô thức:” Em sợ sẽ ảnh hưởng đến thời gian của chị.”
Lời vừa dứt, nàng lập tức muốn vùi mặt vào cánh tay, hai má nóng bừng.
Cảm giác giống như đang làm nũng, lạt mềm buộc chặt, trà dư tửu hậu.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười:” Thời gian của tôi đều thuộc về em.”
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ.
Sầm Lộ Bạch không giải thích gì thêm, như thể đang chờ nàng mở miệng.
Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết co rúm lại, sợ rằng bản thân hiểu sai ý, đặt sai tình, dẫn đến mọi chuyện trở nên rối rắm hơn.
Chú cá vàng nhỏ bơi tới bơi lui trong hồ nước hình trái tim với những bọt bóng hồng hồng, cuối cùng cũng rụt rè lặn xuống.
“Là một số công việc bán thời gian thôi ạ.” Nàng giả vờ không nghe thấy câu nói ái muội kia.
Sầm Lộ Bạch nói với tông giọng rất thản nhiên:” Ừm?”
Khương Chiếu Tuyết không dám phân định rằng bản thân có mang theo tâm tư khoe khoang hay không.

Ngoại trừ Dung Trĩ và Minh Nghiên ra, nàng không định nói với bất kỳ ai trong đời này rằng mình là một tác giả.
Nàng chỉ là vật dư thừa, chẳng còn lại gì.


Cho nên, những gì mà nàng có thể biểu đạt trước mặt Sầm Lộ Bạch, và những gì mà bản thân có thể thu hút mọi người, có lẽ cũng chỉ là một ít sở trường không mấy đáng kể như vậy.
Nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn nói ra.
“Em đã viết một vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong thời gian rảnh và xuất bản chúng trên Internet.

Một trong số chúng đã được bán bản quyền cho phim truyền hình.”
Không có âm thanh nào trong micrô của Sầm Lộ Bạch trong vài giây.

Một lúc lâu sau, cô bỗng khen ngợi:” Rốt cuộc thì thượng đế đã đóng phiến cửa sổ nào trên người em thế?”
“Khương lão sư đa tài đa nghệ?”
Chất lượng hình ảnh độ nét cao không ngăn được nụ cười chân thành của cô.
Khương Chiếu Tuyết hưởng thụ, khóe môi cong lên, vừa thẹn vừa vui.
Nàng chưa nói cụ thể với Sầm Lộ Bạch về mối quan hệ giữa mình và Minh Nghiên.

Nàng cũng chẳng biết rằng Sầm Lộ Bạch biết được bao nhiêu.

Nhưng, dựa vào mối quan hệ hiện tại giữa nàng và Sầm Lộ Bạch, rõ ràng không tiện để vội đề cập đến chuyện này.

Cho nên, nàng đã bỏ qua lý do bán bản quyền đi, chỉ nói:” Hôm nay, em nhận được tin báo đoàn phim đã quay xong, phim cũng dự kiến ra mắt, mong rằng lúc đó em sẽ hợp tác để quảng bá.”
Sầm Lộ Bạch khẽ “ừm” một tiếng, ngụ ý rằng mình đang lắng nghe.
Tâm trạng Khương Chiếu Tuyết thoáng chùng xuống:” Nhưng em không muốn hợp tác.”
Sầm Lộ Bạch hỏi:” Vì sao?”
Khương Chiếu Tuyết nói:” Họ không tôn trọng ý kiến của em, không tôn trọng cốt lõi của nguyên tác, họ đã thay đổi toàn bộ cuốn tiểu thuyết đấy.”
Bách Nạp không làm phim truyền hình nhưng tham gia đầu tư khá nhiều, nên chuyện nguyên tác bị ma sơ cải biên không có gì lạ.

Những tác giả nhỏ không có quyền lên tiếng, không chỉ phải ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, mà còn bị phía điện ảnh và truyền hình liên lụy, đẩy đến đầu sóng ngọn gió và gánh tội thay họ cũng không phải không có.
Sầm Lộ Bạch thu lại ý cười, nói với tông giọng trầm thấp:” Có thể cho tôi xem qua hợp đồng được không?”
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ, rồi mới chậm nửa nhịp phản ứng lại.

Những lời mà nàng nói với Sầm Lộ Bạch lọt vào tai cô, có phải rất giống với việc nàng đang muốn nhờ cô giúp đỡ không?
Nàng bỗng hối hận, lúng túng im lặng.
Sầm Lộ Bạch nghĩ rằng nàng đang băn khoăn và nói thêm:” Không tiện nói cho tôi nghe cũng không sao đâu.

Tôi sẽ gửi danh thiếp pháp vụ cho em, em có thể trao đổi trực tiếp với cô ấy.

Đối phương là một luật sư có đạo đức nghề nghiệp và sẽ không tiết lộ quyền riêng tư của khách hàng.”
Khương Chiếu Tuyết sợ cô hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích:” Ý em không phải như vậy.”
Sầm Lộ Bạch không nghe ra cảm xúc trong nàng:” Hừm?”
Khương Chiếu Tuyết ráp LEGO:” Em cảm thấy phiền đến chị.

Em nói chuyện này với chị không phải vì để chị giúp em.”
Giọng nói mang theo ý cười của Sầm Lộ Bạch bỗng trở lại:” Ừm?”
“Vậy em đang vì chuyện gì?” Âm cuối cô cao hơn, từng bước dẫn dụ nàng.
– –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.