Bạn đang đọc Bất Lộ Thanh Sắc – Chương 45
Bầu không khí vi diệu ngưng đọng, bức màn vải dày bỗng dưng được vén lên, mang theo một luồng gió mát.
“Chị, chị dâu…” Giọng nói nhẹ nhàng của Sầm Dao vang lên rồi đột nhiên biến mất.
Khương Chiếu Tuyết định thần lại, tầm mắt rơi vào phía sau Sầm Lộ Bạch, bước chân khẽ động.
Động tác đặt tay lên giữa mày nàng của Sầm Lộ Bạch thất bại.
Cô cuộn các khớp ngón tay lại, tự nhiên hạ xuống, cùng nàng nghiêng người nhìn Sầm Dao.
Ánh mắt của Sầm Dao đảo quanh cả hai, nửa tủi thân nửa trêu chọc:” Có phải em ra không đúng lúc không?”
Hơi nóng bên tai Khương Chiếu Tuyết vẫn chưa biến mất hoàn toàn, có chút mất tự nhiên, trả lời:” Không đâu.”
Nàng mừng vì Sầm Dao bước ra đúng lúc, khiến nàng không thực sự hỏi ra hai câu hỏi kia.
Quá xa vời, cũng quá khó để trả lời.
Nói ra, sẽ giống như một lời ám chỉ, nàng không tin Sầm Lộ Bạch sẽ nghe không hiểu.
Nên, cho dù Sầm Lộ Bạch có trả lời gì đi chăng nữa, thì giữa cả hai cũng chẳng thể trở về trạng thái như hiện tại được.
Nàng không dám mạo hiểm.
Chưa nói đến việc giữa nàng và Sầm Lộ Bạch có nhập nhằng hay không, thậm chí nếu có, liệu Sầm Lộ Bạch đã sẵn sàng bước sang giai đoạn tiếp theo cùng nàng chưa?
Nàng thu hồi suy nghĩ, đưa điện thoại lại cho Sầm Lộ Bạch rồi đổi chủ đề:” Bọn chị đang tìm kiếm tin tức tiếp theo về Đào Hành Nhược và Nguyễn Ninh Vi thôi.”
“Hóa ra là một con hắc long lớn.” Nàng cười nói: “Truyền thông bắt gió bắt bóng giỏi quá.”
Sầm Dao thoáng yên tâm khi thấy mày hai người đều giãn ra, không có vẻ gì là không vui.
Cô ấy cũng cười theo: ” Em đã nói rồi mà.”
“Cô ấy làm sáng tỏ rồi sao?”
Khương Chiếu Tuyết lắc đầu:” Không phải, là Lộ Bạch tìm người hỏi han một chút thôi.”
Vẻ mặt của Sầm Dao bỗng chốc trở nên ái muội:” Ái chà, chị, chị trở nên tọc mạch từ khi nào đấy?”
Khương Chiếu Tuyết cũng phản ứng lại, đưa mắt nhìn về phía cô, ẩn chứa ý nóng.
Sầm Lộ Bạch cũng giống như lúc ăn mì buổi trưa, không hề nhìn nàng.
Cô bỏ qua lời chế giễu của Sầm Dao, chỉ bước đến cửa, lấy ô đưa cho Sầm Dao và kết thúc chủ đề: “Được rồi, đi thôi.”
Lòng Khương Chiếu Tuyết đánh lên một nhịp trống nhỏ, giống như hòa âm.
Sầm Lộ Bạch thấy nàng không vui, nên hỏi vì nàng, có đúng không?
Nàng sợ bản thân tự mình đa tình, nhưng lại cầm lòng chẳng đặng mà mang lòng mong mỏi để sưu tập tất cả bằng chứng có thể chứng minh rằng mình không phải người tự mình đa tình nữa.
Sầm Dao đồng ý:” Vâng ạ.”
Cô ấy cầm ô, đi đến bên mái hiên, vươn bàn tay còn lại của mình ra, lật lên và nói:” Có vẻ như mưa đã tạnh rồi.” Cô ấy quay lại, đề nghị,” Vẫn còn sớm lắm.
Chúng ta đi dạo một vòng quanh đây nhé? Sáng mai phải đi sớm rồi, cũng không có thời gian để đi dạo.”
Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch không phản đối.
Xem như để tiêu thực.
Sầm Dao là người đầu tiên bước ra khỏi mái hiên và bước ngược hướng với con đường mà mình thường đi.
Khương Chiếu Tuyết nhấc chân lên, muốn bước theo, nhưng bỗng dưng bàn tay của Sầm Lộ Bạch lại chạm vào mu bàn tay nàng.
Giống như vô tình, lại vờ như cố ý, khá mềm mại, nhưng cũng rất nóng.
Hệt như một dòng điện chạy vào đỉnh tim.
Khương Chiếu Tuyết nghiêng đầu nhìn Sầm Lộ Bạch theo bản năng.
Sầm Lộ Bạch cũng đang nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ánh mắt trong veo.
“Điện thoại hết pin rồi, không liên lạc được, đừng đi lạc.” Cô thản nhiên.
Khương Chiếu Tuyết:”…”
Tầm nhìn nơi đây trống trải, đường cũng không có nhiều người, lại đi cạnh nhau như thế này thì làm sao mà lạc được?
Không biết là trời quá lạnh hay nhiệt độ về đêm cao, nhưng sóng mắt Sầm Lộ Bạch lại tỏa ra hơi ấm quá quyến rũ người khác.
Như ma xui quỷ khiến, nàng cuộn tròn rồi thả lỏng năm ngón tay của mình, nhịp tim cũng lắc lư, sau đó nắm lấy đầu ngón tay của Sầm Lộ Bạch.
Độ cong trên đôi môi đỏ mọng của Sầm Lộ Bạch ngày càng sâu hơn.
Trong giây tiếp theo, cô đã nắm lại tay nàng, cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau.
Các đốt ngón tay cọ xát vào đốt ngón tay, mang đến cảm giác ma mị và rùng mình.
Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết đập loạn xạ, nhìn chằm chằm Sầm Lộ Bạch không chớp mắt.
Cảm thấy bản thân nên nói điều gì đó, nhưng lại không dám nói ra.
Nàng hy vọng rằng Sầm Lộ Bạch sẽ nói gì đó, nhưng Sầm Lộ Bạch cũng không nói bất kỳ lời nào.
Cả hai cứ nhìn nhau trong hai giây, rồi sau đó, Sầm Lộ Bạch ngoảnh đầu lại, nắm lấy tay nàng, bình thản, ung dung đưa nàng tiến về phía trước.
Khương Chiếu Tuyết quýnh quáng tay chân, vừa ngọt ngào, vừa vô thố.
Có phải Sầm Lộ Bạch đang tán tỉnh nàng không? Nàng vừa ám chỉ cho Sầm Lộ Bạch sao? Tại sao Sầm Lộ Bạch lại bình tĩnh như vậy?
Hay vốn dĩ, sự hiểu ngầm trong giai đoạn mập mờ chỉ có như thế này?
Khương Chiếu Tuyết cứ mãi miên man suy nghĩ, nên không hề nhìn bất kỳ cảnh quan nào suốt dọc đường đi.
Nhưng, việc được nắm tay Sầm Lộ Bạch và cảm nhận hơi ấm trên làn da cô khiến nàng vẫn còn khao khát-- Nếu đoạn đường này không bao giờ có điểm kết thúc thì tốt rồi.
*
Cơn mưa lớn lại ập đến ngay sau khi họ trở về khách sạn, mãi cho đến nửa đêm cũng chưa dừng lại.
Để đảm bảo an toàn, họ đã khởi hành sau khi sương mù tan vào sáng sớm ngày hôm sau.
Đường đi vẫn còn ướt, nhưng càng đến gần Sóc Thành, các tín đồ hành hương bất kể lầy lội tiến vào thành phố ngày càng nhiều.
Ngay cả khi Khương Chiếu Tuyết và Sầm Dao không phải là tín đồ, nhưng vẫn sa vào sự sùng đạo của họ, không thể không cảm thấy kính sợ và ngưỡng mộ.
Nhìn thánh điện Phật giáo trên núi cao đang tắm mình trong ánh vàng, khiến lòng người bình thản và rộng mở hơn bao giờ hết.
Cũng nặng nề hơn trước rất nhiều-- có vẻ như chứng say độ cao đã xảy ra.
Chỉ cần một chút chuyển động mạnh là đã khiến nàng cảm thấy choáng váng và thở hổn hển.
Ngay cả Sầm Dao – người vẫn luôn tung tăng nhảy nhót cũng phải giảm tốc độ, không dám hành động hấp tấp.
Ngược lại, Sầm Lộ Bạch – người trông yếu hơi hơn nàng rất nhiều, lại rất ổn vào thời điểm hiện tại.
Người lái xe giải thích rằng chức năng tim phổi của Sầm Lộ Bạch tốt hơn, nhẹ cân nên cần ít oxy hơn.
Sầm Dao không vui:” Sao ngay cả việc say độ cao cũng dính đến kỳ thị cân nặng vậy.”
“Rõ ràng cân nặng của em là cân nặng tiêu chuẩn đấy, có được không?” Cô ấy vừa gào xong đã lập tức ôm lấy ngực như một người đẹp ốm yếu:” Ôi, không được rồi, cho em xin ít oxy đi.”
Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch vừa buồn cười vừa lo lắng.
Cả ba đến khách sạn mà mình sẽ dừng chân vào hôm say.
Sau khi Sầm Dao hồi phục, liên tục nói rằng mình đã ổn thì mới ra ngoài và đi đến một nhà hàng địa phương nổi tiếng để dùng bữa tối.
Khách sạn cách trung tâm thành phố không xa, nằm trên con đường rẽ cổ kính của ngôi chùa lớn nhất địa phương —— phố Vạn Kính.
Dọc theo con phố, có vô số ngôi chùa lớn nhỏ.
Cách đó không xa, có thể bắt gặp những hàng kinh luân được xếp ngay ngắn.
Đèn bơ sáng trưng, các tín đồ cầm cuộn cầu nguyện và chuỗi hạt niệm phật dạo phố theo chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ.
Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao tình cờ lạc bước vào đó và bị sốc.
Cả ba vừa đi vừa nói về lịch sử địa phương và văn hóa dân gian.
Sầm Dao bông đùa:” Em cảm thấy như những tế bào văn học đã chết đang tấn công em vậy.”
Khương Chiếu Tuyết:” Hửm?”
Sầm Dao nói:” Có rất nhiều bài thơ tình hiện lên trong tâm trí.
Ví như biến núi, non sông thành chùa, không phải để tu cho kiếp sau, mà chỉ vì tình cờ gặp người trên đường.”
“Ngẫm lại như thế, hai chị có thể không đi, chút nữa em đi lòng vòng là được rồi.”
Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch không thể không mỉm cười.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng đặc sản, cả ba ghé vào để mua đồ lưu niệm.
Khương Chiếu Tuyết vừa tham quan vừa chọn lựa.
Tầm mắt nàng bỗng bị thu hút bởi những chuỗi hạt Phật được đặt trong góc và những hạt giống gốc bồ đề được bán gần đấy.
Sầm Lộ Bạch cũng nhận ra, cô dùng ánh mắt để hỏi nàng.
Khương Chiếu Tuyết giải thích:” Em nhớ về một số chuyện thuở còn bé.”
Sầm Lộ Bạch:” Ừm?”
Khương Chiếu Tuyết nói:” Gia đình em không thích thường thức văn học.
Lần đầu tiên em biết đến vòng tay bồ đề này là khi em đọc qua một cuốn tiểu thuyết ở thời sơ trung.
Trong đấy, nhân vật nữ chính đã tự tay đánh bóng một sợi dây cho nam chính, cô ấy còn đặt vào giữa mỗi hạt bồ đề một viên đậu đỏ, hàm ý rằng một hạt đậu đỏ lả lướt, sẽ tượng trưng cho tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Lúc đó, em đã nghĩ điều này rất lãng mạn.
Nếu sau này thích ai đó, em cũng có thể mài cho cô ấy một chuỗi.”
Sầm Lộ Bạch khẽ nhếch môi: ” Sơ trung?”
Không cần nói cũng biết là đang trêu chọc.
Khương Chiếu Tuyết thoáng thẹn thùng:” Trưởng thành sớm không được sao ạ?”
Trong giọng điệu của nàng luôn chất chứa một sự thân mật và thư thái mà chính bản thân mình còn không nhận ra.
“Được chứ.” Sầm Lộ Bạch mỉm cười:” Vậy hiện tại thì sao?”
Hiện giờ mới biết bảo vật kia là thứ có thể mua được với giá vài chục tệ, cũng không phải ai nhận được món quà như vậy cũng vui.
Tuy nhiên, nàng vẫn nghĩ: “Bây giờ cũng thế thôi, em cảm thấy chúng khá lãng mạn.”
Nàng dịu dàng nói:” Trong nhịp sống đô thị hối hả ngày nay, việc sẵn sàng dành thời gian cho một người là một sự lãng mạn cao cấp, đúng không chị?”
Sầm Lộ Bạch trầm ngâm, suy tư gì đấy:” Có phải tôi nên ngẫm lại không?”
“Dạ?”
“Hình như tôi quá bận, có rất ít thời gian rảnh thì phải.”
Khương Chiếu Tuyết không đồng tình:” Không phải sẽ lãng mạn hơn khi dành thời gian cho nhau trong bộn bề bận rộn sao?”
Ý cười của Sầm Lộ Bạch sâu hơn, cô khẽ hỏi:” Thật không?”
Khương Chiếu Tuyết muốn đưa ra một ví dụ để chứng minh theo phản xạ có điều kiện, chẳng hạn như đến vì lời hứa dù cách xa ngàn dặm vì nàng, chẳng hạn như con dấu mà cô đã khắc cho nàng…
Khi những lời này sắp được thốt nên, nàng đã phản ứng được điều gì đó.
Có phải Sầm Lộ Bạch đang dụ dỗ nàng nói ra không?
Trông thấy hàng mi khẽ chớp và ánh mắt ranh mãnh của cô, nàng bỗng có chút tự tin, cũng sinh ra chút ngại ngùng và dè dặt, cũng chẳng muốn nói ra những tâm tư ấy quá rõ ràng.
Nàng mở to mắt, mơ hồ gật đầu, ý cười ngọt ngào dần lan tràn trên gương mặt.
Sầm Lộ Bạch nhìn nàng, thoáng cười thầm.
Dường như có một sự ngọt ngào thầm lặng đang lưu chuyển giữa cả hai.
Sầm Dao đứng cách các nàng không xa, nhưng cũng không để ý, chỉ quay đầu lại và hỏi:” Chị, chị dâu, chúng ta có nên mua cờ cầu nguyện để treo không?”
Những người đến đây, bất kể có phải là tín đồ hay không, hầu như đều nhập gia tùy tục để treo cờ cầu nguyện, cầu phúc, cầu lộc.
Truyền thuyết kể rằng, mỗi khi lá cờ cầu nguyện bay trong gió, phần kinh trên lá cờ sẽ được tụng lại một lần.
Cầu nguyện cùng thần tiên.
Sầm Lộ Bạch không mảy may, chỉ làm theo ý muốn của Khương Chiếu Tuyết và Sầm Dao.
Vì vậy, ba người họ mua đồ lưu niệm, điền thông tin chuyển phát nhanh.
Sau bữa trưa, họ đến ngọn núi thánh địa phương để treo cờ cầu nguyện.
Trên đỉnh đèo cao, cuộc sống hối hả dần dần lắng xuống.
Giữa hai ngọn núi treo đầy những lá cờ cầu nguyện đủ màu sắc, bay phấp phới trong gió.
Khương Chiếu Tuyết và Sầm Dao đã mua một lá cờ cầu nguyện dài 100 mét và ghi điều ước dưới ánh đèn vàng.
Sầm Lộ Bạch không viết gì, chỉ giúp họ kéo căng cờ cầu nguyện.
30 năm qua, cô không tin trời phật, cũng không cầu xin phù hộ, tất cả những gì muốn làm đều hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của bản thân.
Trong suốt chặng đường, cô đã đi qua rất nhiều ngôi chùa với niềm thành kính, nhưng chưa bao giờ bước vào chính điện để tỏ lòng tôn kính.
Tâm không thành, thờ cúng cũng vô ích.
Nhưng vào lúc này, nhìn Khương Chiếu Tuyết họa long vẽ phượng dưới trời xanh mây trắng, gió trời dạt dào, hòa cùng gương mặt xinh đẹp, tươi cười của nàng, cũng là lần đầu tiên cô sinh ra lòng khiêm nhường.
Mong trời phật thương xót, để người mà con yêu thương có được mọi mong ước như ý nguyện..