Bát Lâu Kim Chủ

Chương 7


Đọc truyện Bát Lâu Kim Chủ – Chương 7

“Chúc mừng đính hôn!”

Nhiệt liệt vỗ tay, tươi cười chân thành, mấy đứa trẻ vừa gọi vừa nhảy, chạy qua chạy lại trong không gian rộng rãi, nơi này là tầng chín cao nhất mà khu nhà trọ tám tầng vừa mới xây thêm, giờ phút này, trong bầu không khí vui mừng tràn ngập của khu nghỉ ngơi làm cho Âu Dương Liên vừa mới đến thật kinh ngạc và cảm động nói không nên lời.

Người trong căn hộ này luôn luôn hiếu khách như vậy, vui vẻ như vậy sao? Thậm chí họ lại còn đặc biệt làm buổi tiệc chào mừng này cho cô nữa, thật tình là làm cho cô kinh hỉ không biết nên nói gì cho phải.

Có điều cái câu lúc nãy kia ‘Chúc mừng đính hôn’ là có ý gì nha? Không phải là cô đã nghe nhầm rồi chứ?

“Cảm ơn mọi người đã làm buổi tiệc hoan nghênh này cho tôi, cám ơn.” Cô mỉm cười cảm ơn mọi người, còn chưa kịp hỏi, hàng xóm mới của cô đã tươi cười chân thành mở miệng nói với cô.

“Đừng khách khí, chỉ là chẳng qua chúng ta thật sự không ngờ bữa tiệc chào mừng này lại cùng lúc thành tiệc chúc mừng đính hôn của các bạn, chúc mừng các bạn nha.”

Nói xong Vu Hàn tiến lên ôm cô, tiếp theo là Lâm Tuyết Nhan, Khúc Thiến, Lưu Dư, Tỉnh Vu Hiểu, Tỉnh Vu Hi cũng theo đó mà cho cô một cái ôm hoan nghênh.

“Chúc mừng cô nha, đính hôn vui vẻ.”

Mỗi một người đến ôm cô thì đều nói với cô hai câu như vậy, làm cô sợ đến mức ngay cả câu cám ơn cũng đều nói không nên lời.

Đính hôn?

Đính hôn cái gì? Ai với ai đính hôn?

Âu Dương Liên mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn về phía La Kiệt, chỉ thấy hắn đang mỉm cười nhìn cô, trong mắt lộ ra thâm tình vô hạn.

“Về hôn lễ của chúng ta muốn long trọng hay đơn giản, muốn náo nhiệt hay là ấm áp, em có thể từ từ mà nghĩ, đến lúc nghĩ xong rồi thì lại nói cho anh biết.” Hắn dịu dàng nói với cô.

“Hắc, lần đầu tiên nghe thấy cậu dùng âm thanh dịu dàng như vậy nói chuyện đấy, thật là quá ghê tởm.” Khuê Thú Chi hài hước cười nhạo hắn.

“Bớt lôi thôi đi, tránh ra.” La Kiệt cười mắng.

“Yo! Cô dâu cưới được vào cửa rồi, bà mối bị vứt qua tường nha. Cũng không nghĩ lại một chút ngày đó là ai cho cậu vào ở trong khu căn hộ này, để cho cậu mới có ngày hôm nay.” Khuê Thú Chi đùa giỡn một phen ôm lấy cổ hắn.

“Đây là hai việc khác nhau!” La Kiệt mặt mày hớn hở (xuân phong mãn diện) tóm lấy tay Thú Chi bắt xuống.

“Ai nói là hai việc khác nhau?” Khuê Thú Chi xoay người vùng một cái tránh thoát được, giây sau lại ôm lấy cổ hắn, “Chẳng lẽ cậu không nghe thấy người ta nói đây là khu căn hộ hạnh phúc sao? Cậu cũng bởi vì vào đây ở mới có thể trong thời gian ngắn như vậy mà tìm được hạnh phúc thuộc về mình đấy thôi.”

“Tin vịt.” La Kiệt thành thạo hất hắn ra, rồi một tay ôm Âu Dương Liên vào trong lòng, cười mị mị khiêu khích, “Lý do mà tôi có thể được hạnh phúc là bởi vì tôi dùng hai tay của mình mà nắm chặt lấy cô ấy.” Nói xong lại cúi đầu hôn vợ một cái.

“Cậu thật đúng là hiểu được như thế nào gọi là lấy buồn nôn làm hứng thú.” Khuê Thú Chi chấn động nổi da gà đầy người.

“Sao, hâm mộ à?”

“Có cái gì đáng hâm mộ chứ, tôi cũng có vợ nha.” Hắn lập tức kéo Vu Hàn vào trong ngực, sau đó dùng thái độ xấu xa liếc xéo La Kiệt, “Nhưng còn cậu, người ta còn chưa phải là vợ cậu đâu nha, muốn tùy thời tùy chỗ đổi ý gả cho cậu đều được.”

“Anh bớt mỏ quạ đen lại!” La Kiệt trừng mắt nói.

“La Kiệt.” Âu Dương Liên ở trong lòng hắn đột nhiên mở miệng.

“Ân?” Hắn cúi đầu xuống nhìn cô, trong mắt lộ vẻ nhu tình chỉ đối với cô mới có.

“Thật xin lỗi, em không thể gả cho anh.”

“Cái gì?!”

Phát ra tiếng kêu sợ hãi chính là những người khác ở đây, còn La Kiệt thì ngược lại rất thoải mái, trên mặt ngay cả một chút vẻ bị đả kích cũng không có.

“Em đương nhiên có thể gả cho anh, hơn nữa cũng nhất định phải gả cho anh. Đừng lo, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc cả đời.” Hắn cười hôn môi cô.

“La Kiệt…” Âu Dương Liên còn muốn nói điều gì lại bị hắn đột nhiên dán bên tai nói nhỏ cắt ngang.


“Hai ngày qua, bất cứ biện pháp tránh thai nào anh cũng không có làm đó.” Hắn nói.

Cô lập tức trợn tròn hai mắt, khiếp sợ quay đầu nhìn về phía hắn.

Hắn lại nhếch miệng mỉm cười với cô, “Em thích sinh con trai hay là con gái, tuy rằng anh không quan niệm trọng nam khinh nữ một chút nào, nhưng anh vẫn hy vọng cái thai đầu tiên là một đứa con trai, như vậy về sau nó mới có thể chịu trách nhiệm bảo vệ em gái.”

“Âu Dương, cô mang thai?” Vu Hàn kinh ngạc hỏi.

Âu Dương Liên lập tức lắc đầu cật lực.

“Đừng dùng sức lắc đầu như vậy.” La Kiệt trìu mến đưa tay ngăn lại cái đầu đang bị lắc mạnh của cô, “Sao em biết là không có, em là bác sĩ khoa phụ sản chắc? Cô ngốc.”

Âu Dương Liên đột nhiên bị hỏi thành á khẩu, cô không tự chủ cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, lại nhìn bụng gồ lên của Lâm Tuyết Nhan và Tỉnh Vu Hiểu do đang mang thai, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ mấy đứa trẻ đang ở một bên đùa giỡn vui vẻ không biết trời trăng là gì.

Con…

Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xa như vậy, vì mong muốn có một gia đình của chính mình, muốn có một người thật tình quan tâm đến cô mà đã từng hao phí toàn bộ tinh thần và nỗ lực, nhưng kết quả lại là mất cả chì lẫn chài. Bây giờ, cô không làm gì cả, ngay cả một chút cố gắng và trả giá đều không phải bỏ ra, thì lại có được sự dịu dàng, quan tâm, tình yêu của La Kiệt và nhóm bạn của hắn hoan nghênh, tiếp nhận. Tất cả những chuyện này đối với cô mà nói đã là một giấc mộng, nếu cô lại có cả con của hắn nữa thì….

Cô thực sự may mắn nhưn vậy sao? Cô đưa tay nhẹ nhàng phủ lên bụng, trong lòng không tự chủ sinh ra ham muốn và hy vọng nho nhỏ.

“Được rồi, chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Vu Hàn mở miệng nói, sau đó đỡ cô đến ngồi xuống ghế sa lon trong khu nghỉ ngơi.

La Kiệt đã sớm bị bọn đàn ông lôi đi, mấy đại nam nhân chia làm hai nhóm, một đám cùng chơi đấu vật với bọn trẻ trong phòng thể thao, một nhóm khác thì hoặc ngồi hoặc đứng quanh quầy bar ăn chút gì đó nói vừa tán chuyện.

“Âu Dương, chân của cô sao bị thương như vậy? Bác sĩ có nói bao giờ hoàn toàn bình phục lại không?” Lâm Tuyết Nhan quan tâm hỏi han, lần đầu tiên hai người gặp nhau thì chân cô vẫn chưa bị thương.

“Đi đường thì đột nhiên gót giày bị gãy nên trật chân, bác sĩ nói cần một tháng mới có thể hoàn toàn khỏi.” Âu Dương Liên trả lời.

“Nói như vậy thì hôn lễ dự định cử hành vào một tháng sau là hoàn toàn không thành vấn đề rồi.” Khúc Thiến mỉm cười nói.

Nghe vậy, cô chợt sửng sốt, không biết nên nói gì.

Có lẽ biểu tình trên mặt cô để lộ bất an và mê hoặc trong lòng cô, mấy người phụ nữ ngay lập tức thu lại vẻ tươi cười, thay vào đó là quan tâm và nghi ngờ.

“Sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi là cô nói nghiêm túc, cô không muốn gả cho La Kiệt sao?” Vu Hàn nghiêm nghị chăm chú nhìn cô nói.

Âu Dương Liên trầm mặc một lúc mới cúi đầu nhẹ nhàng trả lời, “Không phải là không muốn, mà là không thể.”

“Không thể? Nghĩa là sao?” Lâm Tuyết Nhan vẻ mặc nghi hoặc.

“Tôi không xứng với anh ấy.” Cô nhìn chòng chọc vào sàn nhà thong thả nói.

“Ai nói vậy? Như tôi thấy thì không xứng với cô là tên La Kiệt thô lỗ kia kìa.” Vu Hàn thập phần không cho là đúng, “Tuy rằng tôi nghe nói tên đó xuất thân không tồi, hình như là thiếu gia nhà có tiền, nhưng trên người hắn ta lại nhìn không thấy một chút gì gọi là phong cách quý tộc. Ngược lại, tay chân vụng về, nói năng thô lỗ, thẳng tuột, còn vẻ ngoài giống như đại tinh tinh, căn bản là không biết cái gì là dịu dàng, cũng khó trách cô không muốn gả cho hắn ta.”

“Không phải.” Âu Dương Liên bỗng lắc đầu thật mạnh.

“Cô không việc gì phải sợ, có chúng tôi làm chỗ dựa cho cô.” Vu Hàn ra vẻ sứ giả chính nghĩa, “Cô thành thật nói cho chúng tôi biết, có phải La Kiệt bắt buộc cô, thật ra cô không thích hắn chút nào, cũng không muốn cùng hắn một chỗ?”

“Không phải…”

“Không sao, mỗi người chúng ta đều biết điều kiện La Kiệt không tốt, ngoại trừ trong nhà có ít tiền ra, cơ hồ có thể nói là không có gì cả (nhất vô thị xử).” Vu Hàn tiếp tục phê bình.

“Không phải…”

“Nhà có tiền thì có ích gì chứ, lại không phải là của hắn. Hơn nữa, hắn có ba người anh trai, lại là con thứ cho nên cho dù trong nhà có tiền cũng không tới phiên hắn.” Lâm Tuyết Nhan tiếp lời.

“Âu Dương Liên, cô đừng bị lừa vì vẻ bề ngoài sáng láng, đẹp đẽ, quan trọng nhất là phải tinh thông một cái gì đó và phải có một công việc, người này luôn luôn chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, cho dù có tiền cũng sẽ có ngày miệng ăn núi lở.” Vu Hàn lại nói.

“Đúng rồi, từ khi hắn dọn vào, tôi chưa bao giờ thấy hắn làm việc, thật không biết hắn sống bằng cái gì.” Tỉnh Vu Hiểu cũng phát biểu ý kiến, có điều cô cũng là nói thật.


“Các cô nói đủ chưa?” Âu Dương Liên đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

“Sao thế, Âu Dương?” Vu Hàn khó hiểu nhìn cô.

“Các cô không phải là bạn của La Kiệt sao? Nếu như là bạn thì đừng có ở sau lưng anh ấy mà nói bậy, hành vi của các cô như vậy thì gọi là cái gì chứ?” Cô cố nén tức giận, nghiêm khắc nhìn các cô.

“Chúng tôi chỉ vì muốn tốt cho cô, muốn cô nhìn rõ mọi chuyện, cho nên mới…”

“Tôi thật cảm ơn các cô đã nghĩ cho tôi, nhưng mọi người không nên nói xấu anh ấy, bởi vì căn bản các cô không hiểu rõ anh ấy, hơn nữa cũng không biết rõ tôi, tôi và anh ấy ở chung cũng bởi anh ấy có tiền.”

“Nhưng ngoại trừ tiền ra, tôi thật sự nhìn không ra hắn có ưu điểm gì.”

“Anh ấy đối với tôi rất tốt, không giống như lời các cô nói không biết dịu dàng. Anh ấy không chỉ quan tâm tôi, chiếu cố tôi, thu nhận và giúp đỡ tôi, còn muốn giúp tôi đi đòi lại tiền bị bạn trai trước lừa mất. Tôi không biết đó có tính là ưu điểm hay không, cũng không biết trong nhà anh ấy có nhiều tiền, càng không biết anh ấy không tinh thông một nghề gì, có công việc hay không, nhưng đây cũng không phải là điều tôi quan tâm, tôi để ý là anh ấy có thật tâm đối xử tốt với tôi hay không là đủ rồi.”

“Nếu thật như cô nói, vậy sao cô lại không gả cho hắn?”

“Tôi…”

“A, tôi biết rồi, vì cô không thương hắn, cô chỉ có loại tình cảm mang ơn với hắn mà thôi, cho nên….”

“Không phải, tôi yêu anh ấy!”

“Ai ya.” Vẻ mặt đám phụ nữ đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

“Thích chứ? Vị hôn thê trước mặt mọi người thừa nhận cô ấy yêu anh mà.” Lâm Tuyết Nhan lia mắt nhìn về đằng sau Âu Dương Liên.

Âu Dương Liên vừa nghe, vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện La Kiệt đương nhiên đứng dựa vào lưng ghế sofa cô đang ngồi, cô nhất thời kinh hoàng thất sắc, không biết phải ứng phó như thế nào.

“Làm gì mà hoảng sợ như vậy, cô ngốc? Anh lại không lấy mấy chữ ‘em yêu anh’ này đi bán lấy tiền. Còn nữa, anh cũng yêu em.” Hắn thâm tình chân thành nói với cô, thấy đôi mắt sáng của cô trợn lên, cái miệng nhỏ nhắn mở ra khép lại rất đáng yêu, hắn nhịn không được nâng mặt cô lên… cho cô một cái hôn.

“Uy, cái tên này đúng là càng lúc càng ghê tởm.” Khuê Thú Chi có cảm giác da gà nổi đầy thân, “Đi thôi, bên này là nơi tụ tập của phụ nữ, man’s talk của chúng ta ở bên kia kìa.” Nói rồi kéo áo La Kiệt, đưa hắn về khu vực của đám đàn ông.

Âu Dương Liên chỉ ngây ngốc nhìn bóng lưng của hắn, kinh hách liên tiếp ập tới, cô còn chưa kịp hồi phục lại.

“Âu Dương, cô ổn chứ?” Vu Hàn thân thiết nắm tay cô, đem hồn phách bị đánh bay của cô nhất nhất gọi về.

Âu Dương Liên chầm chậm quay đầu nhìn về phía Vu Hàn, vẻ mặt mờ mịt, căn bản không thê mở miệng nói chuyện.

La Kiệt nói yêu cô, là thật phải không? Không phải cô đang nằm mơ chứ?

“Không phải cô đang mơ đâu, thật là hắn đã nói đấy.” Phảng phất nhìn thấu nghi ngờ của cô, Vu Hàn mỉm cười trả lời.

Nghi ngờ của Âu Dương Liên được xác nhận không khỏi nảy sinh một nghi vấn…. người phụ nữ này vừa rồi còn liều mình nói xấu La Kiệt, khuyên cô ngàn vạn lần không thể yêu người đàn ông tồi tệ như thế, tại sao sau khi La Kiệt tỏ tình với cô xong, cô ấy xem ra còn hưng phấn vui vẻ hơn mình như vậy?

Không chỉ cô ấy, những người phụ nữ khác cũng thế.

“Những lời mới nãy là chúng tôi cố ý nói kích cô.” Lâm Tuyết Nhan cười giải thích.

Âu Dương Liên hoài nghi quay đầu nhìn về phía Tuyết Nhan.

“Chúng tôi chỉ muốn biết vì sao cô không thể gả cho La Kiệt, là vì cô không thương hắn, hay là có nguyên nhân khác, cho nên mới dùng phương pháp này thử cô.” Lâm Tuyết Nhan nghiêm túc giải thích với cô, “Thật xin lỗi.”

“Có điều kết quả là thu hoạch lớn bất ngờ.” Vu Hàn vẻ mặt đắc ý, rồi lại hiếu kỳ hỏi, “Đây là lần đầu tiên La Kiệt nói hắn yêu cô sao?”

Dương Liên do dự một lát mới gật đầu.


“Không phải là bởi vì hắn không nói với cô ba chữ kia nên cô mới không muốn gả cho hắn chứ?” Vu Hàn nhíu mày nói.

Cô lắc lắc đầu.

“Vậy rốt cuộc là có vấn đề gì vậy? Cô đã thương hắn, mà hắn cũng yêu cô, vì sao lại không thể gả?” Vu Hàn thật sự buồn bực.

Cô cúi đầu, “Tôi không xứng với anh ấy.”

Lại nghe lời như thế, Vu Hàn nhịn không được liếc mắt, “Sao lại không xứng?”

Âu Dương Liên trầm mặc không nói, mờ mịt nhìn sàn nhà.

“OK, tôi biết rồi, tóm lại lòng tin của cô không đủ, tôi nói đúng không?” Vu Hàn sảng khoái đưa ra kết luận.

Âu Dương Liên ngẩng đầu lên, giật mình nhìn lại.

Không có tự tin sao?

Cô không biết.

Có lẽ chăng.

Từ khi thăng chức không được như ý, đến khi bị Trần Hạo Bạch vứt bỏ, còn để cho bạn gái mới của hắn nói là bà nội trợ, tất cả những chuyện này đều đả kích sự tự tin của cô. Cô vẫn cho rằng mình đủ độc lập, đủ thông minh, kinh nghiệm sống cũng đủ sung túc, kết quả là vẫn bị người lừa dối.

Cô cũng đã lăn lộn trong xã hội mười năm, luôn luôn thật tự tin, nhưng mà bây giờ…

“Được! Tôi đã biết phải nên làm thế nào.” Nhìn vẻ mặt mờ mịt như mất đi mục tiêu của cô, Vu Hàn gật gật đầu, thề son sắt, “Tôi sẽ giúp cô lấy lại lòng tự tin, giao cho tôi đi.”

Âu Dương Liên cảm thấy đầu hoa mắt váng, bỗng nhiên có cảm giác mất đi năng lực tự hỏi.

Người phụ nữ trước mắt này thật sự là cô?

Mái tóc dài đến eo đã qua chỉnh sửa xõa tung như gấm ở sau lưng, âu phục vừa vặn bao phủ lấy dáng người thanh tú tao nhã nhỏ nhắn, khiến cho chiếc eo có hơi nhỏ vốn không đủ ôm của cô bây giờ lại làm cho bộ ngực đã hơi tròn lại được phụ trợ càng thêm xuất chúng. Đôi chân thon dài mê người, làn da trắng nõn thoáng hiện nét ửng đỏ, tựa như toàn thân cô đều được trang điểm vậy. Nhưng trên thực tế, Vu Hàn chỉ đánh một lớp phấn mỏng và một chút má hồng trên mặt cô mà thôi.

Người phụ nữ xinh đẹp phát sáng này thật sự là cô sao? Cô thấy khó có thể tin được, giống như là đang nằm mơ.

“Được rồi, đại công cáo thành! Bây giờ cũng chỉ còn lại phần giày nữa thôi.” Vu Hàn cười thỏa mãn, lại thoáng nhìn qua mắt ca chân vẫn còn băng bột của cô mà nhíu mày.

Chân bị thương làm sao mang được giày cao gót đây? Một thân này cô cố ý trang điểm không mang giày cao gót thì không được, vậy phải làm sao mới được bây giờ?

Cô lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, hao tổn tâm trí suy nghĩ.

“Âu Dương, mang vào đôi giày cao gót thì càng hoàn mỹ.” Lâm Tuyết Nhan đem giày đưa cho Âu Dương Liên.

“Chờ một chút, tiểu Tuyết.” Vu Hàn gọi lại, “Âu Dương không thể mang đôi giày đó.”

“Tại sao?”

“Chân của cô ấy bị thương.”

“Nhưng bị thương là mắt cá chân mà, không phải sao?”

“Chính là mắt cá chân bị thương muốn đi lại đã rất khó khăn rồi, nếu còn mang giày cao gót nữa thì cô ấy đi đứng thế nào đây?” Vu Hàn tự hỏi lấy phương án thay thế.

Lâm Tuyết Nhan im lặng một chút, cười thất thanh nói, “Chị Vu Hàn, có phải chị đã quên mất một chuyện rồi không?”

“Chuyện gì?” Cô khó có thể hiểu được trong giây lát.

“Âu Dương hôm nay căn bản là không cần phải đi lại, cô ấy chỉ cần ngồi hưởng thụ là được rồi.”

“Nhưng mà nếu muốn hưởng thụ thì cũng phải đi đến đích rồi mới có thể hưởng thụ được nha.”

“Cho nên em mới nói chị đã quên mất một chuyện mà.” Lâm Tuyết Nhan quơ quơ giày trong tay, “Em nghĩ chuyện đi lại này, La Kiệt sẽ rất thích ý phục vụ mới đúng.”

Vu Hàn tỉnh ngộ a một tiếng, cuối cùng mới hiểu.

“Chính xác.” Cô cười gật đầu, “Tôi nghĩ, La Kiệt không chỉ là vui thôi đâu, hắn còn có thể là thích thú, vui, sau đó liền vui quá hóa buồn. Ha ha…”

“Vì sao lại vui quá hóa buồn?” Lâm Tuyết Nhan khó hiểu hỏi.


“Bởi vì ngay từ đầu trong mắt hắn chỉ nhìn thấy được Âu Dương mê người, nhưng rồi dần dần hắn sẽ thấy những người khác, tôi nói như vậy cô có hiểu không?” Vu Hàn vẻ mặt cười hàm ý xấu.

Sau khi Lâm Tuyết Nhan suy tư một chút mới hiểu, bật cười. “Em hiểu.”

Âu Dương Liên nghe các cô nói bí hiểm như vậy không hiểu một chút gì, nhưng cô đã đáp ứng ngày hôm nay giao hết cho các cô ấy thì cũng chỉ có thể tin tưởng mà thôi.

Cô mang giày cao gót mà Lâm Tuyết Nhan đưa cho, rồi Vu Hàn đến đỡ cô từ từ đứng lên.

Vu Hàn thỏa mãn nhìn cô một lần từ đầu đến chân, quay đầu nói với Lâm Tuyết Nhan, “Tiểu Tuyết, giúp tôi gọi La Kiệt vào đi.”

Lâm Tuyết Nhan gật đầu rời đi, chỉ chốc lát sau liền dẫn theo người vào.

Âu Dương Liên có chút khẩn trương nhìn La Kiệt, thấy hắn sau khi vào cửa liền ngây ngẩn, cả người đứng thẳng bất động ở trước cửa không nhúc nhích. Có phải hắn cho rằng cô ăn mặc như thế này không hợp, cảm thấy như là cô đang giả bộ đáng yêu? Dù sao thì cô cũng đã hai mươi tám tuổi, lại còn giống như là nữ sinh tuổi còn trẻ, ăn mặc ngắn như vậy, mỏng như vậy, bó chặt trên người như thế này, có phải hắn thấy cô mặc thế không đẹp một chút nào?

“La Kiệt, nước miếng anh chảy kìa.” Vu Hàn cười đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Theo bản năng hắn đưa tay lau khóe miệng, lúc này mới biết mình bị gạt.

“Tôi đâu có chảy nước miếng, cô cứ nói lung tung.” Hắn trừng mắt liếc Vu Hàn, sau đó chậm rãi đi về phía cô gái đẹp đến mức khiến cho hắn quên phải thở…. Cô gái của hắn.

Hắn đến trước mặt cô, không dời mắt nhìn cô từ đầu đến chân, lại nhìn từ chân lên đầu, cuối cùng mới đưa tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt hiện vẻ bất an. Vu Hàn nói rất đúng, vấn đề của cô quả thật là ở thiếu tự tin.

Hắn tự tay khều nhẹ mái tóc của cô, “Em thật đẹp.” Hắn thở dài nói, âm thanh khàn khàn, trầm thấp.

Âu Dương Liên kinh ngạc nhìn hắn, cô không dự đoán được là hắn sẽ mở miệng khen ngợi mình. “Thật… thật sao?”

Hắn mỉm cười, nghiêng người hôn cô, “Thật, rất đẹp, cũng rất hợp với em.”

“Tốt lắm, vậy chúng ta cũng nên xuất phát thôi.” Vu Hàn vỗ tay phá vỡ ma chú hấp dẫn lẫn nhau của hai người.

“Chúng ta phải đi đâu đây?” La Kiệt quay đầu hỏi. Hắn không dám tiếp tục đối mặt với cô, người phụ nữ trước mắt này có lực hấp dẫn quá lớn, khiến hắn sợ bản thân sẽ kiềm chế không nổi mà bắt cóc đến tầng tám, không cho cô đi cùng với bọn Vu Hàn.

“Đi hưởng thụ.” Vu Hàn nói thật ngắn gọn.

Hắn nghi ngờ hỏi, “Đi hưởng thụ? Hưởng thụ cái gì?”

“Hưởng thụ cuộc sống.”

““Hưởng thụ cuộc sống?” Hắn thật không hiểu ra sao cả.

“Được rồi, anh đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao anh chỉ cần làm theo lời tôi là xong.”

“Tôi cũng phải đi cùng với các cô sao?” Hắn nghĩ đó chỉ là hoạt động của phụ nữ.

“Đương nhiên, anh không thấy chân Âu Dương bị thương sao? Cho nên, hôm nay anh phải làm hai chân của cô ấy, hộ tống cô ấy  đến bất cứ nơi nào chúng tôi muốn đi. Thế nào? Anh đồng ý không?”

“Đó là niềm vinh dự và may mắn của tôi, rất hân hạnh được phục vụ.”

Vu Hàn và Lâm Tuyết Nhan nhìn nhau cười.

“Chúng ta lên đường đi.” Vu Hàn nói.

La Kiệt gật gật đầu, đột nhiên xoay người bế Âu Dương Liên lên.

“A!” Cô hô nhỏ một tiếng, vội vươn tay ôm chặt cổ hắn, để ngừa bản thân mất cân bằng, sau đó lại dùng tay kia đè lên làn váy ở đầu gối.

“La Kiệt, động tác của anh không thể nhẹ một chút, ôn nhu một chút hay sao?” Vu Hàn bất đắc dĩ thở dài.

“Bình thường tôi đều ôm cô ấy như thế này mà, có vấn đề gì sao?” La Kiệt khó hiểu hỏi.

“Tất nhiên là có, anh không chú ý là hôm nay cô ấy mặc váy sao?”

“Đương nhiên là có, nhưng điều này với….” âm thanh của hắn dừng lại, bởi vì hắn thấy mặt Âu Dương Liên đỏ ửng, liều mình muốn đem làn váy đang tuột xuống hông kéo lên đùi.

Vu Hàn nhún vai, “Xem chừng hẳn là không cần tôi phải nói thêm nữa nhỉ?”

La Kiệt chậm chạp gật đầu, do dự một lúc rồi thả Âu Dương Liên lại trên sàn nhà, để cô kéo váy xong, tiếp theo mới thật cẩn thận ôm lấy, làm hai chân của cô, mang cô đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.