Đọc truyện Bất Kham – Chương 7
Quý Trung Hàn xoa xoa vành tai nóng hổi của mình, nghiêm túc nói chuyện với Phong Thích: “Cậu rốt cuộc thích người thế nào, Hiểu Nghiên nói bạn cậu ấy có ý với cậu đó.”
Phong Thích ném luôn đồ điều khiển trò chơi đi, mặc cho TV nhảy ra chữ game over thật lớn.
Hắn trực tiếp và thẳng thắn nhìn Quý Trung Hàn, hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Cái gì?” Quý Trung Hàn thấp giọng hỏi.
Phong Thích mỉm cười, hắn ôm chặt eo Quý Trung Hàn, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai y.
Thịch thịch thịch, là nhịp tim của Phong Thích sao, hay là của y?
Quý Trung Hàn nhất thời không phân biệt được, y thậm chí không dám nghiêng mặt qua, vì Phong Thích đã ở rất gần.
Hắn nói: “Cậu cảm thấy…!tớ thích người như thế nào?”
Khi đó, Phong Thích đã có sự điên cuồng để trở thành một Rio anh tuấn sau này, lông mi hắn dày và dài, suýt nữa đã chạm vào má Quý Trung Hàn.
Tiểu Triệu ấn còi mấy tiếng, Quý Trung Hàn đang đắm chìm trong kí ức giật mình tỉnh táo lại.
Hai tay y trơn tuột, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Hứa Vi sốt ruột nhìn y, cô biết rất rõ, mỗi khi y lo lắng sẽ có tật xấu này.
Hơn nữa, tiếp xúc thân thể lúc nãy trong vườn hoa đã vượt khỏi phạm vi tiếp nhận bình thường của Quý Trung Hàn.
Quý Trung Hàn cười cười nói: “Tôi không sao, về nhà ngủ một giấc là ổn thôi.”
Hứa Vi gật đầu: “Hứa với tôi, đi ngủ thật nha, không được đi bar.”
Gần đây Quý Trung Hàn muốn làm một bộ sưu tập về con người trong quán bar, vì điều này mà y thường phải chạy qua chạy lại rất nhiều quán bar.
Hứa Vi cảm thấy những nơi đó rất hỗn loạn, vì lo lắng cho an toàn của y mà yêu cầu y thu thập tài liệu ở những chỗ do bạn bè cô mở.
Quý Trung Hàn ngoài miệng thì đáp ứng, thực tế sau lưng đã chạy đến chỗ khác.
Tối nay cũng vậy, Quý Trung Hàn nhìn thấy một quán bar do một nhiếp ảnh gia trong nhóm chia sẻ, trang trí sang trọng, nói là quán bar nhưng lại giống một club hơn.
Nhiếp ảnh gia đó rất tán thưởng trình độ của người pha chế, nói rằng chỉ riêng hương vị của rượu thôi cũng đáng để ghé thăm rồi.
Người này xuất thân phóng viên, khen điều gì cũng dùng từ ngữ trau chuốt phong phú.
Người này còn nói, đến quán bar này phải ăn mặc lịch sự một chút để không bị cản ngoài cửa không cho vào, vậy thì quá mất mặt rồi.
Quý Trung Hàn vốn đã đổi thành áo phông và quân tây đơn giản, đột nhiên dừng lại.
Suy nghĩ một chút, y lôi trong tủ ra một chiếc áo sơ mi đen có thiết kể kiểu cách, sau đó tuỳ tiện buộc tóc, đeo dây chuyền lên.
Để không bị cản ở ngoài, Quý Trung Hàn đã nghiêm túc chuẩn bị.
Hơn nữa, nếu nhiếp ảnh gia có ngoại hình tốt, đi nhờ người lạ cho chụp ảnh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Quý Trung Hàn biết mình đẹp, cũng biết cách tận dụng nó.
Y không cứng nhắc, nếu không sẽ không chiều theo ý Hứa Vi để tóc dài, điều mà hầu hết đàn ông đều không chấp nhận được.
Tuy hôm nay không vui khi gặp phải Phong Thích, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.
Quý Trung Hàn đón xe đến quán bar, bầu không khí còn yên tĩnh hơn y nghĩ.
Y đến quầy, gọi một ly rượu, đúng như nhiếp ảnh gia kia nói, rượu rất ngon.
Nhân viên pha chế là một người phụ nữ rất phong tình, động tác pha chế rất gọn gàng và đẹp mắt.
Lúc đưa rượu cho Quý Trung Hàn còn hỏi y có bạn đi cùng không.
Quý Trung Hàn không trả lời vấn đề này, nhấc máy ảnh trong tay lên, hỏi: “Chụp cô một tấm được không?”
Người pha chế nghe vậy, tưởng là một lời mời đặc biệt, thích thú đáp: “Được chứ, một tiếng nữa tôi tan ca, đến nhà tôi chụp đi.”
Quý Trung Hàn đặt máy xuống: “Cứ chụp ở đây thôi.” Y khéo léo từ chối.
Người pha chế đưa tay chống cằm, ép người xuống, mơ hồ lộ ra đường cong sau vạt áo: “Được không đó? Ở đây không tiện, anh không muốn chụp cái khác sao?”
Móng tay sơn đỏ thẫm của cô đặt nhẹ lên đường viền cổ áo, ám chỉ mà đè xuống.
Quý Trung Hàn có chút đau đầu, y không phải chưa gặp người mẫu nhiệt tình buông thả, mà quá nhiệt tình thì y không chịu nổi.
Y đỏ mặt, ánh mắt né tránh: “Không cần, tôi chỉ muốn chụp chân dung cá nhân thôi.”
Người pha chế cười ra tiếng: “Được rồi, không đùa anh nữa, anh muốn chụp thì chụp đi.”
Quý Trung Hàn thở phào nhẹ nhõm, y không hướng dẫn động tác, người pha chế cũng làm như không có ai chụp ảnh cô vậy, hết thảy đều hết sức tự nhiên.
Ánh sáng mơ hồ, thần thái phức tạp của nhân vật, câu chuyện phong phú trong bầu không khí này, Quý Trung Hàn gần như si mê chụp hết tấm này đến tấm khác.
Chụp xong, Quý Trung Hàn cúi đầu xem lại ảnh.
Tạm thời không có khách, người pha chế đi đến, nửa người tựa lên quầy bar, nhẹ giọng nói: “Cho tôi nhìn một chút, cậu chụp được gì rồi?”
Quý Trung Hàn nghiêng người sang, đem máy ảnh SLR đưa tới, người pha chế nói: “Tôi không xoay người được, anh giúp tôi đi.”
Y không thế làm gì khác hơn, đưa máy qua chút, thân thể theo bản năng mà hơi nghiêng qua.
Lúc này phía sau có một đám người đi qua, mấy người phụ nữ cười đùa, tiếng giày cao chói tai vang lên.
Người pha chế đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy gì đó rất hấp dẫn làm cô thất thần.
Ngay sau đó, Quý Trung Hàn đã biết người pha chế bị điều gì thu hút.
Vì y nghe thấy giọng nữ sau lưng vang lên: “Rio, sao không đi?”
Quý Trung Hàn nắm chặt máy ảnh trong chốc lát, y mím môi, hi vọng người kia không phát hiện mình, đừng đến đây, đừng dây dưa nữa!
Nhưng tất cả lại như định luật Murphy, chuyện càng lo lắng thì càng xảy ra.
Một cánh tay mang theo mùi nước hoa nữ nặng nề khoát lên vai Quý Trung Hàn, giữ chặt y.
Phong Thích kề sát y: “Bé ngoan của chúng ta, sao cũng học người ta đến quán bar vậy?”
Người pha chế kinh ngạc lùi mấy bước, không thẳng thắng và tự nhiên như Quý Trung Hàn, cô lộ một chút ngượng ngùng nữ tính.
Quý Trung Hàn hất tay Phong Thích ra, không ngờ người kia vậy mà lại trực tiếp giật máy ảnh của y.
Phong Thích nhìn ảnh rồi nhìn người pha chế, ngả ngớn mà nở nụ cười: “Cô so với trong ảnh càng đẹp hơn.”
Người pha chế vội vàng nói: “Cảm…!Cảm ơn, anh muốn uống gì không?”
Quý Trung Hàn cố chấp muốn lấy lại máy ảnh của mình, vậy mà Phong Thích dùng một tay để ngăn y, trượt xuống eo rồi nhéo mạnh một cái.
Y sợ ngứa lại càng sợ đau, nhéo thế này vừa ngứa vừa đau, khiến nửa người y mềm nhũn, không giữ được thăng bằng trên ghế cao, suýt nữa té ngã, ai ngờ lại bị Phong Thích ôm chặt vào lòng.
Phong Thích ôm người trong ngực, quay lại nói với nhóm người đi cùng hắn: “Mấy người vào trước đi, lát nữa tôi vào sau.”
Có cô gái trong đám người kia lên tiếng bất mãn, cuối cùng vẫn phải đi cùng những người khác.
Quý Trung Hàn khó khăn ổn định thân thể, ngồi dậy.
Khi phiện ra nơi mình mượn lực là ngực Phong Thích, mày càng nhíu chặt hơn.
Theo bản năng, y giơ tay lấy giấy ăn bên cạnh ly rượu, lau lau lòng bàn tay.
Động tác của y không tránh được mắt Phong Thích.
Lúc người pha chế đang chế rượu, Phong Thích đem máy ảnh trả lại Quý Trung Hàn: “Dùng cách này tán gái? Cũ rích quá.”
Ngữ khí của hắn thoải mái, như thể Quý Trung Hàn là bạn hắn, không còn mấy lời độc mồm như lần trước.
Như vậy càng khiến người ta lo ngại hơn, Quý Trung Hàn đem máy ảnh cất vào trong túi, định đeo lên rời đi.
Nhưng hai chân dài của Phong Thích đã tách ra dẫm hai bên ghế, sử dụng lợi thế của cặp chân này giam Quý Trung Hàn trong phạm vi của mình.
Quý Trung Hàn nhìn chằm chằm cái chân đang cản đường kia: “Tránh ra.”
Phong Thích chỉ ly rượu của y: “Rượu còn chưa uống hết, gấp cái gì.”
Quý Trung Hàn cầm ly rượu, đột ngột uống xuống.
Y uống quá nhanh, liền bị sặc rượu, ho dữ dội.
Rượu sặc vào khí quản, vừa cay vừa gay mũi, thật đòi mạng mà.
Quý Trung Hàn vừa sặc vừa ho, nước mắt đều trào ra rồi.
Y cảm giác được Phong Thích đứng lên, kéo y đến một nơi.
Y không thể từ chối vì quá khó chịu.
Cuối cùng cũng bình phục lại, mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, hai mắt ngấn nước không nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Chỉ cảm thấy quá mức yên tĩnh, hình như là một không gian kín, Phong Thích đứng trước mặt y rất lâu.
Ý thức được trong hoàn cảnh này chỉ có hai người bọn họ, Quý Trung Hàn dường như gặp phải thiên địch, mỗi dây thần kinh đều căng thẳng, không nhịn được mà lùi về sau, hận không thể tìm một chỗ trốn đi.
Nhìn y như vậy, Phong Thích chỉ cười nhẹ một tiếng.
Quý Trung Hàn liếc nhìn xung quanh, đây là một phòng riêng không người, tiếng nhạc yếu ớt vang lên dưới khe cửa.
Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có cửa sổ thuỷ tinh lộ ra ánh sáng trên hành lang, ánh sáng xanh bao trùm cả căn phòng, bọn họ đều không thể nhìn rõ biểu tình của nhau.
Phong Thích giơ tay, một chùm ánh sáng toả ra, là chiếc bật lửa trong tay hắn.
Phong Thích đưa tay ra, đem bật lửa tới gần Quý Trung Hàn, sức nóng của ngọn lửa gần như thiêu đốt hai má Quý Trung Hàn, mà y lại bình tĩnh không né tránh.
Y cảm thấy Phong Thích thật ấu trĩ, cũng thiếu kiên nhẫn để ở quá lâu trong phòng này cùng hắn.
Quý Trung Hàn: “Tại sao cậu lại hết lần này đến lần khác quấy rầy tôi?”
Có lẽ Phong Thích thấy y dùng từ quá buồn cười: “Quấy rầy?”
Quý Trung Hàn bình tĩnh nói: “Dù sao cũng không phải vì thích tôi.”
Lời này càng buồn cười hơn, Phong Thích cười ra tiếng: “Thích cậu? Thích cậu cái gì?”
“Chơi cậu thích hơn chơi đàn bà sao?”
Lời này vừa nói ra, Quý Trung Hàn đã cảm nhận được cảm giác chua xót quen thuộc, như có một bàn tay đang vặn xoắn lục phủ ngũ tạng của y, khiến y rất khó chịu.
Con người vẫn luôn tránh hại tìm lợi, giống như lửa vậy, đã từng rất ấm áp, nhưng bị nóng đến đau, sẽ muốn trốn tránh.
Y đối với Phong Thích cũng vậy, Phong Thích làm đau y, y sẽ không muốn đến gần người này nữa.
Quý Trung Hàn nói: “Chuyện năm đó, tôi không nói với ai khác.”
Phong Thích càng cười lớn hơn: “Cậu muốn nói với ai, nói cho người khác biết cậu bị tôi cưỡng dâm sao?”
“Cưỡng dâm à, cậu dưới thân tôi bắn đến rối tinh rối mù mà cũng gọi là cưỡng dâm sao?”
Mỗi một lời hắn nói, mặt Quý Trung Hàn càng thêm trắng bệch.
Phong Thích đóng bật lửa trong tay, mọi thứ chìm trong bóng tối.
Nhưng mùi sẽ không bị thị giác cản trở, Quý Trung Hàn có thể cảm nhận được Phong Thích đến gần, đồng thời cảm nhận được hơi thở ấm áp, tràn vào tai y: “Bé cưng, đó gọi là đồng dâm, không phải cưỡng dâm.”
(chỗ này nguyên tác là “和奸”mình không biết để như nào cho đúng nhất, nhưng mà thấy “đồng dâm” có vẻ ổn tí.).