Bất Kham

Chương 5


Đọc truyện Bất Kham – Chương 5


Hứa Vi còn chưa kịp tiêu hoá tin động trời này, cuộc gọi đã bị cúp mất.

Cô cầm điện thoại sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nhớ đến Quý Trung Hàn đang ở cùng tên đàn ông không dễ chọc đó.

Không nói đến lời Rio nói có thật hay không, chỉ nhìn vào không khí giữa hai người họ, không giống người yêu cũ gặp lại nhau gì cả.

Chẳng thà nói rằng kẻ thù gặp nhau, oan gia ngõ hẹp thì hơn.

Hứa Vi lo lắng cho an nguy của Quý Trung Hàn, mà thực tế, sau khi giật lại điện thoại, Quý Trung Hàn nhanh chóng nhắm chính xác bụng Phong Thích mà đấm một phát.

Phong Thích không đề phòng, bị y đánh cho khom người, điện thoại cầm không vững nữa, cứ như thế bị Quý Trung Hàn đoạt lại.

Phong Thích đau đớn ôm bụng, cũng không nổi giận, lại còn nói: “Cô ta không phải bạn tốt của cậu sao? Nếu chỉ nghe lời tôi rồi ghét bỏ cậu, vậy thì cậu không cần giao du với cô ta nữa.”
Quý Trung Hàn cảm thấy Phong Thích thật nực cười, đã toàn làm ra chuyện khinh thường y, còn dám làm ra vẻ muốn tốt cho y.

Phong Thích đối với y ra sao, y đều có thể một mình chấp nhận, nhưng nếu hắn cố tình nói lời vô nghĩa với bạn bè của mình, y thực sự không thể bỏ qua được.

Biểu hiện lúc tức giận của Quý Trung Hàn, nhiều năm qua chưa từng thay đổi.

Y không vui, sẽ phớt lờ người làm y không vui kia.

Trước khi, nếu Phong Thích chọc giận Quý Trung Hàn, rất nhanh đã hối hận, phải nghĩ nát óc cách để dụ dỗ y quay lại.

Hiện tại Phong Thích sẽ không như vậy, không thể dỗ dành được.

Quý Trung Hàn không trông mong chuyện Phong Thích nhận sai, nếu như Phong Thích làm như chưa có chuyện gì rồi đến dỗ y, y mới thật sự sợ đầu óc của Phong Thích hỏng mất rồi, hoặc là có ý đồ khác.


Quý Trung Hàn muốn tránh xa kẻ điên này để đi tìm Hứa Vi.

Cửa kính của vườn hoa này không đóng hoàn toàn, là một nơi yên tĩnh, ít nguời lui tới.

Quý Trung Hàn nghe thấy tiếng giày cao gót, chắc là Hứa Vi đang vội vàng chạy tới.

Y đương nhiên không lo lắng Hứa Vi vì vài câu nói kia mà ghét bỏ mình, bản thân Hứa Vi cũng có rất nhiều bạn là gay, thậm chí còn giúp những người đó hỏi phương thức liên lạc của Quý Trung Hàn.

Đương nhiên, nếu Quý Trung Hàn không muốn, Hứa Vi sẽ không ép.

Quý Trung Hàn bước nhanh hơn, lại nghe Phong Thích phía sau ảm đạm nói: “Đánh xong rồi muốn bỏ đi?”
Quý Trung Hàn cau mày, y không sợ đánh nhau với Phong Thích, nhưng Phong Thích của bây giờ không giống người y từng biết nữa rồi.

Phong Thích bây giờ, điên cuồng lại tuỳ hứng, không hành xử theo lẽ thường lại hay làm ra những việc quá kích động.

Giống như rất hận y, lại khó hiểu mà quan tâm y.

Khi bóng dáng cùng âu phục trắng của Hứa Vi vừa xuất hiện trước cửa kính, Quý Trung Hàn đã bị cánh tay của Phong Thích siết chặt eo, lưng y va vào lồng ngực cực kỳ nóng bỏng của Phong Thích, dưới sức mạnh tuyệt đối này, mọi kỹ năng của y đều vô ích.

Y thậm chí không cách nào thoát khỏi vòng tay của Phong Thích, với thị lực cực tốt của mình, y có thể thấy rõ ràng khuôn mặt kinh ngạc kia của Hứa Vi.

Tức khắc, sau gáy đau nhói, là bị hàm răng sắc nhọn kia của Phong Thích tàn nhẫn cắn váo.

Đau đớn trên cổ khiến Quý Trung Hàn choáng váng, lẽ ra y nên biết sau khi y vừa ra tay, Phong Thích không lập tức đánh trả, không có nghĩa là việc này cứ bỏ qua như vậy.

Cái tên bụng dạ hẹp hòi này!

Sau cửa kính, Hứa Vi che miệng kinh ngạc, cô thấy Rio cắn váo gáy Quý Trung Hàn.

Có điều động tác cũng không thế xem là tấn công được, hình ảnh quá sức mập mờ.

Hai tên đàn ông đánh nhau, đấm đấm đá đá, cô từng thấy rồi, lại chưa từng thấy tên này cắn tên kia như vậy.

Thật giống như hành động của mãnh thú trong thế giới động vật chế phục bạn tình, tràn ngập dã tính, như đang thị uy trước đối thủ cạnh tranh.

Đặc biệt là gương mặt kia của Rio, vừa cắn chặt Quý Trung Hàn, vừa lạnh lùng nhìn cô, giống như đang cảnh cáo rằng–nếu cô dám vượt qua ranh giới này, hắn nhất định sẽ không khách khí nữa.

Có lẽ do thành kiến, Hứa Vi luôn cảm thấy vẻ mặt lưu manh này của Rio sẽ thực sự đi gây chuyện với phụ nữ, quá đáng ghét.

Lấy hết can đảm, Hứa Vi vừa kéo cửa, đã thấy Quý Trung Hàn giơ tay chặn mặt Phong Thích, vừa lúc xoay eo quay người, y kéo tay trái rồi nâng khuỷu tay phải lên, cố đem Phong Thích, tên đàn ông cao hơn y nửa cái đầu, ném ra ngoài.

Hứa Vi mặc dù chưa tưng thấy Quý Trung Hàn luyện Nhu đạo, cũng biết đây là động tác kinh điển của Nhu đạo.

Giờ cô đã hiểu vì sao tên trước kia mạo phạm Quý Trung Hàn bị đánh đến thảm như vậy.

Vừa lúc cô cho rằng Rio sắp ngã, Rio chỉ loạng choạng rồi nhanh chóng ổn định bản thân, thay vào đó, mượn lực đẩy Quý Trung Hàn lên tường.

Mặt tường này xây bằng gạch đỏ thẫm, trên tường trồng đầy phong đằng xanh biếc, Quý Trung Hàn vừa va vào tường đã bị hai tay đàn ông ấn lên, tâm tư Hứa Vi chệch nhịp trong giây lát.

Rốt cuộc, hai tên đàn ông này làm thế nào mà đánh nhau mà giống như đang tán tỉnh vậy chứ?
Lẽ nào thật sự là tình nhân cũ? Cô có phải là quản việc không đâu rồi không!
Hứa Vi lắc đầu nguầy nguậy, đem mấy suy nghĩ linh tinh này dẹp qua, cho dù có là người yêu cũ cũng không thể táy máy tay chân như thế được.


“Rio, cậu còn động tay động chân nữa, tôi sẽ báo cảnh sát ngay!” Hứa Vi lo lắng hét lên.

Rio quay đầu liếc nhìn cô, Hứa Vi dù gì cũng là một người quản lý đã gặp qua sóng to gió lớn, cô đứng thẳng người, trừng Phong Thích.

Phong Thích trầm mặt nhìn cô một lúc, chậm rãi buông Quý Trung hàn ra.

Hứa Vi lập tức chạy đến bên cạnh Quý Trung Hàn, sốt ruột hỏi: “Có bị thương không, đau lắm không, đừng sợ, có tôi ở đây!”
Hứa Vi vừa nghiêng đầu, phát hiện Phong Thích vẫn đang nhìn mình chăm chăm, sắc mặt u ám nói: “Cậu nhiều lần động thủ với Trung Hàn, việc này không cho qua được.”
Quý Trung Hàn ấn vai Hứa Vi: “Bỏ đi, tôi không sao, cậu không phải còn muốn đi chỗ khác sao, mau đi đi.”
Hứa Vi không đồng ý với Quý Trung Hàn: “Cậu có thể dễ dàng bỏ qua, tôi thì không được!”
Nói xong, Hứa Vi nhắm vào Phong Thích: “Người đại diện của cậu đâu, có ở đây không? Tôi muốn cùng người đó nói chuyện cho rõ, hắn rốt cuộc quản lí người mẫu dưới tay mình thế nào vậy chứ!”
Giọng điệu này đúng thật là như con mình bị đánh nên muốn đỏ mắt tía tay tìm cha mẹ đối phương để nói chuyện đây mà.

Phong Thích đưa tay vén áo lên, doạ Hứa Vi sợ hết hồn, còn tưởng rằng hắn thấy tình thế không ổn, giở trò dụ dỗ cô.

Cô vừa định kêu đừng tới đây thì thấy trên cơ bụng hoàn mỹ của Rio là một mảng sưng tấy đỏ, qua một lúc nữa sẽ thành một vết bầm tím to tướng.

Người ra tay dùng lực đạo tuyệt đối, không chút thương tiếc.

Hứa Vi cứng đờ quay lại nhìn Quý Trung Hàn, Quý Trung Hàn hơi chột dạ tránh ánh mắt cô.

“Cô Hứa, việc này nếu muốn tính toán thì vẫn là cậu ta động thủ trước.” Phong Thích mỉm cười nói: “Cô đúng là nên nói chuyện với người đại diện của tôi, nếu tôi vì chuyện này mà hoãn công việc, các người nên đến thương lượng việc bồi thường một chút rồi.”
Hứa Vi nghe vậy hai chân liền mềm nhũn, công ty bọn cô nhỏ như vậy, làm sao bồi thường nổi đây.

Quý Trung Hàn thấy thế, nghiến răng nói: “Cậu muốn đòi bồi thường thì cứ tìm tôi.”
Phong Thích vỗ tay một cái: “Được, ngày mai tôi sẽ đi quay một buổi quảng cáo quần lót, phí bồi thường hợp đồng ba triệu.

Trung Hàn, tiền này hay là cậu giúp tôi trả đi.”
Hắn theo cách Hứa Vi gọi Quý Trung Hàn, chỉ gọi hai chữ sau.


Thậm chí còn đem tên y, phát âm đầy ám muội.

Phong Thích cong cong mắt, lúc cười lên, vẫn là hình bóng của năm ấy.

Ngũ quan sắc bén đến có phần công kích, đều bị nụ cười này làm dịu đi, khiến Quý Trung Hàn hoảng hốt cảm thấy–người trước mặt, vẫn là người trong quá khứ.

Phong Thích nói: “Tiền thuốc men và phí tổn thương tinh thần, nể tình giao tình của chúng ta, tôi sẽ không tính.”
Dính đến tiền, Hứa Vi liền vứt hết nguyên tắc.

Cô dịu giọng, thương lượng với Phong Thích: “Rio à, đừng như vậy mà, cậu cũng Trung Hàn chúng tôi quan hệ thế nào, cần gì phải tính rõ ràng thế.”
Phong Thích nghe lời cô nói, trên mặt lộ vẻ kỳ quái: “Quan hệ của chúng tôi?”
Hứa Vi thấy thế, không quan tâm Quý Trung Hàn ở sau lưng kéo quần áo cô, bỏ qua sự quấy rối này, dịu dàng nói: “Ừm, quan hệ từng tốt như vậy, hiện tại cần gì phải rối rắm như vậy chứ? Lúc quay nhất định sẽ hoá trang mà, như vầy đi, tôi giới thiệu cho cậu một chuyên gia trang điểm, đảm bảo ngày mai sẽ cho cậu trạng thái tốt nhất, một chút máu bầm cũng không nhìn ra.”
Phong Thích nhíu mày: “Nghe cô nói vậy, Quý Trung Hàn từng nhắc với cô về tôi sao?”
Hứa Vi hôm nay mới biết đến Rio, nhưng tuỳ hình mà nói chuyện thôi.

Quá rõ ràng, dây dưa sau chia tay, hết sức quan tâm người ta, chắc chắn là yêu sâu đậm rồi.

Rio nhất định là nhớ mãi không quên Trung Hàn nhà cô rồi, vì yêu sinh hận.

Hứa Vi vỗ tay rõ kêu: “Có nhắc! Đương nhiên là có nhắc tới rồi! Trung Hàn mấy năm nay không đều yêu đương, bây giờ vẫn còn độc thân đó.”
Cô vứa dứt lời, Rio càng lộ ra vẻ quái dị, giống như nhớ đến gì đó cực kỳ chán ghét, ngay cả dáng vẻ cũng trở nên ảm đạm.

Hứa Vi thầm nghĩ, không đúng, không giống cảm giác vui mừng khi nghe người yêu cũ vì mình mà thủ thân như ngọc.

Quý Trung Hàn từ bỏ ngăn cản Hứa Vi, y nhắm mắt bất lực.

Quả nhiên, Phong Thích chế nhạo y: “Xem ra mấy năm nay, Trung Hàn của các người không có cơ hội làm người thứ ba rồi.

Dù sao thì càng là người đã có đối tượng, cậu ta càng thích mà.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.