Đọc truyện Bất Kham – Chương 43
Quý Trung Hàn mở mắt ra, ngoài cửa sổ khách sạn sáng choang, chiếu sáng cả căn phòng, mây đen tản đi, bão tố đã qua.
Hắn cảm giác tóc mai ươn ướt, đứng dậy đi vào phòng tắm, phát hiện khóe mắt mình còn hơi ửng đỏ, là do đã khóc trong mơ.
Nực cười làm sao, bao nhiêu năm trôi qua, mới hối hận muộn màng, phát hiện muộn màng.
Những tổn thương có thể gây ra cũng đã hình thành, sự tình cần biết cũng đã biết quá muộn.
Đó là…!Thì ra Phong Thích không thích Văn Nguyên, người hắn thích là y, ngay từ đầu chính là y.
Đứng trước bồn rửa mặt Quý Trung Hàn nhanh chóng tạt nước lên mặt, lại lấy ra một chai nước trong tủ lạnh ra và chườm lên hai mắt cho đến khi mí mắt không còn đỏ và sưng nữa, mới chuẩn bị sửa soạn ra ngoài.
Chuông cửa vang lên, Quý Trung Hàn trong lòng khẽ động, phòng suit ở tầng này ngoại trừ y ra thì là Phong Thích, lúc này đến nhấn chuông cửa…!
Y bước nhanh đến trước cửa, kéo mạnh cửa ra.
Hứa Vi đứng ngoài cửa, tay cầm bữa sáng đang định nhấn chuông lần nữa, không ngờ rằng Quý Trung Hàn mở cửa nhanh như vậy, sợ hết hồn.
Đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Quý Trung Hàn, Hứa Vi buồn cười nói: “Này, cậu có cần tỏ ra thất vọng rõ ràng như vậy không hả? Lẽ nào cậu đang chờ ai tới gõ cửa phòng cậu?”
Giọng cô vừa phải, nhưng mà trùng hợp là cửa phòng đối diện mở ra.
Phong Thích mặc bộ quần áo thể thao bước ra, không cảm xúc mà liếc mắt nhìn qua bên này, cũng không ngạc nhiên khi thấy sáng sớm Hứa Vi đã đến tìm Quý Trung Hàn.
Có thể là bởi vì Hứa Vi đã qua đêm ở phòng Quý Trung Hàn, nên có đến tìm y vào lúc này cũng chả có gì kinh ngạc.
Quý Trung Hàn thấy Phong Thích thu hồi ánh mắt, đi về hướng thang máy thì vội vàng bước về trước.
Đúng lúc Hứa Vi đẩy vai y, thì thầm nói: “Sao lần nào tới cũng gặp cậu ta vậy, chắc không phải đang theo dõi bên này chứ?”
Quý Trung Hàn đẩy tay Hứa Vi ra, không có thì giờ giải thích với cô, y muốn gọi Phong Thích lại.
Có lẽ sáng sớm mới vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn bị cảnh tượng trong mơ quấy nhiễu đến có hơi hồ đồ, y còn nhớ trong mơ sau khi Phong Thích nghe thấy những lời nói gây tổn thương của y thì đôi mắt kinh ngạc mở ra, nước mắt cũng nhanh chóng trào ra khỏi viền mắt.
Phong Thích đang khóc, nhưng Quý Trung Hàn trong mơ không làm được gì cả.
“Phong Thích!” Quý Trung Hàn gọi rất lớn, gần như vang vọng cả hành lang.
Hứa Vi giật mình, không thể tin được mà nhìn chằm chằm y.
Phong Thích thoáng dưng bước, nhưng hắn không chọn quay đầu lại ngay lập tức.
Quý Trung Hàn sốt ruột lại gọi thêm tiếng nữa, Phong Thích mới quay mặt lại, mày rậm nhíu chặt, có chút không kiên nhẫn.
Đây không phải là khuôn mặt khóc nức nở trong giấc mơ của Quý Trung Hàn, đó là Phong Thích của nhiều năm về trước, mà người trước mắt đã không còn như xưa từ lâu.
Y có chút hối hận, nhưng mà đã gọi rồi, dù sao cũng phải tìm chút cớ nói chuyện.
“Chân của cậu đỡ hơn chưa?” Trong tình thế cấp bách Quý Trung Hàn nhanh trí nghĩ ra một lí do.
Có điều y vừa hỏi xong câu này càng khiến người ta cảm thấy kì quặc.
Hứa Vi hết sức mông lung, không hiểu nổi tình huống trước mắt, cô và Quý Trung Hàn mới có mấy ngày không gặp, chừng đâu một tuần chứ mấy, Quý Trung Hàn với Rio đã nói lại tình xưa rồi phỏng?
Cô dòm dòm Quý Trung Hàn rồi liếc sang Rio, có hơi rén hộ Quý Trung Hàn.
Quả nhiên, cái tên cặn bã chết bầm Rio đã nói ra những lời ngoài dự liệu của cô, Phong Thích chỉ trả lời một câu: “Nhờ phúc, vẫn chưa chết.”
Phong Thích nói xong liền bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Hứa Vi lườm: “Người gì đâu! Chả biết ăn nói gì sất!”
Quý Trung Hàn bên cạnh cô thở dài thườn thượt, sau đó cầm lấy bữa sáng trong tay cô, hỏi: “Sao cậu rảnh rỗi mà qua đây vậy?”
Hứa Vi bước vào phòng Quý Trung Hàn: “Suýt nữa thì quên chuyện chính.”
“Hôm qua đội ngũ chương trình lại đưa thêm một hợp đồng mới cho tôi, nói là cho cậu phụ trách việc chụp ảnh của một khách mời.” Nhắc tới công việc, Hứa Vi phấn khích vô cùng.
Quý Trung Hàn không bị loá mắt trước tin này: “Trong chương trình nhiều nhiếp ảnh gia như vậy, vô số người giỏi hơn tôi, làm sao lại chọn tôi phụ trách?”
Hứa Vi không phải chưa nghĩ qua vấn đề này.
Chỉ là đây rõ ràng là cơ hội đến, sao mà không nhận lấy được.
Huống hồ, thí sinh dự thi cùng khách mời, ai trọng ai khinh liếc mắt qua là biết, chỉ tính thời lượng xuất hiện trong chương trình thôi đã không cùng một đẳng cấp.
Nếu Quý Trung Hàn phụ trách vị khách mời này, chắc chắn có thể có nhiều cảnh quay hơn.
Vậy cũng coi như là hoàn thành ý định ban đầu của bọn họ khi lựa chọn chương trình này, vì để hấp thu thêm nhiệt độ.
Nếu như Quý Trung Hàn phát huy tốt trên người vị nghệ sĩ này, nói không chừng còn có thể nhận được công việc của mấy ngôi sao.
Bất kể nhìn thế nào thì đều là việc tốt cả.
Hứa Vi dỗ dành Quý Trung Hàn: “Nói không chừng trong đoàn đội của nghệ sĩ đó có người đặc biệt thích tác phẩm của cậu rồi tiến cử cậu thành ra mới có lần hợp tác này.”
Chuyện như thế cũng không phải là không thể, có rất nhiều nhiếp ảnh gia ưu tú trong ngành này, mà thành danh cũng rất ít.
Ngoại trừ thực lực bên ngoài, vận may cũng rất quan trọng.
Thiên thời địa lợi, thiếu một thứ cũng không được.
Nói xong chuyện chính, Hứa Vi liền bưng bữa sáng qua, lấy ra một bát cho Quý Trung Hàn.
Đây là bữa sáng của cửa hiệu lâu năm ở thành phố này, chỉ có 100 suất bún mỗi sáng, trước đây Quý Trung Hàn nhìn thấy trong vòng bạn bè Hứa Vi nói muốn ăn cái này.
“Sáng sớm cậu đã đi xếp hàng?” Quý Trung Hàn hỏi.
Hứa Vi chia đũa cho Quý Trung Hàn: “Tôi đâu có rảnh vậy, bận gần chết luôn nè, người khác mua.”
Hứa Vi nói xong liền cúi đầu húp bún, rất không muốn nói là ai mua.
Quý Trung Hàn đoán ra được: “Không phải là Cảnh Hà chứ?”
Hứa Vi ho sặc sụa, suýt nữa thì bún trào ra mũi, cô ôm ngực hồi lâu, nhìn Quý Trung Hàn không nói lời nào.
Quý Trung Hàn rõ ràng: “Là anh ta thật luôn.”
Hứa Vi vểnh môi: “Trời mới biết anh ta phát điên cái gì, tôi đếch thèm quan tâm.”
Quý Trung Hàn chống cằm, nghĩ đến lịch sử tình yêu cằn cỗi của Hứa Vi, không khỏi có chút hiếu kỳ.
“Vậy năm đó sao mà cậu không bị Cảnh Hà lừa?” Quý Trung Hàn hỏi.
Hứa Vi cắn một miếng bò nạm thơm phức: “Bởi vì lúc hắn theo đuổi tôi, có người gửi tin nhắn nói cho tôi biết đó.”
“Gửi tin nhắn cho cậu thì cậu tin hả?” Quý Trung Hàn nói.
Hứa Vi nuốt miếng bò nạm xuống, không vui nói: “Thời đại học hắn cũng rất đẹp trai nhá, khi đó tôi còn là con nhóc đeo kính chỉ biết học hành, mặc đồng phục thùng thình, ném vào đám người là không tìm ra luôn.
Một gã đẹp trai như hắn mà theo đuổi tôi gì chứ, điên rồi chăng?”
Quý Trung Hàn nhớ lại gương mặt của Cảnh Hà, quả thật không tệ, chỉ là làm người đại diện của Phong Thích, bị khí tràng(*) của Phong Thích chèn ép nên cảm giác tồn tại mới suy yếu đi.
(*) năng lượng vô hình của con người
Nhưng ở trong số những người bình thường, cũng là loại hình giá trị nhan sắc rất cao rồi.
“Được rồi, đừng lo chuyện của tôi nữa, tự lo cho bản thân cậu đi.
Sao cậu lại dây dưa với Rio, là ai trước đây thề son sắt rằng sẽ không bao giờ gặp lại, không muốn dính dáng, được lắm con trai, sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu quan tâm chân của người ta.” Hứa Vi phun tào.
Lần này đến lượt Quý Trung Hàn cắm mặt vào bát, mải miết ăn bún, không chịu nói.
Hứa Vi cũng không ép y, sau khi ăn bún xong còn nói sẽ ở cùng Quý Trung Hàn trong khoảng thời gian này, chờ y hợp tác với khách mời kia xong mới đi.
Chủ yếu vẫn là lo lắng đối nhân xử thế của Quý Trung Hàn, sợ y đắc tội đại minh tinh.
Quý Trung Hàn nhạy bén bắt được trọng điểm: “Đại minh tinh?”
Hứa Vi vui vẻ nói: “Đúng vậy, nhưng ê-kíp chương trình nói danh tính của nghệ sĩ này cần được giữ bí mật, lúc đó sẽ cho những người khác trong chương trình một niềm vui bất ngờ.”
Quý Trung Hàn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, sao một đại minh tinh lại coi trọng mình.
Nhưng thực tế không cho phép y nghĩ nhiều, hôm nay là thời điểm cho ra thành phẩm, đội ngũ chương trình sẽ căn cứ vào số điểm của giám khảo, cũng như tuyển thủ nhóm sự giao tiếp hằng ngày giữa các thí sinh với nhân viên công tác và các khâu chuẩn bị hậu kì mà tiến hành xếp hạng
Trần Tuyết Tuyết vận may khá ổn, được xếp ở giữa, không bị loại.
Sau khi xếp hạng xong, Trần Tuyết Tuyết đã nhiệt tình đến ôm từng nhân viên đã nỗ lực làm việc và đồng thời cùng cô trong thời gian qua.
Không kể thái độ này của Trần Tuyết Tuyết là thật hay giả, nhưng bề ngoài vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy được coi trọng, thoải mái mà tiếp nhận.
Khi đến lượt Quý Trung Hàn, Trần Tuyết Tuyết vừa mới giang hai tay, Quý Trung Hàn đã trốn về sau.
Trần Tuyết Tuyết lại như không nhìn thấy y tránh né, chặt chặt chẽ chẽ mà ôm lấy y.
Ngay lúc đó, sự khó chịu của Quý Trung Hàn nháy mắt lên đến đỉnh điểm, sắc mặt y tái nhợt, tay phải phải nắm chặt lấy cổ tay trái mới có thể khống chế được thân thể, cố gắng không xoa cánh tay, rồi cởi áo khoác dính mùi nước hoa nữ ra ngay tại chỗ.
Hứa Vi nhận thấy, kịp thời chạy đến cạnh y, nửa nghiêng người chắn y lại, nhiệt tình hơn cả Trần Tuyết Tuyết mà ôm lấy cô ta.
Hứa Vi chuyển sự chú ý của máy quay khỏi người Quý Trung Hàn, chừa cho y không gian để thở.
Quý Trung Hàn bước sang một bên, rút khăn ướt trong túi ra, nắm trong tay, định vào nhà vệ sinh lau tay.
Lúc này, cửa phòng của thí sinh bị mở ra, Phong Thích bước vào.
Mấy máy quay vây quanh hắn không ngừng quay chụp, phía sau người quay phim còn có người giơ máy nhắc chữ, đây là ý tưởng của ê-kip chương trình, để người hướng dẫn đưa ra những lời động viên cho thí sinh.
Phong Thích rất thờ ơ nhìn vào máy nhắc chữ, mặc dù những người chơi bên dưới biết Phong Thích chỉ đang đọc bản thảo, nhưng vẫn nhiệt tình hưởng ứng.
Suy cho cùng Phong Thích nổi tiếng trong thời gian ngắn nhưng lại nổi như cồn.
Khi độ cao của một người khiến người ta không thể nào chạm đến, thì tâm lý của người khác sẽ sinh ra đổi khác.
Đặc biệt là trong những show tìm kiếm người mẫu như này, hầu hết đều là hạng người vô danh, bọn họ đối với Phong Thích, ngoại trừ đố kị, cũng sẽ có sự sùng bái thực sự.
Sau khi Phong Thích đọc xong, mọi người vỗ tay dồn dập.
Đúng lúc này, cửa phòng của thí sinh lại bị mở ra lần nữa, tiếng giày cao gót từng bước tiến vào.
Người cũng có đông đảo thợ quay phim đi theo, đủ để chứng minh phân lượng của cô ta so với Phong Thích chỉ nặng chứ không nhẹ.
Một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc từ cửa truyền đến, cô ta nhẹ giọng chào hỏi các thí sinh trong phòng.
Cô ta mặc váy trắng, mái tóc đen buông xoã sau lưng, đẹp đến hoàn mỹ.
Tất cả mọi người đều cảm thán, không ai ngờ rằng cô ta sẽ đến.
Thế nhưng Quý Trung Hàn tin chắc rằng, không ai trong căn phòng này tâm trạng phức tạp hơn hai người bọn họ khi nhìn thấy người này.
Quý Trung Hàn theo bản năng nhìn sang Phong Thích, lại đối mặt với tầm mắt của Phong Thích.
Trong khi tất cả mọi người đều đang nhìn một người, chỉ có Phong Thích đang nhìn y.
Bọn họ đối diện vài giây, trong chốc lát liền cùng nhau dời mắt.
Mấy thí sinh chung quanh đều chen lên, giấu Quý Trung Hàn sau đám đông.
Người phụ nữ chậm rãi đi tới chỗ Phong Thích, lộ ra nụ cười thương hiệu, cô ta đưa tay ra trước mặt Phong Thích: “Tự giới thiệu, tôi tên Văn Nguyên.”.