Đọc truyện Bất Kham – Chương 33
Bể bơi của khách sạn rất lớn, dù sao cũng là khách sạn hạng sao, chương trình đã kiếm đủ kinh phí ở những mùa trước, cho nên điều kiện so với trước đó chỉ có tốt hơn, chứ không có tệ hơn.
Người trong bể bơi còn nhiều hơn trong tưởng tượng Quý Trung Hàn, bên cạnh còn có đồ ăn nhẹ và cocktail.
Lại là một party, có điều không giống cái trên lầu, địa điểm này càng lớn hơn, thuận tiện để vui chơi hơn.
Quý Trung Hàn không nhiều thời gian đã tìm được Phong Thích, hắn đang ngồi bên mép bể bơi, cầm điện thoại di động trong tay, trên người chỉ có một cái quần bơi màu đen.
Các đường cơ căng ra, dính đầy những giọt nước.
Tóc tai ướt át được vén ra sau đầu, mặt mày thả lỏng khoan khoái.
Hình ảnh đó thực sự rất thích hợp để chụp, đây là điều mà Quý Trung Hàn với tư cách là nhiếp ảnh gia không thể phủ nhận.
Một số người được sinh để dành cho ống kính.
Bên cạnh Phong Thích còn có một người, nửa người ngâm trong bể bơi, không mang mũ bơi, mái tóc đen dài ướt đẫm, như một cây mây bám trên lưng.
Trên lưng rất ít cơ bắp, làn da trắng ngần càng làm tăng thêm vẻ thanh tú cho cậu ta.
Điều kiện ngoại hình này, chắc là Diêu Dã rồi.
Quý Trung Hàn cũng không rõ Phong Thích có nhìn thấy y không, thời điểm y đến gần còn một khoảng cách nhất định, Phong Thích đã tùy tiện ném điện thoại di động sang một bên, rồi nhảy vào bể bơi, làm bắn lên không ít bọt nước.
Diêu Dã bị hắn doạ sợ hết hồn, co rụt về sau.
Càng đến gần, Quý Trung Hàn càng nghe rõ, Diêu Dã đang cười oán trách: “Anh làm mặt em đầy nước rồi, không thể xuống nhẹ nhàng chút hả?”
Phong Thích lơ đãng nói: “Không phải cậu vẫn luôn nhao nhao đòi tôi dạy bơi sao?”
Diêu Dã đưa tay khoát lên vai Phong Thích, da cậu ta rất trắng, để trên người Phong Thích sinh ra một loại tương phản mạnh, cậu ta nhỏ giọng nói: “Vậy là anh đổi ý rồi hả?”
Bước chân Quý Trung Hàn dừng lại, y rũ mắt một lúc, xoay người muốn rời đi.
Phía sau giọng của Phong Thích vang lên, hắn nói: “Cậu tới đây làm gì?”
Quý Trung Hàn có thể chắc rằng Phong Thích là nói với y, bởi vì trong góc này, trừ y ra, thì không còn ai khác.
Mọi người đều thức thời không đến đây, mà vui chơi ở một nơi khác.
Vừa nãy y còn không biết tại sao bên này lại không có ai, hiện tại y đã hiểu.
Bởi vì Diêu Dã ở đây, Phong Thích cũng ở đây.
Mọi người đều biết hai người bọn họ làm gì ở đây, chỉ có y là không thức thời.
Quý Trung Hàn nhắm mắt lại, quay người lại, giọng không lớn không nhỏ nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Phong Thích đạp nước, hai ba sải tay đã bơi đến mép hồ nơi Quý Trung Hàn đứng.
Cả người hắn đều ướt sủng, lúc cánh tay chống lên mép hồ, vươn ra ngoài không ít nước.
Nước văng đến bên chân Quý Trung Hàn, những ngón chân lộ ra bên ngoài đôi dép lê của y hơi co lại vì lạnh.
Phong Thích dựa mặt vào khuỷu tay, tư thế rất trẻ con, mà vóc dáng cường tráng lại thành thục như vậy.
Thành thục đến đỗi có đầy đủ vốn liếng để mê hoặc người khác, được người khác theo đuổi, để chơi đùa với lòng người.
Giọng điệu của Phong Thích có chút kéo dài, còn rất nghiền ngẫm: “Chúng ta còn có chuyện gì đáng để nói?”
Diêu Dã cũng bơi tới, Phong Thích lại quay đầu, rất lạnh lùng nói: “Cậu đi tìm những người khác đi.”
Thái độ này khiến người khác rất đau lòng, Quý Trung Hàn thấy rõ vẻ mặt khó tin của Diêu Dã, cùng với tổn thương trong mắt.
Quý Trung Hàn không xa lạ gì với loại tổn thương này, rất nhiều năm trước, hắn đã từng bắt gặp trong mắt của Văn Nguyên.
Phong Thích vẫn thật là trước sau như một mà am hiểu tổn thương tình cảm, dẫm đạp lên chân tâm của người khác.
Thói xấu này, đến nay vẫn không thay đổi.
Con người ta làm sao có khả năng dễ dàng thay đổi được, Quý Trung Hàn chưa bao giờ ôm ấp quá nhiều kỳ vọng về Phong Thích.
Y liếc nhìn Diêu Dã, đáng tiếc, mỗi một người bị Phong Thích dụ dỗ nhảy xuống vực sâu, đều không biết dưới đáy vực có bao nhiêu lưỡi dao sắc hại người.
Diêu Dã hồn bay phách lạc bỏ đi, Phong Thích vẫn chăm chú nhìn Quý Trung Hàn, như thể thực sự tò mò, Quý Trung Hàn sẽ nói gì với hắn.
Quý Trung Hàn do dự một chút, cảm thấy đêm nay cũng đã tìm đến đây rồi, không thể bỏ cuộc giữa chừng.
Y ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu thương lượng cố gắng thuyết phục Phong Thích.
“Thực ra, có nhiều nơi thích hợp để mở party hơn là khách sạn.
Chẳng hạn như thuê trọn một căn biệt thự để tổ chức home party, không được sao?”, Quý Trung Hàn khéo léo nói.
Ánh mắt Phong Thích nhạt dần: “Khách sạn tiện hơn.”
So với vẻ tràn đầy phấn khởi vừa nãy, hắn bây giờ rõ ràng đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Không cần Phong Thích nói, Quý Trung Hàn cũng biết, lời của y không phải những gì Phong Thích muốn nghe.
Quý Trung Hàn vẫn không muốn từ bỏ: “Mỗi ngày đều mở party, cậu cũng nghỉ ngơi không tốt, rất ảnh hưởng đến việc quay chương trình.”
Phong Thích dời mắt sang chỗ khác: “Không sao, ban ngày tôi ngủ rất ngon, cảm ơn đã quan tâm.”
Quý Trung Hàn nhìn thấy Phong Thích triệt để lạnh mặt, lửa giận không nhịn được dâng lên: “Cậu đã bao giờ nghĩ đến cậu như vậy sẽ ảnh hưởng đến người khác hay chưa!”
Phong Thích cuối cùng cũng coi như bị ngữ khí tức giận Quý Trung Hàn dấy lên một chút hứng thú.
Hắn chống hai tay lên thành hồ, leo lên.
Một lượng lớn nước bị kéo theo, Quý Trung Hàn theo bản năng lùi về sau, lại bị Phong Thích bắt lấy mắt cá chân.
Phong Thích ngồi ngẩng đầu nhìn y, con ngươi hắn rất lớn, trắng đen rõ ràng, lúc yên lặng nhìn người khác, lại lộ ra vẻ ngoan ngoãn lạ thường.
Song, giọng điệu vẫn tệ như cũ.
Phong Thích nói: “Ảnh hưởng đến ai, cậu sao?”
Quý Trung Hàn nén giận nói: “Đúng vậy, ảnh hưởng đến tôi.”
Phong Thích thuận theo mắt cá chân y, chậm rãi mò lên trên.
Trong đầu Quý Trung Hàn đột nhiên lóe lên hình ảnh mới vừa nhìn thấy, tay trắng nõn của Diêu Dã, khoát lên làn da ngăm của Phong Thích.
Y đột ngột rút mạnh chân ra, tránh Phong Thích đụng vào, giống như tránh né những thứ bẩn thỉu.
Ánh mắt Phong Thích hơi tối đi: “Đây là thái độ cậu xin nhờ của tôi à?”
Quý Trung Hàn nhịn rồi nhịn: “Phải, tôi xin cậu, đừng tiếp tục quấy rầy giấc ngủ của người khác nữa.”
Phong Thích khẽ cười một tiếng: “Cậu có thể ở phòng khác.”
Quý Trung Hàn thật không hiểu, làm sao Phong Thích có thể tinh lực dồi dào mà hàng đêm sênh ca như thế.
“Cậu còn muốn mở bao nhiêu buổi nữa?” Y nuốt giận vào bụng nói.
Phong Thích nhìn chòng chọc mặt y: “Mở đến khi nào tôi chán mới thôi.”
“Chừng nào cậu mới chán đây?” Quý Trung Hàn không ôm hi vọng hỏi.
Phong Thích khuỵu gối đứng lên, Phong Thích trần nửa người, khiến Quý Trung Hàn càng áp lực hơn, y vô thức trốn về sau.
Sự tránh né rõ ràng này, khiến ánh lửa trong mắt Phong Thích càng thêm mãnh liệt.
Hắn bắt lấy cổ tay của Quý Trung Hàn, cứng rắn kéo người tới trước mặt mình: “Trước đây không chán, hiện tại cũng sẽ không.”
“Không chịu được nữa thì cậu sẽ chạy trốn à? Trốn thật xa, giống như tám năm trước ấy, trốn ra nước ngoài, đừng bao giờ quay về nữa.”.