Đọc truyện Bất Kham – Chương 29
Quý Trung Hàn vẫn vùng vẫy không thôi.
Lúc đối phương đến gần, y đập mạnh cánh tay ra sau, sau đó mượn lực xoay người, muốn chống người lên.
Tầm nhìn bị hạn chế, hai tay bị trói buộc, dù vậy cũng không thể không làm gì được.
Y muốn hét lên gọi những người khác trong vườn, lại bị người ta ôm ngang eo, bóp lấy hai má.
Người này không chỉ muốn ngửi y, mà còn muốn…!
Ý nghĩ này mới vừa lóe lên trong đầu, y đã bị người đó hôn lên.
Đầu tiên là cắn môi dưới, sau đó tiến vào răng môi.
Người này cứ càn rỡ mà hôn, dường như chẳng sợ sẽ bị Quý Trung Hàn cắn bị thương.
Có lẽ do hắn ta đang giữ chặt cằm của Quý Trung Hàn, tước đi khả năng chống trả của Quý Trung Hàn nên hắn ta mới ngang ngược như vậy.
Quý Trung Hàn chống đối đẩy đầu lưỡi, liền bị mút lấy.
Người kia còn như uy hiếp mà khẽ cắn đầu lưỡi y, như thể đang giáo huấn Quý Trung Hàn vì dám chống cự.
Nếu có người cách đó không xa tình cờ đi tới, nhất định sẽ nghe thấy tiếng nức nở, tiếng mút mát cùng với tiếng quần áo cọ xát, khiến người ta thẹn thùng đỏ mặt.
Quý Trung Hàn không thể nhìn thấy chính mình, y không biết bản thân hiện tại đang bị một cái ruy băng màu đỏ che mắt, tóc tai rối bời, sau gáy bị người thô bạo giữ lấy, đôi môi cũng đỏ sẫm do hôn quá nhiều.
Cũng may là y không nhìn thấy, nếu không y sẽ càng tức giận hơn.
Ngoại trừ hôn môi, người này còn mở rộng năm ngón tay siết chặt cổ y, hổ khẩu ấn vào hầu kết đang run rẩy của y.
(hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ)
Giống như muốn bóp chết y, lại như chỉ đơn thuần là chạm vào y.
Ngay sau đó, cái vuốt ve mạnh mẽ kia đã rơi xuống ngực, bụng dưới rồi đến tận bắp đùi, sờ mó tìm tòi như thể khá hứng thú với cơ thể của Quý Trung Hàn.
Cơ thể Quý Trung Hàn càng run rẩy, hắn ta càng vuốt ve mãnh liệt hơn.
Da dẻ Quý Trung Hàn bị nhào nặng không nương tay đã ửng hồng cả lên.
Người này hôn quá mạnh bạo khiến Quý Trung Hàn cảm thấy khoé miệng mình hơi đau.
Này không giống hôn môi, mà giống hai bên đấu sức hơn.
Hắn đang ép Quý Trung Hàn đầu hàng, giơ tay buông vũ khí, ngưng phản kháng.
Quý Trung Hàn rốt cuộc không chịu đựng được nữa, y nghiêng đầu tránh nụ hôn quá mức dính dớp, khàn giọng mắng: “Cậu đừng có quá đáng! Bạn tôi sẽ đến tìm tôi ngay, không muốn mất mặt thì mau buông tôi ra!”
Quý Trung Hàn không muốn mới vào chương trình đã gây ra tai tiếng.
Hơn nữa người này miệng nồng nặc mùi rượu, có lẽ là kích động phạm tội.
Dù sao đây cũng là nơi công cộng, bất cứ lúc nào cũng sẽ người đến, đối phương không thể thực sự làm gì được y.
Ngoài ra…!cơ thể của y đối với người này vậy mà không hề sản sinh bất kỳ cảm giác buồn nôn, mâu thuẫn hay thậm chí là căng thẳng.
Không biết là do đang lâm vào tình huống tệ hại, hay bị rượu làm cho tê liệt nhận thức.
Hoặc có lẽ do y đã mơ hồ đoán được người đang đè lên mình lúc này là ai.
Quý Trung Hàn mím chặt môi, không la hét nữa, y chỉ hy vọng Phong Thích đừng phát điên nữa, mau chóng buông y ra.
.
Ngôn Tình Sủng
Đáng tiếc, y đã đánh giá thấp độ điên của Phong Thích.
Sự im lặng của y giống như dung túng, chẳng những không khiến Phong Thích dừng tay, trái lại càng khiến người này hăng hái hơn.
Ngay tức thì thân thể y lơ lửng trên không, trời đất quay cuồng, y đã bị Phong Thích vác lên vai.
Quý Trung Hàn nỗ lực giãy dụa, liền bị đánh mạnh vào mông như một lời cảnh cáo.
Y vừa định mắng, lại nghe thấy âm thanh đùa giỡn huyên náo cách đó không xa, có nam có nữ, số người không ít.
Phong Thích không biết xấu hổ, nhưng y còn muốn thể diện, Quý Trung Hàn lập tức không dám nhúc nhích, chỉ lo người khác biết được.
May thay Phong Thích cũng không định để người khác xem trò vui, hắn bước nhanh hơn, vai đụng đau cả dạ dày Quý Trung Hàn.
Mấy thứ vừa ăn xong và rượu đã uống vào, đều đang lắc lư lăn lộn trong dạ dày.
Cửa bị đá văng ra, cả người Quý Trung Hàn ngã vào một nơi mềm mại.
Ngón tay chạm vào lớp da thuộc, hẳn là ghế sofa.
Hai tay y bị trói, cong người muốn co lại.
Nhưng mắt cá chân đã bị một lòng bàn tay nóng bỏng nắm chặt, kéo trở lại.
Quý Trung Hàn tức giận nói: “Mau thả tôi ra!”
Bàn tay kia không như mong muốn của Quý Trung Hàn, thay vào đó xuôi theo ống quần mà chui vào, thịt dán thịt mà sờ soạng lên trên.
Hai chân Quý Trung Hàn run rẩy, cố gắng kẹp thật chặt để ngăn bàn tay kia tiếp tục đi lên.
Nhưng hai chân y khép lại chỉ kẹp được một cơ thể rắn chắc, bắp đùi cọ đến một nơi làm người bên trên rên lên một tiếng.
Cùng lúc đó, bàn tay trên đùi y càng bóp mạnh hơn, như đang dạy dỗ y.
Quý Trung Hàn không nhịn được nữa, hét tên của người này: “Phong Thích! Dừng lại đi!”
Ngay khi câu này được thốt ra, rất lâu vẫn không được đáp lại.
Trong sự yên tĩnh này, mỗi dây thần kinh của Quý Trung Hàn đều bị kéo căng ra.
Y bắt đầu tự hỏi, nếu như người trước mặt không phải Phong Thích, mà là một người khác, vừa nãy liệu có phải y đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để trốn chạy hay không.
Nhưng Quý Trung Hàn đã không nghĩ đến một vấn đề, đó là, nếu như người này thật sự là Phong Thích, tại sao y lại tin chắc rằng Phong Thích sẽ không thương tổn y.
Bàn tay từ trong ống quấn rút ra, y nghe thấy tiếng cười khẽ của đàn ông.
Trái tim của Quý Trung Hàn đột nhiên thả lỏng, giọng này, đúng là Phong Thích rồi.
“Buông tôi ra.” Quý Trung Hàn gằn từng chữ.
Người trước mặt không nghe, còn muốn hôn tiếp, vì vậy trực tiếp bị Quý Trung Hàn vốn đã giận điên cắn cho.
Giữa môi tràn ngập mùi máu tanh, Quý Trung Hàn cảm giác ruy băng trước mắt y dưới tác động đã lỏng bớt.
Y tựa vào ghế sofa cọ rơi ruy băng, ánh sáng cùng khuôn mặt của Phong Thích đồng thời lọt vào mắt y.
Phong Thích chắc là uống say rồi, hắn thờ ơ liếm đi màu đỏ tươi bên môi, đôi mắt chăm chăm nhìn Quý Trung Hàn.
Thời điểm đối mặt với y, ánh mắt Phong Thích trông thật thản nhiên.
Rõ ràng là hắn chả quan tâm Quý Trung Hàn có biết đó là hắn hay không.
Quý Trung Hàn lúc này mới phát hiện tư thế của hai người cực kỳ khó coi, eo của Phong Thích bị kẹp giữa hai đùi của y.
Thứ trói y là một dây ruy băng dùng để gói quà.
Phong Thích vậy mà còn có tâm tư thắt một cái nơ bướm trên cổ tay y!
Quý Trung Hàn nhanh chóng quét mắt nhìn quang cảnh xung quanh, đây hẳn là một phòng riêng, ngoài ghế sofa bên dưới y, còn có một bức bình phong cổ điển, phía sau là một bàn tròn lớn dành cho mười người.
Phong Thích đưa lưng về phía cửa, che mất một khoảng, để lại một khe hở.
Chỉ cần có người đi qua, nhìn thoáng qua một cái là có thể nhìn thấy hết sự dây dưa trong căn phòng này.
Quý Trung Hàn kìm nén lửa giận nói: “Cậu say rồi à?”
Phong Thích không để ý tới y, mà cởi nút áo sơ mi của y.
Không phải bắt đầu từ cổ áo, mà là dưới lên trên, cởi được ba nút, eo Quý Trung Hàn lộ ra, thế là không tiếp tục đi xuống nữa.
Hắn duỗi ngón tay cào nhẹ lên bụng dưới của Quý Trung Hàn, trong phút chốc, bụng Quý Trung Hàn co rút dữ dội, như thể sợ hãi quá mức, lại như không thể chịu nổi cái chạm ngả ngớn này.
Phong Thích cúi xuống, hơi thở của hắn nóng rực, tất thảy đều lướt qua bụng Quý Trung Hàn.
Quý Trung Hàn chưa bao giờ nghĩ rằng bụng của mình lại nhạy cảm đến vậy, từng tấc dây thần kinh dưới da đều có thể cảm nhận rõ ràng mọi kích thích bên ngoài.
Phong Thích vươn đầu lưỡi còn đang rỉ máu, liếm từ bụng đến háng của Quý Trung Hàn.
Mãi đến khi eo của Quý Trung Hàn cũng nhuốm màu máu của hắn, mới không nhanh không chậm nói: “Phải, tôi say rồi.”.