Bất Hủ Thần Vương

Chương 492: Kịch liệt xung đột, quyền vị chi tranh


Đọc truyện Bất Hủ Thần Vương – Chương 492: Kịch liệt xung đột, quyền vị chi tranh

Ngũ đại thần quả, chính là thần quả cấp bậc cao nhất của Thiên Trạch thế giới, tự nhiên không phải dễ dàng có được. Không nói bản thân Kim Cương Đại Nhật Tụ Dương Quả, cùng với Phượng Tê Mộc Linh Quả là Thần quả của tứ đại châu.

Coi như là Thủy Vân thần quả của Đông Hoàng Châu, ở trước lần giao dịch này, đã có khi nào lưu thông trong sáu đại tông môn sao?

Cho nên, Ngũ đại thần quả này, trên căn bản là một quả khó cầu.

Thủy Vân thần quả lần này lưu thông nhiều như vậy, cũng là vì Thủy Vân Tông đem vạn năm tồn trữ bán hết.

Hơn nữa, nếu như không phải Nhậm Thương Khung cho Thủy Vân Tông một báo giá căn bản không cách nào cự tuyệt, Thủy Vân Tông cũng không thể nào đem Thủy Vân thần quả này hai tay dâng lên cho kẻ khác.

Vì vậy, Nhậm Thương Khung đối với độ trân quý của hai đại thần quả này, sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

Hắn hỏi:

– Tô trưởng lão, phòng đấu giá ở Nam Thần Nông Châu, tên gì gì?

Tô Thần cười nói:

– Phòng đấu giá kia, là phòng đấu giá lớn nhất của Nam Thần Nông Châu, tên là Bát Nhã. Phòng đấu giá này, rất nổi tiếng.

Phòng đấu giá Bát Nhã? Danh tự này ngược lại rất văn nhã, làm cho người ta có một cảm giác nho nhã.

Nhậm Thương Khung đem danh tự này ghi nhớ. Trấn điếm chi bảo của phòng đấu giá? Nếu nói là trấn điếm, tất nhiên là có thể giao dịch.

Muốn lấy nó còn phải xem ngươi ra cái giá như thế nào, Nhậm Thương Khung tự hỏi, nên cầm ra thứ gì để có thể giao dịch, làm cho phòng đấu giá Bát Nhã động tâm.

Ngược lại Thần Phượng bộ lạc, nếu ở Man Hoang thất trọng, tất nhiên không thể dễ giao thiệp như vậy. Man Hoang thất trọng, đều là quý tộc Man Hoang, hơn nữa còn là cao cấp quý tộc, tất cả đều có Thần Thú huyết thống.

Quý tộc cao cấp, chỉ sợ đối với võ giả của tứ đại châu càng thêm bài xích. Phượng Tê Mộc Linh Quả cho tới bây giờ không cùng ngoại giới trao đổi, ngay cả Đan Tiên Điện cũng không tra được ghi chép giao dịch loại này, có thể thấy được, Phượng Tê Mộc Linh Quả đúng là không có lưu thông.

Nếu không, trong hệ thống tình báo của Đan Tiên Điện, tất nhiên sẽ có ghi chép.

Sau khi tra được ghi chép này, Tô Thần đem mật thất đóng lại, cùng Nhậm Thương Khung đi ra. Mới vừa đi ra cửa, đối diện cửa chính, đã thấy một nhóm người lớn.

Một người cầm đầu trong đó hết sức xa lạ, sau lưng đi theo một nhóm Trưởng lão, nhìn dáng dấp những Trưởng lão này, đều rất già lão, mặc phục sức Trưởng lão, cùng Tô Thần một dạng.


Chẳng qua là, những trưởng lão này, rõ ràng đối với người cầm đầu kia có chút sợ hãi, đều đứng ở hai bên, dáng vẻ cung kính.

Người nọ diện mạo hung hãn, mắt báo, hàm yến râu cọp, dáng vẻ rất hung.

– Tô Thần, ngươi thật to gan, lại dám mang theo ngoại nhân, xông loạn cấm địa của Đan Tiên Đông Điện ta?

Người cầm đầu kia, hét lớn một tiếng, một đôi mắt to giống như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Tô Thần, hung tợn đi tới. Khẩu khí hung thần ác sát kia, dường như muốn ăn thịt người.

Tô Thần hừ nhẹ một tiếng:

– Điện chủ ra lệnh, ngươi quản được sao?

– Lớn mật, Tô Thần, ngươi đây là khẩu khí gì?

Tô Thần cười một tiếng:

– Ta nói vậy thì sao, Hô Duyên tiên sinh, nhắc cho ngươi nhớ, ngươi cùng Đan Tiên Đông Điện ta không có liên hệ? Ngươi có tư cách gì xưng “cấm địa Đan Tiên Đông Điện ta”, nếu như nhớ không lầm, tựa hồ ngươi ở Đan Tiên Đông Điện, chỉ là trên danh nghĩa tới thăm thân nhân.

Người này, dĩ nhiên là tộc đệ của Hô Duyên Ngạo Bác, Hô Duyên Ngạo Quang.

Hô Duyên Ngạo Quang xấu hổ thành giận, mắng to:

– Tốt một tên nô tài như ngươi, lại có khẩu khí này cùng ta nói chuyện, xem ra Xích Hằng Vũ dạy dỗ thủ hạ, quả nhiên là súc sinh chẳng phân biệt được tôn ti.

– Súc sinh, ngươi mắng ai đó?

Nhậm Thương Khung thấy người lên tiếng không nể nang, lạnh lùng hỏi ngược lại.

– Mắng súc sinh chính là các ngươi!

– Không tệ, mắng các ngươi là súc sinh, chúng ta tự nhiên không thể cùng súc sinh tranh đấu. Tô trưởng lão, đi thôi. Ngươi bị chó cắn một cái, cũng không thể cắn ngược lại nó?

Nhậm Thương Khung khẽ mỉm cười, hướng Tô Thần nói.

Tô Thần vừa nghe, không khỏi cười, quả nhiên vẫn là người tuổi trẻ phản ứng nhanh, câu nói đầu tiên đã đem Hô Duyên Ngạo Quang kéo xuống nước.


Hô Duyên Ngạo Quang khí thế hung hăng, lại bị một câu nói cho đi vòng vòng, phản ứng chốc lát, lúc này mới chợt tỉnh ngộ, tức giận oa oa kêu to.

– Tiểu súc sinh, chớ đi! Ngươi vào cấm địa của Đan Tiên Đông Điện, đó chính là tử tội, đứng lại!

Ánh mắt Nhậm Thương Khung lẫm liệt, bước chân đứng lại, hai mắt bắn ra lệ mang:

– Lão chó từ đâu tới, dám ở chỗ này kêu loạn? Cấm địa Đan Tiên Đông Điện, với lão chó không có thân phận như ngươi có quan hệ gì? Ta thân là Trưởng lão Đan Tiên Đông Điện, tại sao không thể vào?

Lão chó? Hô Duyên Ngạo Quang từ khi tới Đan Tiên Đông Điện này, vẫn luôn được người thổi phồng, cộng thêm thực lực mạnh mẻ, lại là tộc đệ của Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác, lại là Dược Thánh đại sư, cho nên đi tới đâu, các Trưởng lão trong Trưởng lão hội, đều đối với hắn hết sức kính trọng.

Không nghĩ tới, hôm nay cư nhiên bị Tô Thần chống đối, lại bị một người trẻ tuổi mắng thành “Lão chó”!

Người có thể nhẫn, nhưng không thể nhục!

Hô Duyên Ngạo Quang nói:

– Tiểu tử này giả mạo Trưởng lão Đan Tiên Đông Điện, mau mau bắt lại cho ta, có khi là mật thám từ đâu tới, muốn trộm cơ mật của Đan Tiên Đông Điện ta. Tiểu súc sinh này, quyết không có thể để cho chạy.

Những Trưởng lão kia cũng không phải ngồi không, rối rít tản ra, làm thành một vòng, đem Nhậm Thương Khung cùng Tô Thần vây quanh.

Tô Thần không giận mà cười:

– Phản rồi, ta xem các ngươi là hoàn toàn phản rồi. Vị Trưởng lão này, là tân khách khanh Trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện ta, là điện chủ đại nhân bổ nhiệm. Các ngươi là muốn làm phản ư?

– Bắt lại!

Hô Duyên Ngạo Quang nổi trận lôi đình, hắn đang không tìm được cơ hội hạ thủ đối với Xích Hằng Vũ, hôm nay cơ hội đến, dĩ nhiên là muốn cạn tào ráo máng, trước kéo Xích Hằng Vũ xuống nước rồi nói tiếp.

Nhất là Tô Thần này, là kiện tướng đắc lực của Xích Hằng Vũ, nếu có thể trừ đi, tuyệt đối là đả kích nặng Xích Hằng Vũ.

Hô Duyên Ngạo Quang trước khi tới, dã tâm bừng bừng, là muốn giúp tộc huynh cướp đoạt vị trí điện chủ của Đan Tiên Đông Điện, mà bản thân hắn, lên làm Thái thượng trưởng lão, một bước lên trời.

Phần dã tâm này, muốn thành công nhất định phải hạ Xích Hằng Vũ. Cho nên, dưới mắt là một cơ hội làm khó dễ tốt, chỉ cần trấn áp Tô Thần cùng tiểu tử này, Xích Hằng Vũ tất nhiên trận cước đại loạn!


– Dừng tay!

Đang lúc thế cục cực kỳ căng thẳng, đối diện truyền tới một tiếng quát uy nghiêm.

Xích Hằng Vũ, điện chủ đại nhân!

Đừng xem Xích Hằng Vũ bình thường hòa ái, lúc này tranh giành hiển lộ, hắn giận dữ, lại tự có uy nghiêm của cấp trên, giống như núi lửa phún trào, đem toàn bộ Trưởng lão ở đây trấn áp.

Đừng xem những Trưởng lão này, đã lựa chọn đứng bên Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác, nhưng mắt thấy điện chủ đại nhân, uy áp cấp trên đó, một cách tự nhiên liền để cho bọn họ sinh ra bất an.

– Những người các ngươi, đều sống không ít tuổi, một thân tu vi có được không dễ, địa vị hôm nay, cũng được không dễ. Nhìn dáng dấp là nhàn cư vi bất thiện, các ngươi cảm thấy nên náo loạn mới vui đúng không?

Xích Hằng Vũ nhàn nhạt nói, chậm rãi đi tới:

– Nhậm Thương Khung này, là khách khanh Trưởng lão ta bổ nhiệm, hắn tới nơi này, cũng là phụng lệnh ta làm việc. Có phải ở trong mắt các ngươi, lệnh của điện chủ ta, đã không có giá trị đúng không?

Những Trưởng lão kia đều cúi đầu, không dám trực tiếp nhìn Xích Hằng Vũ.

Bọn hắn phản Xích Hằng Vũ, đó cũng là đứng ở sau lưng Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác hô hào. Thật muốn bọn hắn mặt đối mặt cùng điện chủ đại nhân tranh đấu, bất kể là Trưởng lão nào, đều không có dũng khí lớn như vậy.

Dù sao, bất kể từ phương diện nào nhìn, tuyệt đối không phải là một cấp bậc tồn tại.

Hô Duyên Ngạo Quang thấy Xích Hằng Vũ, dáng vẻ biến thành một bộ kiệt ngao bất tuần, hắc hắc cười quái dị nói:

– Hắc Hắc, thì ra là Trưởng lão do điện chủ đại nhân bổ nhiệm, hắn không nói rõ ràng, ta làm sao biết? Ha ha, điện chủ đại nhân, xem ra uy phong của ngươi vẫn chưa mất. Bất quá, ta rất thấy kỳ, uy phong như vậy, ngươi còn có thể duy trì mấy ngày?

Xích Hằng Vũ cũng không tức giận, nhàn nhạt nói:

– Chỉ cần ta còn đảm nhiệm chức điện chủ này một ngày, Hô Duyên Ngạo Quang ngươi là Long cũng phải cúi đầu, là Hổ cũng phải nằm cho ta. Cút!

Hô Duyên Ngạo Quang rất rõ ràng, bây giờ còn không phải là thời điểm ngay mặt cùng Xích Hằng Vũ giao phong, cười hắc hắc nói:

– Thật là uy phong, đáng tiếc, đáng tiếc. Trước kia nếu ngươi có uy phong này, chỉ sợ cũng sẽ không rơi vào chúng bạn xa lánh. Xích điện chủ, ngươi biết ngươi tại sao bị như vậy không? Xem người bên cạnh ngươi sẽ biết. Ngay cả một tiểu tử miệng còn hôi sửa, cũng xứng làm Trưởng lão? Cũng xứng cùng những tư cách Trưởng lão ngang hàng sao?

Xích Hằng Vũ biết, Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác tại sao có tiếng hô cao như vậy, chính là bởi vì hắn thu mua những tư cách Trưởng lão này, cùng bọn họ chống lại mình.

Nhưng mà, Xích Hằng Vũ so với ai cũng rõ ràng, những tư cách Trưởng lão này, đối với Đan Tiên Đông Điện lâu dài mà xem, tuyệt đối là đại nguy hại.

Bởi vì, bọn họ không thiếu địa vị, không thiếu thân phận, cho nên mất đi động lực phấn đấu, cơ hồ đã thành quý tộc, hưởng thụ đãi ngộ to lớn, cống hiến càng ngày càng ít.


Có tư cách, có tư lịch, thì biến thành nhàn rỗi, nằm không chờ hưởng thụ?

Đây là việc mà Xích Hằng Vũ tuyệt đối không thể tiếp nhận, cho nên, hắn mới dồn lực cất nhắc người mới. Người mới có lực cạnh tranh mạnh, lại là tâm phúc của hắn, nên dễ dàng trông coi.

Nhóm tư cách Trưởng lão này, rất nhiều người căn bản không phải thời điểm hắn đảm nhiệm cất nhắc lên, cho nên không dễ quản hạt.

Chờ hắn dùng thủ đoạn cứng rắn chấn nhiếp, Hô Duyên Ngạo Bác lại phản đối.

Cho nên, nếu nói chúng bạn xa lánh, thật ra chẳng qua là lợi ích chi tranh thôi. Xích Hằng Vũ tự hỏi không có tư tâm, vì vậy cũng không thẹn với lương tâm.

Ngược lại Nhậm Thương Khung, cười lạnh nói:

– Tư cách tư cách, nói đến nói đi, là hai chữ này, có tư cách, liền có thể ôm tư cách ngồi ăn chờ chết sao? Hô Duyên Ngạo Quang đúng không? Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất là từ đâu tới đây, chạy trở về đó. Kính Nguyệt Thành này là một mảnh thánh địa, đừng để cho loại người bại hoại như ngươi làm dơ bẩn.

– Lớn mật!

Hô Duyên Ngạo Quang giận dữ:

– Xích Hằng Vũ, đây chính là hậu bối mà ngươi đề cử sao? Thấy tiền bối, một chút tôn kính cũng không có, lên tiếng ngỗ nghịch, theo như luật nên vả miệng ba ngàn!

– Tiền bối?

Xích Hằng Vũ cười:

– Ngươi có tư cách gì làm tiền bối hắn?

– Ta…ta là Dược Thánh đại sư!

-Dược Thánh sao?

Nhậm Thương Khung dằng dặc mà cười:

– Nói đến Dược Thánh, ta mấy năm trước không cẩn thận, ngược lại cũng qua khảo hạch Dược Thánh. Cũng là Dược Thánh đại sư, tư cách ngang ngươi? Vậy hai chữ vũ nhục “đại sư” này. Điện chủ đại nhân, nhìn dáng dấp sau này, người nào gọi ta là “Dược Thánh đại sư”, ta sẽ nổi giận với người đó. Đây không phải là vũ nhục người sao?

– Cái gì?

Hô Duyên Ngạo Quang đột nhiên nhớ ra cái gì:

– Ngươi… ngươi chính là tiểu tử thông qua Dược Thánh khảo hạch, Nhậm… Thương Khung?

Khoảng thời gian này, mọi người ở đây đều biết Xích Hằng Vũ mới chiêu mộ một khách khanh Trưởng lão, thần thần bí bí, lại không nghĩ rằng, lại là ban đầu thông qua Dược Thánh khảo hạch Nhậm Thương Khung!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.