Bất Hủ Thần Vương

Chương 488: Lực lượng đáng sợ, vinh quy Kính Nguyệt Thành


Đọc truyện Bất Hủ Thần Vương – Chương 488: Lực lượng đáng sợ, vinh quy Kính Nguyệt Thành

Lực cắn trả của Đại Nhật Cực Quang này, đem trận hình của ba người kia bắn lên cao.

– Ba người các ngươi, nhận mệnh đi.

Nhậm Thương Khung bay theo Đại Nhật Cực Quang lên cao, Đại Nhật Cực Quang bị thần thức của Nhậm Thương Khung thao túng, giống như cá voi hút nước, trực tiếp xông về một tên sát thủ gần nhất.

Oanh!

Tốc độ cùng lực lượng của Đại Nhật Cực Quang một khi hình thành, cơ hồ là không thể ngăn trở.

Đại Nhật Cực Quang này, một khi ngưng thành, cơ hồ là tương đương với một kích của Đại Đạo sơ kỳ cường giả, uy năng cùng tốc độ bực này, Thần Thông lục trọng cường giả có thể ngăn cản sao?

Đại Nhật Cực Quang lao đến sát thân thể người nọ, một màn đáng sợ xảy ra. Thân thể người nọ lấy kia tốc độ thấy được, bắt đầu khô héo. Máu thịt trên người cùng Đại Nhật Cực Quang va chạm, giống như hồng mềm bị hút nước, hóa thành một đống xương. Ngay sau đó, đống xương kia vỡ ra, hóa thành tro bụi!

Đại Nhật Cực Quang, kinh khủng cực kỳ!

Nhậm Thương Khung giết một người, hai tên còn lại trợn mắt há hốc mồm. Bọn hắn sao có thể nghĩ được, một khắc trước Nhậm Thương Khung còn bị bọn hắn áp chế gắt gao, không ngờ lúc này đại phát thần uy, chỉ một chiêu đã giết mất một người, đơn giản giống như một Đại Đạo cường giả phát uy, khí thế này, hoàn toàn chính là ưu thế áp đảo.

Mà đồng bọn bọn hhắn, bị tia sáng kia lao tới, không ngờ tại chỗ hóa thành tro bụi! Uy năng này, thần thông này thật sự là quá đáng sợ.

Nhậm Thương Khung một kích đắc thủ, ha ha cười to, lần nữa dẫn động Đại Nhật Cực Quang, hướng một người khác lao tới.

– Muốn Thủy Vân Thần Quả? Muốn lấy tính mạng của ta đi lãnh thưởng? Các ngươi có thực lực kia sao?

Thanh âm Nhậm Thương Khung rơi xuống, Đại Nhật Cực Quang đã cuồn cuộn lao tới, đuổi kịp sau lưng của một người trong đó.

– A!

Đại Nhật Cực Quang từ sau lao tới trước, giống như một hồng hoang cự thú tham lam, một hớp đem con mồi cắn nuốt. Thanh âm thảm thiết này, cũng chỉ vang lên một nửa, sau đó hoàn toàn im bặt.

Lực phá hủy của Đại Nhật Cực Quang, thậm chí không để cho đối thủ kêu la trước khi chết.


Còn lại tên sát thủ cuối cùng, cũng là chạy xa nhất, đã bay đến mười mấy dặm. Nhậm Thương Khung cười lớn một tiếng, thúc giục Thái Dương Chi Dực cực hạn, theo đuôi đuổi đến.

Thân hình Nhậm Thương Khung lao nhanh, không quá lâu, đã đuổi tới sát tên sát thủ kia.

Người nọ thấy ba người đồng bạn liên tục bị giết, tâm chí hoàn toàn tang tẫn, căn bản không có bất kỳ dũng khí chống cự, vừa trốn, vừa quát:

– Nhậm Thương Khung, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ta là Vương Bài sát thủ của Càn Khôn Minh, nếu ngươi giết bốn người chúng ta, Càn Khôn Minh cùng ngươi không chết không thôi. Ngươi tha cho ta một mạng, ta…

– Không chết không thôi sao? Rất tốt, ta sẽ thực thi bốn chữ không chết không thôi này! Đây đã là lần thứ hai Càn Khôn Minh các ngươi mạo phạm ta. Coi như bọn hắn không tìm ta, ta cũng sẽ tìm bọn hắn. Càn Khôn Minh, nhất định phải trở thành lịch sử!

Nhậm Thương Khung một chút cũng không hàm hồ, Lôi âm Trúc Kiếm huy động, giống như giao long bay đi.

Người nọ dốc hết tốc lực chạy trốn, đang muốn quay đầu lại, lại phát hiện kiếm khí kia như hồng, chờ hắn kịp phản ứng, kiếm khí đã hóa thành một đạo ánh sáng, xuyên qua người hắn.

Kiếm quang chợt lóe, chém làm hai khúc.

Bốn tên Vương Bài sát thủ của Càn Khôn Minh… chết!

Nhậm Thương Khung Thu lại Lôi âm Trúc Kiếm, cũng không lưu lại, triệu hồi Tiểu Bạch rời đi, cũng không xóa dấu vết tranh đấu ở hiện trường.

Hắn biết, nếu Càn Khôn Minh nhận nhiệm vụ đối phó hắn, như vậy bốn người này chết, bất luận hắn hủy diệt hiện trường như thế nào, thì món nợ này cũng sẽ đổ lên đầu hắn.

Cho nên, hắn dứt khoát không che giấu cái gì. Lưu lại hiện trường này, cũng coi là cảnh cáo Càn Khôn Minh một chút, chấn nhiếp uy thế của Càn Khôn Minh!

Thật ra thì, từ thánh địa Thủy Vân Tông đến Kính Nguyệt Thành, đường xá cũng không xa xôi, nếu như không phải là bốn tên sát thủ của Càn Khôn Minh này cản trở, Nhậm Thương Khung bây giờ có thể đã đến Kính Nguyệt Thành.

Một đường đi nhanh, ước chừng một canh giờ sau, Nhậm Thương Khung đã tới Kính Nguyệt Thành, vào cửa thành, Nhậm Thương Khung có một cảm giác an tường.

Không biết tại sao, vừa đi vào Kính Nguyệt Thành này, hắn liền có một cảm giác như tới nơi thuộc về mình. Ở chỗ này, tâm linh của hắn phảng phất có thể lắng xuống, có một cảm giác gia viên chân chính.

Loại cảm giác này, cho dù là Vân La thành, cũng chưa từng để cho hắn có cảm giác quy túc mãnh liệt như vậy.


Cách lâu như vậy, trở lại phủ Trưởng lão, Nhậm Thương Khung trước tiên dĩ nhiên là đi bái kiến mẫu thân và tổ mẫu. Lần trước từ Thiên Các tới nơi này, Nhậm Thương Khung trực tiếp đem phụ thân và Tôn Nguy đưa đến Đế Hào không gian, cũng không có nói cho mẫu thân biết chân tướng.

Lần này trở về, hắn là tính toán nói cho mẫu thân biết.

Bên trong phủ Trưởng lão, ngược lại hết sức náo nhiệt. Hiển nhiên, tin tức Nhậm Thương Khung đoạt được quán quân ba trăm năm đại bỉ, Đan Tiên Đông Điện đã sớm biết.

Mà thông qua tầng quan hệ với Tô Thần trưởng lão, bên trong phủ trưởng lão, cũng là nơi lấy được tin tức tốt này trước tiên. Đoạn thời gian này, bên trong phủ trưởng lão, cơ hồ đều đang bàn luận chuyện này.

Mọi người đều biết, Nhậm Thương Khung phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về, bởi vì Đại Đạo cường giả của Thủy Vân Tông, tự mình mời hắn trị liệu Thủy Vân Thần Thụ.

Không nghi ngờ chút nào, chuyện này trong mắt mọi người, là vinh dự chí cao vô thượng.

Bên trong phủ Trưởng lão, bất kể là thuộc hạ của Nhậm Thương Khung, hay là thân thuộc của Nhậm Thương Khung, đều cảm thấy hết sức tự hào, cũng cảm thấy hết sức hả giận.

Ở Thiên Các, địa vị của Nhậm Thương Khung mặc dù cao, nhưng mà khắp nơi bị người chèn ép, giống như Thiên Khung Tạo Hóa rất xem thường thiên tài như vậy.

Nhưng mà, vàng thật thì ở chỗ nào cũng có thể phát sáng.

Khi Nhậm Thương Khung vừa xuất hiện ở cửa chính, toàn bộ phủ Trưởng lão phát ra một mảnh vui mừng, tất cả lớn nhỏ đều chạy ra.

– Hảo tiểu tử, đã về rồi sao?

Nhậm Tinh Hà vui mừng đi tới, cùng Nhậm Thương Khung ôm mạnh, cười to nói:

– Ngươi biết không? Hơn một tháng này, mọi người đều đang thảo luận về ngươi a. Hảo tiểu tử, quán quân ba trăm năm đại bỉ!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ Trưởng lão lâm vào trong vô hạn sung sướng.

Ở tràng diện này, Nhậm Thương Khung dĩ nhiên không tiện cùng mẫu thân nói chuyện của phụ thân, nên quyết định lát nữa sẽ nói. Dù sao phụ thân ở Đế Hào không gian, cùng Thiên Trạch thế giới ngăn cách, thần thức của Đao Bạch Vũ cũng thao túng không được.


Lần này, nếu như không phải có Thiên Sát Tam Biến gì đó, thì đã chém giết xong Đao Bạch Vũ rồi.

Thiên Sát Tam Biến của Đao Bạch Vũ, đây là Nhậm Thương Khung chuẩn bị không kịp. Dù sao, hắn ở dưới tình huống không biết trước chuyện, nên không thể nào làm một lần đoạn tuyệt.

Rõ ràng đã chém xuống thủ cấp, lại còn có thể bằng vào Thiên Sát trọng tố chân thân, không thể không thừa nhận, Trảm Không Đạo thật là tà môn hết sức.

– Lần sau, nhất định phải chém chết Đao Bạch Vũ, dùng Đại Nhật Cực Quang đem hắn đốt thành tro bụi, nhìn hắn từ tro tàn phục sinh như thế nào?

Nhậm Thương Khung thầm hạ quyết tâm.

Bên trong phủ Trưởng lão, vui như mở hội, Nhậm Thương Khung cũng không giấu giếm, đem Thủy Vân Thần Sương Tửu lấy ra khao thuộc hạ cùng tộc nhân.

Thủy Vân Thần Sương Tửu này, sau đó Vân Chiến Thiên lại đưa cho hắn không ít. Rượu ngon bực này, coi như rất nhiều Đạo tôn tông môn, bình thường cũng không có cơ hội dùng đến.

Nhậm Thương Khung cũng không ca ngợi Thủy Vân Thần Sương Tửu này, chỉ nói là rượu ngon, để mọi người cùng uống thử.

Những người trong Nhậm thị gia tộc, lâu nay ở Vân La thành, không uống qua loại rượu thượng phẩm gì, nhưng mà Mộ Dung ở Thiên Thương phân đà, đã tiếp xúc qua một ít rượu ngon.

Mà Càn Nhất tam huynh đệ, thân làm sát thủ, vào nam ra bắc, cũng hưởng qua không ít rượu ngon. Nhưng Thủy Vân Thần Sương Tửu này vừa vào miệng, sắc mặt đều biến đổi.

Rượu này vào cổ họng, liền giống như uống quỳnh tương ngọc dịch, làm cho người ta có một cảm giác vui thích không nói ra được.

– Rượu ngon!

Mộ Dung thở dài nói:

– Thiếu chủ, rượu này tên là gì? Rượu ngon bực này, tuyệt đối là rượu ngon đỉnh cấp của Thiên Trạch thế giới!

– Không tệ, rượu ngon bực này, chẳng lẽ là Thủy Vân Thần Sương Tửu?”

Càn Nhất thất thanh hỏi.

– A a, ngươi nhìn không sai!

Nhậm Thương Khung cười a a nói:

– Rượu này, là Thủy Vân Thần Sương Tửu, bình thường rất khó có thể dùng được.


Càn Nhất mừng rỡ:

– Thật sự là Thủy Vân Thần Sương Tửu? Ha ha ha, không nghĩ tới, Càn Nhất ta cư nhiên cũng có một ngày uống đến nó. Nghe nói, Thủy Vân Thần Sương Tửu này, là lấy sương trên Thủy Vân Thần Thụ, trải qua bốn mươi chín ngày chưng cất mà thành, chính là thần tửu chí tôn thiên hạ! Thủy Vân Tông chỉ dùng nó chiêu đãi khách quý cao cấp nhất.

– Không nghĩ tới, thần tửu mà những Đạo tôn cao cao tại thượng mới có thể hưởng dụng, chúng ta hôm nay cũng có thể uống say, ha ha.

Tất cả mọi người đều vui vẻ cười to, đang uống sung sướng, chợt ngoài cửa báo lại, Tô Thần trưởng lão tới chơi.

Nhậm Thương Khung vội nói:

– Mau mời.

Tô Thần trưởng lão cùng hắn là huynh đệ kết nghĩa, quan hệ hai người không tầm thường. Vốn nên là hắn đi bái phỏng Tô Thần trưởng lão, không nghĩ tới Tô Thần trưởng lão lại tới trước.

– Tô đại ca, vốn ta tính sẽ đi bái phỏng ngươi, không ngờ ngươi lại tới trước. Nhanh vào trong uống một chén Thủy Vân Thần Sương Tửu.

– Thủy Vân Thần Sương Tửu?

Tô Thần sửng sốt:

– Thủy Vân Tông ngược lại rất hào phóng, cư nhiên tặng ngươi rượu ngon bực này? Ha ha huynh đệ, ngươi ở ba trăm năm đại bỉ cường thế đoạt quán quân, thật đúng là để cho người ta giật mình a.

– Ha ha, Tô đại ca cũng tới trêu ghẹo huynh đệ sao? Tới tới tới, mời vào trong, trước uống một chén lại nói.

Tô Thần lại nắm cánh tay Nhậm Thương Khung:

– Huynh đệ, nếu là Thủy Vân Thần Sương Tửu, vốn là vô luận như thế nào, ta cũng muốn uống một chén, nhưng mà lúc này ngu huynh tìm ngươi, là có một chuyện khẩn yếu. Ta vừa nghe nói ngươi trở lại, trước tiên liền tới tìm ngươi. Chuyện này quan hệ trọng đại.

– Nga? Chuyện gì?

– Chuyện là từ Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác. Trước đó vài ngày, tộc đệ của Thái thượng trưởng lão từ tổng bộ Đan Tiên Điện giá lâm. Tên tộc đệ này của Thái thượng trưởng lão, muốn đoạt lấy vị trí của điện chủ đại nhân. Chuyện này tên đã lên dây, nếu không phải điện chủ đại nhân nghĩ biện pháp trì hoãn, chỉ sợ…

– Cướp quyền? Vị trí Điện chủ này, không phải là tổng bộ Đan Tiên Điện bổ nhiệm sao?

– Chuyện này nói rất dài dòng, trong quy củ của Đan Tiên Điện, là có một quy củ như vậy. Nếu Thái thượng trưởng lão cảm thấy điện chủ tại vị không xưng, có thể liên hiệp các Trưởng lão khác, phế truất điện chủ, bầu một người mới. Hôm nay, Thái thượng trưởng lão bên kia, bởi vì tộc đệ hắn đến, ngược lại khống chế càng nhiều Trưởng lão hơn. Quyền uy của Điện chủ đại nhân, bị khiêu chiến rất lớn. Hôm nay, rất có thể sẽ có một cuộc so đấu công khai. Hơn nữa bên kia cũng lên tiếng, muốn cùng điện chủ đại nhân so đấu tu vi Linh dược.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.