Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 66: Hung thủ


Đọc truyện Bất Hủ Phàm Nhân – Chương 66: Hung thủ

Tuy rằng Đinh Bố Nhị lo lắng cho Mạc Vô Kỵ, thế nhưng Mạc Vô Kỵ vẫn
như cũ từ trong mắt hắn nhìn thấy sự vui sướng không ức chế được.

– Có phải là được tiên môn nào chọn rồi hay không? Chúc mừng ngươi!

Mạc Vô Kỵ vừa nhìn Đinh Bố Nhị bộ dạng, liền biết Đinh Bố Nhị tham gia Dược Tiên Môn đại hội tuyển chọn thành công rồi.

Đinh Bố Nhị cố nén nội tâm kích động nói:

– Đúng vậy, ta được Hậu Thổ Tông chọn rồi, còn là ngoại môn đệ tử. Vô Kỵ, nếu là ngươi Linh Căn không tốt, không bằng cùng ta đi Hậu Thổ
Tông…

Mạc Vô Kỵ khoát khoát tay:

– Không cần, ta khả năng sẽ đi Vô Ngân Kiếm Phái.

Hắn sẽ không nghe lời của Trầm Liên, triệt để rời đi nơi này. Hắn
nhất định phải tìm một tiên môn gia nhập, hắn và những kẻ phàm căn khác
bất đồng, hắn là phàm căn có thể tu luyện.

Hơn nữa là trọng yếu hơn một điểm là, một khi hắn rời đi tiên môn, sợ rằng lại cũng khó mà cứu Yên Nhi.

– Yên Nhi không có sao chứ?

Đinh Bố Nhị mặc dù là chính bản thân vui vẻ, cũng biết tâm tình của Mạc Vô Kỵ giờ khắc này.

Mạc Vô Kỵ hít một tiếng:

– Nàng thụ thương rất nặng, tới Vô Ngân tiên môn sau đó, ta sẽ nghĩ
biện pháp cứu nàng. Ngươi đến Hậu Thổ Tông rồi, an tâm tu luyện, không
cần quản của ta.

– Ta nhất định sẽ, ta ngày hôm nay sẽ đến Hậu Thổ Tông nơi dừng chân, chung quy có một ngày chúng ta sẽ gặp lại. Ta tin tưởng khi đó, vô luận là ngươi hay là Chấn Nhất đại ca, hoặc là Thập Tam Nương đều có thể có
kỳ ngộ riêng.


Đinh Bố Nhị ngôn ngữ hữu lực nói.

Hắn bây giờ còn chỉ là một ngoại môn đệ tử nho nhỏ, cũng không có thể cho Mạc Vô Kỵ hứa hẹn gì cứu Yên Nhi. Trong lòng hắn hạ quyết tâm, một
khi có thể cứu trợ Yên Nhi biện pháp, hắn đi ngay Vô Ngân Kiếm Phái tìm
kiếm Mạc Vô Kỵ.

– Ngươi đi đi, ta bên này không cần ngươi lo lắng.

Mạc Vô Kỵ biết đây đối với Đinh Bố Nhị mà nói, là một cái cơ hội thay đổi vận mạng, thậm chí là cơ hội duy nhất. Kinh mạch mở rộng dược dịch
của hắn dù sao không có thí nghiệm qua những người khác, được chưa vẫn
chưa rõ. Hơn nữa, coi như là được, Đinh Bố Nhị gia nhập tông môn, cũng
so với đi theo phía sau hắn lăn lộn tốt hơn. Hiện tại tự hắn cũng phải
tìm tông môn đi học tập.

– Được rồi, Vô Kỵ, ta mới vừa mới nghe được một việc. Cực Kiếm Thành
nơi dừng chân tựa hồ bị người đột nhiên tập kích, đông đảo gia nô chạy
trốn, nghe nói hiện tại đệ tử Cực Kiếm Thành còn đang tìm gia nô chạy
trốn. Yên Nhi có đúng hay không từ Cực Kiếm Thành chạy ra, ngươi phải
cẩn thận một chút a.

– Cực Kiếm Thành?

Mạc Vô Kỵ ánh mắt vừa thu lại lui, rất có thể Đinh Bố Nhị đoán chính
xác. Yên Nhi chính là từ nơi dừng chân của Cực Kiếm Thành trốn tới? Vậy
người tập kích nơi dừng chân của Cực Kiếm Thành, có lẽ là cố ý để cho
gia nô chạy thoát, mục đích chỉ là muốn để cho sự tình Cực Kiếm Thành
tái giá Linh Căn bộc lộ ra ngoài.

Thế nhưng Cực Kiếm Thành tới tham gia Dược Tiên Môn đại hội, vì sao phải mang những gia nô tù tội này tới đây?

– Ngươi biết không, sau khi ngươi đi rồi, lại ra một kẻ cực phẩm Linh Căn, còn là cực phẩm kim linh căn. Chính là Thiếu thành chủ Đông Luân
của Cực Kiếm Thành, kỳ quái là, Đông Luân xuất thân Cực Kiếm Thành, trái lại gia nhập Thiên Cực Điện.

Đinh Bố Nhị thanh âm giảm nhỏ nói.


Cực phẩm Linh Căn, tái giá Linh Căn, Cực Kiếm Thành…

Mạc Vô Kỵ bóp làm xương tay kêu răng rắc, lúc này hắn hầu như có thể
khẳng định, Linh Căn của Yên Nhi chính là Cực Kiếm Thành tái giá thất
bại. Yên Nhi Linh Lạc, cũng là Cực Kiếm Thành phá hư.

Tại sao lại đem những kẻ tù tội này mang tới Trường Lạc đến? Rất đơn
giản, đó chính là Cực Kiếm Thành Thiếu thành chủ Đông Luân muốn tham gia Dược Tiên Môn đại hội. Chỉ là linh căn của hắn vẫn không có tái giá
thành công, vì không trì hoãn Dược Tiên Môn đại hội, hắn đơn giản dẫn
theo rất nhiều cực phẩm Linh Căn đến Trường Lạc dời đi.

Cực phẩm kim linh căn của hắn hiển nhiên là lấy đi từ một người chủ cực phẩm Linh Căn.

– Cực Kiếm Thành…

Mạc Vô Kỵ vững vàng đem ba chữ này khắc ở đáy lòng, cùng Cảnh Phi Lan đặt song song cùng một chỗ. Hắn ở sâu trong nội tâm phát thệ, tương lai nếu là có một ngày, hắn Mạc Vô Kỵ có thể đặt lên cao phong, thứ nhất
phải diệt chính là Cực Kiếm Thành, người trước hết phải giết chính là
Đông Luân và Cảnh Phi Lan.

– Vô Kỵ, tuy rằng chúng ta hoài nghi Yên Nhi là Cực Kiếm Thành hãm
hại, bất quá ngươi nghìn vạn đừng làm loạn a. Cực Kiếm Thành không thể
so với ngươi thương nhân béo kia, bọn họ một hơi thở là có thể thổi chết chúng ta.

Đinh Bố Nhị lo lắng Mạc Vô Kỵ làm loạn, nhanh chóng căn dặn ở phía trước.

– Ngươi yên tâm, ta biết, ngươi về trước tông môn sao?, ta bên này cũng muốn đi Vô Ngân Kiếm Phái.

Coi như là Đinh Bố Nhị không nói, Mạc Vô Kỵ cũng không đến mức ngu muốn hiện tại đi tìm Đông Luân báo thù.

Đinh Bố Nhị lấy ra một cái áo da đưa cho Mạc Vô Kỵ:


– Vô Kỵ, bên trong túi da này chính là này một quả trứng Hải Dực Báo. Ta bây giờ được Hậu Thổ Tông chọn, nhất định là không cần dùng nó. Dùng một cái ngoại môn đệ tử thân phận, phỏng chừng cũng nuôi không nổi một
cái yêu thú. Ngươi cầm, hoặc là có thể sử dụng nó.

– Tốt, vậy ta nhận.

Mạc Vô Kỵ không có cự tuyệt, nếu là chỉ có một mình hắn, hắn sẽ không cần trứng Hải Dực Báo. Đinh Bố Nhị không dùng được, có thể dùng để trao đổi tài nguyên tu luyện. Nhưng bây giờ hắn nhất định phải nhận lấy, vô
luận như thế nào, hắn cũng muốn gia nhập Vô Ngân Kiếm Phái.

Dược Tiên Môn đại hội đối với hết thảy người phàm tục mà nói, đây đều là một cái thịnh hội lớn vô cùng, là một thời khắc có thể cho cá nhảy
long môn. Thế nhưng loại đại hội này, đối với các Đại Tiên Môn mà nói,
chỉ là một thời khắc bình thường chiêu thu đệ tử mà thôi.

Dù cho trong mắt người phàm Dược Tiên Môn đại hội rất bề thế, đại hội cũng chỉ có hai ngày.

Tựa hồ đối với Mạc Vô Kỵ đáy lòng còn có vết tích sâu, Yên Nhi đối
với Mạc Vô Kỵ chiếu cố cũng không cự tuyệt, chỉ là tình cờ vô ý thức gọi hai tiếng thiếu gia, sau đó cả người đều ở vào trạng thái mất hồn.

Ngày thứ hai, Mạc Vô Kỵ đem Yên Nhi dùng quần áo bọc lại, cõng trên
lưng. Đồng thời trả phòng, mang theo máy luyện dược rời đi Thiên Lạc tửu lâu.

Coi như là Vô Ngân Kiếm Phái không thu hắn, hắn cũng nhất thiết phải rời đi Trường Lạc thành.

Vô Ngân Kiếm Phái mặc dù là Địa Cấp Tông Môn, nhưng chỉ là Địa Cấp
Tông Môn trung đẳng, cho nên Vô Ngân Kiếm Phái nơi dừng chân cũng tương
đối hẻo lánh.

– Mạc đại ca…

Mạc Vô Kỵ vừa mới đến bên ngoài Vô Ngân Kiếm Phái, liền nghe được Tần Tương Vũ ngạc nhiên mừng rỡ kêu to.

– Trùng hợp như vậy a.

Mạc Vô Kỵ cũng rất là vui vẻ, hắn còn đang lo lắng tìm không được
người giới thiệu, dựa vào một tấm bảng có thể gia nhập Vô Ngân Kiếm Phái hay là không, không nghĩ tới tại cửa vào Vô Ngân Kiếm Phái đã nhìn thấy Tần Tương Vũ.


Thời khắc này Tần Tương Vũ một thân đồng phục ngoại môn đệ tử xinh
đẹp, thắt lưng mang trường kiếm, phối hợp ngạo nhân vóc người của nàng,
không người nào có thể so sánh, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm. Nếu
là chỉ nhìn bây giờ Tần Tương Vũ, căn bản là nghĩ không ra mấy ngày
trước nàng vẫn còn là thân phận ô sin, ngủ ở phòng tập thể với đầy những tên đực rựa hôi hám.

Tần Tương Vũ cao hứng nói:

– Đúng vậy, thật đúng là khéo léo nè, ta mang ngươi đi vào báo danh.

Mạc Vô Kỵ cũng không phải là tình thương yếu người, Tần Tương Vũ này
lời vừa nói ra, hắn liền biết đây không phải là khéo léo, mà là Tần
Tương Vũ vẫn ở chỗ này chờ hắn. Bởi vì tối hôm nay các đại tông môn liền sẽ rời đi Trường Lạc, nếu là hắn muốn trở thành Vô Ngân Kiếm Phái tạp
dịch đệ tử, nhất định phải tại trước đêm nay đi tới nơi này.

– Đa tạ ngươi, ngươi bây giờ là ngoại môn đệ tử, ta tối đa bất quá là một tên tạp dịch đệ tử, sau này vẫn nên gọi ta là Vô Kỵ hoặc là sư đệ
sao?.

Mạc Vô Kỵ tuy rằng còn không có gia nhập tông môn, nhưng cũng biết
tạp dịch đệ tử tại tông môn căn bản là không có thân phận. Cùng ngoại
môn đệ tử so sánh, địa vị là khác nhau trời vực.

Tần Tương Vũ chính sắc nói:

– Không, Mạc đại ca, ngươi và Nguyên đại ca đều là chân chính anh
hùng hảo hán. Trước đây ta đã gọi ngươi là đại ca, sẽ không đổi giọng.
Vô luận tương lai ta có thể đi bao xa, vô luận Mạc đại ca tương lai là
tạp dịch đệ tử hay không, đều là đại ca trong mắt ta.

Ở tình huống đó trên thuyền, có thể cùng Mạc Vô Kỵ, Nguyên Chấn Nhất
bên nhau, đứng ra bảo vệ nàng không cố kỵ chút nào thân phận áo đỏ nam
tử, nàng gọi một câu đại ca không thua thiệt. Huống chi, nàng tận mắt
thấy Mạc Vô Kỵ chơi xỏ áo đỏ thanh niên lai lịch bất phàm, phần này gan
dạ sáng suốt liền không có mấy người có thể làm được.

Cũng chính vì vậy, nàng mới nghĩ biện pháp làm lấy một quả lệnh bài
tạp dịch đệ tử đưa cho Mạc Vô Kỵ. Ngoại trừ báo ân ra, còn có ý tứ giao
hảo Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ người như thế, coi như là Linh Căn kém một
chút, cũng sẽ không tầm thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.