Đọc truyện BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ – Chương 8: Quân Quyền Thần Thụ
Vươn mình một cái, Dương Mộc bò dậy từ trên giường, được Cơ Linh Nhi và mấy cung nữ hầu hạ rửa mặt, sau đó mặc vào một kiện miện phục.
Nhìn kỹ, không ngờ đây là một cái long bào, mặt trên thêu hoa văn hình rồng, nhật nguyệt tinh thần, giang sơn xã tắc, phụ thêm đám mây ngũ sắc. Đai lưng, ống tay áo nạm vàng ngọc, hổ phách, mặc lên người vừa thoải mái lại đẹp đẽ quý giá.
Cơ Linh Nhi hầu hạ một bên rất vui mừng. Trước đây vào lúc sáng sớm, Hoàng Đế bệ hạ thường không chịu rời giường, sau khi rời giường cũng không chịu phối hợp, mượn đủ loại lý do để không lên triều.
Mà hôm nay lại không cần mình khuyên can hay khẩn cầu, đã nhanh nhẹn mặc xong quần áo, nghiễm nhiên là bộ dáng của một quân vương cần chính.
Hoàng Đế có thể thay đổi như vậy, thực sự là phúc của xã tắc Thương Quốc.
Cuối cùng Dương Mộc mang lên mũ miện, sau khi hỏi thăm một chút về trình tự và lễ tiết cần thiết khi vào triều, liền được một đám cung nữ thái giám vây quanh, ngồi trên loan giá, đi qua Cung vua đến Hướng điện.
Chỉ thấy bên ngoài Hướng điện uy nghiêm hùng vĩ có một đội thị vệ trong cung canh giữ, ước chừng khoảng hơn một trăm người, tinh thần của ai cũng sung mãn. Khi nhìn thấy Loan giá đến đều dồn dập quỳ xuống hành lễ, cử chỉ và lễ nghi đều tràn ngập thành kính và nghiêm túc, khiến người ta nhìn đến liền vui tai vui mắt, tinh thần thoải mái.
Thấy vậy, Dương Mộc ngồi ở bên trong Loan giá gật gật đầu, rất vừa lòng. Cuối cùng cũng không giống ngày hôm qua, hoang mang rối loạn, tràn ngập khí tượng vong quốc.
Trên thực tế, bởi vì đã bù lại tri thức suốt đêm qua, hắn cũng hiểu rõ một ít thông lệ khi lên triều là vào lúc canh năm, cũng chính là khoảng từ ba đến năm giờ sáng. Các đại thần sẽ đứng thành hàng ngũ, lần lượt tiến vào hoàng cung. Nếu như gặp phải người ngáp hoặc là ho khan nhổ đờm, sẽ bị quan Ngự Sử phụ trách giám sát ghi chép lại, sau đó giao do Hoàng Đế, thông cáo phê bình và xử lý.
Nghĩ tới đây, Dương Mộc ngáp nhanh một cái. Nếu như chút nữa mà ở trước mặt các vị đại thần bày ra dáng vẻ mệt mỏi buồn ngủ thì hình như không hay cho lắm.
Phải biết, cổ nhân không có điều kiện vật chất gì hay cả, cũng không có các hoạt động giải trí. Trên căn bản đều là mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, trời tối liền ôm lão bà ngủ, thời gian rời giường gần như cùng lúc khi gà trống gáy. Bởi vì có giấc ngủ sung túc, không chỉ da dẻ mịn màng, trên mặt rất ít nổi mấy mụn gì đó, mắt cũng không thâm đen,… Không những không buồn ngủ, hơn nữa tinh thần còn rất thoải mái. Thành ngữ “Kê minh cẩu đạo” (1) và “Văn kê khởi vũ” (2) chắc cũng từ đây mà ra.
Nói như vậy, con đường mà Hoàng Đế đi vào triều không giống với các đại thần, nguyên tắc là trái vào phải ra, chính là từ bên trái cửa lớn Hướng điện đi vào. Dưới sự dẫn đường của Trầm An, Dương Mộc đạp lên phù điêu Vân Long, rồi ngồi lên long ỷ.
– Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Quần thần hô to vạn tuế, cung kính quỳ trên mặt đất.
– Các khanh bình thân…
Dương Mộc thanh lý cổ họng một hồi, có chút không thích ứng. Hắn có chút chột dạ, đồng thời có chút kích động. Tương truyền ở Trung Quốc cổ đại, Hán Vũ Đế đăng cơ phát chiếu Hoa Sơn, quần sơn hô ba lần vạn tuế, Võ Tắc Thiên được người ta thổi phồng, bắt đầu có danh xưng vạn vạn tuế, tâm tình lúc đó của hai người này chắc không khác mình là bao?
Chỉ là không biết, trên thế giới này từ vạn tuế trở thành xưng hô chuyên dụng của Hoàng Đế là bắt đầu từ khi nào.
Nhìn xuống một chút, văn võ bá quan hai tay nắm hờ, đứng thẳng ở hai bên đại điện. So với ngày hôm qua, quan chức hôm nay chỉ còn dư lại không tới một nửa. Còn hơn một nửa khác là đám ngày hôm qua đã đầu hàng, hiện tại đang bị nhốt trong đại lao, chờ đợi xử lý.
Các đại thần từng người bẩm báo, chủ yếu là việc trấn an dân chúng sau chiến tranh, xử lý quân bị và tù binh. Dương Mộc nghe mà như rơi vào trong sương mù, gặp phải chỗ không hiểu liền ghi lại trong lòng, để sau khi xong sẽ đi hỏi Thẩm An và Cơ Linh Nhi
– Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua nhận được chỉ dẫn của thần tiên, Thương Quốc ta đã đại phá được quân địch. Lão thần đề nghị, để cảm tạ ân đức của thượng thần, nên ban chiếu thần dân, lập tự cúng bái.
Một viên quan ở hàng đầu đứng ra bẩm tấu.
Lập tự?
Dương Mộc nhận ra hắn, chính là Hữu thừa tướng Phạm Hoành Tể – phụ tá đắc lực của tiên đế, là một trong sáu đại gia tộc lớn nhất Thương Quốc.
Có thế lực rất lớn bên trong triều.
Nhìn biểu hiện trung thành bảo vệ chủ của hắn ngày hôm qua, cũng coi như là một quan viên không tệ.
Thế nhưng, việc hắn tấu lên khiến Dương Mộc cảm thấy hắn đang làm khó dễ mình. Dù sao cái gọi là thần tiên thụ pháp là chuyện hắn bịa ra để dao động mọi người, căn bản không có gì cả, ngay cả chính hắn cũng không thể nói ra được nguyên nhân.
Dương Mộc vừa muốn từ chối, nhưng đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn đến văn võ bá quan bên trong đại điện, tất cả đều mang theo ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, tựa hồ đang chờ mong cái gì, hơn nữa còn cực kỳ thành kính. Trong này bao gồm cả Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành, hai vị tướng quân có kinh nghiệm chiến trận lâu năm, ở vấn đề này lại biểu hiện ra bộ dáng nhiệt tình, không chút nào thua kém hơn so với mấy quan viên khác.
Bầu không khí như thế này, trước đây Dương Mộc chỉ cảm thụ qua khi đi viếng mồ mả, là một loại tôn sùng đối với tổ tiên, và sự kính nể đối với sự vật thần bí không biết kia.
Điều này làm cho Dương Mộc phải suy nghĩ thêm. Không thể nghi ngờ bây giờ trên dưới cả nước đều tin tưởng tuyệt đối vào câu chuyện thần tiên thụ pháp, đồng thời đưa loại tôn sùng và kính nể này đặt trên người hắn, vô hình dựng lên uy tín rất lớn cho hắn.
Đối với một Tân Hoàng mới đăng cơ không lâu, điều này có ý nghĩa gì?
Quân quyền thần thụ!
Từ xưa tới nay, dù là Hoàng Đế anh minh thần võ hay đạt được công tích to lớn vĩ đại, đều muốn mình được mọi người tán dương một phần, còn lại đều quy cho thần tiên và trời cao, không ngừng cường điệu rằng quyền lợi của chính mình là do thần tiên trao tặng, từ đó giữ gìn uy nghiêm và sự thống trị của quân vương. Do đó sinh ra Tế Tự, còn trang nghiêm hơn so với việc Hoàng Đế đăng cơ.
Xét về bản chất, kỳ thực rất nhiều ngày lễ chính là Tế Tự, điểm này tương tự với Trung Quốc cổ đại. Ví dụ như khởi nguyên của tiết xuân, tương truyền là hơn bốn ngàn năm trước Thuấn kế thừa vị trí thiên tử vào ngày này, dẫn dắt bộ hạ tế lạy trời đất. Từ đây mọi người liền xem ngày đó là đầu năm, sau đó gọi là tết xuân.
Mặc kệ cách nói này có chân thực hay không, thế nhưng ít nhất có thể thấy được, quyền lợi của quân vương xưa nay đều không thể tách rời với văn hóa thần bí. Cái gọi là câu chuyện thần tiên, rất có giá trị ở triều chính.
Nếu ma xui quỷ khiến tạo ra một vị thần tiên, không chỉ củng cố địa vị của chính mình mà còn có thể làm nền để sau này dễ dàng phổ biến cải cách hơn, chẳng khác gì có thêm một lý do danh chính ngôn thuận, sao lại không làm?
Nhìn ánh mắt mong đợi của chúng quan, Dương Mộc giả vờ trầm ngâm, sau đó mở miệng nói:
– Các vị ái khanh, các khanh có biết đến Hoa Hạ?
Hoa Hạ?
Trong lúc nhất thời, tất cả quan chức đều lộ ra vẻ nghi hoặc, dồn dập châu đầu ghé tai, không ngừng lắc đầu.
– Kính xin bệ hạ giải thích nghi hoặc!
Quần thần cung kính đứng thẳng, đồng loạt cúi đầu nói.
Dương Mộc gật gật đầu, vỗ vỗ long ỷ, sau đó nói:
– Thần tiên nói cho trẫm, rất lâu về trước, trên vùng đất này đã từng có một quốc gia rất vĩ đại, tên là Hoa Hạ, quân minh thần hiền, tứ hải uy phục, bách tính an cư lạc nghiệp, khai sáng một nền văn minh cực kỳ huy hoàng. Thương hải tang điền, nền văn minh tuy rằng đã xuống dốc, thế nhưng chúng ta đều là con cháu trên người có mang huyết mạch.
– Như vậy, thần tiên…
– Đúng vậy, thần tiên kia chính là thuỷ tổ của Hoa Hạ, được tôn xưng là sơ tổ nhân văn quân vương Hoa Hạ, Hoàng Đế – Hiên Viên.
– —-
Chú Thích:
(1) Kê minh cẩu đạo: Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy và giả làm chó vào ăn trộm.
(2) Văn kê khởi vũ: Nghe gà gáy dậy luyện võ.
– ——-