BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ

Chương 30: Đàm Phán Kết Minh


Đọc truyện BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ – Chương 30: Đàm Phán Kết Minh

– Bẩm Bệ Hạ, đúng là như vậy. Tam Hoàng tử Trịnh Quốc giống như… như lưu manh vô lại khóc lóc om sòm không chịu đi.

Hữu Tướng Phạm Hoành Tể nói, chỉ biết cười khổ chẳng biết làm sao. Rất hiển nhiên, kẻ lõi đời luôn hành xử cay độc trên quan trường như hắn cũng bị làm khó.

Dương Mộc trầm ngâm một lát, cực kỳ nghi hoặc. Trong ấn tượng của hắn, vị Tam Hoàng Tử Trịnh Quốc này là một con hàng tham sống sợ chết, chỉ luôn khóc lóc cầu mong được về nước. Bây giờ tại sao đột nhiên lại đổi tính tình, giống như cao da chó dính chặt ở Thương Quốc không chịu đi?

– Khanh có biết nguyên nhân gì không?

Dương Mộc hỏi.

– Chuyện này… Hắn ồn ào muốn dẫn một người trở về.

– Dẫn một người trở về sao?

Dương Mộc kinh ngạc. Vậy thì càng thú vị, với cái tính tình tự tư tự lợi của Trịnh Khang này, sao còn quan tâm đến sống chết của kẻ khác?

– Hồi bẩm Bệ Hạ, thần đã điều tra rõ. Trước đây người này luôn an phận, nhưng một canh giờ trước sau khi sứ thần Trịnh Quốc thăm tù về, thái độ của hắn lập tức thay đổi, đứng ngồi không yên trong thiên lao, la hét muốn dẫn người trở về.

– Hắn muốn dẫn ai về?

– Một quân sư. Thần đã điều tra thân phận kẻ này, đó là quân sư mà Hoàng Đế Trịnh Quốc phái đi theo, chủ thần không hợp nhau. Lần trước trong trận chiến Hoàng thành, quân sư này đã từng khuyên can không nên tham công liều lĩnh, vì vậy mà hai người trở mặt. Còn ngọn nguồn khúc chiết trong đó thì lão thần không dám ngông cuồng suy đoán.

– Ồ? Thú vị đó… Đi, đi xem một chút!

Dương Mộc cũng tò mò. Chuyện này khác thường như vậy, khẳng định là có nguyên nhân ẩn trong đó. Nói không chừng, quân sư thực sự vô cùng quan trọng với Trịnh Khang. Bất kể thế nào, tin chắc vào một điều này là đủ: Phàm là thứ kẻ địch khao khát, chúng ta sẽ kiên quyết không thể cho!

Quân thần hai người dẫn theo một đoàn cung nữ thái giám thị vệ trùng trùng điệp điệp đi tới thiên lao mà Hình Bộ quản hạt.

Đây là nơi giam giữ tù binh, chủ yếu là một vài vị tướng lĩnh và nhân vật quan trọng. Trịnh Khang được giam giữ trong một phòng giam nhỏ, mặc áo tù nhân màu trắng, tay chân đeo xiềng xích nằm trên đống cỏ tranh, sắc mặt uể oải. Có lẽ nghe được tiếng đám ngục tốt quỳ lạy, hắn hưng phấn nhìn ra bên ngoài qua khe hở cửa nhà lao.

Nhưng dường như nhớ ra chuyện gì đó, hắn lập tức quay về chỗ cũ, nhắm mắt dưỡng thần, ra vẻ lạnh nhạt thản nhiên.


– Ồ, Tam Hoàng Tử, tính tình thật tốt đó. Lúc này còn có thể ngủ được sao? Thực sự là không để ý đến bên ngoài, một lòng chỉ mong thẳng giấc.

Dương Mộc đi tới trước cửa nhà lao, hăng hái nhìn Trịnh Khang đang làm trò bên trong, lên tiếng chế nhạo.

– Hừ! Hoàng Đế Thương Quốc, dù thế nào bản Hoàng Tử cũng là quý tộc hoàng thất Trịnh Quốc, ngươi cầm tù ta ở đây chính là nhục nhã khinh thường, thật sự không có phong phạm vua một nước!

Trịnh Khang mở mắt lẩm bẩm.

Dương Mộc cười nhạt:

– Tam Hoàng Tử nói vậy lại lộ ra khí lượng nhỏ rồi. Làm một tù binh, không nghiêm hình tra tấn ngươi đã rất không tệ rồi, ngươi lại còn trách cứ trẫm? Xem ra ngươi còn chưa được thể nghiệm hết cuộc sống tốt đẹp trong thiên lao. Nếu đã vậy, mấy ngày nữa trẫm sẽ quay lại thăm ngươi.

Dứt lời, hắn quay lưng muốn đi ra ngoài.

– Chờ một chút!

Trịnh Khang đứng dậy:

– Bồi thường của Trịnh Quốc ta đã được đưa tới, ngươi nên làm tròn lời hứa đi.

– Không có vấn đề gì.

Dương Mộc giang hai tay đáp:

– Trẫm đã chuẩn bị thả ngươi rồi, nhưng nghe Hữu Thừa Tướng nói ngươi không chịu đi?

– Đúng vậy!

Nói đến điểm quan trọng, Trịnh Khang hơi lo lắng:


– Bản Hoàng Tử muốn dẫn một người trở về!

– Người quân sư kia sao?

Dương Mộc nhíu mày nói:

– Lúc trước chúng ta ước định cũng không có nói đến chuyện sẽ thả tù binh khác. Tất cả bọn họ đều sẽ bị sung làm nô, đền bù tội của mình.

– Một người! Chỉ một người thôi!

Trịnh Khang lo lắng khẩn cầu:

– Quân sư là do Phụ Hoàng điều động đi theo bản Hoàng Tử. Nếu người này xảy ra chuyện gì, bản Hoàng Tử trở về cũng khó mà trả lời Phụ Hoàng.

– Thật sao?

Dương Mộc nhìn hắn chằm chằm.

– Thiên chân vạn xác…

Giọng Trịnh Khang nhỏ dần.

Hai mắt lấp loé.

Dương Mộc đánh giá một hồi. Trịnh Khang này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, công phu dưỡng khí hơi kém, liếc mắt một cái là thấy được trong ngoài không đồng nhất, giấu diếm điều gì đó.

Hắn quay lại nhìn Hữu Thừa Tướng một chút. Quân thần trao đổi một ánh mắt, sau đó nói với Trịnh Khang:

– Trẫm không có hứng thú quan tâm ngươi trở về giao phó thế nào. Theo như ước định, những bồi thường kia là chuộc tội cho ngươi, không bao gồm người khác. Sớm biết ngươi muốn dẫn người về thì giá cả đã không chỉ như vậy. Trừ khi ngươi trả thêm một chút.


– Được! Bản Hoàng Tử trả, bạc chuộc tội cho một quân sư, bản Hoàng Tử vẫn có thể ra nổi!

Trịnh Khang mừng rỡ, vội vàng vỗ ngực cam đoan.

Dương Mộc nói:

– Ừ… nói thế nào đây cũng là nhân vật quan trọng, vậy hai mươi vạn lượng đi. Ưu đãi lớn, bán hạ giá, giảm giá cho ngươi năm mươi phần trăm còn mười vạn lượng bạc, đây là ưu đãi cho ngươi lắm rồi đấy.

Trịnh Khang mở to hai mắt, không dám tin:

– Mười vạn lượng? Hoàng Đế Thương Quốc, ngươi lại thừa dịp người gặp nạn!

Dương Mộc liếc nhìn hắn:

– Ngươi nói sai rồi, chúng ta đang giao dịch. Chuộc hay không chuộc tuỳ ngươi, trẫm không ép buộc. Nhưng… Thừa dịp người gặp nạn là cái gì?

– Ta…

Trịnh Khang á khẩu không trả lời được. Nhưng bây giờ hắn cũng không quan tâm đến việc nói lộ ra gì đó, trong bụng chỉ đang tính toán làm sao mang được quân sư về. Còn về mười vạn lượng bạc tiền chuộc, hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến!

Mười vạn lượng, đây không phải con số nhỏ. Nếu là trước kia thì hắn có thể đồng ý, nhưng bây giờ khác rồi. Mới phải trả ba mươi vạn lượng bạc coi như đã đào rỗng nội tình của hắn, lại bỏ thêm hai toà thành trì, chẳng khác nào phong ấp bị rút lại chỉ còn một nửa. Mười vạn lượng bạc tương đương với thu nhập một năm thuế má, với phong ấp đã giật gấu vá vai thì đây là chuyện không mơ nổi.

Nghĩ vậy, hắn quyết định lùi lại mà cầu việc khác, nên giọng nói cũng mềm nhũn đi:

– Hoàng Đế Thương Quốc, có câu làm người nên lưu một đường, ngày sau có gặp lại thì chúng ta cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, không bằng bán cho ta một món nợ ân tình được không? Chỉ cần có thể gặp mặt quân sư, khi trở về bản Hoàng Tử cũng có cái để trả lời với Phụ Hoàng.

– Không được, phải giao dịch.

Dương Mộc từ chối.

– Xem như nể mặt mọi người quen biết, mười vạn lượng bạc cho các ngươi gặp nhau một lần.

Trịnh Khang tái mặt:

– Tại sao vẫn đòi mười vạn lượng? Vẫn cái giá đó!


Dương Mộc lắc đầu, chân thành nói:

– Chuộc người là hai mươi vạn lượng, giảm giá năm mươi phần trăm cho ngươi. Còn gặp mặt, ha ha, không có ưu đãi, không bớt!

Trịnh Khang há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng lời ra đến miệng rồi lại nuốt trở vào. Cuối cùng thở dài một hơi, toàn thân ỉu xìu ngồi phệt xuống nền cỏ.

Dương Mộc hỏi:

– Giờ đã chịu đi chưa?

Trịnh Khang lắc đầu:

– Bại cục đã định, trở về cũng là chết, không bằng ở đây sống cho tốt.

Dương Mộc lập tức hiểu ra chuyện gì đó, hỏi:

– Nghe nói sứ thần cũng đã gặp ngươi, chắc hẳn Trịnh Quốc xuất hiện biến cố gì đó. Hay ngươi nói thử cho trẫm đi, không chừng chúng ta có thể lại làm một vụ giao dịch.

– Thật sao?

Hai mắt Trịnh Khang sáng lên, nhưng lập tức tỏ vẻ đề phòng.

– Lần này là bao nhiêu bạc?

– Không cần bạc.

– Vậy vì sao ngươi lại giúp ta? Ngươi… không phải ngươi muốn…

Trịnh Khang nói được một nửa thì khựng lại.

Dương Mộc gật đầu:

– Xem ra ngươi cũng không ngốc. Đúng vậy, Thương Quốc ta có thể phối hợp với ngươi, thậm chí còn có thể giúp ngươi đoạt được Hoàng vị. Chỉ cần sau khi đăng cơ, ngươi cắt nhường phong ấp của ngươi cho Thương Quốc ta. Thế nào?

– ————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.