Đọc truyện BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ – Chương 28: Trạch Vương Gãy Tay
Quay lại Hoàng cung, việc đầu tiên Dương Mộc làm chính là đi thẳng đến Dục Linh Cung. Nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy cái bóng của Hoàng Hậu đâu, chỉ có mười mấy cung nữ và thái giám quỳ đón phía xa.
Đúng lúc này, một cung nữ từ trong tẩm cung đi ra. Dương Mộc nhận ra nàng, tên là Lục Nhi, thị nữ thiếp thân của Hoàng Hậu, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, là một mỹ nhân bại hoại trong veo như nước.
– Nô tỳ cung nghênh Bệ Hạ! Hoàng Hậu nương nương đang tắm rửa thay quần áo, xin người chờ một chút.
Lục Nhi tiến lên đón, quỳ xuống đất dịu dàng lễ bái.
– Tắm rửa thay quần áo sao? Vậy… có cần trẫm hỗ trợ không?
Dương Mộc tò mò hỏi.
– Chuyện này….
Lục Nhi do dự, sau đó cắn răng đáp:
– Hoàng Hậu nương nương sẽ tức giận.
Tức giận?
Ngươi sợ Hoàng Hậu nương nương tức giận chứ không sợ ta tức giận sao?
Dương Mộc hơi thất vọng. Xem ra cung nữ của Dục Linh Cung nên đổi hết rồi, hầu hạ Hoàng Hậu được mấy ngày đã quên luôn cả chủ nhân Hoàng cung này là ai. Nhìn qua có vẻ đang muốn một đường đi vào hắc ám theo cái ngõ cụt Hoàng Hậu này đây.
Nhất định phải bóp nát nguy cơ từ trong trứng nước!
– Khục… Nơi này không có việc của ngươi. Ngươi ra ngoài đi!
Dương Mộc đảo mắt một vòng, phất phất tay ra hiệu cho Lục Nhi ra ngoài, sau đó cất bước vào trong tẩm cung.
Đột nhiên, hắn thấy Lục Nhi lượn một vòng rồi ngăn ở trước mặt mình, động tác rất nhanh, ra tay không chút lưu tình!
Dương Mộc lảo đảo lui lại hai bước, hơi kinh ngạc nhìn nữ tử như một cơn gió trước mặt. Tiểu cung nữ này ăn gan hùm mật gấu hay sao?
Hoặc là, không biết trượng hình là cái gì?
Nhưng vừa rồi… tại sao lực lớn như vậy? Mà lại còn rất vừa vặn.
Võ công?
– Bệ… Bệ Hạ… nô tỳ không cố ý. Nô tỳ biết sai!
Lục Nhi rất bối rối, vội vàng quỳ xuống dập đầu, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến trắng bệch, nước mắt đảo quanh.
– Ra ngoài đi, đừng có cản đường của trẫm!
Dương Mộc nhàn nhạt ra lệnh. Hắn tự nhận là mình còn không quý giá đến như vậy, không muốn so đo với một tiểu cung nữ.
Nhưng sau một lúc, hắn phát hiện Lục Nhi vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích.
– Hoàng Hậu nương nương nói. Trong cung này, nô tỳ chỉ nghe lời một mình người. Nô tỳ… không dám không nghe.
Lục Nhi hơi khiếp đảm, nhưng ánh mắt rất kiên định.
Nghe lời một mình nàng?
Dương Mộc kinh ngạc. Đây là đào chân tường một cách quang minh chính đại! Phản rồi!
– Ta hỏi ngươi, có phải nàng đã dạy võ công cho ngươi hay không?
Dương Mộc nghiêm mặt hỏi.
– Võ công?
Lục Nhi ngơ ngác.
– Chính là công phu quyền cước. Vừa rồi ngươi đẩy trẫm như vây là nàng dạy phải không?
Lục Nhi bừng tỉnh, sau đó nặng nề gật đầu:
– Hoàng Hậu nương nương nói, vạn nhất có kẻ xấu thì nô tỳ dùng để phòng thân.
Sắc mặt Dương Mộc cực kỳ khó coi. Cái gì mà kẻ xấu? Cái gì mà phòng thân? Không phải là đang nói mình sao? Xem ra, khẳng định không chiếm được chút tiện nghi rồi, vẫn phải an phận một chút, thành thành thật thật kể chuyện cho tốt.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ trong tẩm cung. Hoàng Hậu mặc trang phục tắm rửa, bước ra từ sau tấm bình phong.
Lúc này nàng, mắt phượng lười biếng, da trắng nõn nà, mái tóc đen buông rối sau lưng ướt sũng lấp lánh ánh nước, đeo hai chùm bông tai nhỏ, trên cái cổ thon dài như ngọc có mặt dây chuyền nhỏ óng ánh, bên hông đeo đai lưng bằng lụa màu hồng phấn mỏng như khói, dường như chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ hiện hết xuân quang. Theo bước đi của nàng, có tiếng leng keng leng keng vang lên, dường như có phụ kiện loại hình linh đang trên người.
Khí chất của nàng cao khiết xuất trần, ngọc dung trong trẻo không chút phấn son, trắng sáng như tuyết. Mũi ngọc tinh xảo, môi đào hồng nhuận tựa như do trời cao quỷ phủ thần công tạo thành, đẹp đến mức khiến cho người ta phải nín thở.
Thanh thủy xuất phù dung, bức hoa điêu do thiên nhiên tạc thành.
Dương Mộc hơi thất thần. Hoàng Hậu vẫn luôn trang điểm, thế nhưng mỗi lần gặp lại làm thay đổi quan điểm về thẩm mỹ cực hạn của mình. Lần đầu gặp nàng, là trong trang phục tân nương đẹp đến mức tận cùng. Lần thứ hai gặp, là một tiên tử thanh lịch nhã nhặn. Lần này lại là một vẻ kiều nộn hồng nhuận.
Mang tới một sự dụ hoặc đặc biệt.
– Kẻ xấu xa!
Hoàng Hậu hơi cáu, rất xấu hổ khi thấy Dương Mộc thất thần như vậy.
– Ha ha, đẹp, quá đẹp! Vì thế chăm chú nhìn thêm một chút.
Dương Mộc ngượng ngùng cười nói:
– Nàng chuẩn bị đi ngủ sớm vậy sao? Không nghe kể chuyện?
Hoàng Hậu lườm hắn:
– Vừa mới từ Ý Nhân Cung thỉnh an mẫu hậu trở về, gặp vài chuyện buồn nôn nên tắm sớm một chút.
Mẫu hậu? Thỉnh an?
Dương Mộc gần như nghi ngờ là mình nghe nhầm rồi, đổi giọng cũng quá nhanh đi! Chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông, muốn làm một Hoàng Hậu hiền lương biết giữ khuôn phép?
Đúng rồi… Chuyện buồn nôn gì nhỉ? Chẳng lẽ mẹ chồng nàng dâu tranh chấp?
Nói bóng nói gió một hồi, rốt cuộc Dương Mộc đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Thì ra chạng vạng tối hôm nay, Thái Hậu dựa theo dặn dò của Dương Mộc thiết yến khoản đãi Trạch Vương và Nghi Vương ở Ý Nhân Cung, ly gián quan hệ của hai người này và Bàn Vương.
Trùng hợp là Hoàng Hậu cũng thực hiện ước định đi thỉnh an Thái Hậu, không thể tránh khỏi gặp hai người kia.
Trạch Vương và Nghi Vương kinh động như gặp thiên nhân, ngây người ra nhìn. Nhất là Trạch Vương, vốn là một kẻ hoang dâm háo sắc, đột nhiên bưng chén lên muốn mời rượu Hoàng Hậu, ngôn từ lỗ mãng, không biết là vô tình hay cố ý mà đổ hết rượu lên người Hoàng Hậu.
Thế là, cánh tay của Trạch Vương rắc một tiếng liền gãy.
Gãy…
Gãy hay!
Dương Mộc bừng bừng lửa giận. Trạch Vương này sắc đảm bao thiên rồi, dám khinh bạc cả Hoàng Hậu, dù có không để ý tới thân phận của hai bên cũng phải bận tâm đến ảnh hưởng chính trị chứ?
Chuyện này, nhất định phải xử lý nghiêm túc!
Đồng thời, hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi mình không vào được bên trong. Nếu không, không chỉ là gãy tay đâu, chắc sẽ phải mù thêm hai con mắt, có lẽ còn gãy thêm một cái chân. Hoặc có lẽ… có lẽ sẽ chết thêm một lần nữa.
– Đúng rồi, có thể xin nàng giúp ta một việc được không?
Dương Mộc không dám dừng lại ở chủ đề kinh dị này lâu, mà nghĩ đến vấn đề đồng phục mình nghĩ ra hôm nay lúc tuần doanh.
– Tại sao ta phải giúp ngươi?
Hoàng Hậu thản nhiên nói.
Dương Mộc sững sờ:
– Không phải hôm qua đã nói rồi sao. Chúng ta là bằng hữu, giữa bằng hữu không nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao?
– Bằng hữu….
Hoàng Hẫu khẽ lẩm bẩm, có vẻ hơi thẹn thùng, rồi nói:
– Được, ngươi nói đi!
Dương Mộc cười thầm, nói Hoàng Hậu là một đứa trẻ không có tuổi thơ không sai tí nào. Một cái danh bằng hữu đã có thể dao động được nàng rồi, quả thực là quá dễ lừa. Dụ dỗ trẻ em để lừa bán ở ngoài đường cũng phải mất một cái kẹo, đến lượt Hoàng Hậu thì ngay cả kẹo cũng không cần.
Hắn lệnh cho tiểu thái giám tìm mấy viên than củi từ trong phòng bếp, lại tìm được thiết kế và hình thức quân trang từ trong Đồ Thư Quán, sau đó vẽ lên ván gỗ.
– Đây là quần áo sao?
Hoàng Hậu kinh dị. Hình vẽ bộ quần áo trên ván gỗ quá đặc biệt, dường như nó được thiết kế để tiết kiệm vải.
– Nàng có biết nữ công không?
Dương Mộc hỏi.
– Biết một chút. Trước kia quần áo của sư phụ đều là ta may, nhưng rất thô ráp.
Hoàng Hậu đáp, ánh mắt hơi trầm xuống. Đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gì đó, sau đó hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi định nhờ ta làm quần áo sao?
– Thông minh!
Dương Mộc không hề keo kiệt lời khen.
– Nàng phỏng theo hình vẽ này làm ra một bộ, sau đó đưa tới Châm Công Cục. Tổng cộng cần bốn trăm bộ, có vấn đề gì không?
– Được, không có vấn đề gì.
Hoàng Hậu nhìn một chút rồi đồng ý, sau đó liền ném cho Lục Nhi bên cạnh.
– ————————–