BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ

Chương 20: Bãi Giá Dục Linh Cung


Đọc truyện BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ – Chương 20: Bãi Giá Dục Linh Cung

Lại nói Dương Mộc tới thế giới này đã được sáu bảy ngày, ngoài lần trước chống cự đại quân Trịnh Quốc xâm lược thì chưa từng tiếp xúc với binh lính lần nào nữa. Cho nên hiện tại hắn cũng chỉ biết hai vị Tướng quân Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành, ngay cả chuyện cải cách chế độ chức quan lần này cũng không dính đến người trong quân đội.

Hắn biết rõ, cứ thế mãi nhất định sẽ khiến cho một vài tướng lĩnh trong quân sinh ra khúc mắc trong lòng, thậm chí có thể chôn xuống tai họa ngầm.

Cho nên, hôm nay Dương Mộc đặc biệt giữ hai vị tướng quân lại, chính vì muốn bàn chút chuyện của quân đội. Hiểu được quân đội Thương Quốc vận hành thế nào, rồi căn cứ vào tình huống thực tế, phổ biến chế độ công huân tước, đồng thời trừ tận gốc tệ nạn kéo dài lâu ngày.

– Vào thời Tiên Đế, để tránh các thế gia môn phiệt phát triển lớn mạnh, tướng lĩnh trong quân đều không phải là người trong sáu đại môn phiệt. Như lão thần, phần lớn đều xuất thân từ cận vệ bên cạnh Tiên Đế, hoặc là cô nhi được Hoàng thất thu dưỡng từ nhỏ.

Vệ Trung Toàn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

– Ồ? Tổng cộng có mấy vị?

Dương Mộc hỏi.

Vệ Trung Toàn đáp:

– Ngoài lão thần và Tư Mã Hoành còn có hai vị Tướng quân Chu Hi và Hàn Đồng, mỗi người lĩnh hai ngàn sĩ tốt, phân biệt trú đóng ở Nam Sơn và Đào Viên. Vào mấy hôm trước, nghe nói đại quân Trịnh Quốc xâm lược nên đã xuất quân lên bắc trợ giúp, nhưng mới hành quân được nửa đường thì chiến sự đã dừng. Lão thần lại cho bọn họ hạ trại nghỉ tạm ở ngoài Hoàng thành, mấy ngày nữa sẽ đến tiếp nhận hai thành phương bắc.

Dương Mộc khẽ gật đầu. Trước kia Hoàng thành nằm ở cực bắc sát biên giới Trịnh Quốc, cho nên phần lớn binh lực cả nước đều trú đóng ở ngoại ô Hoàng thành. Nhưng hiện giờ đã thu hồi được hai thành phương bắc, chắc chắn đại quân phải điều chỉnh rất nhiều.


Nhưng nghĩ một lát, hắn lại cảm thấy không đúng.

– Trẫm nghe nói Thương Quốc ta có ba vạn đại quân, nhưng căn cứ theo tình hình thực tế thì cộng cả sáu ngàn sĩ tốt đóng ngoài Hoàng thành mới được có một vạn. Thế là sao?

Vệ Trung Toàn cười đáp:

– Ba vạn đại quân thì không sai, nhưng nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một lúc. Thương Quốc ta nhỏ hẹp suy yếu, dùng sáu mươi vạn dân nghèo nuôi ba vạn đại quân thực sự không nuôi nổi, cho nên trong số ba vạn đại quân này chỉ có một vạn quân chính quy ở trong doanh địa, còn lại hai vạn đều là nông dân binh.

– Nông dân binh?

– Nông dân binh thực ra là chọn lựa thanh niên trai tráng trong số các nông phu, thường ngày thì cày ruộng trồng trọt, không khác gì dân chúng bình thường. Nhưng hàng năm, vào lúc nông nhàn sẽ tổ chức huấn luyện nửa tháng. Một khi xảy ra chiến sự sẽ được chiêu mộ ngay lập tức, chia vào trong quân đội chính quy. Nhưng thật ra giống như lưu manh cầm binh khí đánh nhau vậy, cũng không thể coi là binh lính thực sự.

Dương Mộc gật gật đầu, điều này khiến cho hắn tràn đầy cảm xúc. Lần trước hai vạn đại quân địch đến dưới thành có đến hơn phân nửa là loại này, một đám ô hợp, chia năm xẻ bảy, nếu không sẽ không dễ dàng chiến bại đầu hàng như vậy.

Từ xưa đến nay nông dân binh có một đặc điểm, khi chiếm ưu thế sẽ nhất cổ tác khí xông lên, nhìn thì rất đáng sợ, nhưng một khi bị ngăn lại cũng rất dễ rơi vào cảnh binh bại như núi đổ, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả quân chủ lực. Trong lịch sử, cuộc khởi nghĩa Lý Tự Thành thời Minh Mạc đã chứng minh rất rõ điều này.

Đáng nhắc tới là trong mỗi toà thành phong ấp của Tam Vương đều có chừng một ngàn binh lực, trực tiếp do Tam Vương thống lĩnh, bao gồm cả quân chính quy và nông dân binh. Về sức chiến đấu thực tế, đã nhiều năm rồi không đánh trận, không ai nói được gì, nhưng Tam Vương kia chắc hẳn không thoát khỏi thói xấu bóc lột và keo kiệt của quý tộc, đoán chừng cũng không cao đến đâu.

Sau một hồi hỏi han, Dương Mộc cũng hiểu được đôi chút. Thực ra các nước chư hầu cũng tương tự nhau, đều là quân chính quy trộn lẫn cả nông dân binh, chỉ khác nhau về tỷ lệ thôi.


Ví dụ như ở Thương Quốc. Biên chế quân đội lấy số để xác định, chia làm Thập Phu Trưởng, Thập Trưởng, Bách Phu Trưởng, Thiên Nhân Tướng, Tam Thiên Nhân Tướng, Đại Tướng Quân.

Đáng chú ý là con số trong chức danh không thể hiện chính xác quân số dưới trướng các vị quan quân này, mà nó chỉ số người tối đa người đó được thống lĩnh. Một Thập Phu Trưởng tầng chót nhất dù chỉ có năm sĩ tốt dưới tay cũng có thể xưng là Thập Phu Trưởng.

Mà một Thập Trưởng quản ba Thập Phu Trưởng.

Cứ thế mà suy ra, Tam Thiên Nhân Tướng cũng chưa chắc có đủ ba ngàn sĩ tốt dưới trướng, mà đây chỉ là trạng thái khi đầy biên, nhiều nhất sẽ huy động được bao nhiêu người.

Rất rõ ràng, trước mắt quân đội Thương Quốc đang thiếu quân số trầm trọng. Tư Mã Hoành, Chu Hi, Hàn Đồng, ba vị Tam Thiên Nhân Tướng đều chỉ có hai ngàn người. Vệ Trung Toàn đường đường là một Đại Tướng Quân, thủ hạ dưới tay cũng chỉ có ba ngàn binh mã lệ thuộc trực tiếp, nhảy qua bậc Tam Thiên Nhân Tướng mà thành chỉ huy vượt cấp.

– Hôm qua đã hạ chính lệnh, không biết các sĩ tốt có phản ứng thế nào với chế độ công huân tước?

Dương Mộc hơi sầu lo, đây là chuyện hắn băn khoăn nhất.

Vệ Trung Toàn cười nói:

– Đã vậy sao Bệ Hạ không ngự giá đích thân tới quân doanh tuần sát một phen? Vừa thăm hỏi được sĩ tốt, lại có thể chứng minh chính lệnh không phải hư, chẳng lẽ không phải tốt nhất sao?

– Ồ?


Hai mắt Dương Mộc sáng lên.

– Ôi, dễ chịu… bên trái, sang trái tí nữa…

Sau bữa trưa, Dương Mộc ngã thẳng người lên long sàng, Cơ Linh Nhi ngồi quỳ bên cạnh giường, ngón tay nhỏ nhắn lướt lên lướt xuống, dịu dàng nắn vai đấm lưng cho hắn.

Mấy ngày nay gần như hôm nào hắn cũng rời giường khi trời vừa sáng, không chỉ đấu trí đấu dũng với đám đại thần, đêm xuống còn phải dành thời gian đi dạo Đồ Thư Quán, bù lại tri thức cổ đại. Thực sự là bận rộn đến mức không chịu nổi, chẳng có thời gian hưởng thụ cuộc sống kiêu dâm xa xỉ của Đế Vương mà lâu nay vẫn ao ước.

Cho nên hắn quyết định xế chiều hôm nay sẽ nghỉ ngơi một chút, đồng thời sử dụng quyền lợi của mình: Để cho Cơ Linh Nhi chuẩn bị một món ăn trị giá một trăm đồng tiền.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn không chịu nổi việc cứ phải ngồi yên, luôn cảm thấy khuôn mặt nghiêm túc của đám thị nữ thái giám phục vụ bên cạnh rất không thú vị. Đảo mắt một cái, quay sang kể chuyện cho Cơ Linh Nhi xinh đẹp đáng yêu.

– Ngày xưa, có một người tên Vi Tiểu Bảo, là một đứa nhỏ trong thanh lâu, nhận đủ loại khinh thường, ngay cả các muội tử bán nghệ không bán thân trong thanh lâu cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái… Mà lúc này, cả thanh lâu đang phải đối mặt với một nguy cơ lớn, hoa khôi đầu bảng Lý Sư Sư cô nương diễm danh lan xa bị bức bách phải làm tiểu thiếp cho một người mà nàng không thích.

– Người này là con ông cháu cha… À, tức là một kẻ rất có tiền, có thế lực, bình thường hết ăn lại nằm, không học hành không nghề ngỗng. Ăn uống, cá cược, chơi gái, ngũ độc đều đủ, đầu mọc mụn to chân thối còn bị trĩ, trên mặt còn bị mụn mọc chi chít như nhang muỗi… Ồ, ngươi nhìn trẫm làm gì? Trẫm không có bị mấy thứ đó, càng không trắng trợn cướp đoạt…

Được rồi được rồi, không nói nữa, nhắc đến Hoàng Hậu là lại bực mình. Với vị cọp cái này, Dương Mộc cảm thấy đó sẽ là chỗ bẩn cả đời mình không tẩy đi được.

Cơ Linh Nhi hé miệng cười duyên. Sau mấy ngày ở chung, nàng đã quen với tính cách của Dương Mộc, không còn sợ hãi nữa. Chỉ là dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vừa bóp vai hắn vừa kể:


– Hôm nay nô tỳ có nghe tiểu thái giám ở Ý Nhân Cung nói chuyện, sáng nay Thái Hậu nương nương lại nổi giận.

– Ồ? Có chuyện như vậy sao? Ai khiến Thái Hậu nương nương nổi giận, trẫm đi chém kẻ đó!

– Hoàng Hậu nương nương.

– Khụ khụ khụ… nàng sao? Khẳng định là có hiểu lầm!

– Theo như lễ chế, mỗi buổi sáng sớm Hoàng Hậu nương nương sẽ phải thỉnh an Thái Hậu, nhưng suốt mấy ngày nay Hoàng Hậu nương nương không rời khỏi Dục Linh Cung… Không hiểu sao, hôm nay Thái Hậu phái Thập Nhị Giám tra xét một chút, mới biết Bệ Hạ còn chưa nghỉ đêm tại Dục Linh Cung lần nào. Cho nên…

Dương Mộc giật mình, cẩn thận suy nghĩ một lát mới hỏi:

– Thái Hậu… sẽ không tới Dục Linh Cung hưng sư vấn tội chứ?

Cơ Linh Nhi gật đầu.

Dương Mộc thầm kêu hỏng rồi. Nghĩ tới khuôn mặt lạnh chết người không đền mạng kia của Hoàng Hậu, Thái Hậu không tức chết mới lạ!

Ôi trời, nếu như xung đột! Dương Mộc cảm giác tim mình đập nhanh hơn, bóng ma tâm lý lại phủ xuống.

– Nhanh! Nhanh! Bãi giá Dục Linh Cung!

– ————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.