BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ

Chương 18: Hai Quả Đào Giết Ba Dũng Sĩ


Đọc truyện BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ – Chương 18: Hai Quả Đào Giết Ba Dũng Sĩ

Phải biết rằng bọn họ chỉ mạnh khi Dương Mộc hoa mắt ù tai.

Nhưng bây giờ, đối thủ này không chỉ có Thần Tiên Tương trợ, mà đầu óc còn khôn khéo hơn so với tiên đế, làm sao tranh đây?

Lúc này, lấy Bàn Vương dẫn đầu, ba người đều đồng thời quỳ xuống đất, liên tục xưng tội, thỉnh cầu khoan dung.

Vòng đầu tiên, Dương Mộc toàn thắng.

Nhưng rất nhanh sau đó, ba vị Vương gia liền lộ ra ý định. Quanh co lòng vòng một hồi nào là phong ấp của mình cũ nát như thế này, nào là thuế má năm nay ít như thế nào. Sau khi nộp lên triều đình, dân chúng sẽ cực khổ ra sao…

Tóm lại chính là một chữ – Nghèo.

Cuối cùng, ba người còn uyển chuyển bày tỏ hi vọng triều đình có thể tiếp tế một chút, tạm ứng khẩn cấp hai mươi mấy vạn lạng bạc. Nếu như bạc không đủ, có thể đem một số địa bàn tiếp giáp với hai tòa thành trì đã được trả lại, gom vào cho ba cái phong ấp của bọn họ.

Mọi thứ nói ra nghe rất bình thường, đây giống như việc mà triều đình nên làm.

Dương Mộc cười lạnh trong lòng. Dựa theo quy tắc trưng thu thuế của Thương Quốc, dù là phong ấp hay là thành trì trực thuộc, tiêu chuẩn trưng thu thuế đều giống nhau. Thuế má trong phong ấp trưng thu được, chỉ cần nộp một nửa vào quốc khố, còn lại đều quy cho Vương phủ, do mấy vị Vương gia tự mình thuyên chuyển và tiêu xài.

Mà mấy năm này, không thiên tai không chiến loạn, các phong ấp làm sao sẽ không có tiền chứ?

Dương Mộc đương nhiên sẽ không đồng ý. Hiện nay bên trong quốc khố còn dư không tới năm mươi vạn lượng bạc, nghe thì rất nhiều, thế nhưng sau khi thi hành chính lệnh mới thì sẽ có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền. Hắn còn hi vọng có thêm ba mươi vạn lượng bạc để bổ cứu, ba cái Vương gia này còn muốn lấy chút bạc đó, chính là muốn cắt thịt trong lòng hắn.

Mắt thấy Dương Mộc không đáp ứng, Trạch Vương có chút nóng nảy, nổi nóng nói:

– Bệ hạ, ngài phải làm rõ ràng, thắng lợi này là của mọi người, triều đình cũng không thể một mình độc chiếm.

– Thành quả thắng lợi?


Dương Mộc nở nụ cười, ánh mắt như điện, lạnh lùng nhìn hắn:

– Ngươi không nói trẫm cũng quên mất. Lúc quân Trịnh vây thành, ngươi ở đâu? Lúc hái quả ngươi lại chạy đến muốn chia phần? Chỉ sợ lúc đó còn đang ôm mỹ cơ, ở trong Vương phủ uống rượu mua vui, chờ xem chuyện cười của trẫm đi.

– Thần… thần không biết. Lúc đó cũng không có tin tức, đến lúc chiếu lệnh tới thì Hoàng Thành đã được giải vây, còn bắt giữ cả kẻ địch. Lúc này thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Trạch Vương biện giải, nhưng nghe thế nào cũng thấy có điểm chột dạ trong đó.

Nghi Vương ở một bên đứng ra giải vây:

– Bệ hạ, nếu quốc khố thật sự không còn bạc, có thể đưa một bộ phận bên trong hai tòa thành kia giao cho chúng ta quản lý. Không chỉ có thể giải quyết hoàn cảnh khốn khó, còn có thể vì bệ hạ phân ưu.

Bàn Vương ở một bên gật đầu, ánh mắt lóe lên.

– Như vậy sao?

Dương Mộc gõ lên long ỷ, trong lòng đã vui đến nở hoa, thế nhưng trên mặt vẫn giả vờ trầm ngâm. Sau đó nhìn qua trọng thần lục bộ đang đứng xung quanh rồi nói:

– Đề nghị này của mấy vị Vương gia, các khanh thấy thế nào?

Thấy thế nào?

Đương nhiên là không được rồi.

Chúng quan đều hò hét ở trong lòng. Nếu không phải mấy vị Vương gia đang còn ở đây, sợ là đã sớm mắng chửi.


Muốn chia sẻ hai thành ở phương Bắc, đây không phải là muốn đoạt đồ ăn trước miệng hổ sao?

Phải biết, thời điểm lần đầu lên triều, Dương Mộc bởi vì việc phổ biến chính lệnh đã thỏa hiệp với mấy đại gia tộc bọn họ, hứa hẹn sẽ chia các sản nghiệp vốn thuộc về quân Trịnh cho bọn họ. Đây vốn là một cái bánh ngọt cực lớn, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng dao nĩa. Lúc này lại bị ba vị Vương gia chặn ngang một đòn, muốn độc chiếm toàn bộ cái bánh này.

Loại hành vi phá hoại quy tắc này, ai có thể khoan nhượng? Ai có thể không giận?

– Bẩm bệ hạ, lão thần cảm thấy mấy vị Vương gia có lẽ bị váng đầu, nói ra mấy lời này, thực sự làm nhục mặt mũi hoàng thất.

Hữu tướng Phạm Hoành Tể đứng dậy, âm dương quái khí biểu đạt sự bất mãn của chính mình. Hoàng Đế cũng đã muốn vả mặt, làm thần tử phải đuổi kịp tiết tấu của người mới là chính đạo.

– Triều đình làm sao cai quản thành trì, không cần mấy vị Vương gia bận tâm. Mấy vị vẫn nên nghĩ làm sao thu thuế để nâng cao phong ấp, đỡ phải chạy tới đây khóc than, làm trò cười cho mọi người.

Hộ bộ Thượng thư Trương Thao giọng điệu lạnh lẽo, trào phúng nói.

– Trương đại nhân nói đúng, bên trong hai tòa thành trì đó có sản nghiệp của các đại gia tộc, mấy vị Vương gia vẫn nên tĩnh tâm một chút. Vạn nhất ngày nào đó quân Trịnh lại xâm chiếm, cũng không nên giống như lần trước, tựa như rùa rụt cổ ở trong phong ấp, hại nước hại dân.

Thượng Thư Lại bộ Thượng Quan Minh Văn cũng đứng dậy, trong giọng nói tràn ngập xem thường và trào phúng.

– Đúng thế! Ba vị Vương gia không nên có lòng tham không đáy.

Mấy trọng thần còn lại đều dồn dập đứng ra chỉ trích.

Ba Vương gia trợn mắt há hốc mồm, làm sao cũng không nghĩ tới, thành trì còn chưa lấy được mà đã sớm bị phân chia. Chính mình vừa mới biểu lộ ra một chút ý tứ muốn chiếm giữ, đã thành kẻ thù chung của các đại thần, giống như phạm vào cái tội ác tày trời gì đó, bị trào phúng đến thương tích đầy mình.


Trong lúc nhất thời, ba vị vương gia á khẩu không trả lời được. Nghi Vương tuổi còn nhỏ, chưa khi nào bị sỉ nhục như vậy, nhất thời mặt đỏ bừng lên, thế nhưng thực sự không tìm được lý do nào để phản bác.

Hình dung như thế nào đây? Bảo bảo oan ức, thế nhưng bảo bảo lại không nói nên lời…

Dương Mộc ngồi ở Long ỷ trên cao, uống một hớp trà sâm. Nhìn ba cái Vương gia trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích, trong lòng sớm đã vui đến nở hoa. Cuối cùng cũng đưa ngụm ác khí giấu ở trong lòng phóng thích ra ngoài.

Nhưng vẻn vẹn buồn nôn bọn họ còn chưa đủ. Nếu muốn chiếm ưu thế trong chính trị, còn phải xuống thêm một liều thuốc mãnh.

Lúc này, hắn lại nói:

– Thời gian Tiên đế trị vì, quốc gia yên ổn, vì thế mới chấp thuận để ba vị Vương gia lãnh binh trú đóng một phương, nắm giữ hoàn toàn quyền tự chủ ở trong phong ấp của mình. Thế nhưng bây giờ Trịnh Quốc thế lớn, nhìn chằm chằm đối với Thương Quốc ta. Chỉ có cách thi hành biến pháp ở trong phạm vi toàn quốc, mưu đồ cường quốc. Mấy vị Vương gia thấy thế nào?

Lại hỏi thấy thế nào?

Ba vị vương gia lần này lại rất thận trọng. Đây là một khi bị rắn cắn, khắp nơi đều cẩn thận, tương tự như việc hố người cũng không thể tiếp tục hố lần thứ hai. Sau khi suy nghĩ cẩn thận liền đứng ra.

Đối với các quý tộc thì bất luận kết quả của biến pháp là tốt hay xấu, thì tổn hại đều vô cùng lớn. Đặc biệt là việc ba vị Vương gia cắt cứ một phương, có thể nói là đã uy hiếp đến địa vị của bọn họ. Chỉ có duy trì hiện trạng không thay đổi, là cách tốt nhất để đảm bảo lợi ích.

Thế nhưng trước mắt, Hoàng Đế bệ hạ vừa mới phổ biến chính lệnh, ba người bọn hắn lại không có triều thần chống đỡ. Coi như bây giờ có suy nghĩ khác, thì phải làm thế nào đây?

Nghi Vương tự coi mình là có chút đầu óc, nghĩ tới nghĩ lui rồi cắn răng nói:

– Bệ hạ nếu muốn kiên trì biến pháp, tạm thời thi hành trong nước cũng không sao, thần cũng không có dị nghị gì.

– Tốt! Có được lời này của Nghi Vương, trẫm rất an tâm.

Dương Mộc vui vẻ, vỗ bàn đứng dậy:

– Đã như vậy, ba cái phong ấp kia cũng chấp hành theo đi. Trẫm lập tức hạ lệnh cho Lại bộ sàng lọc ra tất cả quan lại phụ trách thi hành, vào ở trong phong ấp của ba vị.

– Không thể! Bệ hạ không thể.


Bàn Vương và Trạch Vương giật mình. Phái quan lại đến bên trong phong ấp để thi hành biến pháp, đây chính là muốn đoạt quyền đó! Hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với việc đồng ý biến pháp.

– Làm sao? Chẳng lẽ những lời vừa nói của Nghi Vương đều là giả.

Dương Mộc giả vờ kinh ngạc.

Bàn Vương ngưng lại, hung hăng trừng Nghi Vương một chút, sau đó nói:

– Điều Nghi Vương nói, thần không dám gật bừa. Quý tộc mới là căn cơ của một quốc gia, biến pháp còn tồn tại rất nhiều lỗ hổng, không chỉ nhược hóa thống trị, còn đào rỗng quốc khố. Nhất định nó sẽ dao động nền tảng đất nước, làm tan rã quyền uy của hoàng tộc ta. Vì thế, biến pháp cần phải huỷ bỏ, lần nữa khôi phục chế độ cũ.

Lời này vừa nói ra, các quan viên lục bộ xung quanh đều dồn dập gật đầu. Trước đây mọi người thỏa hiệp chỉ là hành động bất đắc dĩ, cũng không phải mọi người đều ủng hộ biến pháp. Hiện tại thịt đã ăn được trong miệng, một số tâm tư khác cũng bắt đầu ngoi lên, tất cả đều mong biến pháp sẽ thất bại.

Nhìn thấy xung quanh có người phụ họa, Bàn Vương khá đắc ý. Trong lòng cũng đang tính toán, biến pháp lần này xem như là một bước ngoặt, có thể nhờ vào đó lôi kéo thế lực trong triều, hợp lại phỏng chừng sẽ có khả năng lật đổ tiểu Hoàng đế.

Dương Mộc sớm biết sẽ như vậy. Cái đề nghị kia là do hắn cố ý, đây chỉ là bước đầu của kế sách thôi.

Vì thế, hắn cười nói:

– Bàn Vương nói rất có lý, chuyện biến pháp sẽ phải chịu rất nhiều thử thách, có điều cũng không thể thay đổi xoành xoạch như vậy được. Trẫm cũng lo lắng phong ấp của ba vị không có cách nào lập tức thích ứng, vì thế quyết định trước tiên sẽ thử nghiệm ở một trong ba tòa phong ấp. Nếu như vô dụng, hai toà phong ấp còn lại sẽ không phải thi hành nữa, các ngươi thấy thế nào?

Thí điểm phổ biến? Ba tuyển một?

Sắc mặt ba vị Vương gia nhất thời khó coi như ăn phải cứt, cuối cùng cũng đã rõ mục đích của Dương Mộc. Cái gì mà lập tức phái quan lại đi phổ biến toàn diện, căn bản chính là giả, mục đích thực sự chính là kế sách ba tuyển một này.

Nhìn từ bên ngoài, phương pháp này tựa hồ rất hợp lý, cũng rất khả thi.

Nhưng vấn đề là, phong ấp của ai sẽ bị đẩy ra hy sinh?

– ————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.