Đọc truyện BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ – Chương 15: Phổ Biến Chính Lệnh
Ngày đó, đạo chính lệnh thứ nhất được thi hành, toàn bộ triều đình nghênh đón một sự thay đổi lớn. Có một đám lão thần và Vệ Trung Toàn ủng hộ, lôi lệ phong hành, nhanh chóng định ra danh sách.
Bởi vì chỉ điều chỉnh các quan chức ở giai cấp thống trị nên số người liên quan đến cũng không nhiều. Vì lẽ đó nên vẻn vẹn có ba ngày, toàn bộ triều đình đã triệt để thay hình đổi dạng. Do đó lần thứ hai Dương Mộc vào triều càng thêm thuận buồm xuôi gió, không cần phải lo lắng không gọi đúng tên mấy cái chức quan và chức trách của nó, đỡ phải lúng túng.
Cùng lúc đó, hai tòa thành trì khác cũng đã bắt đầu đổi mới, theo như tin tức báo về, tất cả đều rất thuận lợi.
Còn lại, trên căn bản chính là hoạt động của lục bộ. Xét tình huống bây giờ của Thương Quốc thì khoảng chừng mười ngày nửa tháng nữa các quan viên đều có thể thích ứng với chế độ mới. Từ nay về sau, toàn bộ Thương quốc cứ theo phương thức này mà hoạt động.
Sau khi tất cả ổn định, ba chính lệnh lớn rốt cục cũng bắt đầu tiến vào nhật trình.
Lâm triều, Dương Mộc và Hữu Tướng đưa bản gốc của chính lệnh ra để cho quần thần cùng thảo luận. Cuối cùng quyết định, trước tiên nên thi hành chính lệnh cơ sở nhất – Chế độ công huân tước.
Cả quốc gia chia làm sáu giai cấp, phân biệt là vương, công, hầu, bá, bình dân và tiện nô. Trong đó bốn giai cấp trước là quý tộc, hai giai cấp sau là dân chúng và tiện dân nô lệ. Bên trong mỗi một giai cấp lại phân chia thành năm sao, gộp lại vừa vặn là 30 cấp.
Phân chia như vậy là vì hiện nay, các nhân vật quan trọng của môn phiệt đại tộc đều có tước vị trong người. Bảo lưu công, hầu, bá, kỳ thật là giữ nguyên tước vị cho các quý tộc, cũng là để trấn an bộ phận này.
Đồng thời, giai cấp bình dân có thể áp dụng chế độ tính điểm, thông qua các công trạng lớn nhỏ khác nhau thì sẽ nhận được từng số điểm khác nhau.
Ví dụ như, thu được hai trăm điểm là có thể thăng cấp thành bình dân hai sao; bốn trăm điểm, là có thể thăng cấp thành bình dân ba sao; sáu trăm điểm, bình dân bốn sao; tám trăm điểm, bình dân năm sao; một ngàn điểm là có thể được phong tử tước, bước chân vào hàng ngũ quý tộc.
Còn ở trong chế độ công huân tước thì chém đầu một binh lính bình thường là có thể thu được một trăm điểm, chém được người có thân phận càng cao thì điểm sẽ càng nhiều. Nếu như ở trên chiến trường giết được viên tướng thống lĩnh một ngàn người là có thể trực tiếp thu được bốn trăm điểm.
Mỗi lần thăng cấp đều sẽ được thưởng tiền bạc và nô lệ tương ứng, còn có được quyền sử dụng ruộng đất và miễn giảm thuế. Thậm chí còn được ưu tiên về mặt pháp luật và chính trị, giết người không đền mạng, phong quan cũng không phải là vấn đề.
So với chế độ huân tước đơn giản lúc trước, phân chia thành 30 cấp như vậy rõ ràng có sức sống hơn. Đây là kết quả mà Dương Mộc tham khảo từ biến pháp Thương Ưởng. Lấy ví dụ như trong game, nhất định phải có cấp bậc rõ ràng, để người chơi có cảm giác vui vẻ khi thăng cấp, như thế mới có thể làm cho họ muốn ngừng mà không được.
Đương nhiên, quan trọng nhất ở đây cũng không phải sự biến hóa về hình thức và số lượng tước vị, mà là biến hóa từ tính chất gốc rễ của nó.
Xưa nay ở các nước, đều là hoàng tộc được phong tước, sau khi được phong tước nhất định sẽ có cuộc sống sung sướng. Còn bách tính bình thường đời đời kiếp kiếp đều giống như dê bò thảo cẩu vậy, vô duyên với tước vị. Sau khi cải cách, phong tước hoàng tộc và phong tước công thần cùng tồn tại, từ đó không chỉ có con cháu hoàng tộc dựa vào thân phận để được phong tước, ngay cả bách tính bình thường cũng có thể thông qua việc lập công thu được tước vị.
Có thể tưởng tượng, một khi thi hành chế độ huân tước này, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêng trời lệch đất đối với cả Thương Quốc.
Bởi vì tố chất của toàn dân không cao, dân chúng bình thường hầu như không có mấy người biết chữ. Cho nên buổi sáng cùng ngày, các quan viên sau khi thượng triều liền vội vã trở lại trụ sở, kêu gọi toàn bộ quan lại đang nhàn rỗi trong bộ ngành, đi tới các vùng nông thôn để tuyên cáo chính lệnh. Yêu cầu trong vòng ba ngày, toàn bộ dân chúng trong ba thành trì trực thuộc Thương Quốc đều phải lý giải thấu triệt ba đại chính lệnh và chế độ công huân tước mới.
Buổi trưa, trong hoàng thành xuất hiện một màn hiếm thấy. Quan lại sai dịch ngày thường vẫn hung hăng, ương ngạnh bây giờ lại giống như thương nhân đang rao hàng. Gõ chiêng đánh trống, tay cầm bố cáo có dấu ấn của quan phủ, đi khắp đường làng ngõ hẻm dán lên xung quanh. Sau đó tập hợp dân chúng lại, giống như mở hội kiên nhẫn giải thích.
Hành động khác thường như vậy, khiến rất nhiều người trở nên hoang mang.
Ở trong nhận thức của mọi người, lúc quan phủ trưng thu thuế má mới như hổ như sói hưng sư động chúng như vậy. Mà chỉ cần là tụ tập dân chúng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Trước mắt, còn chưa tới thu hoạch vụ thu, lúa nước thì vừa mới trổ bông, kho lúa của rất nhiều gia đình đều trống rỗng. Một ngày hai bữa đều rất khó khăn rồi, bây giờ quan phủ lại muốn thu thêm thuế? Nếu là như vậy, sợ rằng không chờ được đến lúc thu hoạch, nhiều người đã phải chết đói, lại có nhiều gia đình vợ con ly tán, người già tự sát, bán con mà sống.
Mang theo tâm tình như vậy, các hộ gia đình, bao gồm thanh niên trai tráng, phụ nữ, người già và hài tử, tất cả đều mang theo tâm tình thấp thỏm tụ tập ở dưới bố cáo, nghe một chút xem rốt cuộc quan phủ lại mang đến rắc rối gì.
Điều kỳ quái chính là Tiểu Lại thường gõ chiêng tập hợp cũng không mặt lạnh ngang ngược giống thường ngày, mà là cười ha hả, còn trêu đùa với mọi người. Nhìn qua tâm tình rất tốt, phảng phất có việc gì đó rất vui.
– Quan lão gia, hôm nay nhìn ngài tràn đầy vui sướng, chắc hẳn là mới cưới vợ?
Có tên lưu manh gan lớn, lộ ra khuôn mặt tươi cười trêu ghẹo. Ở trong mắt bình dân, người hầu của quan phủ như Tiểu Lại đây cũng đã là một đại nhân vật, nạp một tiểu cô nương làm thiếp cũng không phải là chuyện hiếm lạ.
– Đi đi đi, thằng nhãi nhà ngươi chỉ biết có vợ.
Tiểu Lại cười mắng, sau đó nói:
– Các vị hương thân phụ lão, hàng xóm láng giềng, hôm nay ta đến để đọc chiếu lệnh.
Chiếu lệnh?
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không rõ, con mắt trợn thật lớn, dồn dập nhìn Tiểu Lại. Dù sao cũng đều là con dân trong Hoàng thành, ít nhiều cũng biết một chút quy củ. Bố cáo bình thường của quan phủ thì gọi là bố cáo, chỉ có sắc lệnh của Hoàng Đế mới có thể gọi là chiếu.
– Quan lão gia, chẳng lẽ Hoàng Đế bệ hạ muốn tăng thuế?
Một lão nhân run rẩy hỏi.
– Lão nhân gia, tại sao lại nói như vậy?
Tiểu Lại kinh ngạc. Chính mình còn chưa tuyên chiếu thì đã có người dám ngông cuồng tự ý suy đoán, hơn nữa còn phỏng đoán ác ý về Hoàng Đế bệ hạ, thật sự là quá bất kính.
Lão nhân run rẩy thở dài một hơi, khóe mắt chảy ra hàng lệ:
– Mấy năm trước cũng vào lúc này, quan phủ đột nhiên muốn thu thêm thuế. Trong nhà ta không có tiền, con trai độc nhất của ta không thể làm gì khác hơn là bán mình làm nô cho gia đình giàu có, vài ngày trước đó đã bị chủ nhân đánh chết… Nếu như lần này lại thu thêm thuế, tiểu tôn nhi sẽ phải chịu khổ rồi…
Tiểu Lại không có lên tiếng, lão nhân gia vừa mở miệng, hắn đã đoán trước được kết cục.
Ví dụ như vậy cũng không hiếm thấy, hàng năm hắn xuống nông thôn thu thuế đều gặp qua mấy lần. Thảm hơn so với gia đình ông lão này không phải là không có. Ví dụ như năm ngoái đã có rất nhiều người bởi vì không nộp đủ thuế mà bị đánh chết, toàn bộ Thương Quốc có ít nhất hơn một trăm người. Người phải bán con bán nữ, nhà tan cửa nát cũng không phải là ít.
Như trong đám người hiện tại, đã có một ít người đang lặng lẽ gạt lệ, hiển nhiên đã bị chạm vào chuyện thương tâm của bản thân.
– Quan lão gia, rốt cuộc là chiếu lệnh gì vậy, có thể nói rõ cho chúng ta một chút được không? Lần này lại muốn chinh thuế mấy phần?
Trong đám người, có người đánh bạo hỏi.
Vẻ mặt Tiểu Lại tràn đầy phức tạp, nhìn lướt qua mấy trăm bình dân này. Quần áo tất cả đều lam lũ, gầy trơ xương. Hầu hết các hán tử đều là phanh ngực lộ lưng, toàn thân ngăm đen. Người già và trẻ nhỏ đều xanh xao thấy rõ. Nữ nhân thì ăn mặc hơi hơi chỉnh tề một chút, chí ít có thể che được vị trí then chốt, nhưng cũng đều là một vẻ chết lặng, chỉ có đôi tròng mắt đen tình cờ chuyển động chứng minh đây là một người sống.
– Àizz, cũng đều không dễ dàng.
Tiểu Lại thở dài một hơi, nói:
– Các ngươi không nên lo lắng, lần này ta tới cũng không phải để trưng thu thuế… Ồ! Ta đã nói là không thu thuế, các ngươi còn không vui sao? Tại sao lại trưng ra vẻ mặt sầu khổ như vậy?
– Xin hỏi quan lão gia, chẳng lẽ là muốn trưng binh?
Trong đám người, có một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi cẩn thận từng li từng tí hỏi. Trong mắt của hắn tràn ngập hoảng sợ và bất an.
Lời vừa nói ra, trong đám người có không ít tiếng phụ họa, mọi người đều căng thẳng nhìn Tiểu Lại. Nếu như đàn ông trong nhà bị trưng binh, không nói tới an nguy, trực tiếp nhất chính là gia đình sẽ mất đi lao động chủ yếu, căn bản cũng ngang với việc tuyên cáo tai ách sắp tới của một gia đình. Chuyện này cũng không tốt hơn là bao so với việc đột nhiên thêm thuế.
– Không không không, tuyệt đối không phải.
Tiểu Lại cười khổ lắc đầu, sau đó vung tay nói:
– Mọi người nghe ta nói, không cần mồm năm miệng mười hỏi. Ta cũng không phải quan lão gia gì đó, phỏng chừng sau một khoảng thời gian nữa một số người trong các ngươi còn có chức quan lớn hơn ta.
– Ha ha ha.
– Quan lão gia cũng thật biết đùa. Mệnh của chúng ta đều ti tiện như dê bò thảo cẩu, tổ tông tám đời đều bị người ta bắt nạt như heo như chó, làm sao có khả năng làm quan.
– Đúng đúng, lễ không thể bỏ. Ti tiện như chúng ta sao có thể so với quan lão gia.
Dân chúng ồn ào cười to, lắc đầu không ngừng. Trăm ngàn năm qua đều là như vậy, bình dân chính là bình dân, có thể bình an sống hết đời đã là phúc khí rất lớn rồi, sao có thể hy vọng xa vời làm quan lão gia chứ. Ví dụ như 100 năm trước, trong thôn có một tên ngốc, ngẫu nhiên cứu được một đại quan, sau đó được ban thưởng rồi làm chân chạy vặt trong quan phủ. Sau khi già được ban cho chút tiền tài liền ở thôn thu mua mười mấy mẫu đất, đến nay vẫn được người ta nhắc tới, xem như là truyền thuyết vậy. Chẳng phải hắn cũng không được xem là quan lão gia sao?
Tiểu Lại dù chỉ làm một chân chạy phải chịu sai khiến, bình dân nếu như không có quý nhân giúp đỡ thì trên cơ bản không thể nào so với quan lão gia Tiểu Lại. Còn chức quan lớn hơn, quả thực là đang nằm mơ giữa ban ngày.
– Mọi người im lặng một chút, để ta đọc xong chiếu lệnh, sau đó các ngươi nghị luận cũng chưa muộn.
Tiểu Lại thấy vậy liền cao giọng quát. Ngày hôm nay hắn cũng không phải chỉ có một nhiệm vụ ở đây, vào buổi chiều hắn còn phải đi một chuyến đến vùng nông thôn khác để tuyên cáo tiếp.
Một tiếng này, mấy trăm người lập tức yên tĩnh, không ai dám làm càn ở trước mặt quan lão gia.
Tiểu Lại thỏa mãn gật gù, sau đó đem chính lệnh đọc một lần từ đầu đến cuối. Nhìn thấy trong mắt mọi người đều là vẻ mờ mịt, hắn liền thấy đau đầu. Sau đó cố gắng giải thích những chỗ mà mọi người chưa hiểu.
– Các vị, mọi người đã hiểu chưa?
Tiểu Lại hỏi lại một lần. Hắn phát hiện mình đã tận tâm giải thích một lần nữa nhưng mọi người vẫn là dáng vẻ nghe không hiểu.
Rốt cuộc đã có một người phản ứng lại, trong giọng nói tràn ngập vẻ không tin:
– Quan… quan lão gia, những lời này đều là sự thật?
– Đương nhiên là sự thật, thiên chân vạn xác.
Tiểu Lại gật đầu.
Trong đám người bắt đầu vang lên thanh âm huyên náo, bất kể là nam nữ già trẻ, đều ồn ào cúi đầu nghị luận.
Miễn trừ thuế thân, cổ vũ khai hoang và nông tang, khen thưởng chiến công, người người đều có cơ hội làm quý tộc…
Mặt trời mọc ở phía Tây? Những lão gia cao cao tại thượng kia, đầu óc không phải đã bị hỏng chứ?
– ————————-