Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Chương 22: Một ngày tốt đẹp


Đọc truyện Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái – Chương 22: Một ngày tốt đẹp

Tần Dụ Lãng cao hứng bừng bừng mà xông vào phòng ngủ, kéo Quân Dĩ Duệ từ trong chăn ra “Mau rời giường.”

Quân Dĩ Duệ lấy chăn trùm, nửa ngủ nửa tỉnh mà ứng phó nói: “Ngoan ah, đừng làm rộn… Ngủ một chút nữa thôi.”

Tần Dụ Lãng bổ nhào lên người anh, liều mạng kéo chăn, “Mau đứng lên, em đã làm món cháo tổ yến mà anh thích nhất nha.”

“Nếu vẫn không chịu đứng lên… em sẽ hát cho anh nghe” Thấy người trên giường không có phản ứng gì, Tần Dụ Lãng bắt đầu hát lên, “Đừng nhìn tôi chỉ là một chú cừu, cừu thông minh khó có thể tưởng tượng! Cả ngày cao hứng không gì ngăn cản, mỗi ngày đều đuổi theo ánh mặt trời! Có vấn đề khó khăn ràng buộc tôi cũng sẽ không đau lòng, có nguy hiểm gì ở trước mặt tôi cũng sẽ không bối rối! Cho dù bị đàn sói đuổi bắt, cũng xem đó chỉ là một trò chơi. Bất cứ lúc nào cũng đều yêu thích sự vui vẻ, bay lên nở nụ cười hạnh phúc, cho dù cho dù có vấp ngã cũng sẽ không chán nản mà đứng lên, vào thời tiết như thế nào cũng sẽ cười thật tươi! Tuy tôi chỉ là một chú cừu…”

Câu hát cuối cùng của Tần Dụ Lãng không thể phát ra, vì đã bị Quân Dĩ Duệ phản áp trên giường, hô hấp nóng bỏng của anh phun hết lên mặt cậu.

“Anh làm gì thế… Mau.. Mau đứng lên.” Tần Dụ Lãng nói không trôi chảy, muốn đứng lên, lại hung hăng bị đè xuống.

Nụ cười của Quân Dĩ Duệ rất mê người, anh từng chữ từng chữ một mà trả lời cậu “Em đã không muốn ngủ, anh chỉ có thể làm cho em kiệt sức một chút trước đã.”

Tần Dụ Lãng nịnh nọt cười cười, cậu đẩy thân hình tráng kiện của nam nhân trên người, “Đừng, mới sáng sớm anh đừng có nằm ỳ như vậy, em đã đặc biệt làm bữa sáng cho anh nha…”

Quân Dĩ Duệ suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu, nói: “Đúng là không nên nằm ỳ, chúng ta vận động một chút a… Về phần bữa sáng, em cũng đã nói mình là con cừu rồi, anh không thể không ăn em vào bụng nha…”


Tần Dụ Lãng khóc không ra nước mắt nhìn Quân Dĩ Duệ cởi bỏ quần áo trên người mình, chỉ có thể kêu lên mấy từ một âm tiết “Ưm a a”.

Lúc quay lại phòng ăn thì đã 10 giờ sáng, Tần Dụ Lãng nhìn chén cháo tổ yến đã sớm nguội mất tiêu rồi, đành phải đứng dậy mang đến nhà bếp để hâm nóng lại.

” Quân Dĩ Duệ chết tiệt, thắt lưng ông đây đau muốn chết được… con sói đói không biết tiết chế…” Tần Dụ Lãng một tay xoa thắt lưng của mình, một tay xoay xoay cái nút trên lò vi sóng để ấn định thời gian.

Cậu đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Tần Dụ Lãng không có quay đầu lại, trực tiếp hét lên: “Không được náo loạn, em sắp chết đói rồi…”

Quân Dĩ Duệ  dán sát tới tai cậu bắt đầu trêu chọc “Sao? Vừa rồi vẫn chưa cho em ăn no bụng nên em đang phàn nàn sao?”

“Anh anh đi chết đi, không biết xấu hổ. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày anh chết trên giường” Tần Dụ Lãng hung dữ trả lời anh.

Quân Dĩ Duệ với tư cách trừng phạt bình thường cắn lên má trái của cậu một cái “Trái tim của em thật độc ác, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà ah! Rõ ràng ngóng trông tướng công nhà mình  chết sớm một chút, em muốn phòng không lẻ bóng sao?”

Tần Dụ Lãng cười lạnh một tiếng, “Em chỉ là muốn sớm thực hiện kế hoạch tổng tiến công của em.”

Lò vi sóng “Đinh ——” một tiếng ngừng chuyển động, Tần Dụ Lãng mở ra lấy chén cháo.


“YAA.A.A..! Nóng quá!” Tần Dụ Lãng hoảng sợ kêu một tiếng xém chút nữa làm rớt cái chén xuống đất, Quân Dĩ Duệ nhanh tay lẹ mắt đón được.

Quân Dĩ Duệ nhanh chóng cầm chén đặt lên bàn, tranh thủ thời gian nhìn tay Tần Dụ Lãng “Có bị sao sao? Bị phỏng chưa?”

Tần Dụ Lãng nhìn người đàn ông trước mắt một giây trước vẫn còn đấu võ mồm với cậu một giây sau đã cẩn thận từng li từng tí nâng tay cậu kiểm tra, sau đó xoay người mở tủ lấy một miếng băng dán dán lên tay cậu, lập tức im lặng.

“Làm sao vậy? Đau lắm hả? Đỏ hết rồi… Lần sau cũng đừng có không cẩn thận như vậy, cũng không chịu mang găng tay chuyên dụng, da thịt của vợ anh mịn mịn mềm mềm như vậy mà bị phỏng hư mất anh rất đau lòng…” Tay phải Quân Dĩ Duệ  nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của Tần Dụ Lãng “Được rồi, không sao hết…”

Tần Dụ Lãng dựa lên người Quân Dĩ Duệ “Quân Dĩ Duệ, anh tốt như vậy, sẽ làm hư em đấy.”

“Không cưng chiều em, anh sẽ có cảm giác mình không tồn tại, cũng rất vô dụng. Bảo vệ em, là thiên chức đời này của anh.”

Tần Dụ Lãng kìm lòng không được dán sát người mình lên, ngốc ngốc mà hôn người đàn ông đang âu yếm mình

Đời này của cậu, cũng chỉ muốn ngoan ngoãn mà ngốc ở bên cạnh người đàn ông này, có thể đạt được hạnh phúc mà cậu luôn mong ước.


Ăn cơm trưa xong (đáng lẽ là điểm tâm), dưới sự nhõng nhẽo làm nũng của Tần Dụ Lãng, Quân Dĩ Duệ vẫn không cam lòng cự tuyệt lời thỉnh cầu muốn đi ra ngoài xem phim của cậu.

“Xem cái gì chứ? Giữa trưa mà đi xem phim cũng quá kì quái rồi.” Quân Dĩ Duệ đối với cách nghĩ của Tần Dụ Lãng luôn không thể đoán trước được, anh nhìn xem chàng trai  ngồi trên ghế phụ đang chuyên tâm xem điện thoại, anh cảm thấy bất lực.

“Có cái gì kì quái chứ? Chúng ta là tình nhân ah, nên làm chút chuyện bình thường mà những cặp tình nhân đều làm. Anh cứ ở nhà hoài như vậy, chúng ta chưa đi xem phim cùng nhau lần nào a.” Tần Dụ Lãng lẽ thẳng khí hùng dời ánh nhìn khỏi màn hình điện thoại, nói với Quân Dĩ Duệ.

Bởi vì Tần Dụ Lãng chọn một rạp chiếu phim cách khá xa trung tâm, cho nên bên trong cũng không có nhiều người.

Hai tay cầm bắp rang cùng trà sữa, Tần Dụ Lãng vui vẻ giống ý như trẻ con, lôi kéo Quân Dĩ Duệ đến chỗ bán vé.

“Xem cái này a, trông có vẻ rất đáng sợ.” Tần Dụ Lãng chỉ vào một tấm poster đề nghị với người bên cạnh.

Quân Dĩ Duệ gật đầu nói được, sau đó mua hai tấm vé.

Khi bước vào phòng chiếu, Tần Dụ Lãng mới phát hiện chỉ có lác đác vài người xem bộ phim này, cộng thêm cậu và Quân Dĩ Duệ cũng không quá năm sáu người.

Tần Dụ Lãng vừa ngồi xuống đã bắt đầu lầm bầm.., “Có ít người đi xem phim kinh dị giữa trưa như vậy sao?”

Quân Dĩ Duệ liếc nhìn bốn phía “Có ai giống như em chứ, hào hứng bừng bừng chọn giờ nay đi xem phim không?”


Tần Dụ Lãng ngẩng đầu nhìn bộ phim còn chưa bắt đầu chiếu, dứt khoát lấy bắp rang ra ăn, còn đem một bao đưa cho Quân Dĩ Duệ, “Ăn không?”

Quân Dĩ Duệ bất đắc dĩ mà tiếp nhận, ăn ứng phó mấy miếng, rồi để qua một bên, “Em thích xem phim kinh dị?”

“Không có, ” Tần Dụ Lãng nuốt bắp rang xuống, ánh mắt nhìn đến ly trà sữa “Em chỉ thấy bộ phim này chiếu sớm nhất, em không muốn phải đợi.”

Ngọn đèn đột nhiên tắt đi, bộ phim cũng bắt đầu được chiếu, đầu Quân Dĩ Duệ  đầy hắc tuyến bị hòa tan trong bóng tối.

Tần Dụ Lãng vẫn luôn trong trạng thái phấn khởi mười phần, thỉnh thoảng còn nghiêng người qua thì thầm nói với Quân Dĩ Duệ “Rất rõ ràng nha. Quỷ chính là cô ta! Ngu xuẩn chết đi được, hét cái gì mà hét chứ?”

Quân Dĩ Duệ lập tức có cảm giác đồng ý xem bộ phim này với cậu là một quyết định cực kỳ sai lầm, anh khốn khổ muốn chết, càng không ngừng ngáp, chàng trai bên cạnh thì giống như uống thuốc kích thích không ngừng suy đoán kịch tình kèm thêm giới thiệu với anh.

Phẫn nộ trong lòng anh bành trướng kịch liệt, rốt cục ngay lúc nữ quỷ trên màn hình hét lên một tiếng, hung hăng hôn lên bờ môi của Tần Dụ Lãng, làm cái câu “Quỷ xuất hiện” cậu vừa định nói ra bị mắc kẹt trong miệng.

Nhiều lần gặm cắn, Quân Dĩ Duệ mới bằng lòng buông Tần Dụ Lãng ra.

“Dù sao tiếng thét lên vừa rồi cũng sẽ che khuất âm thanh kia của em, sợ cái gì?”

Quân Dĩ Duệ bỏ xuống một câu này, thì đã an tâm đi gặp Chu công lưu lại Tần Dụ Lãng đang trợn mắt há hốc mồm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.