Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Chương 20: Quyết tuyệt cam đoan


Đọc truyện Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái – Chương 20: Quyết tuyệt cam đoan

Tần Dụ Lãng nhìn tấm thiệp mời trong tay Quân Dĩ Duệ thì không khỏi nổi lên hắc tuyến bốn phía, cậu hỏi: “Anh không phải sẽ nói với em là anh thay em chuẩn bị thiệp mời cho buổi sinh nhật chứ?”

Quân Dĩ Duệ gật gật đầu, “Nó như thế nào?”

“Sức tưởng tượng như vậy cũng quá khoa trương rồi” Tần Dụ Lãng lấy tấm thiệp đủ loại màu sắc cùng kiểu chữ phức tạp trong tay anh, “Anh chắc chắn đưa thứ này cho người khác sẽ không dọa họ hoảng sợ chứ?”

Quân Dĩ Duệ lại nhìn thoáng qua, chắc chắc nói: “Không có vấn đề, đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của em sau khi chúng ta bên nhau, nhất định phải náo nhiệt chút mới được!”

Tần Dụ Lãng bị anh đánh bại, “Nhưng mà anh cũng mời quá nhiều người rồi.”

“Tốt xấu gì bây giờ em cũng được xem là ngôi sao trong giới CV, hơn nữa còn hợp tác với nhiều nhóm kịch đông con gái như vậy, em cảm thấy các cô ấy có khả năng bỏ lỡ cơ hội này sao?” Quân Dĩ Duệ sửa sang lại đống thiệp mời trên bàn, “Lát nữa anh sẽ gởi mấy cái thiệp này ra ngoài.”

Tần Dụ Lãng thấy anh muốn đi, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm: “Mẹ của anh cũng tới sao?”

Ở chung với Quân Dĩ Duệ gần một năm rồi, cậu vẫn chưa có gặp mẹ anh, không biết tại sao, Tần Dụ Lãng rất muốn gặp bà, có lẽ như vậy cậu mới cảm thấy an tâm, có cảm giác mình được chúc phúc.

Giống như Tết âm lịch vừa qua, cậu đưa Quân Dĩ Duệ về nhà, trên đường đi bất an thấp thỏm không yên cuối cùng nhận được một câu “Con hạnh phúc là tốt rồi”, tựa hồ tất cả những chuyện không tốt đều tan thành mây khói.

Trên xe lửa, lòng bàn tay Tần Dụ Lãng không ngừng chảy mồ hôi lạnh, Quân Dĩ Duệ giữ chặt lấy bàn tay phải của cậu, đặt lên trái tim anh.


“SAo em còn khẩn trương hơn cả anh vậy?” Quân Dĩ Duệ an ủi cậu “Đừng lo lắng, có anh ở đây không có gì phải sợ.”

Tần Dụ Lãng miễn cưỡng nở nụ cười với anh, cậu biết rõ, từ bé cậu đã lớn lên trong cái thị trấn nhỏ này, có rất ít người có thể tiếp nhận cái loại tình yêu đồng tính như vậy.

Sau khi xe lửa đến bến, hai người đón xe buýt, trải qua một giờ xóc nảy, Tần Dụ Lãng đẩy cánh cửa mà đã lâu rồi không nhìn thấy.

Từ khi cha qua đời, trong nhà luôn ở trong trạng thái rất hiu quạnh, trước tết âm lịch cũng như vậy. Mẹ của Tần Dụ Lãng ngồi một mình trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức đứng lên.

“Mẹ con đã trở về.” Tần Dụ Lãng hô một tiếng, sau đó quay lưng giúp Quân Dĩ Duệ xách hành lý vào nhà.

Mẹ Tần vốn là nhìn thấy Tần Dụ Lãng, rất cao hứng mà cầm dép trong nhà cho cậu, thời điểm xoay người mới chú ý tới còn có một người khác. Bà xấu hổ mà hỏi: “Đây là?”

Quân Dĩ Duệ lễ phép chào hỏi: “Chào dì, con là bạn của Dụ Lãng. Chưa thông báo với dì một tiếng mà đã tự tiện đến thăm thật sự rất ngại.”

“Dụ Lãng ah còn không mau mời bạn con vào nhà, không nói sớm một tiếng để mẹ chuẩn bị cho tốt.” Mẹ Tần cười cười với Quân Dĩ Duệ, tay chân luống cuống lấy dép trong nhà cho anh.

Sau khi thu thập xong mọi chuyện, Tần Dụ Lãng đi ra khỏi phòng, mẹ Tần liền kéo cậu qua, nhỏ giọng nói: “Dụ Lãng ah cậu ấy là bạn học của con mà sao mẹ không biết?”


“Mẹ, anh ấy không phải bạn học của con…” Tần Dụ Lãng chần chờ, cậu nhìn về phía cửa, Quân Dĩ Duệ đang ngồi trên ghế xem ảnh chụp lúc bé của cậu.

Tần Dụ Lãng dẫn mẹ đến ngồi trong phòng khách, trở về phòng gọi Quân Dĩ Duệ ra, cậu nghĩ, không bằng sớm nói ra thì sẽ thoải mái hơn.

“Mẹ, kỳ thật…” Nhìn Quân Dĩ Duệ ngồi bên cạnh cậu, Tần Dụ Lãng lấy hết dũng khí mở miệng, “Anh ấy là bạn trai con…”

Trong nháy mắt sắc mặt mẹ Tần trở nên tái nhợt, bà gần như không thể tiếp nhận ý tứ của những lời này, bà run rẩy hỏi: “Con nói cái gì? Trai… bạn trai?”

“Dì, con rất yêu Dụ Lãng, con tin tưởng em ấy cũng rất yêu con, con muốn ở cùng một chỗ với em ấy.”

Quân Dĩ Duệ nắm tay Tần Dụ Lãng, kiên định nhìn người phụ nữ trước mặt, trịnh trọng nói.

Mẹ Tần lung la lung lay mà đứng đi ra ngoài, Tần Dụ Lãng nhanh chóng ở phía sau kêu lên: “Mẹ.”

Mẹ Tần mẫu không nói gì cả, trực tiếp đóng cửa lớn lại.


Tần Dụ Lãng đợi đến sáu giờ chiều, cũng không thấy mẹ mình về.

“Mẹ của em không phải là không chấp nhận được, cho nên…” Tần Dụ Lãng sợ hãi nhìn Quân Dĩ Duệ, chân của cậu đang run, ngồi không an ổn.

Quân Dĩ Duệ ôm cậu “Không có chuyện gì đâu, chỉ là tạm thời dì vẫn không thể hiểu được, dì còn em nữa, sao có thể làm việc ngu ngốc được? Em đừng nghĩ lung tung.”

Tần Dụ Lãng đứng dậy muốn đi tìm mẹ, lại nghe thấy bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng mở cửa. Cậu lập tức đi ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng mẹ Tần đang xoay người.

Mở đèn lên, mẹ Tần đứng đối diện với cậu, vẫn là cậu phá vỡ sự trầm mặc trước “Mẹ đi đâu vậy? Tại sao lâu như thế mới về?”

Mẹ Tần vô lực trả lời cậu: “Mẹ đi ra ngoài một chút, con… cậu ta đâu?”

Biết rõ người mà mẹ nói tới là ai, Tần Dụ Lãng chỉ chỉ căn phòng, “Anh ấy trong phòng.”

“Dụ Lãng, con gọi cậu ta ra đây.” Mẹ Tần ngồi ở cái ghế rất gần cửa ra vào, cánh tay nhẹ nhàng quơ quơ.

Quân Dĩ Duệ cùng Tần Dụ Lãng đứng trước mặt bà, như hai đứa nhỏ làm sai đang chuẩn bị tiếp nhận xử phạt.

Mẹ Tần mẫu giống như đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào mới thích hợp, bà do dự thật lâu mới nói: “Dụ Lãng, con thật sự thích… con trai sao? Trước kia con cũng từng kết giao với nữ sinh không phải sao? Sao lại…”

“Mẹ, không phải con thích con trai, con chỉ thích anh ấy.” Tần Dụ Lãng quay đầu nhìn về phía Quân Dĩ Duệ, nhận được nụ cười ôn hòa của anh.


Mẹ Tần lại hỏi Quân Dĩ Duệ, “Cậu thật sự muốn ở cùng một chỗ với Dụ Lãng? Cậu không ngại loại  thân phận này sao?”

Lúc này, Quân Dĩ Duệ mới nói: “Dì, con thật lòng muốn ở cùng với Dụ Lãng, con sẽ thương yêu em ấy, mặc kệ tương lai em ấy biến thành bộ dạng như thế nào, con cũng sẽ không rời khỏi em ấy.”

Mẹ Tần gục đầu xuống, thở dài, tựa hồ chỉ thoáng một cái bà đã trở nên già hơn trước, thần sắc mỏi mệt, “Dụ Lãng, cha con qua đời, chỉ còn hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, mẹ vẫn cho rằng xcon tốt nghiệp, có thể tìm một công việc tốt, rồi cùng một cô gái tốt kết hôn sinh con. Mẹ cũng không mong muốn con có tiền đồ vĩ đại gì, chỉ hi vọng con giống như bao người bình thường khác, bình bình đạm đạm an an ổn ổn mà sống…”

Tần Dụ Lãng nhìn nước mắt của mẹ, đột nhiên cảm thấy trong nội tâm một hồi quặn đau, cậu muốn mở miệng lại bị cắt đứt, mẹ Tần nhịn nước mắt lại, tiếp tục nói với cậu: “Dụ Lãng, con đã lựa chọn con đường này, mẹ cũng biết con từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đã quyết định chuyện gì đó thì nhất định sẽ không thay đổi.”

Mẹ Tần đột nhiên nghiêm khắc nhìn về phía Quân Dĩ Duệ, “Cậu quỳ xuống, quỳ trước mặt tôi.”

Quân Dĩ Duệ không chút do dự gập đầu gối xuống, quỳ gối trước mặt mẹ Tần “Dì, dì nói đi.”

“Tôi muốn cậu phải cam đoan với tôi, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không từ bỏ Dụ Lãng. Tôi biết rõ nó có đôi khi rất tùy hứng rất không hiểu chuyện, nhưng mà nó đã quyết định ở cùng một chỗ với cậu, thì nhất định không phải chỉ là nói không thôi. Nếu có một ngày cậu cảm thấy tình cảm này không thể lưu luyến được nữa, muốn chia tay, cậu bảo nó phải làm sao?”

Quân Dĩ Duệ chưa từng nghiêm túc cam đoan cái gì với bất kì ai, nhưng lúc này đây anh quyết tuyệt mà quỳ trên mặt đất, nói: “Dì yên tâm, chỉ có ngày em ấy từ bỏ con, vĩnh viễn không có thời điểm con không cần em ấy. Chỉ cần con còn một hơi thở, cũng sẽ một mực nắm chặt tay em ấy cho đến lúc già lúc chết.”

Quân Dĩ Duệ còn chưa dứt lời, Tần Dụ Lãng đã nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Cuối cùng, cậu nghe được câu nói kia của mẹ Tần “Con hạnh phúc là tốt rồi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.