Đọc truyện Bát Hoang Kiếp – Chương 47: Pháo đài
Dịch giả: hhnmthvn
Chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn vậy mà binh khí quen thuộc của hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc đã nhanh chóng thay đổi về chất, biến thành thần binh chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết. Đều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy vừa hâm mộ lại vừa kích động. Ngay cả bảy người chưa phục dụng tiểu Bồi Nguyên Đan cũng quên hết mệt nhọc, hai mắt tỏa sáng nhìn Đoan Mộc Vũ.
Tào Khải lại càng hồi hộp khi nhìn thấy Đoan Mộc Vũ cầm lấy cây cung đã trải qua đặc chế của mình, đến nỗi nước miếng của hắn cũng chảy ròng ròng.
Còn bản thân Đoan Mộc Vũ lại không hề có nửa điểm thay đổi. Bởi trong mắt người phàm, thủ đoạn cải tạo của hắn vô cùng kỳ diệu, nhưng đối với người tu hành thì chẳng đáng là gì. Thực chất quá trình cải tạo vũ khí vừa nãy thậm chí còn chẳng được tính là pháp khí cơ bản nhất.
Chẳng bao lâu sau, cây cung của Tào Khải cũng đã được Đoan Mộc Vũ cải tạo xong. Lúc này, nó đã có thể so sánh với Hổ Cốt Cung lúc trước Đoan Mộc Vũ sử dụng, cũng hợp với yêu cầu của Tào Khải. Cây cung này được Đoan Mộc Vũ gọi là Hắc Long Cung, từ phương diện phẩm chất hay tính năng đều là thứ hoàn mỹ nhất trong ba món vũ khí được cải tạo.
Toàn thân Hắc Long Cung có màu đen như lúc trước, trên thân cung có hình một con hắc long quấn quanh. Hai đầu trên dưới phân biệt là hai cái vuốt rồng sắc bén dị thường, nếu phải chiến đấu cận thân thì có thể dùng nó để sát thương kẻ địch. Lực cung cũng đạt tới năm thạch, nên về cơ bản thì trong thế tục gần như chẳng có ai có đủ lực để kéo, ngay cả Tào Khải đã phục dụng tiểu Bồi Nguyên Đan cũng chỉ có thể liên tục bắn cây cung này hai mươi lần là đến cực hạn.
Điều này làm Tào Khải cảm thấy hơi buồn, bởi vì chiến lực lâu dài mới trọng yếu nhất đối với hắn. Hơn nữa, Hắc Long Cung quá mạnh mẽ nên hắn đoán rằng con cháu đời sau của hắn sẽ chẳng có người nào có thể kéo được cây cung này. Vì vũ khí của hắn cũng giống như Xuyên Vân thương, Chiến Ma đao của Từ Trần Phong, Triệu Khắc đều sẽ trở thành bảo vật gia truyền.
Thấy ba người Từ Trần Phong không kìm được vui mừng hớn hở, Đoan Mộc Vũ cũng chỉ khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Các ngươi không nên đắc ý quá làm gì, đám yêu binh mà chúng ta gặp lúc trước cũng chỉ là đám lính lẻ tẻ không đáng nhắc tới mà thôi. Theo như những thông tin mà ta được biết, thì yêu binh chẳng những có số lượng cực nhiều, mà còn vô cùng hung hãn. Thông thường bọn chúng còn được chia ra làm các binh chủng khác nhau, ngoại trừ đám yêu binh mà chúng ta nhìn thấy là loại công kích ra thì còn có yêu binh Cự Thuẫn nghiêng về mặt phòng ngự, da dày thịt béo, rất khó giết chết. Hay Ảnh Tử yêu binh chú trọng tốc độ, chúng có tốc độ cực nhanh khiến ta khó lòng phòng bị. Đấy là chưa kể đến những yêu binh phát triển theo con đường công kích từ xa như Băng Mâu yêu binh và Phi Hỏa yêu binh, bọn chúng có thể phóng ra băng mâu và hỏa cầu có uy lực cực lớn!”
“Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao nhưng nếu số lượng yêu binh đạt tới hơn ngàn, thì trong đội sẽ có một đầu yêu thú cấp Thanh Mục hoặc Xích Mục làm thống lĩnh. Như thế thì ngay cả ta cũng rất khó có thể giết chết bọn chúng. Cho nên, không được nơi lỏng cảnh giác, lúc nào cũng phải tận dụng thời gian để chuẩn bị cẩn thận, như vậy mới có thể tìm được một đường sinh cơ!”
Nghe thấy Đoan Mộc Vũ nói vậy, đám người Từ Trần Phong không khỏi hít vào một ngụm không khí, cảm giác sung sướng khi thực lực mới tăng lên rất nhiều liền bị quét sạch.
“Tráng sĩ, nếu đã như vậy hẳn chúng ta nên rút lui sớm mới đúng!” Lúc này có người mở miệng nói.
“Sớm rời khỏi sao? Không được!”
Đoan Mộc Vũ lắc đầu, chẳng lẽ hắn không biết rằng đi càng xa càng tốt hay sao? Nhưng vấn đề chính là, lần phát động này của Yêu tộc đã bao trùm toàn bộ nội cảnh Ngô Châu. Mà không may chính là khu vực Tích Nguyệt Hồ lại nằm chính giữa Ngô Châu, vì thế hẳn là nơi này là nơi có số lượng yêu binh nhiều nhất. Cho nên bất kể đi về hướng nào đi chăng nữa, cũng sẽ gặp phải số lượng yêu binh vô cùng vô tận. Thậm chí nếu không may gặp phải yêu thú cường đại thì đừng mong thoát thân.
Cho nên, chỉ có núp ở trong núi sâu mới là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù như vậy nhưng khả năng gặp phải tiểu đội yêu binh cũng rất lớn.
Chính vì thế nên việc cần làm bây giờ không phải là tìm cách chạy thật xa, mà cần phải tìm mọi cách để tăng thực lực của đám người Từ Trần Phong. Chỉ cần cầm cự đến lúc tu hành giới loài người bắt đầu phản công, thì bọn họ mới mong giữ được tánh mạng.
“Từ Trần Phong, ngươi mang người của ngươi phòng ngự tại chỗ, sau đó nghĩ biện pháp xây dựng một pháo đài bằng đá tảng và cây lớn ở xung quanh đây. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không thể đi về phía trước được, nếu không rất dễ gặp phải tiểu đội yêu binh. Chỉ cần chúng ta cầm cự ở chỗ này một thời gian, nhanh thì ba ngày, chậm thì bảy ngày, mọi nguy hiểm sẽ được giải quyết!”
“Vậy… liền theo lời tráng sĩ!”
Đám Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải quay mặt nhìn nhau, nhưng bọn họ cũng chỉ chần chờ trong giây lát rồi lập tức đáp ứng. Bởi trong lòng bọn họ đều biết rằng, Đoan Mộc Vũ mới là người có quyền lên tiếng.
Lập tức đám người Từ Trần Phong đều hành động. Đến lúc này bọn họ mới phát hiện thì ra Đoan Mộc Vũ đã có ý định này rồi. Bởi khe núi này chẳng những cực kỳ bí ẩn, mà còn là nơi dễ thủ khó công. Hơn nữa trong khe núi còn có dòng suối, vì thế việc cầm cự mười ngày nửa tháng cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn.
Sau khi an bài tất cả xong xuôi, Đoan Mộc Vũ mới quay trở lại trên quan tài hàn ngọc đả tọa điều tức. Tình hình hiện tại không hề lạc quan hơn chút, nhìn đám mây đen đang vần vũ quay cuồng trên bầu trời là hắn có thể đoán ra được vùng núi xung quanh đây đã đầy yêu binh rồi. Nhất là con sông lớn cách đây vài trăm dặm phía trước là nơi liên thông với Tích Nguyệt Hồ còn phát ra yêu khí ngất trời. Dưới tình huống như vậy, đừng nói là hắn còn dẫn theo mười bốn người, mà ngay cả khi hắn đi có một mình đi chăng nữa cũng chẳng thể nào bình yên đi qua con sông kia.
Cho nên, hắn chỉ còn cách cố thủ tại nơi này, hi vọng một điều là tạm thời sẽ không bị đám yêu binh kia chú ý.
Quả nhiên vận khí đám người Đoan Mộc Vũ không tồi chút nào. Sau một canh giờ, xung quanh khe núi vẫn chưa hề có dấu hiệu xuất hiện yêu binh.
Tào Khải xuất thân là thám báo nên được phái bò lên vách đá gần khe núi, chuyên môn quan sát. Nhãn lực và thính lực của hắn vốn đã cực kỳ xuất sắc, sau khi trải qua rèn luyện của tiểu Bồi Nguyên Đan lại tăng lên trong diện rộng nên cho dù ở trong hoàn cảnh lờ mờ không ánh sáng thì hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng mọi thứ trong pham vi năm trăm trượng.
Mà lúc này, Từ Trần Phong và mười ba người còn lại cũng đang bận rộn xây dựng pháo đài tạm thời. Đương nhiên đối với bọn họ chuyện này quen thuộc như cưỡi xe đi dạo. Đầu tiên bọn họ chọn một vách đá làm chỗ dựa, sau đó xây dựng ba mặt còn lại. Hơn nữa còn lợi dụng mười mấy gốc cây to tới mấy người ôm làm giá đỡ, lấy đá tảng để bổ sung. Cho nên chỉ ngắn ngủn mấy canh giờ sau, tòa pháo đài đã có hình dáng cơ bản!
Đến khi Đoan Mộc Vũ đem pháp lực đã tiêu hao lúc trước khôi phục lại thì phát hiện xung quanh xuất hiện một bức tường đá dài hơn ba mươi trượng, cao chừng một trượng, dùng đá tảng và cây cối xây dựng thành.
Đồng thời phạm vi phía bên ngoài bức tường đá cỡ một trăm trượng, toàn bộ cây cối đều bị chặt đứt nửa trên, chỉ để lại cây cọc gỗ cao cỡ người trưởng thành. Những cọc gỗ này có tác dụng làm chậm bước tiến của đám yêu binh khi bọn chúng xung kích.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Đoan Mộc Vũ thầm thở dài. Nếu lấy cái nhìn thế tục để xem xét thì phòng ngự mà đám Từ Trần Phong làm có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Với lớp phòng ngự như vậy, chỉ cần mười bốn người bọn họ có đầy đủ vũ khí hạng nặng, thì hoàn toàn có thể chống cự lại công kích của đội quân hơn một ngàn lính tinh nhuệ!
Nhưng tiếc là kẻ thù mà bọn họ phải đối mặt lần này là yêu binh.
Thế nhưng Đoan Mộc Vũ cũng không hề nói gì, cứ mặc kệ đám người Từ Trần Phong tiếp tục gia cố tường đá, còn bản thân hắn lại chui vào trong rừng rậm. Thứ nhất là để tìm kiếm thảo dược luyện chế tiểu Bồi Nguyên Đan, thứ hai là chặt một số Chuẩn Mộc để chế luyện các loại mũi tên.
Chuẩn Mộc rất dễ tìm kiếm vì dù sao nơi đây cũng là rừng sâu núi thẳm. Nhưng còn thảo dược luyện chế tiểu Bồi Nguyên Đan thì hắn chỉ tìm được hai vị. Bởi vì hắn thật sự không dám đi xa. Một khi kinh động đám yêu binh, e rằng tình hình sẽ trở nên bất ổn.
Đúng lúc Đoan Mộc Vũ còn đang do dự không biết có nên đi tiếp về phía trước để thu thập thảo dược hay không, thì bỗng nhiên có một tiếng cú đêm vọng ra từ trong khe núi. Đây cũng là dấu hiệu mà Tào Khải ước hẹn khi phát hiện ra yêu binh.
Trong lòng hơi trầm xuống, Đoan Mộc Vũ bất chấp việc đi tìm những vị dược thảo còn lại, mà lập tức khiêng hai cây Chuẩn Mộc đã được đẽo gọt lao về phía khe núi!