Bát Hoang Kiếp

Chương 26: Thanh Mộc Tâm


Đọc truyện Bát Hoang Kiếp – Chương 26: Thanh Mộc Tâm

Dịch giả: gaygioxuong

Cả quá trình, nhanh đến chóng mặt. Chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen chợt lóe lên, ánh sáng yếu ớt dưới khe núi biến mất trong nháy mắt. Sau đó là tiếng nước chảy “rào rào” phá vỡ sự yên lặng của bóng đêm.

Đến khi Đoan Mộc Vũ ướt đẫm từ dưới đầm nước leo lên, bàn tay trái hắn đang nắm chặt mơ hồ lóe ra một tia sáng mờ ảo. Khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười hiếm thấy.

Không cần xem xét kỹ, hắn cũng biết thứ đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo này là vật gì. Nghe đồn, vào thời thượng cổ, toàn bộ đất trời này hoàn toàn hoang vu. Có một vị thiên thần cam tâm tình nguyện lấy thân hóa thành vạn vật, sau đó mới hình thành lên thế giới tuyệt đẹp này. Vị thiên thần đó là Thanh Mộc thiên thần mà đến nay người phàm tục vẫn còn đang thờ cúng.

Truyền thuyết từ rất xa xưa, không thể nào phân rõ thật giả. Ngay cả Đoan Mộc Vũ từng là Yêu Đế cũng không thể nào nghiệm chứng. Nhưng bất kể truyền thuyết như thế nào thì thế gian này luôn luôn có một vài vật được coi là do Thanh Mộc thiên thần lưu lại xuất hiện. Ví dụ như luồng ánh sáng mờ ảo trong tay Đoan Mộc Vũ hiện giờ. Nó được gọi là Thanh Mộc Tâm, tục truyền chính là do nước mắt Thanh Mộc thiên thần biến thành.

Nhưng trên thực tế, theo cách nhìn nhận của Đoan Mộc Vũ thì Thanh Mộc Tâm chính là một loại linh dược rất hiếm. Nó có thể luyện chế ra linh đan cải tử hoàn sinh, xương trắng mọc thịt, không chút khoa trương. Ngoại trừ việc đó ra, Thanh Mộc Tâm còn có một hiệu quả khá thần kỳ. Nơi nào có vật này xuất hiện, nhất định nơi đó non xanh nước biếc, cây mọc thành rừng.


Cho nên nói chung, Thanh Mộc Tâm này rất quý hiếm, đặc biệt là đối với Đoan Mộc Vũ vào lúc này. Về phần nó có phải là nước mắt của Thanh Mộc thiên thần lưu lại hay là cái gì khác thì cũng không quan trọng.

Đưa mắt nhìn thoáng qua xung quanh, Đoan Mộc Vũ dùng chủy thủ chặt một thân cây lớn cỡ miệng chén ở gần vị trí hồ nước xuống. Chặt ngọn chặt rễ, chỉ để lại một đoạn thân cây dài chừng một trượng. Sau đó hắn lại dùng chủy thủ khứa một đường lên vỏ cây, cuối cùng đưa Thanh Mộc Tâm lại gần chỗ đó rồi đứng im bất động. Thanh Mộc Tâm vừa chạm vào đoạn thân cây, vết khứa mà hắn vừa mới tạo ra đã liền lại một cách vô cùng thần kỳ.

Khẽ mỉm cười, Đoan Mộc Vũ lập tức đặt đoạn thân cây xuống. Phương pháp thế này cũng không tệ lắm! Ít nhất trong vòng một tháng, Thanh Mộc Tâm sẽ không chạy trốn, bởi vì Thanh Mộc Tâm nguyên bản chính là do mộc linh khí biến thành, vừa có thể phát triển bằng cách hút lấy lực sinh mệnh từ cây cối, vừa có thể nuôi dưỡng ngược trở lại chúng. Nói tóm lại là một kiểu quan hệ cộng sinh.

Tuy nhiên, trước mắt Đoan Mộc Vũ vẫn chưa tìm ra cách xử lý Thanh Mộc Tâm thế nào cho ổn thỏa. Không biết nên dùng để luyện đan hay mang đi bán, hoặc trồng thành một chậu cây cảnh?

Hắn không quá mức bận tâm tới vấn đề này nữa. Phỏng đoán thời gian giờ đã là giờ Tý nên Đoan Mộc Vũ không có ý định quay trở lại chỗ đống lửa lúc trước, mà tìm tới một khối đá lớn bằng phẳng ở ngay gần khe núi, đốt lên một đống lửa khác. Nhân đó cởi hết quần áo đang ướt đẫm ra hong cho khô, sau đó khoanh chân đả tọa. Còn đoạn thân cây cất giữ Thanh Mộc Tâm, hắn vứt bừa ở bên cạnh.

Một đêm bình yên không có việc gì phát sinh. Sau khi trời sáng, Đoan Mộc Vũ dập tắt đống lửa, nhưng cũng không quay trở lại trở về chỗ cắm trại lúc trước mà tiếp tục đẽo gọt mười một cành Thiết Mộc còn sót lại thành hình dáng của mũi tên, chế tác thành mười sáu cây Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn. Về phần bốn mũi tên chưa dùng tới, hắn là chế tác thành Thiết Mộc Lang Nha Tiễn.


Bận rộn làm xong mọi việc thì trời đã gần giữa trưa, hắn thu thập hành trang gọn ghẽ, lập tức chuẩn bị bơi qua dòng sông lớn trước mặt. Mặc dù dòng sông này chảy giữa núi hoang rừng thẳm nhưng bản thân nó lại là một đường thủy, vào ban đêm rất vắng vẻ, nhưng vào ban ngày thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài chiếc thuyền đi qua.

Thật ra xuôi theo dòng sông xuống hạ lưu, cũng có thể tiến vào Tích Nguyệt Hồ, nhưng phải đi qua một đoạn đường vòng. Thuận tiện thì thuận tiện thật đấy, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến kế hoạch của Đoan Mộc Vũ. Dẫu sao hắn vẫn còn phải tìm bằng được Cầu Mộc và yêu thú.

Đúng lúc Đoan Mộc Vũ đang chuẩn bị nhảy xuống dòng sông từ một vách núi cao mười mấy trượng, có một chiếc thuyền khổng lồ từ thượng du đang cấp tốc chạy tới. Cánh buồm lộng gió, mái chèo đồng điệu, hơn nữa cộng thêm tốc độ chảy vốn có của sông này, tốc độ của nó trở nên vô cùng mau lẹ. Còn trên đầu thuyền, một lá cờ khổng lồ đón gió bay phất phới, lên đó có hai chữ “Cấm Vệ”.

Đây chắc chắn là một đội cấm vệ quân bên cạnh Thiên Tử!

Mặc dù Đoan Mộc Vũ không quá quan tâm tới chuyện của hoàng triều trong thế giới phàm tục, nhưng lúc này cũng không nhịn được âm thầm suy đoán nguyên nhân chiếc thuyền xuất hiện tại nơi này. Dẫu sao, nơi này thuộc về địa giới Ngô Châu, còn Thiên Tử lại ở tận Tổ Châu, cách xa nơi đây hơn cả vạn dặm.

Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong tâm trí, Đoan Mộc Vũ đã không thèm bận tâm nữa, chỉ giương mắt nhìn chiếc thuyền đang lao vun vút đến. Chẳng qua, khi thuyền vừa đi qua ngang qua hắn, dòng sông chợt nổi lên một cơn sóng. Một luồng lực lượng khổng lồ từ sâu trong lòng sông đột ngột đánh vào chiếc thuyền. Dù chiếc thuyền lớn như vậy, lại thêm đang xuôi gió xuôi nước, nhưng cũng bị chặn đứng lại. Về phần binh sĩ trên thuyền, do bất ngờ không kịp đề phòng cho nên hơn phân nửa bị rơi xuống dòng sông. Không hiểu trong dòng sông thực ra là có gì, mà trong nháy mắt mặt sông đã bị nhuốm đỏ!


Trong khi đó, đám binh sĩ may mắn còn có thể trụ lại ở trên thuyền, cũng đang nghiêng ngả ngã liểng xiểng không sao lấy được thăng bằng, chỉ có thể phó mặc cho cả chiếc thuyền bị lực lượng khổng lồ trong lòng sông muốn đánh sao thì đánh. Mặc dù thuyền cực kỳ chắc chắn, nhưng có thể đoán trước chỉ sau một thời gian ngắn nữa nó sẽ bị đánh tan thành những mảnh nhỏ.

Đoan Mộc Vũ đứng ở trên cao, nên nhìn thấy rất rõ. Con vật xuất hiện trong lòng sông rõ ràng là một con rắn nước khổng lồ dài khoảng trên trăm trượng, toàn thân ngăm đen, có sáu cái vây giống như vây cá.

Mặc dù còn chưa nhìn thấy đầu của nó nhưng có thể khẳng định đây là một con yêu thú cấp Xích Mục!

Đoan Mộc Vũ không lập tức ra tay, mà chỉ ngẩng đầu nhìn sang phía bờ sông bên kia. Không nằm ngoài dự đoán của hắn, bờ đối diện cũng có ba người đang chăm chú quan sát. Một người trong số đó là một lão giả áo đen, tay cầm một cây quải trượng màu đen, đang múa loạn trong không trung, miệng thì lẩm bẩm, dường như đang thúc giục một thứ gì đó. Còn hai người còn lại, một người dùng hết tâm trí chú ý tình hình trên dòng sông, người còn lại thì đang gắt gao quan sát Đoan Mộc Vũ. Có thể khẳng định, con rắn nước khổng lồ đột nhiên xuất hiện, nhất định có liên quan tới bọn họ!

Chẳng qua, đường đường là người tu hành sao lại có thể sử dụng thủ đoạn phục kích hèn hạ như vậy để đối phó với người phàm? Cho dù đó có là cấm vệ quân bên cạnh Thiên Tử đi chăng nữa. Chẳng lẽ, trong con thuyền này còn cất giấu bí mật nào đó hay sao?

Vừa nghĩ tới đây, Đoan Mộc Vũ tạm thời bỏ ý định ra tay. Nếu như chỉ là một con yêu xà cấp Xích Mục, hắn có thể đánh bại. Nhưng ba người đối diện thì thực lực không hề yếu. Lão giả áo đen này chắc hẳn là cảnh giới Động Huyền, hai người bên cạnh đều là cảnh giới Tàng Phong hậu kỳ. Cho dù trong đầu hắn có hàng nghìn hàng vạn thần thông, nhưng cũng không có cách nào thi triển ra được.

Đúng vào lúc này, một luồng kiếm quang như dải lụa đột ngột từ trong thuyền bay ra. Tuy nhiên kiếm quang này lại không tấn công ba người ở bờ bên kia cũng không tấn công yêu xà cấp Xích Mục trong lòng sông lớn, mà lại nhằm thẳng về phía Đoan Mộc Vũ. Hiển nhiên, Đoan Mộc Vũ xuất hiện hoàn toàn không đúng lúc, khiến cho chủ nhân kiếm quang cho rằng hắn cùng phe với ba người đối diện. Bởi vậy mới chọn kẻ có vẻ yếu nhất là hắn để bắt đầu phát động tấn công. Điều này cũng là hết sức bình thường!


Luồng kiếm quang đó cực kỳ sắc bén, so với Tác Ly thì lợi hại hơn rất nhiều. Đoan Mộc Vũ không dám chần chừ, xoay người chạy trốn, đối kháng với luồng kiếm quang này quả thật hết sức vô nghĩa. Nếu là tranh đấu ở giữa người tu hành, hắn không muốn nhúng tay vào.

Mặc dù tốc độ của luồng kiếm quang cực nhanh, nhưng cách thức né tránh của Đoan Mộc Vũ lại vô cùng đơn giản. Hắn nhảy lên vài lần, đã trốn kỹ sau núi đá. Nếu luồng kiếm quang kia thật sự muốn đuổi theo, trước tiên phải san bằng non nửa vách núi, nhưng kết quả cũng chưa chắc có thể làm Đoan Mộc Vũ bị thương.

Cùng lúc đó, hai người bên cạnh lão giả ở phía đối diện cũng lập tức ra tay. Bọn chúng triệu kiếm ra, nhất tề nhằm thẳng vào chiếc thuyền, ánh kiếm quang vây kín, hẳn là không muốn lưu lại người sống!

Lúc này, sự lựa chọn duy nhất của người tu hành trên con thuyền chính là bỏ thuyền chạy trốn, như vậy có lẽ còn có một con đường sống. Nếu còn gắng chiếu cố chuyện sống chết của của những người khác trên thuyền, sẽ đánh mất cơ hội.

Nhưng người tu hành này chắc chắn là không muốn bỏ thuyền. Người này thu hồi kiếm quang đang truy kích Đoan Mộc Vũ, gắng sức bảo vệ con thuyền, quấn lấy hai luồng kiếm quang kia. Tuy thực lực của chủ nhân của luồng kiếm quang này rất mạnh, nhưng vừa bảo vệ người lẫn thuyền, vừa bị hai người tu hành cộng thêm một con yêu xà cấp Xích Mục vây công, chắc chắn sẽ không cầm cự được bao lâu!

Đối với tình hình trên lòng sông, mặc dù Đoan Mộc Vũ không được tận mắt nhìn thấy, nhưng trong đầu vẫn có thể mường tượng ra rõ ràng. Sau một thoáng do dự, hắn quyết định giúp một tay. Không cần quá nhiều lý do, chỉ riêng việc người tu hành trên thuyền không bỏ qua người phàm để chạy trốn, đã đủ khiến cho hắn phải ra tay.

Lấy cây Hổ Cốt Cung xuống, Đoan Mộc Vũ rút một mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn. Tiếng dây cung “két” vang lên, cây Hổ Cốt Cung đã bị kéo căng. Nhưng mục tiêu mà hắn nhắm tới, lại không phải là yêu xà cấp Xích Mục trong lòng sông, cũng không phải là ba người ở bờ bên kia, mà là bầu trời!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.