Đọc truyện Bát Hoang Kiếp – Chương 2: Giương cung trong đêm trăng
Dịch giả: One_God
Lão Trần cho rằng mình đã nghe nhầm nhưng đến khi giọng nói kia lặp lại một lần nữa thì lão mới đột nhiên chú ý đến nó. Chủ nhân của giọng nói ấy không phải ai khác mà chính là tên sai vặt có bị đánh cũng không đánh trả, có bị mắng cũng không cự cãi nửa lời, giống y một kẻ mắc bệnh thiểu năng vậy.
Ngươi đang nói chơi à? Ngươi mà cũng muốn kéo cung? – Lão Trần thực sự rất muốn chửi lớn. – Bây giờ đang là lúc nào mà còn làm lão tử bực mình, không muốn sống tiếp nữa sao?
Thế nhưng khi lão quay đầu nhìn lại thì cũng là lúc bắt gặp ánh mắt mà cả đời chưa từng thấy qua; tất cả những từ ngữ như sáng sủa, bình tĩnh, hung ác độc địa, băng lãnh, tàn bạo… đều không thể mô tả được ánh mắt ấy. Chính vì vậy mà thân thể lão khẽ run rẩy, nước tiểu xém tí vãi ra cả quần; suy nghĩ lúc trước cũng theo đó mà không thể nói ra được!
“Ngươi, ngươi… ngươi vừa mới nói cái gì?”
Lão Trần thực sự cho rằng mình đang nằm mơ, nên mới gặng hỏi một lần nữa. Tên Đoan Mộc Vũ này trước sau tương phản cực lớn khiến lão như người đang nằm trong mộng.
“Cung!”
Đoan Mộc Vũ trả lời tuy đơn giản nhưng cực kì nhanh chóng, cùng lúc động tác của hắn cũng cực kì mau lẹ. Lão Trần hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì cung tên khảm sừng trên tay hắn cùng ống đựng mũi tên bên hông đã thay đổi chủ nhân! Đến khi hắn tìm lại được bóng dáng Đoan Mộc Vũ thì đã có ba mũi tên phá không, bay đi như xé gió. Ngay sau đó, ba mũi ấy nhanh chóng đâm chính xác vào yết hầu ba tên cướp cạn, không chệch đi một li nào!
Tuy hiện tại đang là đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy những mũi tên đâm vào cổ ba tên cướp lần lượt nổ tung, khiến đầu chúng văng đi, trên cổ chỉ còn dính lại một chút da thịt. Cả ba chắc chắn là chết, không thể khác được!
Trong nháy mắt, một túi cung tên đã tiêu hao sạch sẽ. Mà hai mươi tên cướp hung hãn ở phía xa cũng lần lượt biến thành tử thi.
Cho đến lúc này mọi người xung quanh Lão Trần mới hồi phục tinh thần. Tất cả đều giống nhau, như chưa ai từng quen biết Đoan Mộc Vũ vậy. Mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên thể hiện cảm giác của mình lúc này!
“Tên!”
Giọng nói trầm trầm của Đoan Mộc Vũ vang lên lần thứ hai, song lúc này không ai đờ người ra nữa. Tất cả mọi người đều nhanh chóng đưa túi tên bên hông mình cho Quan Long đưa tới.
Vẻ mặt Đoan Mộc Vũ băng lãnh như trước, giống y như những mũi tên lạnh lùng bay đi. Tốc độ hắn giương cung tuy không nhanh, cũng không kéo cung hết cỡ nhưng mỗi một lần giương cung là bắn cùng lúc ba mũi tên. Mỗi mũi tên đều lấy đi một tính mệnh, tuyệt đối không có chuyện trượt hay đối phương thoát chết!
Lúc này, càng có nhiều trung thương, tiểu thương chạy đến địa phương này. Mà vòng vây của đám cướp cũng dần dần chuyển đến nơi đây. Một khung cảnh hỗn loạn, người đông nghìn nghịt, ánh đao trùng trùng… tất cả giống như một thế giới tử vong.
Đoan Mộc Vũ bình tĩnh như trước, tốc độ giương cung vẫn không nhanh cũng không chậm; dù trước người đã đã có mười tên cướp đến gần, nhưng hắn vẫn xem khung cảnh trước mắt như không người! Tuy tốc độ giương cung của Đoan Mộc Vũ thong thả nhưng luôn luôn bắn chết tên tiến đến gần mình nhất!
Một cảnh cực kì quỷ dị xuất hiện, không có bất cứ một tên cướp nào có thể xâm nhập vào phạm vi mười trượng trước mặt Đoan Mộc Vũ!
Hộ vệ thương đội sau khi trọng chỉnh liền từ thủ phản công, bắt đầu càn quét ngược lại dưới sự dẫn dắt của mười hai Tuyết Phong kỵ. Dù cho đám cướp có hung hãn, mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thể chống lại sức mạnh trùng kích của Tuyết Phong kỵ mang trọng giáp năm nghìn cân. Tất cả bọn cướp khi bị đánh trúng đều chết ngay lập tức, thi thể nát vụn bay tứ tung khắp trời!
Nhưng lúc này cũng là lúc Đoan Mộc Vũ bắn chết tên cướp thứ tám mươi, một kết quả không tưởng! Bởi vì, cho dù có là dũng sĩ vô địch của Cấm Vệ Quân bảo vệ Thiên Tử chỉ sợ cũng không có chiến tích cỡ này!
Ném cây cung khảm sừng muốn gãy đôi sang một bên Đoan Mộc Vũ lại trở về bộ dáng ngây ngô lúc trước; cánh tay phải hắn dùng kéo dây cung máu me đầm đìa, xương mấy đầu ngón tay cũng lộ cả ra. Cứ như thân thể bây giờ không phải là của hắn!
Dọn dẹp chiến trường, thống kê tổn thất thì toàn bộ hàng hóa đều không có chuyện gì, mọi thứ vẫn như lúc đầu! Nhưng tổn thất về người thì thật thê thảm: hộ vệ thương đội tử thương hơn mười người, trung thương – tiểu thương chết hơn hai trăm người. Cái quan trọng là Hắc Phong kỵ thì có việc gì, song những trung thương tiểu thương đã chết thì hàng hóa và Hắc Phong kỵ của họ bị chia đều. Đây chính là qui tắc ngầm!
Biến hóa duy nhất chính là đãi ngộ với Đoan Mộc Vũ! Đừng nói mấy tên sai vặt lúc trước ngang hàng với hắn muốn đánh muốn chửi, muốn sai bảo gì thì thì sai mà ngay cả Lão Trần và Quan Long khi nhìn thấy hắn thì bộ dạng cũng như nhìn thấy quỷ… kính sợ có, thấp thỏm lo sợ có. Bọn họ có nghĩ đến nổ não cũng không nghĩ ra vì sao mà tiểu tử mười bốn mười lăm tuổi ngu ngu ngốc ngốc lúc trước mình đánh chửi thoải mái lại biến thành một ma đầu cường đại, giết người như ngóe!
Đám người mua bán tự vỗ ngực cho rằng mình có kiến thức sâu rộng cũng không cách nào nghĩ ra lí do! Vừa nghĩ đến thái độ mình đối đãi hà khắc ác liệt với Đoan Mộc Vũ lúc trước thì liền lạnh cả người!
“Ngươi chính là dũng sĩ đã dùng cung khảm sừng và tám mươi mũi tên bắn chết tám mươi tên cướp đúng không? Họ Đoan, tên Mộc Vũ đúng là rất hay. Có hướng thú làm phó thủ lĩnh hộ vệ của ta hay không? Lương thưởng hàng năm một nghìn kim tệ, nhà cửa, gái gú chỉ cần ngươi muốn là có; thức ăn, rượu ngon mặc ngươi thưởng thức! Bên trong thành Tề Châu chỉ cần báo tên tiểu công tử ta thì ngươi có thể đi bất cứ đâu!”
Đám người Lão Trần không dám nói chuyện cùng Đoan Mộc Vũ, còn đại thương đầu thì cảm thấy cực kì hứng thú. Hắn nghĩ đi nghĩ lại thấy mình đúng là đã gặp may lớn. Tối hôm qua, thân tín của hắn kiểm tra thì thấy có năm trăm tên cướp thông thường ở gần đây. Vốn dĩ, bọn chúng thấy đội hình thương đội như vậy thì chạy còn không kịp chứ nói gì đến cướp. Nhưng ai biết được bọn chúng lại có cái gan ấy, mà còn trở nên cường hãn dữ tợn hơn bình thường rất nhiều. Cho dù tên cướp có bị trúng hai ba mũi tên thì cũng không chết dễ dàng được. Thật quá quỉ dị! Nếu không phải Đoan Mộc Vũ xuất hiện, một người dùng cung bắn chết tám mươi tên cướp thì cuối cùng đội hộ về có thắng thì cũng tổn thất cực kỳ nặng nề!
Đãi ngộ của đại thương đầu đưa ra khiến hai tròng mắt Lão Trần lồi lên như muốn rớt cả ra. Một nghìn kim tệ, còn cao hơn cả lãi khi đi buôn của hắn năm lần, cũng có nghĩa là lão phải mất năm năm để kiếm được số tiền ấy. Không nghĩ tới tiểu tử này lại có phúc lớn như vậy! Nhưng cũng đúng thôi, có bản lĩnh cao cường như vậy thì nhận loại đãi ngộ này là bình thường.
Ngay lúc mọi người dùng ánh mắt ước ao, đố kị cùng kính sợ nhìn Đoan Mộc Vũ thì hắn vẫn chất phác như cũ, mí mắt cũng không hề giật lấy một cái. Hắn chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu!
Thái độ của Đoan Mộc Vũ khiến đại thương đầu nổi tiếng khôn khéo cũng phải bối rối tay chân. Điều kiện ưu đãi như thế mà tiểu tử này không thèm suy nghĩ lấy một lát mà đã lắc đầu nguầy nguậy! Nghe Lão Trần nói thì hình như tiểu tử này trước kia bị đối xử như nô lệ; này này, không phải do bị đối xử như thế mà bây giờ trở thành kẻ ngốc chứ?
“Ách, chẳng lẽ tiểu huynh đệ thấy đãi ngộ như thế chưa đủ hay sao? Vậy được, đãi ngộ hàng năm lập tức tăng gấp đôi, thế nào?” Đại thương đầu quyết tâm thu một cao thủ như vậy dưới trướng bởi vì một mình hắn có thể so sánh với ba mươi hộ vệ tinh nhuệ khác. Đây chính là phán đoán của hộ vệ đầu lĩnh, bởi vì tám mươi mũi tên Đoan Mộc Vũ bắn ra không hề tầm thường. Mỗi một tên cướp khi trúng tên thì cổ lập tức bị nổ tung. Loại lực đạo này dù cho hộ vệ đầu lĩnh có tự phụ về mình thì cũng chỉ có thể bắn được năm sáu mũi. Nhưng tiểu tử kia lại có thể bắn ra đến tám mươi mũi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, quả thực hắn là quái vật rồi!
Đáp lại đại thương đầu vẫn là cái lắc đầu, điều này làm cho tất cả mọi người sững sờ, mồm chữ o mắt chữ a. Bọn họ xưa nay nào từng thấy qua một quái nhân như vậy! Hắn tự cho mình có tài nên kiêu ngạo sao? Không! Tiểu tử này chỉ là một tên sai vặt. Ngay cả một tên lái buôn thấp cổ bé họng như Lão Trần còn có thể chiêu nạp, muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, đuổi là phải đi. Hơn nữa từ đầu đến cuối hắn không hề tỏ ra cuồng vọng một chút nào cơ mà? Thế nhưng hắn không cần suy nghĩ liền cự tuyệt hai nghìn kim tệ thù lao; chẳng lẽ người này là một gã khờ điển hình?
“Khụ khụ, này tiểu huynh đệ! Vậy rốt cuộc người muốn điều kiện như thế nào, hay lý do ngươi không chấp nhận thì cứ nói ra! Chỉ cần có thể sắp xếp ta liền thỏa mãn yêu cầu của tiểu huynh đệ ngươi!” Đại thương đầu vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ.
“Không có!”
Đoan Mộc Vũ rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt đại thương đầu sau đó liền xoay người rời đi, khiến bao người có mặt tại đây đều kinh ngạc, trăm mối nghi ngờ nhưng không có lời giải.
Đại thương đầu chiêu dụ tuy không thành công nhưng hắn vẫn liếc mắt dõi theo Đoan Mộc Vũ; sau khi Đoan Mộc Vũ về lại vị trí của mình trong tiểu đội của Lão Trần thì ý nghĩ “kẻ ngốc” lại nổi lên trong đầu hắn.
Với sự khôn khéo của đại thương đầu thì tất nhiên sẽ nghĩ cách tiếp tục chiêu dụ, hắn nhanh chóng gọi Lão Trần sang một bên để khuyên bảo. Vì thế, thương đội của Lão Trần có sự thay đổi nhanh chóng, trở thành một phần được hộ vệ thương đội bảo vệ, thuận tiện mang tám tên sai vặt có Đoan Mộc Vũ ở trong theo.
Đoan Mộc Vũ tất nhiên không hề tỏ ý phản kháng. Thực tế thì hắn không hề nói lấy một chữ, vẫn cứ theo sau đám người Lão Trần. Nhìn đi nhìn lại, hắn càng giống kẻ ngốc! Nhưng khác một chỗ là các công việc nặng nhọc như vận chuyển hàng hóa thì không có bất cứ ai dám sai bảo hắn làm.
Đám người Lão Trần cực kì muốn biết lí do Đoan Mộc Vũ cự tuyệt đãi ngộ trọng hậu của đại thương đầu là gì, nhưng lại không dám hỏi. Bởi vì ngày hôm nay, ấn tượng Đoan Mộc Vũ để lại đã khắc sâu trong lòng họ!