Đọc truyện Bát Hoang Kiếp – Chương 11: Tích Nguyệt Phù Vân
Dịch giả: Tà Liên
Sắc trời dần sáng, một luồng khói từ trên đống lửa sắp tắt uốn lượn bay lên. Xa xa, thành viên trong thương đội đã bắt đầu chất hàng hóa lên Hắc Phong Kỵ. Mặc dù đêm qua, tình hình cực kì hung hiểm nhưng có ba người Tác Ly, Trình Nguyệt và Đoan Mộc Vũ nên mới có thể vượt qua tai kiếp một cách bình an mà không ai bị thương tổn. Chuyện này phải nói là một niềm vui rất lớn! Tuy nhiên, đối với Đại Thương Đầu và lão Trần thì có vài chỗ cảm thấy vướng mắc.
Quãng đường phía trước không còn quá nguy hiểm vì lúc nãy Tác Ly đã khẳng định quỷ vật kia bị trọng thương. Bình thường thì nó phải dưỡng thương đến hai mươi, ba mươi năm sau mới bình phục, thế nên bọn họ sẽ không đi cùng thương đội nữa. Còn nếu gặp hung thú sa mạc hay cướp thì mọi người có thể tự đối phó được. Hơn nữa, Tác Ly đã tự tay vẽ ba tấm Hỏa Phù đưa cho Đại Thương Đầu, nên chuyện này càng thêm yên tâm.
Chẳng qua, Đoan Mộc Vũ cũng muốn rời đi là chuyện nằm ngoài dự đoán của Đại Thương Đầu và lão Trần. Gương mặt hắn vẫn hờ hững, vẻ ngoài lại bí hiểm cho nên bọn họ có muốn tìm hiểu nguyên nhân cũng không dám đi hỏi.
“Lão Trần, về Tề Châu nhớ thay ta thăm hỏi Diêu đại tẩu! Sau này nếu có dịp ta sẽ đến gặp đại tẩu sau.” Đoan Mộc Vũ đã lường trước ý của mọi người nên nói thẳng.
“Ờ, ờ! Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Diêu đại tẩu là người tốt bụng nên chắc chắn sẽ được báo đáp. Vừa nhìn đã thấy Đoan Mộc huynh đệ có bóng dáng của Long – Phượng, tương lai nhất định sẽ hưởng vinh hoa phú quý. Thế nhưng, lại ở đây lao động chân tay, thật là thiệt thòi!” Lão Trần nở nụ cười thân mật, đáp lời. Đoan Mộc Vũ là người cứu tính mạng lão đến hai lần, ân đức cỡ này phải nhớ kỹ trọn đời.
“Vậy là được rồi, sau này gặp lại! Chư vị, lên đường thuận buồn xuôi gió.”
Tác Ly ôm quyền chào từ biệt Đại Thương Đầu. Thấy vậy, đám người đi buôn cũng ngay lập tức chắp tay thi lễ. Ba người không nói thêm lời nào liền nhảy lên Hắc Phong Kỵ, nhanh chóng khuất bóng sau lớp bụi mù mịt.
* * *
Ngô Châu, chính là một trong bảy châu phồn hoa nhất thuộc hoàng triều Đại Sở. Chẳng những nơi đây có nhiều người sinh sống đông đúc với trăm họ an cư, lập nghiệp và xuất hiện rất nhiều tài tử, giai nhân mà nó đồng thời cũng là nơi vang danh thiên hạ vì có phong cảnh tuyệt đẹp. Trong đó nổi tiếng nhất phải kể tới Ngũ Hồ Tam Sơn là thắng cảnh của Ngô Châu với năm hồ vây quanh Tích Nguyệt Hồ.
Sáu trăm dặm trời cao, nước rộng mênh mông gợn sóng, còn có Tích Nguyệt Lâu đứng sừng sững ven hồ, thêm vào ánh trăng lan tỏa khắp nơi, đúng là chỗ tuyệt vời dùng để ngắm trăng. Mỗi đêm vào thời điểm trăng tròn, nếu được ngồi dưới thuyền lá lênh đênh trên hồ, hoặc nâng chén ngắm trăng và thổi sáo, hay nghe tiếng đàn cổ, sẽ nhận ra đây là nơi đứng đầu danh sách phải đến.
Về phần Tam Sơn, thì có Phù Vân Sơn là vừa kỳ bí, vừa nguy hiểm và mờ ảo nhất với ba mươi hai ngọn núi xù xì xanh thẳm đứng sừng sững, thêm vào vô số đất đá lởm chởm và biển mây mênh mông, chim bay khó lọt!
Dưới chân núi Phù Vân có một tảng đá, bên trong nó có chứa một dòng suối, nước suối ngọt mát uống vào như mê, như say. Lấy nước này pha trà sẽ tỏa mùi thơm thanh nhã, vào miệng rồi vẫn còn lưu lại hương thơm, dư vị kéo dài rất hiếm gặp. Tục truyền rằng: Thiên Tử biết chuyện liền đi tìm nó, sai cao nhân di dời dòng suối trong tảng đá nhưng không rõ tại sao lại chẳng thể làm được.
Hai người Tác Ly và Trình Nguyệt không biết thuật ngự kiếm phi hành, còn Đoan Mộc vũ thì càng khỏi phải nói. Cho nên ba người đành đi trong biển cát, xuyên qua châu, qua phủ, rồi băng rừng vượt biển, thuận đường ngắm cảnh mất hơn một tháng mới tới được chân núi Phù Vân.
Thương thế trên người Trình Nguyệt đã sớm khỏi. Đêm hôm đó nàng bị thương là do pháp lực thấp kém nên mới dẫn đến kình lực của Lôi Chưởng cắn trả, còn nếu như pháp lực cao hơn một chút thì không đến nổi bị như thế.
Về phần Đoan Mộc Vũ, bởi vì thể chất vốn suy nhược lại thúc dục thuật huyết tế cho nên nguyên khí mới bị tổn thương. Mặc dù đã dùng linh đan của hai người Tác Ly nhưng không mấy hiệu quả, cơ thể vẫn ốm yếu như cũ làm cho ai vừa thấy đều có cảm giác chỉ cần một trận gió nhẹ sẽ thổi bay được y.
“Tên ngốc, ngươi xem này! Đây chính là suối trong đá ở dưới chân núi Phù Vân mà ta đã kể cho ngươi, nước suối rất tinh khiết, cực kỳ ngọt! Sư tôn từng nói: dòng nước nơi đây không có nguồn, người bình thường uống vào thân thể sẽ thêm phần nhanh nhẹn và khỏe mạnh, đồng thời còn có thể gia tăng tuổi thọ. Thế nên, nước mà hàng ngày chúng ta tại trên núi dùng đều phải tới chỗ này lấy. Hì hì! Cũng không biết hôm nay đến phiên vị sư đệ, sư muội nào xuống núi lấy đây?”
Vừa về tới Phù Vân Sơn, Trình Nguyệt rất hưng phấn sau đó líu ríu mà nói không ngừng. Từ nhỏ nàng đã sống và lớn lên ở Phù Vân Sơn, cho nên nàng vô cùng quen thuộc với từng gốc cây ngọn cỏ nơi đây. Và rồi nàng tiếp tục giới thiệu một số địa danh mà bản thân cảm thấy thú vị cho Đoan Mộc Vũ nghe.
Đang lúc nói chuyện, bỗng dưng từ trong làn mây ở phía trên Phù Vân Sơn có gì đó xé gió vọt ra, ngang qua đầu ba người. Nó từ từ dừng lại, sau đó lượn vòng rồi hạ xuống mặt đất. Chính là một thanh kiếm có bề rộng khoảng ba thước, dài chừng năm, sáu trượng, phía trên được khắc những dòng chữ cổ. Còn người đang đứng trên kiếm khí là một người đàn ông mặc trường sam màu trắng, mặt mũi như ngọc trông rất nho nhã, phong lưu. Xem chừng tuổi của y lớn hơn Tác Ly chút ít, nhưng thần sắc lại lạnh lẽo hiu quạnh, cùng với đôi mày kiếm không giận mà uy khiến ai đứng xa nhìn vào đều ngỡ như đang thấy một thanh kiếm sắc bén, làm người ta không dám tới gần. Đại khái có thể đoán được, tính cách người này luôn nóng như lửa đốt, ghét người gian ác, tự cho rằng bản thân cao hơn người khác.
“Ơ? Tứ sư đệ, Ngũ sư muội, tại sao lại là các ngươi? Không phải sư tôn đã để các ngươi xuống núi du lịch ba năm à? Vì sao mới được nửa năm đã trở về? Không lẽ ở bên ngoài bị người ta bắt nạt?”
Nam Tử có cặp lông mày kiếm quát lớn, âm thanh rắn chắc không ngừng vang vọng khắp sơn cốc, khiến cho màng nhỉ những ai nghe thấy đều lùng bùng đau nhức. Chỉ riêng chuyện này đã có thể khẳng định tu vi của y hơn xa Tác Ly và Trình Nguyệt, nhưng, y chẳng thèm tìm hiểu rõ tình huống, mà ngay lập tức suy đoán tới chuyện sư đệ, sư muội bị bắt nạt hay không? Điều ấy đã đủ chứng minh y có ý quan tâm rồi.
“Nhị sư huynh!”
Dường như Tác Ly có chút e ngại về người nam tử có đôi lông mày kiếm này, gã cẩn thận thi lễ. Còn Trình Nguyệt lại rạo rực vui mừng kêu lên: “Nhị sư huynh, ta rất nhớ các ngươi! À quên, cũng chẳng có ai bắt nạt bọn ta, thậm chí bọn ta còn đánh bại một con quỷ vật rất cường đại nữa đó. A, đúng rồi, tên ngốc, mau tới gặp Nhị sư huynh nhanh. Huynh ấy rất lợi hại, nhưng mà không phải đối thủ của Đại sư huynh.”
Nghe xong lời giới thiệu của Trình Nguyệt, đồng thời khuôn mặt của Tác Ly và người nam tử có đôi lông mày kiếm nhanh chóng đen thui. Đây là khen ngợi hay châm biếm? Cũng may bọn họ đã quen với cách nói chuyện của vị sư muội này, kiểu như nghĩ gì nói vậy, nên không có xem là thật.
“Tên ngốc? Hắn là ai vậy?” Ánh mắt nam tử có đôi lông mày kiếm cực kỳ sắc bén, đảo qua người Đoan Mộc Vũ. Đối với người ngoài, giọng nói của y trở nên lạnh lẽo, ngỡ như một mảng băng tuyết lớn từ trên trời nứt ra sau đó rơi xuống. Nếu ai mà nhát gan, e rằng gặp phải tình huống này sẽ không có dũng khí nhìn y.
“Nhị sư huynh, hắn tên là Đoan Mộc Vũ. Lúc bọn ta ra ngoài đã kết bạn với hắn, hắn rất đáng thương, cho nên bọn ta mới dẫn hắn về Phù Vân Sơn. Có đúng hay không, Tác Ly sư huynh?” Trình Nguyệt cực kỳ thông minh, mau chóng lôi Tác Ly ra.
“Ừm, đúng như thế! Nhị sư huynh, lần này bọn ta có thể đánh bại con quỷ vật rất lợi hại kia cũng là nhờ Đoan Mộc Vũ. Ta cảm thấy, cảm thấy hắn có duyên trời định với bọn ta!” Tác Ly cười “ha ha”, rồi đỡ lời.
Nhị sư huynh không nói câu nào, mà chòng chọc nhìn Đoan Mộc Vũ một lát, sau đó lắc đầu: “Chuyện này cần sư tôn quyết định. Hai người các ngươi về núi trước đi. Trong mấy tháng qua ở hồ Tích Nguyệt có một con thủy quái hung tàn, đã cướp đi tính mạng hơn mười người. Thế nên sư tôn mới sai ta đi bắt con thủy quái này, nhưng không có quá nhiều thời gian, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời, Nhị sư huynh cũng không có dài dòng, liền bấm kiếm quyết. Tiếng gió nổi lên kèm theo âm thanh kiếm khí gào thét, trong nháy mắt đã phi ra bên ngoài hơn trăm trượng.
“Wow! Nhị sư huynh thật lợi hại, tới khi nào chúng ta mới có thể ngự kiếm phi hành đây? Thật đáng chờ mong!” Mặt mày Trình Nguyệt tỏ ra sùng bái, nàng dõi mắt nhìn về phía đạo kiếm quang vừa biến mất, đồng thời nói ra ước mơ của mình.
“Ta nhìn ngươi thì đoán chừng rất, rất lâu đó. Ngay cả ngự kiếm thuật cơ bản nhất cũng học không xong, vậy mà đòi ngự kiếm phi hành? Cẩn thận bị mấy sư đệ, sư muội bỏ ngươi lại phía sau.” Tác Ly lắc đầu, cười nói.
“Hừ! Không có đâu!” Trình Nguyệt nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu: “Pháp thuật của bọn tiểu sư đệ và tiểu sư muội đều do ta dạy, hơn nữa, bây giờ còn có tên ngốc xếp cuối nữa mà. Hì hì!”
“Này, sư muội…” Tác Ly định nói nhưng lại thôi, gã cũng rất hy vọng Đoan Mộc Vũ có thể gia nhập vào sư môn. Nhưng bất kể người này kỳ lạ như thế nào, nếu lấy tư chất của hắn để tu luyện e rằng không ổn. Còn dùng tiêu chuẩn của người bình thường mà nói, hắn thuộc loại suy dinh dưỡng, cũng không biết sư tôn có cho phép hắn nhập môn không nữa? Nhưng lo lắng cũng đành chờ thời điểm thích hợp mới nói ra, chứ lúc này không thể đả kích Trình Nguyệt được.